Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 55: Đệ Tử Nội Môn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 55: Đệ Tử Nội Môn


Top mười thi đấu đã được chọn ra.

Dựa theo thông lệ cũ, một vài cao tầng tông môn có danh ngạch trống nhất định, có thể trực tiếp thu nhận người mà mình xem trọng vào nội môn, hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử nội môn.

Những danh ngạch này, đối với cấp bậc trưởng lão thì ba năm một người. Cấp bậc đường chủ thì sáu năm một người.

Tất nhiên, nếu là top một thì sẽ không bị những hạn chế này, cho dù không có người thu làm đồ đệ thì cũng sẽ tự động trở thành đệ tử nội môn.

Trần Vũ hiện nay đã trở thành đệ tử nội môn.

Ngoài ra, nếu tấn thăng Luyện Tạng kỳ trước hai lăm tuổi, cũng có thể trở thành đệ tử nội môn.

Nói chung, có ba cách để trở thành đệ tử nội môn.

Đơn giản nhất là dựa vào quan hệ.

Tiếp theo, nếu tư chất tốt, cũng có thể trở thành đệ tử nội môn.

Không có tư chất? Vậy thì dựa vào thực lực tuyệt đối, cứng rắn chen vào vị trí số một, ví dụ như Trần Vũ.

Trong ba cách này, cách sau cùng là khó khăn nhất.

Trong gian đình.

Một đám cao tầng trưởng lão, đều đưa mắt nhìn đám đệ tử top mười một chút.

– Đoàn Kiêu Long, bản tông thấy ngươi ngộ tính không tầm thường, là tài năng có thể đào tạo, ngươi có bằng lòng trở thành đệ tử của ta không? Bản tông sẽ trao tặng ngươi tư cách đệ tử nội môn.

Một trung niên áo lam mỉm cười nói.

Người lên tiếng là tông chủ Vân Nhạc môn.

Một màn khiến người ta hâm mộ này lập tức khiến toàn trường xôn xao.

– Ta đồng ý.

Đoàn Kiêu Long mừng rỡ, vội vàng hành lễ.

Trên thực tế, bây giờ Đoàn Kiêu Long muốn tấn thăng Luyện Tạng kỳ cũng không quá khó khăn. Dù sao thì Đoàn gia sau lưng hắn cũng là đại tộc Sở quốc.

Chẳng qua, nếu có thể trở thành đệ tử của tông chủ Vân Nhạc môn thì quả thật rất vinh quang.

– Nhạc Phong, ta thấy ngươi có tư chất võ học, có tiềm lực nhất định, ngươi có nguyện ý trở thành đệ tử của ta không?

Một trưởng lão áo vải hòa ái lên tiếng.

– Nguyện ý!

Nhạc Phong mừng rỡ, không ngờ bản thân xếp hạng thứ năm lại được trưởng lão thu làm môn đồ.

Một vài trưởng lão, đường chủ trong gian đình lại vẫn im lặng không lên tiếng.

Trong top ba.

Trần Vũ đã là đệ tử nội môn, tư chất quá bình thường, không cần thiết vì hắn mà lãng phí một danh ngạch. Nếu như nhìn trúng có thể lén thu đồ cũng không sao.

Đoàn Kiêu Long đã bị tông chủ thu làm môn đồ.

Ngay cả Nam Cung Lễ, hắn là cháu trai của Nam Cung trưởng lão, tất nhiên có gia gia đích thân bồi dưỡng.

– Nam Cung Lễ, ta ban tặng ngươi danh ngạch “đệ tử chân truyền”.

Lão giả râu bạc trầm tư giây lát, sau đó làm ra quyết định.

Đệ tử chân truyền.

Tất cả mọi người, bao gồm cả tông chủ cũng đều kinh ngạc nhìn Nam Cung trưởng lão.

– Danh ngạch đệ tử chân truyền chỉ có trưởng lão mới có. Mà còn là hai mươi năm mới có một người, có thể trực tiếp đề thăng bất kỳ đệ tử nào trở thành “đệ tử chân truyền”.

– Ồ! Đệ tử chân truyền có thể hưởng thụ đặc quyền và đãi ngộ rất lớn trong tông môn.

Một trận nghị luận vang lên.

– Nam Cung trưởng lão, ngươi xác nhận dành vị trí đệ tử chân truyền hai mươi năm mới có một lần cho Nam Cung Lễ ư? Một khi sử dụng danh ngạch này, sẽ không còn nữa, phải đợi tới hai mươi năm sau mới có lại.

Tông chủ Vân Nhạc môn trịnh trọng nói.

Danh ngạch đệ tử chân truyền quá quý giá.

Một vài người tư lịch cạn, thời gian trở thành trưởng lão quá ngắn cũng không có danh ngạch này. Ví dụ như Hạ Vũ tiên tử, dù nàng là trưởng lão trẻ tuổi nhất Vân Nhạc môn cũng không có quyền hạn này.

– Xác nhận.

Nam Cung trưởng lão không hề do dự.

Nam Cung Lễ là cháu ruột của hắn, tư chất bất phàm, lần này lại không giành được giải thưởng top một, tuyệt đối không thể chậm trễ thêm nữa.

Cũng chính vì lẽ đó hắn mới hạ quyết tâm dùng danh ngạch hai mươi năm mới có một lần trên người cháu mình.

Tiếp theo, cao tầng trong gian đình cũng không lên tiếng nữa.

Thứ nhất, danh ngạch có hạn, thứ hai, đệ tử còn lại cũng không phải là ứng cử viên thích hợp.

– Đáng tiếc, ta cảm thấy Đồng Ngọc Linh cũng được, nhưng lại không có danh ngạch.

Hạ Vũ tiên tử thở dài.

Nàng cho rằng kỳ ngộ và tâm tính của Đồng Ngọc Linh có thể bồi dưỡng được. Chẳng qua, danh ngạch của nàng đã dùng trên người Mục Tuyết Tình rồi.

Những đệ tử còn lại trong top mười đều lộ ra thần sắc ảm đạm thất vọng.

– Tiếp theo, phát khen thưởng thi đấu.

Lão giả áo đen cao giọng tuyên bố.

Khen thưởng thi đấu!

Tâm thần đám đệ tử đều rung lên.

Nhất là Trần Vũ, nhịp tim gia tốc, khen thưởng top một thi đấu lần này hơn xa trước kia rất nhiều.

Lúc này, Nam Cung trưởng lão cũng nhìn lướt qua Trần Vũ và Nam Cung Lễ, không khỏi thầm than một tiếng.

Nam Cung Lễ cố gắng lưu lại ngoại môn cũng chỉ vì khen thưởng “top một thi đấu”, Nam Cung trưởng lão cũng cố gắng xuất lực tranh chỗ tốt.

Nhưng cuối cùng, hết thảy đều là may áo cho người.

– Khen thưởng top mười.

Lão giả áo đen vung tay lên.

Rất nhanh liền có bảy nữ tử bưng theo bảy cái khay đi lên sân đấu võ.

Từ hạng bốn đến hạng 10, đám người Nhạc Phong, Đồng Ngọc Linh, Hồ Nhất Bá đều lên đài lĩnh thưởng.

Khen thưởng top mười: Một vạn điểm cống hiến, một võ học cao cấp, Uẩn Thể đan hạ phẩm.

Những phần thưởng này đối với đệ tử Thông Mạch kỳ mà nói, tuyệt đối là trợ lực không nhỏ.

– Khen thưởng top ba.

Lại có hai nữ tử bưng khay lên.

Những nữ tử này đều chỉ là Luyện Thể kỳ, là thành viên tầng chót trong tông môn.

Tại Vân Nhạc môn, người có thể gọi là “đệ tử”, đều bị giới hạn tuổi tác.

Đệ tử ngoại môn không thể vượt quá 2năm tuổi. Nếu như đến hạn mức tuổi tác còn chưa thể tiến vào nội môn, sẽ không còn là “đệ tử” nữa, nhưng vẫn có thể ở lại trong tông môn, làm một ít chức vụ cấp thấp.

Giả như, ngay cả Thông Mạch kỳ cũng không đột phá, vậy thì cho dù lưu lại, cũng chỉ có thể làm tạp dịch hoặc nữ hầu.

Đệ tử nội môn, không thể vượt quá 2năm tuổi, một khi vượt qua, cũng sẽ rời khỏi hàng ngũ đệ tử, bị an bài đến các chức vụ trung tầng khác.

Khen thưởng top ba: Hai vạn điểm cống hiện, võ học đỉnh cấp, Uẩn Thể đan trung phẩm.

Khen thưởng top ba càng phong phú hơn, rất nhiều đệ tử ngoại môn dù phấn đấu mười năm cũng không có loại kỳ ngộ này.

Đoàn Kiêu Long và Nam Cung Lễ mặt không biểu tình lĩnh khen thưởng.

Hai người bọn họ, vốn dĩ cố gắng đoạt giải nhất, mỗi người đều lòng đầy tự tin, bây giờ cầm khen thưởng top ba, tất nhiên không phải là sở nguyện.

– Khen thưởng cho người đứng đầu.

Dưới rất nhiều ánh mắt ước ao, đố kỵ, không cam lòng, Trần Vũ leo lên đài.

Khen thưởng cho người đứng đầu: Ba vạn điểm cống hiến, võ học thánh phẩm, một viên Uẩn Khí đan, một kiện bảo khí.

Phần thưởng này so với top ba còn giá trị gấp đôi.

Chênh lệch quá lớn.

Top ba cũng không được khen thưởng bảo khí, càng không có tư cách lựa chọn võ học thánh phẩm.

– Có những phần thưởng này, cho dù ở nội môn thì ta cũng có thể có một khởi điểm không tệ.

Trần Vũ mừng rỡ.

Cái khay trước mặt hắn đặt một bình ngọc và ba cái lệnh phù.

Trong bình ngọc chứa một viên đan dược thần bí màu xanh nhạt, lớn bằng đầu ngón tay cái.

– Đây là Uẩn Khí đan?

Trần Vũ tò mò cầm bình ngọc lên, đưa tới trước mặt quan sát.

Trong khoảng khắc đó, hắn bỗng nhiên cảm nhận được từng đạo ánh mắt tham lam dòm ngó.

Những ánh mắt này đến từ một vài thành viên Luyện Tạng kỳ trong tông môn, bao gồm cả đệ tử nội môn, thậm chí có cả chấp sự, chấp pháp giả.

– Giá trị của Uẩn Khí đan cao vậy sao? Không ngờ dẫn đến nhiều người nhòm ngó như vậy.

Trần Vũ thầm run.

Hắn chẳng qua chỉ mơ hồ nghe nói tác dụng của đan này, nghe đồn có thể đột phá Hóa Khí cảnh, đặt vững căn cơ, tuyệt đối là linh dược trân quý khó cầu đối với Luyện Tạng kỳ.

– Dựa vào ba mặt lệnh phù này, ngươi có thể đi tới Tông Vụ Đường, Thiên Võ Các, Thiên Khí Lâu để nhận ba loại khen thưởng khác.

Lão giả áo đen bổ sung một câu.

Hắn liếc mắt nhìn “Uẩn Khí đan” trong tay Trần Vũ, khóe miệng nhếch lên nụ cười ý vị.

Trần Vũ đi xuống đài, cảm nhận được đông đảo ánh mắt dòm ngó, sống lưng đổ mồ hôi, mơ hồ cảm thấy bất an.

– Tiểu tử, giữ kỹ Uẩn Khí đan trong tay ngươi. Đan này đối với Luyện Tạng trung hậu kỳ, chính là trân dược tha thiết ước mơ.

Thanh âm quen thuộc của một lão giả truyền đến bên tai Trần Vũ.

Trần Vũ đưa mắt nhìn, người truyền âm là lão giả mặt đỏ – Mao trưởng lão đã từng đề cử Đồng Tượng công cho mình.

Phát khen thưởng xong, đợt thi đấu ngoại môn lần này cũng hạ màn kết thúc.

Đám đệ tử nhanh chóng tản đi.

Trần Vũ trở thành hạng nhất ngoại môn khóa này, trở thành đệ tử nội môn hàng thật giá thật, nhận được đông đảo sự quan tâm.

– Trần sư huynh, chúc mừng giành được hạng nhất.

Không ít người chào hỏi hắn.

– Trần sư huynh, hẹn gặp lại ở nội môn.

Nhạc Phong ôm quyền nói.

Khóa thi đấu này, mặc dù hắn không thể chen vào top ba, nhưng cũng được chọn làm đệ tử nội môn.

– Ta cũng vậy, gặp lại ở nội môn.

Đồng Ngọc Linh cười nói.

Ồ?

Trần Vũ và Nhạc Phong đều kinh ngạc nhìn Đồng Ngọc Linh.

Hình như Đồng Ngọc Linh cũng không được bất kỳ cao tầng nào thu làm đệ tử thì phải?

Thế nhưng không lâu sau đó, Trần Vũ cũng biết được đáp án.

Sáng sớm hôm sau.

Trần Vũ đi đến Trung Tâm Đường, đăng ký thân phận đệ tử nội môn.

Kết quả, lúc đăng ký thân phận đệ tử nội môn, hắn nhìn thấy Đồng Ngọc Linh.

Chỉ có điều, trên người Đồng Ngọc Linh lại tản mát một luồng chấn động nội tức cuồng bạo, dường như mới vừa đột phá.

– Luyện Tạng kỳ ư?

Trần Vũ nhìn Đồng Ngọc Linh mà giật mình.

Đồng Ngọc Linh này có kỳ ngộ gì mà tấn thăng Luyện Tạng kỳ nhanh như vậy? Khó trách nàng có lòng tin tiến vào nội môn.

Đồng Ngọc Linh khẽ cười, nói:

– Mong Trần sư đệ chiếu cố.

– Sư tỷ tấn thăng Luyện Tạng kỳ, còn cần một Thông Mạch kỳ như ta chiếu cố?

Trần Vũ cười nói.

Hai người ở Trung Tâm Đường nhận lấy lệnh bài thân phận cùng hai bộ áo bào chế thức.

Đệ tử Vân Nhạc môn, áo bào chế thức là áo bào xanh.

Sau khi trở thành đệ tử nội môn, y phục càng tinh xảo, phía trước thêu một bức tranh mây mù vờn quanh dãy núi, có chút mông lung.

Đồng Ngọc Linh là nữ tử, có thể lựa chọn một bộ váy áo tinh mỹ.

Sau khi nhận lệnh bài, Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cùng tiến vào trụ sở nội môn.

Trụ sở nội môn ở sâu trong sơn môn Vân Nhạc môn, hoàn cảnh càng ưu nhã, thỉnh thoảng bắt gặp đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy.

– Hai người các ngươi có thể tự chọn một tiểu viện riêng.

Một chấp sự trung niên dẫn hai người đến một mảnh đất bằng phẳng.

Đập vào mắt là vài tiểu viện rải rác.

Một cái sân nhỏ, lầu các hai tầng riêng biệt, diện tích chừng một hai mẫu.

Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh đều vui vẻ lựa chọn một tiểu viện.

Đãi ngộ của nội môn quả nhiên hơn xa ngoại môn, chỉ từ trụ sở của đệ tử nội môn liền có thể thấy được.

Bên cạnh đó, mỗi một đệ tử nội môn còn có thể hưởng thụ đãi ngộ hai nô tỳ chăm sóc.

– Bái kiến đại nhân.

Trong sân tiểu viện của Trần Vũ, một người trung niên và hai tỳ nữ cúi đầu cung kính hành lễ.

– Sau này không cần quá đa lễ.

Trần Vũ phất tay.

Hai nô tỳ này sẽ phụ trách ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho hắn, bao gồm cả những công việc vụn vặt như chân chạy.

Về sau, ăn cơm cũng không cần đến nhà ăn giống như ngoại môn, trực tiếp do ba người này xử lý.

Sau khi xác định nơi ở, Trần Vũ dự định xế chiều lại đi lĩnh ba loại khen thưởng như Bảo Khí, điểm cống hiến, công pháp thánh phẩm.

– Trần Vũ sư đệ có ở đây không?

Đúng lúc này, hai thanh niên xa lạ tiến vào sân nhỏ.

– Ta đây.

Trần Vũ đảo mắt qua hai người, hai gã thanh niên này đều là đệ tử nội môn.

Dựa vào trái tim thần bí, hắn có thể cảm ứng được chấn động nội tức trong cơ thể hai người. Hai người đều là Luyện Tạng kỳ, một người trong đó còn là Luyện Tạng trung kỳ.

– Trần sư đệ, sư tôn ta triệu kiến ngươi.

Một thanh niên tóc ngắn trong đó cười nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN