Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 140: Vô Lượng Sơn tầng thứ nhất
Trần Ngọc Lâm sau khi phủ lên trên Vô Lượng Bia một cái vải trải giường màu trắng, lại chọc thêm hai lỗ làm mắt cho trông giống mấy con ma làm từ vải trải giường thì bắt đầu an ổn hơn một chút.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Trần Ngọc Lâm sau khi trang trí Vô Lượng Bia hình con ma thì lại thử thêm một lần nữa.
Lần này sau khi hắn tiến vào bên trong, hắn có thể mở hồ nhìn ra được toàn bộ quang cảnh của bậc thang bên trong đó.
Một bậc thang dài rộng 20 mét, trông khá giống một cái võ đài. Trên mặt võ đài khắc họa một pháp trận nào đó Trần Ngọc Lâm dù có Thông Thái cũng không nhận ra, có thể cấp bậc quá cao, hoặc nó chỉ là hình trang trí.
Trần Ngọc Lâm vừa tiến vào, lập tức theo dự tính nghiêng người sang trái né tránh một cú chộp thẳng vào ngực của hắn.
Lúc này, hắn hoàn toàn thấy rõ cách thức tấn công của loại sinh vật sinh sống trong Vô Lượng Sơn này (tạm gọi chúng là Vô Lượng thú). Đầu tiên chúng sẽ tiếp cận nạn nhân (cũng không rõ là tiếp cận hay là bản thân chúng sẽ chực chờ ở sẵn đó nữa), kế đó chúng thò tay vào bên trong cơ thể nạn nhân, bóp nát một cơ quan nội tạng quan trọng ra (trong trường hợp của hắn là tim)
Ví dụ trong trường hợp này, lúc hắn vừa mới thành công né trúng một đòn hắn ngoái cổ ra sau nhìn thì thấy cái thứ này vừa giơ một tay lên, bàn tay nó 3 ngón thực thể hóa, không phải loại hình trong suốt mà là chân thật thực thể, có màu xám nhạt, mỗi ngón tay có một cái miệng.
Dựa theo vị trí mà bàn tay nó đang ở, rõ ràng đó là trái tim của hắn, hoặc ít nhất là ngực trái.
Trần Ngọc Lâm ánh mắt chợt co rụt lại, kế đó hắn không khoan nhưng đạp mạnh chân lên trên, nảy mình lên trên để giữ cho bản thân liên tục chuyển động. Bởi vì hắn thấy được con Vô Lượng Thú vừa xuất hiện trước mặc hắn đầu không phải hình dáng cái búa mà đầu hình tròn, giống cái khiên hơn.
Một con Vô Lượng Thú khác?
Hắn ngay lập tức thấy kế đó là con vừa nãy đang lao thẳng về hướng hắn lúc này, cái đầu trông như cá mập đầu búa tách ra làm đôi. Trần Ngọc Lâm đoán nếu lúc này cái đầu của nó “nổi” lên từ không gian mà nó đang “lặn” kia, có lẽ hắn sẽ nghe được một tiếng rít rùng rợn phát ra từ cái mồm đó.
“Ăn nè”
Trần Ngọc Lâm hét lớn, kế đó hắn triệu hoán ra Yểm Đao chém xuống một cú. Hiển nhiên, Yểm Đao chém xuyên qua nó, không phải kiểu nhát chém ngọt một nhát chém nó ra làm đôi mà giống như bản thân con kia chỉ là một cái ảo ảnh thôi.
Trần Ngọc Lâm trang bị Phi Dực Hài ở phía dưới chợt phất mạnh cặp cánh, đẩy hắn về phía sau. Nhưng cùng một lúc này hắn cảm giác trái tim lạnh buốt như băng hàn, hắn hơi quay đầu về phía sau thì thấy một cái đuôi đang ẩn ẩn hiện hiện trong không khí.
Con thứ ba.
Trần Ngọc Lâm lần thứ hai xuất hiện tại bên ngoài Vô Lượng Sơn, mày nhăn nhó lại. Hắn không nghĩ tới được là sẽ có tận 3 con cùng lúc xuất hiện. Đương nhiên không phải hắn không lường trước mà căn bản hắn không nghĩ ngay tầng đầu tiên người ta sẽ sắp xếp cửa ải khó tận nhường này.
Hơn nữa, cần biết là thực lực của sinh vật tại Vô Lượng Sơn tỉ lệ thuận theo cảnh giới thí luyện giả, tức là lũ Vô Lượng thú đó cũng chỉ là thực lực tương đương Tam Phẩm tu vi mà thôi.
Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, kế đó hắn triệu hoán ra Arch Ville, vẫy tay yêu cầu nó triệu hồi ra 1 con Imp.
Con Imp xuất hiện, rít gào lên từng tràng, kế đó chạy vào bên trong Vô Lượng Sơn.
Thông thường, mỗi một thí luyện giả tới đây đều là tại rèn luyện bản thân cho nên hầu hết sẽ trực tiếp đối mặt với lũ Vô Lượng thú sinh sống trong Vô Lượng Sơn này. Nhưng Trần Ngọc Lâm lại khác biệt, hắn chỉ cần bản thân tồn tại quá 5 giây tại tầng đầu tiên là hoàn toàn hài lòng. Cho nên Trần Ngọc Lâm hoàn toàn có thể dùng một mẹo nho nhỏ, rút ra vài cái mồi nhử, là lũ quỷ của Arch Ville.
Nếu lũ sinh vật sinh sống trong Vô Lượng Sơn tấn công con Imp này, có nghĩa là kế hoạch của hắn thành công. Còn nếu không thì phải lựa chọn một cách khác.
Trần Ngọc Lâm quan sát con Imp từ từ di chuyển vào bên trong, chợt hắn trầm xuống. Khác hoàn toàn với khi mà hắn tiến vào trong Vô Lượng Sơn, lũ Vô Lượng thú bên trong hoàn toàn không hề để tâm một chút nào tới con Imp.
Ngoại trừ khoảng 1 giây bọn chúng ngay khi vừa phát hiện ra con Imp tiến vào lao về phía nó ra thì không có gì cả.
Con Imp chỉ đơn giản đi vào bên trong, rít lên từng tràng, ném Hỏa Cầu tán loạn và lại đi ra như bình thường. Có vẻ như bọn hắn hoàn toàn không thèm để ý tới nó.
Nhưng Trần Ngọc Lâm cũng có được thông tin hữu ích, đó là lúc con Imp vừa mới tiến vào một bước, lập tức không gian xung quanh phát ra từng tràng chấn động, kế đó hắn thấy rõ ràng 3 cái bóng trong suốt trôi lơ lửng về phía con Imp rồi lại tản ra.
Điều này đại biểu bên trong Vô Lượng Sơn tầng thứ nhất chỉ tồn tại 3 con mà thôi. Có thể đại khái phỏng đoán ra số lượng kẻ địch cũng là một cái lợi thế to lớn.
Hơn nữa, dựa trên phản ứng của 3 con kia lúc con Imp tiến vào, có thể nó không phân biệt được Trần Ngọc Lâm cùng với con Imp, nói cách khác hắn có thể có vài phần giây thêm vào để
“chơi” ban đầu.
Dù sao dựa vào hiệu ứng đặc biệt của chúng, Trần Ngọc Lâm không thể phòng thủ, tấn công hay hoàn trả được, chỉ có thể né tránh các đòn công kích của chúng và đánh lạc hướng chúng mà thôi.
Trần Ngọc Lâm đứng dậy, nhìn vào thành tích vừa nãy của hắn: 1.64 giây. Vẫn còn kém hơn hẳn 3 giây rưỡi so với thành tích hắn cần đạt được, nhưng với con Imp này có thể cho hắn từ 0.5 cho tới tận một giây để kéo dãn thời gian.
Lũ Vô Lượng thú bên trong Vô Lượng sơn có vẻ được thiết kế để chỉ tập trung công kích các thí luyện giả, cho nên việc tồn tại của một con Imp thêm vào chỉ có thể xao lãng bọn chúng mà thôi.
Trần Ngọc Lâm không biết là bọn nó chú ý tới con Imp chủ yếu là vì trên người nó dính đặc sệt khí tức của hắn cho nên mới phát sinh ra một cái nhầm lẫn, nhưng cái nhầm lẫn này chỉ kéo dài trong một cái nháy mắt mà thôi. Ngay sau đó bọn chúng lại bình thường trở lại.
Hắn đi tới một phía của cái cầu thang, còn con Imp được điều khiển để đi tới đầu bên kia, như vậy cả hai sẽ cách xa nhau nhất có thể.
Đầu tiên, con Imp bước một bước vào bên trong. Lập tức hư vô chấn động, 3 con Vô Lượng Thú ở bên trong bậc đầu tiên đột nhiên trong một nháy mắt hiện nguyên hình. Trần Ngọc Lâm lúc này nhìn ra được 3 con này, một con có đầu cá mập đầu búa, một con có đầu là vòng tròn, con còn lại trông hơi giống cá kiếm.
Cả ba con Vô Lượng thú cùng lúc hiện hình, mặc dù vẫn trong suốt, kế đó bọn chúng đồng loạt lao tới phía con Imp. CÙng lúc này Trần Ngọc Lâm tiến vào bên trong bậc đầu tiên, hắn nhìn qua Hệ Thống bắt đầu đếm giờ.
0.6 giây, đó là khoảng thời gian từ lúc hắn bước vào, cho tới khi lũ Vô Lượng thú bên trong quay ngược đầu lại, quyết đoán không thèm để ý tới con Imp mà trực tiếp lao về phía hắn. Từ lúc hắn tiến vào trong tầng 1 và lúc chúng lao về phía hắn cả thảy là 0.8 giây.
Trần Ngọc Lâm sử dụng Phi Dực Hài, vút bay thẳng về phía tầng thứ 2. Để đảm bảo bản thân sẽ không bị bọn Vô Lượng Thú một trảo chộp mất, hắn quyết định bay liên tục theo hình chữ S hơn nữa còn là không theo bất cứ một quy luật nào cả.
Hắn trong nháy mắt nhìn thấy bản thân đã ở ngay sát chỗ bước lên trên tầng thứ hai, chợt khoảng ngăn cách giữa 2 tầng xuất hiện. Đó là một bức tường trong suốt màu đỏ, chính giữa bức tường hiện ra một chữ [7.8s/10s].
Trần Ngọc Lâm nháy mắt đoán ra được là mỗi một cầu thang sẽ cần một khoản thời gian để vượt qua, cũng không khó đoán ra lắm bởi vì thông tin hiện ra vô cùng rõ ràng rồi. Hắn phản ứng cũng tính là nhanh nhẹn, lập tức nhảy lên trên bức tường ngăn cách 2 tầng, đạp 3 bước lên tường rồi nhảy lên trên cao.
Kế đó Phi Dực Hài vùng lên, mang hắn bay xuyên qua căn phòng. Trần Ngọc Lâm lướt nhìn qua, chẳng có gì cả. Hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy lũ Vô Lượng thú kia đâu. Nhưng mà hắn thà bay lượn lung tung còn hơn đứng chờ một chỗ cho lũ Vô Lượng Thú kia tới.
Chợt, tầm mắt xung quanh của hắn bị nhiễu loạn. Hắn đoán có thể gọi là thế, đó là lúc hắn nhìn thấy xung quanh mình chợt xuất hiện 2 con Vô Lượng thú đang há hàm răng nhọn hoắt vào mặt hắn. Kế đó Trần Ngọc Lâm chợt thấy mình đã xuất hiện ở bên ngoài Vô Lượng sơn, bên trong hắn nhìn thấy 3 con Vô Lượng thú đang lượn lờ xung quanh nhau, cả 3 con bàn tay đều đã được thực thể hóa.
Trần Ngọc Lâm kiểm tra thành tích vừa nãy, 3.7 giây, chỉ còn thiếu 1.3 giây nữa thôi là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Ngọc Lâm cau mày, Arch Ville có thể đưa hắn di chuyển rất nhanh đi, nhưng lại không thể kéo dài được. Một lần di chuyển như vậy của nó chỉ có thể kéo dài trong nửa giây, hơn nữa Arch Ville sẽ không thể khống chế được tốc độ của bản thân nó, và khẳng định nó sẽ kéo hắn đập mặt vào tường.
Căn phòng này chỉ có 20×20 mét, quá nhỏ để thi triển một chiêu kia. Có vẻ diện tích mỗi bậc thang đều được thiết kế không quá rộng để hắn có thể chạy vòng quanh.
Chủ yếu vì mục tiêu của Vô Lượng Sơn chính là né tránh công kích, không phải chạy trốn công kích, cho nên cũng không có cần thiết phải chế tạo ra rộng rãi lắm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!