Vĩnh Hằng Chi Tâm - Chương 7: Trận mở màn và nhiệm vụ Thiết Tông Hùng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Vĩnh Hằng Chi Tâm


Chương 7: Trận mở màn và nhiệm vụ Thiết Tông Hùng


Bên ngoài Tông Vụ đường.

Oành đùng!

Một quyền và một chỉ giao phong với nhau, khí lưu (không khí áo súc tạo ra âm thanh) vang dội, gió lốc thổi mạnh vào mặt mọi người, âm thanh không tầm thường kia làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.

Bên cạnh, Phùng Đức cùng đôi nam nữ kia đều lộ vẻ kinh ngạc, không tự chủ mà lui mấy bước.

Vụt! Vụt!

Sau một hồi giao phong, hai thân ảnh liền nhanh tách ra.

Trong đó, Trần Vũ lui hơn một trượng, nhoáng một cái nhẹ nhàng đứng lại, chẳng qua khí huyết sôi trào làm sắc mặt hơi đỏ. Bản thân hắn cũng không bị thương, chỉ thấy đau đớn ở chỗ nắm tay mà thôi, sau khi bị nội tức âm nhu của đối phương xâm nhập thì khí huyết có chút ứ đọng, không thông. Chẳng qua, sau đó chỗ trái tim lại mạnh mẽ truyền ra một luồng khí nóng làm cho khí huyết cả người hắn nhanh chóng thông thuận.

Trần Vũ phát hiện sau khi trải qua sự cải tạo của trái tim thần bí thì khả năng chống cự lại công kích nội tức lại tăng hơn rất nhiều.

Bên kia, Đinh Cửu Huy cũng lui lại mấy bước rồi nhanh chóng ổn định lại, ngón tay y hơi rủ xuống. Liếc nhìn về phía trước, y có vẻ chiếm thượng phong.

Chỉ là, sắc mặt Đinh Cửu Huy trở nên ngưng trọng, mạnh mẽ che dấu một tia kinh sợ.

“Thật không ngờ, Trần sư đệ lại thâm tàng bất lộ như vậy (giấu nghề), không những hỏa hầu quyền pháp kinh người mà còn có một thân thần lực trời sinh nữa a.”

Đinh Cửu Huy cố nặn ra vẻ tươi cười.

Trận giao phong vừa rồi, y đã dùng hết bảy thành nội tức làm ngón tay bây giờ vẫn còn đang run rẩy.

“Nhờ Đinh sư huynh lưu thủ, một chỉ kia thật sự cho đệ một cái ám khuy (lén bị thiệt thòi) a.”

Trần Vũ giả vờ vuốt vuốt tay, thuận thế cho đối phương một bậc thang để xuống đài.

Ở trong tông môn, lúc thích hợp thì phải thể hiện thực lực mạnh mẽ của bản thân, đó là điều cần thiết.

Sau khi giao phong một trận, thái độ của Đinh Cửu Huy với hắn lại chuyển biến không ngờ (nguyên tác: là 180 độ)

“Ha ha ha, tốt rồi, vậy đội ngũ của chúng ta cũng đã đủ người rồi.”

Đinh Cửu Huy buông lỏng một hơi. Đối với Trần Vũ thì y vẫn còn nhiều nghi hoặc.

Theo lý thì tu vi của y đã là Thông mạch kỳ, chỉ với nội tức âm nhu vô hình kia cũng đủ làm cho đối phương bị thương.

Chẳng qua trong lòng y lại hiện lên một ý nghĩ: nếu Trần Vũ kia không bị thương thì sao? Vậy thì kẻ này ẩn dấu quá sâu rồi…

Đương nhiên, cái ý nghĩ trong đầu này có vẻ không thật, rất nhanh đã bị y gạt đi.

“Có Trần sư huynh gia nhập thì phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rồi.”

Tên thiếu niên mặt rỗ bày ra bộ dáng tươi cười, đối với thực lực của Trần Vũ cũng rất kiêng kị. Chỉ có Phùng Đức vẻ mặt xấu hổ, có chút khó chịu.

“Mọi người đã đủ rồi à?”

Đúng lúc này, âm thanh ôn hòa của một thiếu niên truyền đến từ bên cạnh Trần Vũ.

Hử?

Bất giác Trần Vũ rùng mình, đối phương đến sát người mà hắn mới phát giác ra. Trước mặt mọi người là một thiếu niên tuấn tú ôn hòa, tóc dài bồng bềnh, lưng đeo một bọc vải dài mảnh.

“Nhạc sư đệ!”

Mấy người Đinh Cửu Huy liền chào hỏi, vô cùng khách khí.

“Nhạc Phong đại ca, cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi.”

Thiếu nữ nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt hai mắt sáng ngời như làn thu thủy thốt lên vui vẻ.

Nhạc Phong! Y chính là Nhạc Phong?

Trần Vũ cả kinh, vội vàng chào hỏi thiếu niên tuấn tú này.

Nói về “Nhạc Phong” trước mặt thì đây chính là thiên tài mà tất cả đệ tử ngoại môn đều biết.

Trần Vũ nhớ rất rõ, đối phương nhập môn còn muộn hơn nửa năm nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi đã đột phá Thông mạch kỳ!

Nghe đâu tu vi hiện giờ của Nhạc Phong ít nhất cũng là Thông mạch trung kỳ!

Mà so về tuổi tác thì đối phương còn nhỏ hơn mình nữa!

Đối mặt với loại thiên tài như vậy, Trần Vũ không thể không cảm thấy kính nể.

“Ah, ngươi chính là Trần Vũ sư huynh sao?”

Nhạc Phong nhìn Trần Vũ, chớp mắt một cái, bộ dạng ra vẻ rất hứng thú.

Trần Vũ cảm thấy phiền muộn, xem ra cái biệt danh “Trai bao” úp lên đầu mình không thể nào mất đi trong nhất thời rồi.

Không có cách nào khác mà. Dù sao danh khí của Mục Tuyết Tình ở ngoài môn quá lớn, là thiên chi kiều nữ, đệ nhất mỹ nhân ở ngoại môn, chỉ cần nhấc lên chút quan hệ với nàng cũng đủ nhức đầu rồi.

“Trần sư huynh không nên hiểu lầm.”

Nhạc Phong mỉm cười sau đó giải thích: “Mục Tuyết Tình xinh đẹp tuyệt trần, làm cho nhiều người ái mộ nhưng nàng cũng từng là đối thủ cạnh tranh với sư đệ. Hơn nữa, không biết vì sao nàng cũng đã sớm bước vào nội môn rồi.”

Thì ra là vậy.

Nhạc Phong với tư cách là một trong những thiên tài ở ngoại môn thì cùng Mục Tuyết Tình cạnh tranh cũng đúng thôi.

“Hừ! Mục Tuyết Tình kia nhập môn sớm hơn Nhạc đại ca nửa năm. Hơn nữa, ai mà biết được có phải ả ta dùng nguyên nhân “đặc thù” nào đó để tiến vào nội môn hay không.”

Thiếu nữ thon thả kia vẫn luôn tỏ vẻ sùng bái, ủng hộ Nhạc Phong thốt lên.

“Được rồi, không nói tới mấy việc này nữa, hay là chúng ta cùng nhau thương nghị sự tình nhiệm vụ đi…”

Tức thì Nhạc Phong khoát tay, nói vào chủ đề chính.

Đến lúc này thì thành viên trong đội cũng đã đủ.

Đội trưởng là Nhạc Phong, đội phó là Đinh Cửu Huy.

Bốn thành viên còn lại theo thứ tự là Trần Vũ, Phùng Đức, thiếu niên mặt rỗ và thiếu nữ thon thả kia. Tổng cộng là sáu người. Trần Vũ hơi ngạc nhiên, nhiệm vụ săn giết Thiết Thông Hùng này lại tập hợp đội hình không tầm thường. Trong đó, Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy đều là Thông mạch kỳ, nhất là tên đứng đầu còn là thiên tài bậc nhất ở ngoại môn nữa. Mặt khác, bốn gã đội viên dù chưa đạt Thông mạch nhưng đều là Đoán thể đỉnh phong đấy!

Sau một lát.

Tiểu đội sáu người nhận nhiệm vụ tại Tông Vụ đường, sau lại thương nghị chi tiết, tỉ mỉ qua một lần.

Nửa ngày sau.

Một đoàn người cưỡi ngựa đến một nơi núi rừng chập chùng ở biên giới Vân Nhạc Môn.

“Vân Uyên Sơn Mạch này nối liền biên giới mấy quốc gia, dưới sự quản lý của Vân Nhạc Môn cũng được coi là một cấm địa trung lập nguy hiểm!”

Phong Nhạc đi đầu, xuống ngựa.

Đối với truyền thuyết về ‘Vân Uyên Sơn Mạch’ này thì Trần Vũ cũng có nghe sơ qua. Chuyện rằng, sâu trong vùng núi non này có Cổ thú từ thời Thượng cổ, có lực bài sơn đào hải, lực lượng khủng bố có thể diệt tông xóa quốc. Từ rất lâu rồi, các siêu cấp cường giả của mấy quốc gia phụ cận liên thủ với nhau tiêu diệt toàn bộ những tồn tại khủng bố sâu trong sơn mạch, lần chiến đấu đó kinh thiên động địa. Còn kết quả cuối cùng ra sao thì không ai biết được. Cục diện bây giờ là nhân loại chiếm một phương, chỉ cần không đi sâu vào Vân Uyên Sơn Mạch sẽ không gặp những tồn tại đáng sợ kia.

“Theo tin tức nhiệm vụ thì Thiết Tông Hùng ở phụ cận đây, chúng ta không cần xâm nhập sâu vào làm gì.”

Nhạc Phong nói ra làm mọi người quên hết sầu lo. Dù sao thì Vân Uyên Sơn Mạch vẫn là cấm địa nổi tiếng. Nếu như những ngoại môn đệ tử như bọn hắn xâm nhập vào cũng không đủ nhét kẽ răng đi.

Ngao!

Vừa mới tiến vào sơn mạch một lúc thì xung quanh đã xuất hiện một ít hổ, báo. Chẳng qua đây chỉ là những con thú hoang dã mà thôi. Những loại hổ, báo như thế này thì Đoán Thể kỳ cũng dễ dàng đối phó, không chút nguy hiểm nào cả.

Liễu Âm chỉ!

Đầu ngón tay Đinh Cửu Huy bắn ra tới đầu con báo, sau một tiếng “hô” thì nó đã tuyệt khí bỏ mình. Những mãnh thú làm cho người thường sợ hãi này lại không thể chịu nỗi một chiêu của Thông Mạch kỳ.

Dù sao thì Thông mạch kỳ cũng tu luyện ra “nội tức”, dễ dàng xâm nhập vào cơ thể, chấn nát tạng phủ, mạch máu hay bắn vào chỗ hiểm, máu thịt thông thường không thể nào chống lại được.

So với đám Phùng Đức thì phải cần tới hai ba chiêu mới có thể giải quyết một đầu. Như vậy, chênh lệch giữa Thông mạch và Đoán thể là điều không thể bàn cãi.

“Cút!”

Trần Vũ đánh ra một quyền mạnh mẽ, nện vào đầu một con sói làm cho đầu nó vỡ tan, máu văng tung tóe. Dù không có “nội tức” nhưng sức lực của hắn lại rất mạnh, hỏa hầu cũng cao; tuy rằng không thể miểu sát trong một quyền nhưng cũng có thể làm những loại thú hoang này tàn phế, mất hết sức chiến đấu. Hơn nữa, hắn vẫn chưa phát huy ra uy lực của ‘Thiết Lê Quyền’ đại thành đấy.

Trần Vũ bày ra thực lực làm cho Nhạc Phong cũng phải liếc nhìn, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng.

“Sắp đến rồi.”

Nhạc Phong đi trước dẫn đường, những con thú tới trước mặt y đều bị đánh bay, động tác cực kì nhanh. Không bao lâu, sáu người đã qua một ngọn núi, trước mặt là một mảnh rừng cây dựa vào thế núi, thấp thoáng còn thấy mấy sơn động.

Trải qua một lần lột xác thì thị lực của Trần Vũ cũng hơn xa người thường, hắn mơ hồ thấy trong rừng núi có một ít dấu chân vừa thô vừa to, khác xa với dấu chân người hay những dã thú bình thường.

“Ở phụ cận đây, mọi người chuẩn bị cho tốt đi.”

Nhạc Phong lấy ra một bình mật ong ném vào một khối đá trên sườn núi. Bởi vì không ai mang theo công cụ gì cả nên không thể bố trí bẫy rập mai phục được nên chỉ sử dụng mồi nhử đơn giản. Hơn nữa, Thiết Tông Hùng có thể xếp vào hàng hung thú thì những bẫy rập bình thường cũng vô dụng với nó.

Rống!

Mới qua thời gian nửa chung trà, trong rừng cây liền xuất hiện hai con gấu ngựa cao gần một trượng, mơ hồ có thể so với một tầng lầu. Hai con đó toàn thân lông đen, gào thét vồ tới, khí tức hung thú tỏa ra làm cho đám côn trùng gần đó chạy trốn khắp nơi.

“Con Thiết Tông Hùng này thật là lớn…”

Phùng Đức cùng thiếu nữ thon thả kia da đầu run lên, hai chân cũng có vẻ không vững. Loại hung thú có thể tích lớn như thế này thì bọn họ mới thấy lần đầu, dù sao thì kinh nghiệm của đệ tử ngoại môn cũng còn rất ít.

“Có tới hai con, thân hình lớn hơn so với dự định rồi.” Sắc mặt Nhạc Phong khẽ biến. Trong nhiệm vụ đã nói rõ, mật gấu của con Thiết Tông Hùng to như thế này cũng phải được bốn, năm mươi điểm cống hiến.

“Mọi người, lên!”

Nhạc Phong cùng Đinh Cửu Huy liếc nhau, chia ra đánh về mỗi con Thiết Tông Hùng. Bốn gã Đoán thể Trần Vũ thì dựa theo kế hoạch chia thành hai tốp, trợ giúp hai Thông mạch kỳ lĩnh đội.

Đinh Cửu Huy, Trần Vũ cùng Phùng Đức chung một nhóm cùng nhau đối phó một đầu Thiết Tông Hùng.

Còn Nhạc Phong, thiếu niên mặt rỗ và thiếu nữ nghiễm nhiên trở thành một đội.

Chẳng qua sau khi giao phong sơ qua, kết quả lại không tốt lắm, thậm chí làm cho người ta phát lạnh.

“Liễu Âm chỉ!”

Thân hình Đinh Cửu Huy nhoáng một cái đã đến cạnh Thiết Tông Hùng, bắn ra một chỉ ngay lưng nó. Lưng Thiết Tông Hùng cũng đã cao hơn đỉnh đầu y vài thước rồi.

Phốc!

Thân thể khổng lồ của con Thiết Tông Hùng nhoáng lên một cái nhưng lại không có chút tổn thương, chợt một đôi tay gấu vung lên tạo ra cuồng phong gào thét.

“Cẩn thận!”

Đinh Cửu Huy đẩy nhanh tốc độ, khó khăn lắm mới tránh được một kích.

Ah!

Nhưng mà Phùng Đức bên cạnh lại không tránh kịp, quát to một tiếng ngạnh kháng lại một kích của Thiết Tông Hùng.

Ngay tức khắc.

Ầm đùng!

Phùng Đức hóa thành một vệt đen bắn ra ngoài mấy trượng, đâm thẳng vào vách núi rồi nhổ ra một bụm máu.

Chỉ một lần đối mặt mà Phùng Đức đã bị đánh bay!

Mà Trần Vũ lại phản ứng cực nhanh, hắn khom người lăn xuống, tránh đi cánh tay thô to của con gấu.

“Nguy hiểm thật!” Trần Vũ toát mồ hôi lạnh. Nếu không phải thân thể hắn trải qua một lần lột xác thần bí làm cho phản ứng và tốc độ tăng nhanh thì có lẽ cũng không khác gì Phùng Đức cả.

Ở bên kia, cục diện của nhóm Nhạc Phong cũng không khá hơn.

Chát!

Thiếu nữ thon thả điều khiển một cái roi bạc, quấn trên đùi của con Thiết Tông Hùng, vẻ mặt lộ ra nét tươi cười. Con Thiết Tông Hùng giận dữ, gào rít mấy tiếng rồi nắm chặt roi bạc.

“Nhanh buông tay!”

Nhạc Phong lớn tiếng nhắc nhở nhưng đã muộn.

Sau một khắc, thiếu nữ bị Thiết Tông Hùng nắm lấy roi bạc quăng lên không trung, cái miệng to như chậu máu của nó hung hăng táp về phía nữ tử đang chới với trên không.

“Ah…”

Tiếng thét chói tai của thiếu nữ kia quanh quẫn giữa núi rừng hoang dã.

==========

DG: tuần này và tuần sau ta thi, không up đúng lịch dc, xin mn thông cảm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN