Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 17: Đánh bại thiên sứ pháp thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 17: Đánh bại thiên sứ pháp thân



Trần Ngọc Lâm ngưng trọng nhìn Lan trong hình dáng người gà khổng lồ phát sáng cầm kiếm (Lan hét: “Là Thiên Sứ”) đang từng bước bước về phía hắn. Hiện Tại, Giám Định của hắn cho ra kết quả Giám Định của Lan có bổ sung thêm một mục:

[Kĩ Năng Kích Hoạt Ẩn – Giáo Đình Thánh Y:

Tạm thời ban cho người mặc sức mạnh của thiên sứ cấp trung, miễn nhiễm mọi tổn thương ma thuật hắc ám cùng cấp. Trong khi bật Kĩ Năng, Giáo Đình Thánh Y tiêu hao Sinh Mệnh lực cùng với Linh Lực và Tín Ngưỡng Quang Huy để cố định hình thái của Thiên Sứ Pháp Thân.

Trong thời gian trang bị, mọi tổn thương đã và đang nhận được sẽ từ từ khôi phục.

Trong thời gian trang bị, cả hai chia sẻ giác quan.

Trong thời gian trang bị, mọi chỉ số tăng lên 25%.

Thời gian hạn chế: 3:00

]

Trần Ngọc Lâm tỏ vẻ ngưng trọng. Ma cà rồng vốn là chủng loài hắc ám, nói cách khác, hắn hoàn toàn bị đối phương áp chế? Tuyệt cú mèo luôn.

Hơn nữa, khí tức của Lan hiện tại đạt tới Tam phẩm Trung Cấp, chí ít hiện tại thực lực của nàng ở đó. 25% tăng thêm quả nhiên không phải đùa, Lan lúc trước thực lực hẳn là tiếp cận với Tam Phẩm Hư Khí Đan sơ kỳ đỉnh, trực tiếp tăng một tiểu cảnh giới.

Chưa kể, thuộc tính của nàng tương khắc với hắn, tuy rằng hắn còn một tấm thẻ bài Phép Thuật, nhưng thời gian của nó chỉ còn lại hơn 2 phút mà thôi.

Tuy rằng đối phương có thời gian hạn chế sử dụng, nhưng hiện tại hắn không thể kéo dài thời gian được. Thời gian hệ thống giới hạn chỉ còn có 1 phút ba mươi giây, tuy rằng 150 điểm Vận Mệnh không nhiều, nhưng nếu hắn giải quyết được nàng trong 30 giây tới, số điểm chính là 250 điểm. Cũng gần bằng một lần giải quyết nhiệm vụ Trung Cấp rồi còn gì?

Trần Ngọc Lâm vung tay, lập tức đằng sau lưng Lan, Hắc Linh vừa nãy bị vụ nổ bắn văng đi một đoạn xuất hiện ngay phía sau hắn. Nếu Lan có thể có Giám Định sẽ thấy lúc này, trên người Hắc Linh treo ba cái hiệu ứng.

[Chuyển Hóa] [Cường Hóa] và cuối cùng là [Thẻ Phép Thuật].

[Chuyển Hóa], là một kĩ năng khiến cho Hắc Linh biến thành dạng dẻo tương tự loài Slime, kĩ năng này tiêu hao 2 MP/s. Có điều hiện tại MP của Hắc Linh là hơn 300 MP, đủ chơi dài.

Trần Ngọc Lâm cho Hắc Linh chuyển hóa thành hình dạng áo giáp khoác ngoài. Có điều không hiểu có vấn đề gì, mà lúc lệnh cho Hắc Linh chuyển hóa, hắn ra lệnh cho nó biến thành hình dáng áo giáp hiệp sĩ thời Trung Cổ. Nhưng ngược lại lúc thật sự chuyển hóa, Hắc Linh lại biến thành bộ áo giáp giống Iron Man, loại hình trông tương đối giống Hulk Buster.

Chắc là do tuần trước mới đi xem Avenger 4 về. (Trần Ngọc Lâm: =.=)

Được thôi, cũng chẳng có gì. Trần Ngọc Lâm thấy ổn.

Dù sao, kế đó hắn tiếp tục bật một kĩ năng khác của Hắc Linh lên – [Cường Hóa].

Ngay sau khi hắn kích hoạt kĩ năng này, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng cuồng bạo chảy dài khắp toàn bộ bộ áo giáp.

Trần Ngọc Lâm liếc xéo qua bảng chỉ số của Hắc Linh, HP của hắn giảm không đáng kể và có xu hướng hồi phục mạnh. Cũng giống lũ Golem hôm qua, Hắc Linh là một thể dạng sống gần với Bất tử.

Nếu HP của Hắc Linh sụt về 0 thì sẽ ra sao? Trần Ngọc Lâm không rõ lắm, nhưng hắn phán đoán có lẽ cũng giống lũ Golem hôm qua vậy, cơ thể sẽ bất động. Dù sao, Hắc Linh không phải vật sống.

Ngược lại với điểm HP, MP đang co rút kinh dị với tốc độ 32MP/ giây, Điểm Sức Mạnh của Hắc Linh được đánh một dòng chữ “x2” ở phía sau. Có điều đem so với Chỉ Số của Thiên Sứ Pháp Thân thì Chỉ Số của Hắc Linh ngược lại chỉ sàn sàn nhau.

Có lẽ là do Hắc Linh là Golem chuyên về Phòng Thủ, còn Thiên Sứ Pháp Thân là chuyên môn tấn công, cho nên dù cho chênh nhau một cái x2 nhưng cũng chỉ bằng nhau mà thôi. Có điều Trần Ngọc Lâm vẫn còn một lá bài nữa chưa dùng.

Trần Ngọc Lâm hướng về Thiên Sứ Pháp Thân khởi xướng công kích, tuy rằng lực chiến của Thiên Sứ Pháp Thân rất cao, nhưng lực phòng ngự của Hắc Linh đồng dạng nghịch thiên. Cứ mỗi khi Hắc Linh bị chém một cái thì cơ thể hắn tự động tan chảy ra, cuốn lấy thanh kiếm của Thiên Sứ hòng vô hiệu hóa nó. Có điều dường như không có tác dụng lắm bởi Thiên Sứ Kiếm liên tục hóa thành thể khí, thoát ra khỏi gọng kiềm của Hắc Linh.

Trần Ngọc Lâm nhẩm tính, Hắc Linh còn lại khoảng chừng 300 MP,nếu cứ chiến đấu theo tỉ lệ này chưa đến 10 giây Hắc Linh sẽ hoàn toàn bất động. Nghĩ đến đó, hai mắt hắn hiện ra một vệt nét cười.

Trần Ngọc Lâm bèn tiếp cận Thiên Sứ Pháp Thân, trong trạng thái [Cường Hóa], tuy rằng tốc độ Hắc Linh vốn không cao nhưng do chỉ số Strength tăng mạnh, nên bật nhảy vẫn là tương đối.

Hai tay hắn nắm chặt lấy hai tay Thiên Sứ Pháp Thân của Lan. Kế đó hai cánh tay của Hắc Linh có thể tách ra, hòa tan vào với hai tay của Thiên Sứ Pháp Thân, biến thành hai cái còng tay. Trong khi đó, chân của Hắc Linh va chạm với chân của Thiên Sứ Pháp Thân, giống hệt như con Slime chân Hắc Linh dính chặt vào chân Thiên Sứ, khiến Thiên Sứ giống như sa vào một bãi lầy vậy.

Nhưng hiển nhiên Thiên Sứ Pháp Thân cũng chẳng phải loại vừa mà có thể để cho hắn thích làm gì thì làm. Lan điều khiển có thể nói là rất tốt, hai tay phát lực giằng lại được một bàn tay ra ngoài nhân lúc cánh tay Hắc Linh vẫn ở dạng lỏng.

Tuy rằng chỉ là một cánh tay, nhưng lại chính là cánh tay có cầm kiếm.

Thiên Sứ Pháp Thân hai tay hai chân chỉ cử động được một tay, một chân bị giữ chặt, chân kia nếu di chuyển sẽ rất dễ mất thăng bằng cho nên. Cho nên nàng chỉ dùng một tay, vung Thiên Sứ Kiếm lên, ánh sáng ở đầu Thiên Sứ Kiếm lăng lệ tỏa ra, chém ngọt sớt xuyên qua toàn bộ phần ngực của Hắc Linh.

“Đánh hay lắm”

Trần Ngọc Lâm tự nhủ:

“Vô dụng, nhưng đánh hay lắm”

Hệ Thống càm ràm:

[Đó là câu nói của ta.]

Trần Ngọc Lâm lầm bầm:

“Ồ im đi.”

Trần Ngọc Lâm có ngáo ngơ mới ở trong bộ giáp chỗ phần ngực. Ngực và đầu kể cả khi là một vật thể vô tri vẫn luôn là hai bộ vị bị tấn công nhiều nhất, cho nên hắn không dại gì mà trú tại đó. Đằng nào hắn cũng có thể kiểm soát Hắc Linh từ bất cứ chỗ nào miễn là nó ở trong một khoảng 10 cây số.

Trong thời điểm hiện tại, hắn đang ở quanh chỗ mà người ta gọi là giáp vai. Đây là chỗ mà Trần Ngọc Lâm thấy ít ai nhắm vào nhất, ít nhất là trong phim.

Kế đó, hắn chui ra ngoài Hắc Linh. Sau đó hai chân phát lực đạp mạnh nhảy thẳng đến chỗ của Thiên Sứ Pháp Thân. Có thể do Thiên Sứ Pháp Thân kích cỡ quá to, phải đến gần 5 mét cao cho nên phản ứng không nhanh lắm. Hơn nữa nó chỉ có thể cử động một cánh tay nữa. Còn hai chân? Đã bị hắn khống chế một chân mà còn muốn tiếp tục di chuyển chân kia, bằng với muốn bị quật ra đất à?

Một tay hắn cầm thanh kiếm, đã được trang bị Thẻ Bài Pháp Thuật, thời hạn hơn sáu phút một tí. Hắn căn chỉnh uy lực lên 4 lần, cũng đồng thời là mức cao nhất, nói cách khác uy lực của nguyên tố, độ thuần túy, sát thương đều sẽ tăng cao lên 4 lần hạn mức bình thường.

Nói một chút về quy tắc tính thời gian, thời gian sử dụng tại uy lực bậc 1 là tỉ lệ 1:1. Nhưng từ uy lực bậc 2 thì lại theo cấp số nhân đôi lên, tức là tại bậc 2 thì là 2:1, 1 phút sử dụng giảm đi 2 phút còn lại. Bậc 3 thì là 4:1, bậc 4 là 8:1. Nói cách khác, hiện tại hắn chỉ có thể dùng chưa tới một phút. Chính xác hơn là tầm 45 giây.

Đủ rồi.

Trần Ngọc Lâm vung kiếm lên,một thân linh lực phát động cơ bắp hiển hiện rõ ràng. Trần Ngọc Lâm mỉm cười, vung kiếm cắm thẳng sâu vào trong đầu của Thiên Sứ Pháp Thân, cùng lúc này, Hắc Ám bên trên thanh kiếm bùng nổ, thấm sâu vào bên trong Thiên Sứ Pháp Thân như thể mực hòa tan vào trong nước. Chỉ nháy mắt toàn bộ cái đầu của Thiên Sứ Pháp Thân như thể nước nhiễm độc, đục ngầu.

Lan lúc này đã ôm đầu kêu la thảm thiết. Có lẽ tại yếu tố “Chia sẻ giác quan”. Một người bị cắm thanh kiếm vào đầu có cảm giác như thế nào?

Trần Ngọc Lâm không biết, cũng không quan tâm lắm. Hắn ghim thanh kiếm lại trên đó trong hơn mười giây thì Lan không chịu nổi cả hai yếu tố, cơn đau và độc tố từ Hắc Ám trong kiếm của hắn, nàng ngã sụp xuống. Thiên Sứ Pháp Thân cũng mờ nhạt dần và dần dần hóa thành không khí.

Trần Ngọc Lâm cười, tắt cái Thẻ Bài Pháp Thuật đi. Hơi tiếc vì nó chỉ còn lại chưa đầy 1 phút, nhưng thôi. Hắn quay sang Lan, chĩa thanh kiếm vô cổ nàng, hai mắt tràn đầy màu máu:

” Nói. Cô thuộc tổ chức nào, vì sao muốn giết thằng này.”

Lúc trước nàng có nói qua nàng là người của Tòa Án Dị Giáo. Có điều lúc hắn giám định nàng, một trong các danh hiệu nhảy ra là:[Cựu Thành Viên Tòa Án Dị Giáo] cho nên hắn không tin lắm.

Lan, hai mắt vô hồn do bị hắn sử dụng bí pháp “Nhiếp Hồn”, thiên phú thần thông ma cà rồng. Nàng nhìn Trần Ngọc Lâm chậm rãi đáp:

” Xà Thủ, tổ chức lính đánh thuê. Ta nhận nhiệm vụ đi săn giết ma cà rồng.”

Trần Ngọc Lâm âm thầm ghi nhớ cái tên này. Đồng thời hắn cũng thấy khá tò mò, thông thường săn giết ma cà rồng là việc của mấy người bên Tòa Án Dị Giáo với cả Vatican. Liên quan gì tới mấy tổ chức lính đánh thuê?

Tra hỏi thêm một hồi không ra được thêm bất cứ một thông tin gì, ngoại trừ giá cả của cái đầu mỗi con ma cà rồng là 50 ngàn đô la Mĩ, hoặc 100 Linh thạch.

Tử Tước thì giá cả cao hơn, tầm khoảng 300 ngàn đô la Mĩ. Nghe thế Trần Ngọc Lâm oai ra mặt, chí ít về sau khi có ai đó hỏi “mày nghĩ cái mặt mày giá bao nhiêu” hắn còn dám khẳng định mặt/ đầu hắn giá 300 ngàn đô Mĩ.

Mặc dù là trên thị trường chợ đen.

Hệ Thống:

[? ]

Đó là điều để tự hào à?

Trần Ngọc Lâm lại hỏi:

” Ngoài cô ra, còn có ai biết thêm gì về việc tôi là ma cà rồng không?”

Lan mơ hồ lắc đầu. Trần Ngọc Lâm triệt để an lòng. Nếu nàng nói có thì có nghĩa là sắp tới hắn sẽ phải lo bù đầu thêm vài việc nữa đây. Nhưng nếu là không, vậy thì chỉ còn một việc:

Chợt lúc này Lan bừng tỉnh. Có thể là do công pháp, do thiên phú của hắn đến giờ, hoặc cũng có khi là do sát ý của hắn khiến cho nàng bừng tỉnh. Tóm lại, nàng tỉnh dậy. Kế đó nàng lẩm bẩm lắc đầu:

” Ngươi không giết được ta. Nếu ngươi giết ta, không chỉ Xà Thủ mà cả Tòa Án Dị Giáo cũng sẽ theo đuổi ngươi.”

Trần Ngọc Lâm nhíu mày:

” Tòa Án Dị Giáo tại sao lại phải quản? Không phải cô là cựu thành viên của họ à?”

Lan trừng mắt nhìn hắn đáp:

” Một ngày là người của Tòa Án Dị Giáo, cả đời là người của Tòa Án Dị Giáo”

Trần Ngọc Lâm bĩu môi:

” Lý lẽ vớ vẩn. Thứ nhất, tôi không gây hại đến ai, tự dưng cô đến giết tôi. Thứ hai, cô không chỉ tìm đến tôi một lần, mà là 3 lần…”

Lan nhíu mày:

” Nhưng ta chỉ phái con Manticore đến hôm qua thôi. Tại sao lại là 3 lần?”

Trần Ngọc Lâm ghi nhớ thông tin này. Nhưng hắn vẫn nói:

” Không quan trọng. Thứ ba, cô nói xem, ở trong này là chốn rừng sâu núi thẳm, không ai qua lại, nếu tôi xử cô ở đây thì có ai dị nghị gì không hả?”

Hắn nhìn Lan nói tiếp:

” Từng đọc qua một câu hỏi Triết Học như thế này chưa? Rằng nếu một cái cây đổ ở trong rừng, và không có ai ở đó để chứng kiến cái cây đó đổ xuống, thì nó có phát ra âm thanh không? Bây giờ thì tự hỏi một câu, nếu tôi giết cô ở trong rừng, và không có ai, con gì hay cái gì chứng kiến, thì nó có tính là giết người không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN