Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân


Chương 40



Lê Thanh Hằng nhíu mày suy tính, vô số ý nghĩ cấp tốc hiện ra trong đầu cô:

“Nên làm gì bây giờ? Thiên Đàng không hề cho mình một hướng dẫn nào về vụ này, bị phát hiện khi còn chưa kịp làm gì. Quỷ và quái vật nói chung vô cùng thù hằn với thiên đàng, nếu thế, rất có thể mình sẽ bị giết. Giết cũng không đáng sợ, dù gì cũng phục sinh được, nhưng tệ hơn, mình có thể bị phang cái H.A.M.M.E.R vào đầu….”

Trần Ngọc Lâm giơ tay ra, an ủi lại Lê Thanh Hằng:

“Bình tĩnh, đừng có mà dùng thần lực ở đây kẻo bàn ghế bắn văng ra là tụi này bắt cậu dọn dẹp lại đấy, và đừng có mà lẩm bẩm về cái H.A.M.M.E.R của tui. Tụi này không có ý định xử lý bà đâu. Cũng chẳng hay ho gì nếu ngày mai một đám chừng mười ngàn thiên thần ộc vào cái cửa hàng này đúng chứ? Cho nên chúng ta có thể giải quyết vụ này trong hòa bình và làm bạn.”

Âu Bảo Uyên nói:

“Dù sao bà cũng không phải thiên thần đầu tiên mà tụi này quen. Và nếu cửa hàng này bị đảo lộn tùng phèo khéo ông chủ điên tiết lên mất.”

“…..”

Lê Thanh Hằng nghĩ thầm:

“Làm gì giờ? Thông thường ma quỷ không được biết đến là một chủng loài thân thiện lắm. Thôi, cùng lắm thì phục sinh một lần.”

“Thôi nào, chúng ta có thể giải quyết vụ này trong hòa bình mà. Tôi cá là bà được lệnh giám sát tôi, dù gì tôi cũng mới đăng ký một khóa đào tạo “Thiên Thần Luận” trực tuyến. Nếu làm tốt vụ này, lên Đại Học tôi có thể sẽ được đăng ký thực tập trên Thiên Đàng. Giải quyết bà hay gì thì cũng đi tong luôn cái vụ này của tôi.”

Trần Ngọc Lâm thu gom bát đĩa thừa, nói. Dù sao, hắn có Mộ Dung Nguyệt là cái đùi to tổ bố để ôm đứng đằng sau, chính nàng đề ra vụ này.

“Hơn nữa, cũng không cần e ngại lắm. Thiên Thần nói chung luôn có sở hữu một bản mệnh Chân Thể ở lại Thiên Đàng, xuống dưới này chỉ là phân thân, dù có bị giết thì cũng phục sinh được, chỉ là mất thời gian thôi, đúng không?”

Lê Thanh Hằng:

-???

Từ từ, đây gần như là thông tin tuyệt mật, làm sao hắn biết?

Hoàng Gia Minh ngáp dài, nói:

“Mà, thực ra thì thiên thần quanh đây khá hiếm, anh đây cũng là lần đầu tiên gặp một thiên thần đó.”

Trần Ngọc Lâm chán ngán nói:

“Đây gặp rồi, lần này là lần thứ hai. Thế, vậy, cậu có muốn tự giới thiệu lại mình hay không nào?”

Lê Thanh Hằng thở dài:

“Vậy chắc là cũng nên tự giới thiệu lại nhỉ? Ờ, hân hạnh gặp mọi người, mình là Lê Thanh Hằng, một thiên thần. Rất vui được làm việc cùng mọi người, tôi sẽ cố hết sức làm việc vì tiền lương và hóa đơn của mình.”

“……”

Trần Ngọc Lâm nói:

“Chà, cậu hẳn là một trong mấy người làm việc như điên nhỉ?”

Lê Thanh Hằng mỉm cười, hai mắt tỏa ra dị quang:

“Đương nhiên rồi, trên cả giám sát cậu, lý do to nhất mà tôi làm ở đây là vì tiền lương ở đây vô cùng hậu hĩnh so với cửa hàng bán đồ ăn nhanh, nói chung là siêu cao. Làm ca đêm thưởng thêm 20 ngàn đồng một tiếng, hơn nữa còn ngày bao ăn hai bữa và đồ ăn thì rất ngon nữa.”

Trần Ngọc Lâm:

“……..”

Đem so với một thiên thần thì má này tham lam vãi. Bộ thiên thần nào cũng thế à? Và khoan đã, mình bị đánh giá thấp hơn ngày bao ăn hai bữa kìa.

Lê Thanh Hằng tiếp tục kể:

“Đem so với “Trên Kia”, thời gian bị tiêu tốn một cách vô bổ, và thường xuyên phải làm thêm giờ. Phí di chuyển thì họ không cho, tiền thưởng là con số không, tiền làm thêm giờ cũng rứa, ngày Giáng Sinh thì cũng chẳng được nghỉ, Chúa Nhật cũng phải nai lưng ra mà làm việc, CẢM ƠN ÔNG CHỦ, SO VỚI CHỖ ĐÓ, NƠI NÀY MỚI THẬT LÀ “THIÊN ĐÀNG”!!!!”

“…………”

Trần Ngọc Lâm cảm thán:

“Má trẻ làm việc sấp mặt luôn nhỉ? Mà công đoạn giới thiệu tiếp tục, cậu xong rồi, tôi cũng xong rồi, Uyên cũng xong rồi, còn con cờ hó này nữa đúng không!!?”

Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa chỉ vào Hoàng Gia Minh. Lão này gào lên:

“Mày lại tính làm cái quỷ khỉ gì thằng trời đánh này!!? Đừng có mà làm cái trò đó nữa, mỗi lần làm trò đó tao lại mệt thấy bà đó.”

Trần Ngọc Lâm bơ luôn tay này, hỏi:

“Đừng để ý con cờ hó đó. Giờ đến phần câu hỏi đây, cậu có thắc mắc không? Hắn không phải là người, vậy hắn là ai, cái gì, con gì? Câu trả lời chỉ có một…UYÊN, HÀNH ĐỘNG!”

Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa hằm hằm sát khí, đưa lên một tấm ảnh mặt trăng. Cùng lúc, Bảo Uyên hai cánh tay biến thành một thiết bị gì đó, giữ chặt đầu của Hoàng Gia Minh lại, Trần Ngọc Lâm giơ cái ảnh lên trước mặt ổng cười lớn:

“Ngắm mặt trăng đi nè con giai ha ha ha!!”

Hoàng Gia Minh giảy nãy lên, gào:

“Xì Tốp đi hai thằng mặt lol”

Trong nháy mắt, đầu hắn phình to ra, mọc ra một bộ răng nanh và lông rậm rạp. Trần Ngọc Lâm thoải mái nói:

” Câu trả lời, lão là một con ma sói!!”

Lê Thanh Hằng hét toáng lên:

“LÀM CÁCH NÀO MÀ ỔNG BIẾN HÌNH CHỈ NHỜ MỘT TẤM ẢNH VẬY?”

Trần Ngọc Lâm đút tấm ảnh vô túi, nói:

“Cứ mỗi lần ổng thấy trăng tròn, ổng sẽ biến thành ma sói dạng toàn diện. Còn với mấy tấm ảnh của mặt trăng ổng sẽ biến thành dạng bán toàn diện, toàn thân mọc lông và đầu thành sói. Còn nếu ổng chỉ thấy mấy thứ vừa tròn vừa vàng hoặc trắng, ví dụ như c*t, thì ổng sẽ biến thành nửa người sói, tức là có cái đầu là sói.”

“?”

Lê Thanh Hằng:

“Tởm vậy? Thôi anh quay lại dạng kia cho em nhờ ạ!”

“Cậu có thể sử dụng năng lực để cho con cờ hó này nên người rồi đấy!”

Trần Ngọc Lâm quay sang Âu Bảo Uyên nói. Âu Bảo Uyên ra dấu OK, từ trên người chui ra một đống vũ khí mà tuyệt đối không thể chứa được trong cái cơ thể nhỏ nhắn đó, nhìn qua có từ pháo laze cho tới dao kiếm và cưa máy.

“Đã hiểu. Nào nào bé cưng lại đây chụy thương thương thương cái nè….”

Trong nháy mắt tràng diện mười phần đẫm máu, tiếng gào rú truyền ra ầm ĩ..

“…..”

Lê Thanh Hằng:

“Thật là vãi.”

Hoàng Gia Minh sau khi “nên người”, gầm gè nhìn Trần Ngọc Lâm:

“Con mẹ chúng mày, lần sau mà làm tiếp là anh mày trảm tụi bây. Đau vãi cả ra…”

Trần Ngọc Lâm:

“Đừng có mà giận thế, thì cơ bản ma sói cũng tựa tựa như ma cà rồng ấy mà. Và ma cà rồng là dơi, cho nên về cơ bản, ông chính là một con chó, hoàn toàn hợp lý.”

Âu Bảo Uyên đưa tay ra:

“Anh Minh, bắt tay nào!!”

Hoàng Gia Minh nhe ra hàm răng nhọn hoắt, tóm cổ Trần Ngọc Lâm:

“Mày không nhận ra chúng ta là hai chủng loài khác nhau à? Thằng điên này?”

Trần Ngọc Lâm:

“Bình tĩnh, dù sao ma cà rồng với ma sói cũng là hai loài khá gần gũi với nhau mà!! Người ta nói ma sói sinh ra từ xác ma cà rồng, cho nên về cơ bản ma cà rồng cũng đại loại như là phụ huynh của ma sói vậy!!”

Hoàng Gia Minh giơ ra một cặp móng vuốt, trảo đầu Trần Ngọc Lâm:

“Tao hơi bực với mày rồi đấy con dơi kia!! Định mệnh mày!”

Trần Ngọc Lâm lách đầu ra, cười nói:

“Thật luôn, xét về mặt tổ tiên, chúng ta có thể nói là họ hàng xa. Và cả ông với mấy con cờ hó cũng thế…”

Hoàng Gia Minh gầm gè đuổi theo Trần Ngọc Lâm:

“Mày chết chắc rồi thẳng lỏi ạ!!”

“Nhân nói đến dòng họ…”

Trần Ngọc Lâm giải quyết xong mấy vệt dầu mỡ, hắn bị lão Minh kia bắt đi giải quyết đống nồi niêu xong chảo, hỏi:

“Hằng, ở trên Thiên Đàng cậu có anh chị em gì không?”

Lê Thanh Hằng gật đầu:

“Một em trai thôi, nó cũng tốt tính lắm, không như tụi trẻ con dưới này. Bố mẹ tui thì là thiên thần 3 cánh nên giáo dục cũng nghiêm, cũng khó mà nói nhiều được khi mà tui cũng mới chỉ đạt tới cấp bậc một cánh.”

Trần Ngọc Lâm hỏi:

“Thiên thần 3 cánh? Tưởng thiên thần chỉ phân chia theo cấp bậc, kiểu 1 2 3 đó?”

Lê Thanh Hằng:

“Cấp bậc đó là cách phân chia khác của trần gian, chỉ thay thế cánh bằng thứ bậc thôi. Thiên thần một cánh thì Chân Thể sẽ sở hữu một cánh, hai cánh thì Chân Thể sẽ có 2 cánh. Có thể nói trên Thiên Đàng, nhiều nhất vẫn là thiên thần cấp thấp như tui.”

Nàng giơ lên một đĩa lạc rang, nói:

“Có thể nói, giá trị của tớ cũng giống như đĩa salad này, là zê rồ đồng.”

Trần Ngọc Lâm:

“?”

Này,đó là đồ giảm giá tặng kèm thôi, không có miễn phí đâu.

Nàng nói tiếp:

“Thiên thần cũng có cấp bậc mà. Một cánh tới 5 cánh là hạng thứ 3 cái thứ ba, tức loại 9, kém nhất. Cho nên đúng vậy, tớ không khác gì cái đĩa salad vô giá trị này. Tổng Lãnh Thiên Thần thì mắc hơn xíu, đại khái giống một combo kebab 4, giá 50k. Quản thần thì khoản combo 2 người, giá 80k. Còn Thiên Thần tối cao chắc cũng đáng giá cỡ một combo gia đình, giá 140k….”

“………..”

Trần Ngọc Lâm giơ ra một cái bánh bao:

“Hằng, cậu đang đói à? Ăn một cái bánh bao đi này, tôi mời…”

Tối hôm đó…

Lê Thanh Hằng đi làm về, thì nàng chợt có điện thoại, phía trên màn hình ghi là [Con Sếp Mụ Khó Tính]

[A nhồ, Thiên Đàng đây. Về kết quả đạt được ngày hôm nay trên Trái Đất…]

Lê Thanh Hằng:

“Có vấn đề gì vậy, chị combo 2 người 80k?”

[Cô đang nói cái quái gì thế?]

Cô nàng ấy là một Quản Thần.

Lê Thanh Hằng chớp mắt, tỉnh táo lại, hỏi:

“À, không có gì, có vấn đề gì không sếp?”

[Chà, bỏ qua đi. Cô vẫn đang thực hiện nhiệm vụ giám sát con ma cà rồng kia đó chứ?]

Lê Thanh Hằng:

“Khoan đã, cô đã tìm hiểu gì về con ma cà rồng kia chưa thế? Nó đang làm việc bán thời gian ở một cửa hàng Fast Food đó mẹ trẻ ạ.”

[Chân Long Giáng Thế???!!!]

[Lần này,mục tiêu của chúng ta là một con ma cà rồng với tóc hai màu đen trắng, linh hồn nó đã thối rữa cho nên nó đi đâu là thảm họa theo tới đó như thiêu thân lao vào lửa…. ít ra là lời tiên tri nói vậy. Vậy thì thế quái nào cái gã này làm việc bình yên ở một quán Fast Food được? Rất có thể cửa hàng đó là bình phong cho….]

Lê Thanh Hằng:

“Mẹ trẻ hỏi con thì con hỏi ai. Nhưng mà nó dùng năng lực của nó để làm việc ạ. À nhân nhắc đến mới nhớ, cho hỏi [Thiên Thần Luận] là cái gì thế?”

[À, một dự án mới của Thiên Đàng trong việc bình thường hóa với vài loài ma quỷ mạnh nhưng không gây hại cho Nhân giới. Có một học viên ta khá tâm đắc, bài luận của gã này rất rõ ràng rành mạch, câu cú chuẩn chỉnh. Có thể nói là nhân tuyển tốt nhất cho vụ này. Ta dự tính nếu gã đó làm tốt có thể cho gã đó lên thực tập trên đây.]

“…….”

Lê Thanh Hằng:

“Hỏi thôi, tên gã đó là gì?”

[Trần Ngọc Lâm]

Lê Thanh Hằng:

“CÁI GÃ ĐÓ CHÍNH LÀ CON QUỶ MÀ CÔ KÊU TÔI ĐI THEO DÕI ĐẤY MẸ TRẺ Ạ!!”

[Chà, vậy thì hắn chính là một con quỷ đội lốt người, man rợ tàn bạo, hơn nữa giả danh vô cùng tốt, ta cũng thiếu chút bị qua mặt. Làm tốt lắm, về Thiên Đàng ta sẽ thưởng cho cô. Mà khoan, sao cô biết…]

Lê Thanh Hằng:

“Má trẻ lật mặt nhanh hơn lật sách ạ. Tôi biết vì chiều nay chính miệng hắn nói với tôi lúc tôi giám sát nó.”

[Hở, cô phải quan sát nó trong cửa hàng à?]

Lê Thanh Hằng:

“Vầng, hôm nay tôi cũng xin vào làm việc luôn rồi.”

[Mà này… khổ cho cô nhỉ? Làm 2 việc cùng lúc chắc khổ lắm…]

Lê Thanh Hằng:

“VẬY SAO MÀY ĐÉO ĐƯA BỐ ÍT TIỀN TIÊU VẶT HẢ CON ĐIÊN NÀY!!!!!???”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN