Vĩnh Hằng Chúa Tể - Đấu một trận không phải sẽ rõ sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Vĩnh Hằng Chúa Tể


Đấu một trận không phải sẽ rõ sao?



Khai Dương kiếm là một môn võ học cơ sở, mà Khai Dương Phá chính là tinh tuý của Khai Dương kiếm. Sở Dương tại Thánh Kiếm tông tu luyện qua môn kiếm pháp này vô cùng thành thục. Lúc trước khai thời điểm quyết chiến sinh tử ở U Minh Quỷ Hồ đã luyện nó đến đại thành cảnh giới. Mà trải qua khoảng thời gian hồi phục tại tông môn, cũng đã đem nó luyện đến đỉnh phong.

Lảo giả dùng huyết thuật ẩn giấu khí tức, hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa. Nếu là tu sĩ tầm thường, nhất định bị lão đùa chết. Bất quá Sở Dương cũng không phải tu sĩ tầm thường, giác quan vô cùng nhạy bén. Liếc mắt nhìn, nhíu mày đứng giữa huyết khí, chầm chậm quan sát động tĩnh.

Đạt tới kiếm pháp đỉnh phong, liền tiếp cận Vạn Phá, nhất phá vạn, vạn chiêu như một, thiên tinh đạn chỉ uy lực vô cùng khủng bố.

Trong tay Sở Dương, Vạn Phá lại càng bá đạo. Mà lúc này đối mặt lão giả, hắn liền thi triển ra Vạn Phá. Huyền Thiết trong tay của hắn vô cùng nặng nề, bất quá hắn khống chế vô cùng tốt, thân kiếm mạnh mẽ chỉ ra, liền thấy tầng tầng ba động phóng thẳng, hoá thành nguyên lực mơ hồ bắn thẳng ra ngoài, uy lực to lớn tạo làm cho không khí tán động, tạo ra âm thanh chát chúa.

“Uy”

Chỉ thấy nguyên lực bắn ra ngoài, giữa không trung liền khựng lại, mà cùng lúc một âm thanh kinh nghi cũng vang lên. Nương theo âm thanh xuất hiện, từ giữa không trung, một bóng hình nhỏ bé mơ hồ lộ diện. Mà bóng người này, tự nhiên chính là Thanh Minh.

Thanh Minh có chút bất ngờ cau mày, thân hình hơi rung động, âm trầm liếc nhìn Sở Dương, trong lòng có chút động đậy. Vừa rồi một kiếm kia uy lực vô cùng to lớn, tuy nói một chiêu kia không làm được gì lão nhưng mà uy lực của nó, lại vượt ngoài dự liệu của lão. Nếu như vừa rồi trực diện đối chọi, một chiêu kia sợ rằng có thể làm cho lão hao tổn một ít máu huyết a.

“Không hổ danh là đệ tử Thánh Kiếm tông. Khi ra chiêu cũng thật bá đạo”

Thanh Minh cười một tiếng, thân hình đứng giữa không trung mơ hồ tán loạn, lập tức hoá vào thiên địa, bị huyết khí che lấp, lại biến mất.

“Thật là khó đối phó.”

Sở Dương trầm giọng tự nói, cũng thu Huyền Thiết kiếm về. Hắn thâm trầm quan sát cả trời huyết khí đỏ sẫm, trong nội tâm chợt bốc lên một cổ nhiệt lực nóng nảy.

Hắn đưa tay sờ lấy ngực, lẩm bẩm một tiếng:

– Bạch Ly, nhờ cô một chút mượn sức mạnh của Lưu Ly quả một chút a.

Nếu như trực diện đối mặt, cho dù lão giả kia có thực lực Linh Động cảnh đỉnh phong, Sở Dương cũng không ngại đấu một trận. Nhưng mà lão già này rõ ràng đang muốn cùng hắn đùa bỡn, vô cùng khó đối phó.

Lưu Ly quả là có tồn tại man lực ngàn cân, hơn nữa Lưu Ly quả kích phát ra năng lực lại giúp thân thể của hắn toàn bộ tăng lên diện rộng. Đến lúc đó cùng lão giả kia chơi đùa, cũng sẽ không thiệt thòi.

“Kích phát Lưu Ly quả là ngươi, ta cũng không thể điều khiển nó a.”

Bạch Ly từ lâu đã hoá thành linh hồn chui vào bên trong thân thể hắn. Lúc này nghe hắn mở miệng nhờ vả, chỉ có thể bình thản truyền âm. Bất quá nhìn ra được lão già kia có kỳ quái, nàng nhịn không được trầm giọng nói:

– Ngươi cẩn thận, lão già kia cũng không phải là Linh Động cảnh thông thường, theo ta suy đoán, hắn đã một chân đặt vào Thoát Phàm cảnh rồi.

“Đặt một chân vào Thoát Phàm cảnh?”

Sở Dương một mặt cực kỳ nghiêm trọng quan sát chung quanh, kinh nghi hỏi lại.

“Đúng, hay nói cách khác chính là Bán bộ Thoát Phàm cảnh”

Bạch Ly biết được lo lắng của hắn, hiếm thấy nàng lộ ra vẻ nghiêm túc nói lại.

Sở Dương nghe nàng nói, trong lòng có chút căng thẳng. Dù sao hắn chỉ là Thông Mạch sơ kỳ, vượt cấp đánh nhau với tu sĩ Linh Động cảnh đã là chuyện không thể nào, Linh Động cảnh đỉnh phong lại càng là chuyện khó có thể tin. Nhưng mà lúc này, theo lòi Bạch Ly nói, lảo già này vô cùng có khả năng chính là bán bộ Thoát Phàm cảnh.

Lấy thực lực này, đừng nói là Thông Mạch kỳ nhỏ bé như hắn, cho dù là Linh Động cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị lão đập chết a.

“Bất quá, ta có Huyền Thiết trong tay, lại có Lưu Ly quả hộ thể, cũng chưa chắc không thể cùng lão đấu một trận chân chính”

Dù sao lúc trước ở dưới U Minh Quỷ hồ, chỉ bằng thực lực Luyện Huyết kỳ đỉnh, hắn còn từ trong cạm bẫy của Huyền Thiết kiếm sống sót ra ngoài, thậm chí là từ trong miệng Thuỷ Ngục Minh Xà bình an sống sót. Lúc này đã đột phá Thông Mạch kỳ, lại còn có Huyền Thiết kiếm và Lưu Ly quả bên cạnh, hắn tin tưởng cho dù không đánh lại lão già kia, hắn cũng có thể bỏ chạy a.

“Muốn chứng thực lão già này có phải bán bộ Thoát Phàm cảnh hay không. Đấu một trận rõ ràng không phải sẽ rõ hay sao!”

Sở Dương nhếch miệng nói, liền cầm lấy Huyền Thiết, cả người bắn mạnh lên không trung, mạnh mẽ đâm ra một kiếm.

“Khai Dương Phá đỉnh phong cảnh giới”

Nguyên lực mạnh mẽ bắn ra, Sở Dương hướng thiên gầm lên một tiếng.

“Vạn Phá”

Có được Lưu Ly quả gia trì, lần này thi triển ra Vạn Phá, vậy mà lại mơ hồ nghe được âm thanh dị thú gầm thét, nhất thời thiên địa có chút chấn động mà trở nên run rẩy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN