Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 295
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 295



Âu Bảo Uyên là Ma Pháp Sư Cao Cấp, tầm khoảng giữa tháng rồi vừa mới bế quan trùng kích Đại Ma Pháp Sư. Chính xác hơn là Đại Ma Pháp Sư cấp 1.

Đại Ma Pháp Sư thực lực bình quân sánh ngang Tu Chân Hệ Đệ Ngũ Đạp Luân và Đệ Lục Linh Hồ cảnh. Lần lượt phần thành 2 cái, Cấp 1 và Cấp 2, mỗi cái lại có 5 mức phân chia: Sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong và đại viên mãn.

Giữa cấp 1 và cấp 2 không có thiên kiếp.

Thông thường, ma pháp sư thiên phú càng cao, đột phá càng khó khăn. Chủ yếu nguyên nhân này là bởi vì giống như Tu Chân Giả Bản Mệnh Pháp Bảo, Đại Ma Pháp sư tại thời điểm đột phá sẽ có được một loại “Bản Mệnh Ma Trận”.

Hơi khác một chút, ma pháp sư đột phá Đại Ma Pháp Sư cấp 2 nếu thiên tư cực cao có thể sẽ thu được thêm một cơ hội luyện thành một Bản Mệnh Ma Trận nữa, tuy nhiên trường hợp này rất hiếm, khoảng 100 người thì có 1.

Ma Pháp Sư thiên phú càng cao, lựa chọn ma pháp trận văn bản mệnh càng phức tạp, càng khiến cho quá trình đột phá trở nên gian nan hơn. Thiên Kiếp dường như đối với ma pháp trận bản mệnh này vô cùng khắt khe, ma pháp trận càng phức tạp, càng cao cấp thì thiên kiếp càng mạnh.

Hơn nữa, không có Ma Pháp Trận mạnh nhất, chỉ có phù hợp nhất, đôi khi một số ma pháp trận mười phần phù hợp với ma pháp sư liền sẽ khiến cho bọn họ hứng chịu thiên kiếp mạnh kinh khủng. Đây cũng là một loại khảo thí khác.

Nói chung, nói về đột phá thì tu chân giả dễ đột phá hơn, tuy nhiên ma pháp sư lại cường đại hơn. Tỉ lệ chứng thành Đại Ma Pháp Sư là 10 – 1, còn tỉ lệ đột phá Ngũ Phẩm Đạp Luân cảnh là khoảng 4 thành.

Bù lại, sau khi vượt qua Thiên Kiếp Bản Mệnh Ma Trận sẽ trở nên càng hung bạo, gần như tăng lên uy lực chí ít là một cái tiểu cảnh giới so với ma pháp trận văn bình thường, dù cùng một loại.

Càng đáng sợ hơn chính là đối với Ma Pháp Trận Bản Mệnh, Ma pháp sư đã không cần niệm chú, không vẫn vẽ trận văn, tùy ý niệm là khởi.

Trần Ngọc Lâm đi tới phòng của Âu Bảo Uyên, nàng nếu bế quan sẽ bế quan tại một địa phương khá đặc trưng để độ kiếp, gọi là Độ Kiếp Sơn Mạch, một dãy núi ngầm dưới biển cách Vĩnh Hằng đảo khoảng 50 hải lý.

Trần Ngọc Lâm cũng không rõ lắm một hải lý là bao nhiêu mét, nhưng chắc là rất xa. Hơn nữa, nghe có vẻ chuyên nghiệp.

Chỗ đó rất phù hợp để độ kiếp, nếu không phải hắn nhằm trúng vào kỳ Đại Hội Tu Luyện Giả Liên Minh thì chắc hắn đã mò tới chỗ đó để độ rồi.

“Đây là”

Âu Bảo Uyên, hiện tại đang đứng ở trong Địa Giới, đối mặt với nàng là một khu rừng rộng lớn tràn ngập những cái cây lá kim màu đen như than. Một tay nàng giơ lên trước, lập tức, một vòng ma pháp trận văn khổng lồ xuất hiện trước mặt nàng, trông nó giống như mười mấy cái ma pháp trận văn chồng lên nhau.

Một luồng ma lực cuộn lại trong không khí, biến đống ma pháp trận văn đó thành khởi nguồn của một vòng xoáy ma lực. Trần Ngọc Lâm nhận ra nó, đây là dấu hiệu của Bản Mệnh Ma Pháp Trận, đạt tới một phần thông linh, có thể chủ động hấp thụ linh lực, chuyển hóa thành ma lực thay vì sử dụng ma lực của ma pháp sư.

Lập tức, vòng xoáy ma lực bay lên trời, xung quanh ma pháp trận cuộn trào. Đồng thời, bản thân ma pháp trận cũng xoay chuyển, ngay sau đó, nó nở tung ra giống như một bông hoa sen.

Cả bầu trời sáng rực, Địa Giới màn đêm có màu đỏ rực nay đột nhiên nhiều ra một màu sáng trắng. Nếu không phải cách tương đối xa vụ nổ, Trần Ngọc Lâm hẳn đã bay màu từ lâu. Tuy nhiên kể cả vậy, hắn vẫn có thể nhận ra nó.

Bản chất thật sự của ma pháp trận này là một ngọn giáo khổng lồ, lấy vụ nổ làm mũi giáo, dồn uy lực của một vụ nổ vào lưỡi giáo, đâm thẳng xuống mặt đất, sau đấy cả cây giáo mới phát nổ. Sức mạnh của vụ nổ này hẳn có thể dễ dàng thổi bay cả một pháo đài lớn.

Đương nhiên, vụ nổ chỉ là hậu mãi. Uy lực thực sự của nó vẫn nằm ở phần mũi giáo. Nhìn vào hình dáng của cái hố là hiểu. Cái hố trông như mọi hố bom khác, tuy nhiên lại có một cái lỗ trông giống bị mũi giáo đâm sâu vào mặt đất, sâu tới hơn 30 mét.

“Thần Lôi Giáo!”

Âu Bảo Uyên nói, mỉm cười kiêu ngạo kèm theo một màn vuốt tóc:

“Ngọn giáo lao thẳng từ trên trời, đâm xuyên qua mục tiêu. Yếu điểm duy nhất là hiện tại em chỉ có thể cho nó đi theo đường thẳng, tuy nhiên chỉ cần phối hợp với một kĩ năng khống chế là có thể sử dụng mà không e ngại gì.”

“Thật đáng sợ!”

Trần Ngọc Lâm nói, nhìn qua bãi chiến trường. Toàn bộ một khu vực rừng cây với bán kính 300 mét đã bị thổi bay, trong bán kính 100 mét biến thành tro bụi, lửa cháy hừng hực. Đây chính là uy lực của Ma Pháp Sư trong chiến đấu tầm xa. Cho nên họ mới có biệt danh: Đạn Đạo Sống.

Đương nhiên, hẳn là một kĩ năng dạng này cũng có vấn đề. Tiêu biểu là hiện tại Âu Bảo Uyên đã tiêu hao hết 80% ma lực chỉ cho một đòn như vậy, hiện tại nàng chỉ còn chưa tới 20% ma lực.

Nếu đây là chiến trường dù chỉ dùng khoảng 70% ma lực, một đòn này hẳn có thể một kích giết chết Ngũ Phẩm tu sĩ trung kỳ, Ngũ Phẩm đỉnh phong thông thường cũng phải chật vật.

Dù sao, đây là nàng vẫn chưa thực sự thành thạo. Một khi nàng thành thạo và cải tiến Bản Mệnh Ma Pháp Trận, thậm chí trên trình độ nào đó có thể thổi bay Lục Phẩm tu sĩ.

Lục Phẩm tu sĩ so với Ngũ Phẩm tu sĩ đã là sự khác biệt về chất. Tuy nhiên, Đại Ma Pháp Sư cấp 1 và cấp 2 thì không có quá nhiều sự khác biệt về chất như vậy, chỉ là lượng ma lực của Đại Ma Pháp Sư cấp 2 nhiều hơn gấp bội cấp 1, cho nên uy lực công kích lớn hơn nhiều thôi.

Mặc dù hắn đã từng giao thủ qua với Ngũ Phẩm tu sĩ, thậm chí từng đọ găng qua Đại Ma Pháp Sư, tuy nhiên họ toàn là hàng vừa mới tấn cấp. Nói đơn giản, một Ngũ Phẩm Đạp Luân Tu Chân tu sĩ sơ kỳ, so sánh với một kẻ mới lên sự khác biệt là khoảng 10 lần chiến lực.

Tương tự với Đại Ma Pháp sư.

“Còn hơi yếu một chút.”

Âu Bảo Uyên tặc lưỡi. Trần Ngọc Lâm méo mồm nhìn qua đống tàn tích nàng để lại…

Yếu?

“À, này, nghe cô Nguyệt bảo em chuẩn bị đi theo cổ đi học đúng không?”

Trần Ngọc Lâm quay sang Âu Bảo Uyên, hỏi.

Không sai, Trần Ngọc Lâm vừa mới nghe Mộ Dung Nguyệt nói qua nàng bái Mộ Dung Nguyệt làm lão sư. Này cũng có thể hiểu được, Mộ Dung Nguyệt là lấy ma pháp chứng thành Thánh Nhân, Âu Bảo Uyên là ma pháp sư với thiên phú tương đương điên rồ.

Ma pháp sư chủ yếu vẫn là thiên phú và cần cù, nàng có đủ cả hai. Hơn nữa không kể thì thôi, vừa kể thì vượt một đống lớn những người đồng hành.

Đương nhiên, có lẽ chủ yếu là Mộ Dung Nguyệt tò mò với tương lai của nàng. Dù sao kể cả đối với nàng, việc một người – máy sở hữu một linh hồn và khả năng tu luyện ma pháp có lẽ là rất hiếm thấy.

Quả thực có những tồn tại dạng như người nhân tạo, tuy nhiên hệ tu luyện của họ hầu hết là ma thú hệ, một dạng tu luyện thay vì chú trọng linh hồn thì tập trung vào thân thể. Nói cách khác, họ là Luyện Thể chiến sĩ.

Không rõ vì lý do gì, họ không thể có được Nguyên Anh, thậm chí còn không thể tạo thành thần thức, lại càng chẳng thể cảm ngộ thiên địa như ma pháp sư hay Đại Tự Nhiên ẩn sĩ. Sự sùng bái của họ đối với thần linh cũng chẳng thể cung cấp tín ngưỡng lực cho thần, và sự ban ân của thần cũng bị hạn chế với họ.

Nói chung họ chỉ thích hợp với Ma thú hệ.

“Đúng vậy.”

Âu Bảo Uyên gật đầu nhìn qua khoảng rừng:

“Em sẽ đi học tại cung điện của cô Nguyệt, kế đó có lẽ sẽ mất vài năm, sau đó mới được thả.”

“….”

Trần Ngọc Lâm nhướng mày:

“Cô Nguyệt có một tòa cung điện ư? Sao trước giờ chưa bao giờ thấy đề cập qua?”

“Thì giờ cũng mới biết!”

Âu Bảo Uyên nhún vai, đoạn nàng giở lịch ra, nói:

“Khoảng 10 ngày nữa là em đi.”

“Vậy là đầu tháng 12.”

Trần Ngọc Lâm nhẩm tính. Dù có hơi chút tiếc nuối, tuy nhiên hắn cũng chẳng ngại lắm. Chẳng hiểu từ bao giờ hắn có một loại cảm giác lúc nào cũng kiểu “thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng”, có khi đây là do hắn bắt đầu có xu hướng cảm nhận thời gian kiểu tu chân giả. Vài ba năm nói thì lâu, nhưng xét ra mà nói chớp chớp mắt là qua ngay. Dù sao nếu xét trên tỉ lệ thọ nguyên hiện tại của hắn thì vài ba năm cũng chỉ như vài ba tháng của người bình thường.

Hoặc đơn giản là di chứng phụ từ mấy lần làm nhiệm vụ của Hệ Thống.

༄༂ Vớ Vẩn, ngu thì chết chứ bệnh tật gì mà réo tên ta? ĐM Kí Chủ nhé…༂࿐

Hệ Thống đột nhiên lao ra càm ràm.

“…..”

Trần Ngọc Lâm tặc lưỡi, âm thầm nói trong đầu:

“Mày nín.”

Trong khi Hệ Thống vẫn đang om sòm lên, chợt, Âu Bảo Uyên nhìn qua hắn, mỉm cười, kế đó nàng vươn đầu ra, môi chạm môi hắn, rồi nàng nháy mắt:

“Nhớ đấy nhé, con này đi xa mà dám lắng xắng với gái là chết đấy.”

“….”

Tâm trạng của Trần Ngọc Lâm đang hơi chán nản đột nhiên tốt lên một tí…

“Với cả, nhớ xóa mấy cái thư mục trong file ổ C / Học Tập/Bài Tập Về Nhà/ Giáo Trình Luận Án Học Thuyết Mác Lê-nin/Linh tinh/Luận Văn Tốt Nghiệp/ Tài liệu ôn tập đi đấy. Hừ, nhìn mấy đứa trong mấy cái tài liệu đấy, ngứa cả mắt.”

…sau đó rơi thẳng xuống đáy cốc. Nếu đây là Kim Dung sau khi rơi xuống có lẽ hắn sẽ móc được vài cuốn “bí tịch”. Rất tiếc đây không phải Kim Dung.

“………..”

Thôi, má trẻ đi được bao xa thì đi bấy xa đi cho con nhờ. Giấu kỹ thế mà còn moi ra được thì con cũng ạ.

Dù thế, hắn vẫn đảm bảo sẽ xóa, mặc dù hắn thầm nhủ trong đầu hắn sẽ xóa sổ luôn cái máy tính rồi mua cái mới quách đi cho rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN