Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 207: Chiến Liễu Xà
Liễu Xà có vẻ như bị xúc phạm, rít gào bay về phía Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm thì lúc này đang liếc nhìn thanh trạng thái của Liễu Xà Mạc Ngân.
[Thể Thức Chiến Đấu Số 2: Thập Xà Trưởng.
Mô tả: Thể Thức Chiến Đấu được phát triển chuyên biệt, riêng về Cận Chiến, phát huy sở trường sức mạnh cơ bắp. Trong trạng thái này, Liễu Xà có thể đem một thân cơ bắp phát huy hoàn mỹ.
Mô tả 2: Là Thể Thức Chiến Đấu Số 2 trong 3 thể thức chiến đấu: Bách Xà Quân chuyên đánh xa, Thập Xà Trưởng cận chiến sở trường man lực và Vô Linh Xà chuyên tốc độ.
Mô tả 3: Trong trạng thái Thập Xà Trưởng, sức mạnh cơ bắp Liễu Xà tăng cường 200% do dồn nén và kết cấu cơ bắp.]
Trần Ngọc Lâm nghiến răng, cái thể loại nhiều hình thức chiến đấu này chạy đi đâu cũng gặp được, cứ tầm 10 người là lại có 1 thằng có loại chiến đấu này, siêu phiền toái.
Hơn nữa chưa kể Liễu Xà là Thần Đạo sĩ, Thần Đạo sĩ Tứ Phẩm còn gọi là Thoát Thai, nói cách thể thức chiến đấu thứ 4 hẳn không sai biệt lắm là đem một cái “Thần thai” thoát ra làm phân thân.
Hắn liếc nhìn qua con Liễu Xà 92 đầu đang rít gào giải quyết đám người kia, hẳn đó chính là Thần Thai của Liễu Xà. Còn bản thể đang thách đấu với hắn.
“Ăn ta một chưởng.”
Liễu Xà ha ha cười, mười mấy con rắn đằng sau hắn không hiểu bằng cách nào, tự cuốn lẫn nhau theo một tổ hợp, 5 con thành một sợi dây thừng, mỗi sợi dây thừng lại có 5 đầu nhỏ thò ra ngoài, nhìn kiểu gì cũng giống một cánh tay.
Hai bên vai hắn mọc ra hai cánh tay như vậy, Trần Ngọc Lâm nhìn thấy, chợt nghĩ chuyện gì xảy ra nếu mỗi cánh tay này đều có thể dùng Quyền Thuật?
Quả nhiên không sai, ngay sau đó mỗi một cánh tay đều tung ra một chưởng ấn, thẳng hướng Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm không hoảng không loạn, đem Yểm Đao vung lên một vòng, lập tức ngăn lại được hai chưởng này.
Tuy nhiên kế đó, lẩn khuất bên trong đống đầu rồng, chợt Liễu Xà lao ra, hai cánh tay rồng giơ lên bộ trảo, đem Trần Ngọc Lâm lui ngược lại 5-6 bước, đồng thời một cái đầu rồng ngậm trong miệng thanh Tử Ngân Thương, vung lên ý đồ đem nó sượt ngang qua cánh tay hắn, nhưng lại bị Yểm đao chặn lại.
Yểm Đao rất to, có thể làm đại đao, còn có thể làm khiên.
Trần Ngọc Lâm trừng mắt, hắn lập tức thả Yểm Đao ra, tiến về phía trước 3 bước, vung mạnh một trảo về ngực của Liễu Xà, Lôi Quang Chỉ đồng thời mọc dài ra giống như một cái vuốt sét, kết hợp pháp thân Vritria bản thân đã có móng vuốt, lại thêm Băng Hỏa Sáo Trang, chính là Hỏa – Sét – Ám trảo.
Liễu Xà có vẻ ngoài ý muốn, hắn không ngờ tới Trần Ngọc Lâm lại chủ động đem Yểm Đao thả ra, tuy nhiên kì thực Trần Ngọc Lâm đối với tất cả các loại quyền cước cận chiến đều đã đạt tới một kĩ năng vô cùng tốt. Hắn chính là đem Băng Hỏa Sáo Trang mang theo suốt từ Nhị Phẩm tới giờ.
Hiện tại, chiêu thức hắn đang dùng được xưng “Đại Lực Ưng Trảo”, chẳng phải một môn võ kỹ nào đến từ Hệ thống, mà nó trưng sẵn trong thư viện, hắn đem về mượn đọc.
Đại Lực Ưng Trảo, còn tùy theo mỗi người mà lực lượng phát ra từ ngón tay hay cổ tay, tuy nhiên nhận thức chung đối với môn quyền pháp này chính là nó sử dụng một cánh tay biến thành trảo ưng, 5 lỗ máu đâm vào, một tảng thịt rút ra.
Tuy nhiên Trần Ngọc Lâm không đem “tảng thịt” làm mục tiêu, hắn đem xương sườn của Liễu Xà làm mục tiêu.
Tuy nhiên lúc này, hắn vẫn còn cách Liễu Xà 4 bước, cùng lúc này, Quỷ Linh Thể rít lên, một tay đâm thanh Tiên bằng đầu mũi nhọn, kết cấu của đầu mũi nhọn này khiến cho lực tập trung lên đầu mũi nó, nếu trúng đảm bảo một chưởng bộ giáp mà Liễu Xà đang mặc cũng sẽ phải nát vụn.
Cùng lúc này, cánh tay kia của Quỷ Linh Thể cũng đem mấy cái đầu rồng của Liễu Xà giật mạnh lại, hình thành nên tư thế lúc này chính là bên dưới, Trần Ngọc Lâm giơ tay thẳng hướng lồng ngực Liễu Xà, Quỷ Linh thể kéo giật lại Liễu Xà bằng một tay về phía hắn, một tay khác thanh Giản đi sau mà tới trước, chuẩn bị đem giáp của Liễu Xà phá tan.
Bất chợt, Liễu Xà gầm lớn, kế đó bộ giáp của Liễu Xà ánh lên nét lân quang, lập tức mọc ra một đống vảy rồng, nhìn qua vô cùng chắc chắn.
Nhưng Liễu Xà cũng không có chủ quan, hắn lập tức né tránh sang một bên.
Cả cánh tay hắn bao phủ trong vảy rồng, cho nên cũng không có tính là sơ hở.
Trần Ngọc Lâm chợt mỉm cười đắc thắng, kế đó bàn tay hắn một trảo bất chợt xoay ngược lại, nắm chặt, trong nháy mắt đã biến chiêu trở thành một nắm đấm móc thẳng hướng cần cổ Liễu Xà mà đấm, cùng lúc này, Quỷ Linh Thể cũng cầm thanh Tiên trên tay, đem đường lui của Liễu Xà chặn đường.
Nếu Liễu Xà né tránh được cả hai, hắn sẽ lập tức cho Quỷ Linh Thể thu hồi lại Song Quân Trấn, lại tiếp tục cầm lên Ma Kiếm Yamato mà chém. Việc liên tục đổi vũ khí như vậy, hắn làm đã quen rồi, có kinh nghiệm.
Liễu Xà rít lên, bất chợt trên đầu của hắn chợt lung linh huyễn ảo, kế đó đầu hắn mọc lên một cặp sừng cong cong thành từng vòng như sừng cừu, nhưng nhìn màu sắc và kết cấu thì lại giống sừng quỷ hơn. Trần Ngọc Lâm chợt hiểu ra Liễu Xà tính làm gì.
Thân thể hắn hơi co rút lại, vị trí mà Trần Ngọc Lâm nhắm lúc trước là cần cổ đã biến thành thái dương của Liễu Xà, nhưng vừa vặn lại mọc lên một cặp sừng. Kế đó Liễu Xà không chút do dự cùng một lúc đem một cánh tay đầu rồng tách ra, thoát khỏi bàn tay của Quỷ Linh Thể, kế đó lại tập hợp lại.
“Lục Ảnh.”
Trần Ngọc Lâm giơ tay lên chặn lại, móng vuốt sắc nhọn dưới chân bấu chặt lấy mặt đất, hắn bị dính một chiêu này đem lui lại ra sau 4 mét liền.
Bát Ảnh là một chiêu thức học tập từ Phương Đông của đám ma pháp sư Tây Phương, học hỏi từ một chiêu thức gọi là “Bạo Quyền”, đem quyền pháp nổ bạo. Tuy nhiên vào tay của Liễu Xà hắn đem không chỉ cánh tay tết thành từ những cái đầu rồng của Liễu Xà kích hoạt bạo quyền, mà đồng thời sử dụng từng cái đầu rồng đồng dạng bắn ra Bạo Quyền.
Nói cách khác là gấp đôi Bạo Quyền, tuy nhiên do từng cái đầ rồng đều có thể kích phát nên tương đối rắc rối.
Tuy bị đánh lui lại ra sau, nhưng Quỷ Linh Thể vẫn đem thanh Tiên một kích trấn lui Liễu Xà. Tầm với của nó rộng hơn rất nhiều, hơn nữa Song Quân Trấn không có vấn đề gì với việc không có linh lực, miễn là đủ trâu bò để nâng nó lên.
Liễu Xà phụt ra một ngụm máu ngọt, hắn lau miệng đi, sờ sờ vào ngực lúc này đã lõm xuống nhẹ. Bị một phát 1800 cân lực đạo dồn thẳng vào một điểm, đem so với bị cái ô tô tải đâm cũng không khác biệt. Thậm chí còn nặng hơn.
Trần Ngọc Lâm hai tay cũng bị chấn cho rung động, cứ việc cánh tay đầu rồng kia chỉ đơn giản là tết bởi mấy cái đầu rồng, nhưng nó cũng quá mức đau đớn. Hơn nữa, mấy cái đầu rồng còn biết cắn, nếu không phải Hóa Thân Vritria, có khi lúc này hắn bị độc xuyên thân rồi.
Trần Ngọc Lâm cùng Liễu Xà kế đó lại lao vào nhau, vừa nãy nói thì nghe rất dài, kì thực lại chỉ trong vài giây đồng hồ. Kế đó cả hai bọn hắn liên tục sử dụng từng tuyệt học của riêng mình, Liễu Xà có vẻ như là biết được rất nhiều võ kỹ, thậm chí một chút là võ kỹ Tu Chân hệ. Trần Ngọc Lâm cũng tương tự, tuy nhiên hắn lại có sự đa dạng trong các phái võ hơn hẳn.
Taekondo, Judo, Vovinam, một vài thế võ cổ, chẳng gì hắn chưa sờ qua, nếu đi thi đấu, có khi hắn có thể đạt đến trình độ đủ đi dạy học rồi. Hơn nữa, chẳng giống các loại võ học được dạy ngày nay vốn được thiết kế để ra ngầu, các môn võ hắn học đều là cổ xưa nhất, lấy việc giết địch làm trọng tâm.
Dần dần hắn càng lúc càng chiếm thế thượng phong, tuy nhiên những lần hiếm hoi hắn đem được Liễu Xà dồn nén lại, Liễu Xà lại hoàn toàn có thể đem hắn bức lui bằng Tử Ngân Thương.
Không phải là Liễu Xà dùng thương tốt thế nào, ngược lại quyền pháp Liễu Xà còn tốt hơn cả kĩ năng dùng thương của nó, nhưng hắn luôn có thể tìm ra được thời điểm mấu chốt nhất đem Tử Ngân Thương đâm ra, hóa giải thế công của hắn.
Trần Ngọc Lâm từng bị cây thương này sượt qua má, cảm giác vô cùng kinh khủng, ngứa ngáy, đau đớn, cảm giác như vạn cây kim chích.. vân vân cùng một lúc, quả là vô cùng đáng sợ. Cứ việc “vết thương” đó là không đau không ngứa, chỉ cho hắn một vệt xước nhỏ, nhưng dường như Tử Ngân Thương không cần đâm vào mục tiêu mà chỉ cần chạm vào là đủ.
Tuy nhiên nếu thanh Tử Ngân Thương chém vào những bộ vị bị che chắn thì cũng sẽ chẳng bị làm sao.
Hơn nữa, tuy rằng kĩ thuật dùng thương pháp của Liễu Xà có phần bết bát, sức tấn công cũng ngang hắn nhưng lực phòng ngự của hắn siêu cao, không hổ là thân thể của một Tứ Phẩm, dù cho mới là sơ kỳ đi chăng nữa.
Các Băng Hỏa Ấn của Băng Hỏa Sáo Trang hoàn toàn không làm gì được, bộ chiến giáp lẫn toàn thân Liễu Xà được bao phủ bởi các khối lân giáp cứng rắn, dường như các khối lân giáp này hoàn toàn tách rời được khỏi bộ giáp, nói cách khác nếu Băng Hỏa Ấn phát nổ, chính các khối lân giáp trước tiên sẽ hấp thụ lực đạo và bạo tạc, lực tổn thương đến Liễu Xà không đáng là bao.
Thạm chí dù ở trạng thái này, tốc độ né tránh của hắn cũng là nhất đăng.
Trần Ngọc Lâm sau khoảng hơn 10 phút cùng với Liễu Xà đánh đấm, bất chợt hắn nhìn thấy cơ hội, Liễu Xà lúc này bỗng nhiên bước hụt một bước về phía trước, khiến toàn thân hắn chới với.
Kì thực cũng không phải do hắn sơ suất, cả hai chiến đấu quanh quẩn khắp cả cái võ đài, tuy nhiên vào lúc này ở dưới sàn nhà chẳng biết có thằng cha nào đem một đống chất dịch không màu mùi không sắc phun xuống dưới, chất dịch này mười phần trơn trượt, khiến cho Liễu Xà trong nháy mắt bị trượt chân đi một đoạn.
Thậm chí Trần Ngọc Lâm cũng thiếu chút bị trượt, nếu không phải Băng Hỏa Sáo Trang có tính năng thay đổi hình dạng dựa theo hình dáng của hắn, lúc này chính là chân là 5 cái móng vuốt sắc nhọn, đem hắn cưỡng ép cắm vào mặt đất.
Trần Ngọc Lâm ngay lúc này hình thành một bộ combo đối với Liễu Xà trong đầu, kế đó liền đi thực hiện nó ngay. Cơ hội xuất hiện mà không tận dụng, chính là đối với chính bản thân mình có lỗi. Xét cho cùng, có câu này: “Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Lập tức Trần Ngọc Lâm một tay hơi thả lỏng, ngay sau đó trên 2 tay hắn đã lần lượt xuất hiện một cái đèn pin và một cái vòi phun Nitơ lỏng. Cả hai đều hướng về phía Liễu Xà, chuẩn bị được kích hoạt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!