Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Chương 44: Nhóm chat vĩnh hằng đảo
Trần Ngọc Lâm hôm nay ăn cơm tốt xong, vui vẻ quay trở lại phòng học. Sắp thi học kì rồi và hắn vẫn chưa có cái gì vào đầu hết. Cô Nguyệt còn nói nếu năm nay hắn không có học sinh giỏi thì đừng mong năm sau cho đi Tiên Học Viện tu luyện nữa.
Cổ từng hứa nếu đến đầu năm sau, hắn đạt được Tam Phẩm thì hắn sẽ đi Tiên Học Viện học. Nhưng điều kiện tiền đề là năm nay hắn phải đạt học sinh giỏi.
Trần Ngọc Lâm kiểu “What the f*cK? Học sinh giỏi làm gì nếu đã đi Tiên Học Viện? Bộ trên đó còn cho cộng điểm nếu học sinh giỏi à?” nhưng cô Nguyệt thì chắc như đinh đóng cột về vụ này. Thế là hắn phải hộc mỏ ra mà học.
Lúc này, đang học thì chợt cái điện thoại hắn reo lên một tiếng.
Trong điện thoại một nhóm chat nhỏ trên FaceBook Messenger hiện ra thông báo:
[Minh Khê Thiên Âm đã gắn thẻ bạn]
Trần Ngọc Lâm mở Facebook Messenger lên, thấy trong nhóm chat [Vĩnh Hằng Đảo] có một tin nhắn mới tag hắn vào.
Nhóm chat này là do Mộ Dung Nguyệt mời hắn vô sau khi hắn trở thành Tu Chân Giả. Trong này hội tụ hơn một trăm Tu Luyện giả từ khắp trời nam biển bắc, phương Tây có, phương Đông có, hệ tu luyện nào cũng có. Thậm chí có cả vài loại quái vật ở trong thần thoại nữa, ví dụ là có một vị gọi Phạm Nhĩ tên facebook là “Lão 30”, đại khái là một nhân vật cũng có tiếng trong thần thoại.
Do có quá nhiều, mà lão nào cũng như lão nào, rặt một lũ “chúng ta mạnh rồi không biết nên làm gì, thôi ngồi chém gió vậy”, hầu như lúc nào hắn mở điện thoại lên cũng thấy hơn 1000 tin nhắn trở lên. Vạn bất đắc dĩ hắn đành set chế độ mute cho cái nhóm này.
Minh Khê Thiên Âm là một vị nhân vật có máu mặt trong nhóm này. Cảnh giới Lục Phẩm Linh Hồ cảnh nhưng lại vô cùng có uy tín. Người ta nói gã này hiện tại là trưởng quản lý phòng thu chi của một tổ chức lớn nào đó. Gần đây hắn đang tìm kiếm tung tích của các Cổ Ma Vật, hình như là muốn tìm một cái gì đó có thể khải tử hoàn sinh người chết.
Minh Khê Thiên Âm: [Này, có điểm thú vị đây Lâm tiểu hữu.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Có chuyện gì vậy thưa Ngài?]
Cái tên facebook của hắn từ hồi mới bắt đầu Tu Chân bị Mộ Dung Nguyệt quậy, kết quả là giờ đây kệ xác hắn đổi tên biệt hiệu trong nhóm mình như thế nào, 1 giây sau đều sẽ biến trở lại thành [Thằng bờm].
Có vẻ các tiền bối thấy rất vui khi trêu chọc hắn. Thậm chí có vài người không tiếc xưng hắn là tiền bối. Từ lúc tham gia cái nhóm này, hắn thấy đây chỉ là một lũ dở hơi chứ không phải tu tiên giả.
Về sau biệt hiệu của hắn biến thành đủ thể loại như [Thiện Thượng Thiên Hạ, Duy Ngã Độc Bờm] (đừng hỏi hắn), [Bờm Đạo Nhân], [Thánh Bờm] (vụ này sau khi hắn nói hắn sẽ chứng đạo thành thánh), vân vân, sau này cũng có thể coi như một giai thoại.
Tạm thời thì dừng lại ở [Thằng Bờm Có Cái Quạt Mo].
Trần Ngọc Lâm có quan hệ tốt nhất với Minh Khê Thiên Âm, bởi vì ổng không gọi hắn là Bờm Tiểu Hữu, mà gọi là Lâm Tiểu Hữu.
Minh Khê Thiên Âm: [Còn nhớ cái đầu lâu rồng với mấy bông hoa mà tiểu hữu gửi hình nhờ kiểm tra không? Ờ, ta có nhờ một người bạn là một con rồng kiểm tra vụ cái đầu lâu, và hóa ra đó là cháu của hắn. Thằng bé bị mất tích độ khoảng mấy trăm năm rồi.]
Lần trước Trần Ngọc Lâm có nhờ Minh Khê Thiên Âm kiểm tra cái đầu lâu rồng, bởi vì khi hắn về nhà nói chuyện với Mộ Dung Nguyệt về cái đầu thì nàng bảo là trông cái đầu này rất quen, hình như hồi trước có gặp qua rồi, huyết mạch cũng coi như là tinh thuần.
Nàng cũng bảo hắn lên nhóm chat kiểm tra xem, biết đâu lại là hậu bối của một ai đó trong nhóm. Nếu không thì đem đi ninh xương, làm bát phở ăn cho mát dạ.
Xem ra là quên vụ bát phở đi rồi.
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Ủa? Thế mất tích mấy trăm năm thì không đi tìm ạ?]
Minh Khê Thiên Âm: [Biết sao được, bọn hắn đã đi tìm qua, nhưng chưa tìm đến khu mà tiểu hữu nói. Chắc hắn đi lạc, hoặc lén trốn đi chơi trong lúc đi làm nhiệm vụ ấy mà. Dù sao, hắn nhờ ta gửi lời cảm ơn tiểu hữu, khi nào rảnh đến uống trà.]
Trần Ngọc Lâm tưởng tượng cảnh hắn ngồi uống trà cùng một con rồng to cỡ con Smaug, nghĩ thầm thôi khỏi:
[Thế về mấy bông hoa thì như thế nào rồi ạ?]
Sau khi kiếm được bông hoa Độc Mạc Dị Viêm Hoa kia, hắn có nhờ Minh Khê Thiên Âm tìm hiểu dùm. Người này có thể nói là từ điển bách khoa toàn thư sống của cả cái nhóm này. Trọng yếu là hồi trước hắn có giúp lão này một vụ nhỏ nên không thấy ngại.
Minh Khê Thiên Âm: [Về vụ đó có một gã đang cần nó để chế một loại bùa, có đặt mua nhưng mà cần phải kiểm tra hàng trước. Hắn cần Mạc Viêm Hoa mang thuộc tính độc, nhưng Mạc Viêm Hoa thuộc tính độc lại là loại dị biến, nếu dị biến đúng loại hắn không cần thì không giao dịch được. Có điều hiện tại hắn đang tiềm tu không chui ra được, đây là link facebook của hắn.]
Kế đó là một cái link facebook. Trần Ngọc Lâm vô trong đó, im lặng chui ra hỏi:
[Cái nick này nó đang ở chế độ tưởng niệm Ngài có biết không?]
Minh Khê Thiên Âm: [Hửm?]
Minh Khê Thiên Âm: [À ừ thì hắn chết rồi mà, hắn là Thi Vương mà. Không để tưởng niệm thì để gì? Cơ mà vẫn nhắn tin được là được rồi.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [?]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [OK, đã inbox. Cơ mà nửa năm thì có hơi lâu.]
Minh Khê Thiên Âm: [Lâu gì? Lũ Thi Vương bọn hắn một giấc ngủ cũng năm sáu mươi năm, nửa năm trong mắt người thường là lâu nhưng với chúng ta chỉ là một lần chợp mắt.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Nhưng mà ta mới tu đạo hai tháng à!!]
Quả vậy, chỉ mới có hai tháng về trước Trần Ngọc Lâm mới bắt đầu tu chân.
Minh Khê Thiên Âm: [Ờ quên mất. Mà dù gì thì vẫn phải đợi nửa năm, du di đi thêm nửa năm thì muộn nhất là trong một năm tới.]
Trần Ngọc Lâm thở dài, kế đó, một đạo tin nhắn khác hiện lên trên nhóm Chat:
Tiêu Dao Thánh Nhân: [Thực ra, ta có quen một người có thể thực hiện chuyển phát nhanh xuyên vị diện, thu phí cũng tương đối rẻ. Nếu là trong phạm vi cùng một hành tinh thì chỉ cần thu phí bằng Linh Thạch thôi.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Ngầu dữ vậy?!]
Trần Ngọc Lâm không tin tưởng gã này lắm. Gã này là một kẻ đầu têu mọi trò trên trời dưới đất, thuộc loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn. Lúc hắn hỏi Mộ Dung Nguyệt gã này là người như thế nào, nàng đáp:
“Hắn là một thằng ngu không não tưởng mình là một người thông minh đang giả làm một thằng ngu.”
Nói cách khác giống như người khác thì là đại trí giả ngu, Tiêu Dao Thánh Nhân là một thằng ngu tưởng mình là đại trí, cho nên đang cố để giả ngu. Hắn không rõ nó có khác biệt gì không, nhưng chắc phải khác với ngu bình thường lắm.
Cũng vì đó, một trong những danh hiệu của Tiêu Dao Thánh Nhân là [Thằng Ngu bất tử]. Theo lời Mộ Dung Nguyệt thì hắn thuộc loại điển hình nhân vật chính mang hào quang não tàn nhưng vẫn vô đối chán.
Lúc đó, hắn đã lựa chọn im lặng.
Tiêu Dao Thánh Nhân: [Thằng đó, hắn gọi là Hệ Thống Thánh Quân]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [??????]
Minh Khê Thiên Âm: [……….]
Trần Ngọc Lâm nhìn Hệ Thống một cái trong tưởng tượng…
Hệ Thống:
-????
@@
Fú Kè, vụ này không có trong cơ sở dữ liệu.
Tiêu Dao Thánh Quân: [Hắn đọc quá nhiều truyện tiên hiệp Hệ Thống lưu, kết quả hắn phát rồ lên, tự xưng sẽ tạo ra một cái hệ thống hàng thật giá thật ở ngoài đời. Tạm thời hiện tại thì chỉ mới đạt được tiến độ 63%, hình như là đã có thể truyền thụ tu vi từ khoảng cách xa rồi. Chỉ kém một cái Cửa Hàng Hệ Thống nữa thôi. Trong năm năm là hoàn tất.]
[Dự tính của hắn là trong Thế Kỉ 22 biến cả thế giới thành một thế giới người người Hệ Thống, nhà nhà Hệ Thống.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [………..]
Vãi cả truyền thụ tu vi từ khoảng cách xa? Thế này gần giống như thật là Hệ Thống rồi còn gì?
Quả nhiên, bạn bè của một người dị dị cũng không thể là bình thường.
Khoan đã, nếu Hệ Thống(hàng real) của hắn có thể cho mọi thứ chỉ với điểm Vận mệnh, nhưng ngược lại không muốn cho hắn truyền thụ tu vi. Còn cái hàng fake kia chỉ có truyền thụ tu vi mà không có Cửa Hàng, vậy không phải hắn 2 bút cùng vẽ, chính là có thể vừa có cả tu vi, vừa cả Cửa hàng.
Diệu a, diệu a.
Nghĩ bụng hắn sáng mắt lên nhập vào trong bàn phím muốn nhờ đến một phiên bản dùng thử, có điều chợt cánh tay của hắn cứng ngắc, không thể gõ phím nổi.
Hệ Thống cười dài:
[Nghĩ hay lắm.. khửa khửa. Không biết có thật không, nhưng Kí Chủ không nghĩ ta ở trong đầu Kí Chủ, có thể điều khiển mọi hoạt động của Kí Chủ ư? Tin ta cho Kí Chủ ra đường khỏa thân nhảy disco không?]
Trần Ngọc Lâm:
-……………
Trần Ngọc Lâm cười:
“Làm gì có.. hì hì, chúng ta quen thân nhau lâu như thế, làm sao ta có thể nỡ… ờ, sử dụng một Hệ Thống khác thay cho ngươi được!!”
Hệ Thống:
[Hớ hớ hớ…]
Trần Ngọc Lâm im lặng. Sau đó tay hắn được thả tự do, nhập vào trong bàn phím:
[Tại hạ thì không có vấn đề gì, vấn đề là vị Thi Vương kia thôi.]
Tiêu Dao Thánh Nhân: [Cũng được. Cơ mà mất mát thì đừng hỏi tại sao đấy. Dù sao gã đó vẫn đang thí nghiệm chế độ vận chuyển xuyên vị diện, thi thoảng lại có vài món đồ bắn bay đi đâu đó. Lần gần nhất hình như là nó bắn bay từ đầu này tới đầu kia vũ trụ….]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Vậy thôi, cảm ơn Ngài.]
Nói đùa gì vậy? ha ha ha… Hắn chưa giàu tới mức đó. Nếu không may kiện hàng thất lạc giữa đường, có mà ói ra máu.
Trần Ngọc Lâm ngồi lướt điện thoại thêm độ mười phút, hắn chợt nhận ra một điều khiến hắn sáng mắt lên. Đó là lão chủ nhóm, cái thằng đang liên tục hai tháng trời cùng hắn chinh chiến vụ đổi biệu hiệu cuối cùng cũng đã lết xác đi ra một Bí Cảnh nào đó. Thực ra hắn đi được 2 hôm rồi, cơ mà hôm nay hắn mới biết. Thế là hắn bèn bắt đầu thay đổi biệt danh lại thành [Trần Ngọc Lâm].
(20h32″) Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân: [Quá yếu nhược. Ta đã nhìn thấu toàn bộ chiêu trò của ngươi. Đừng có mà nghĩ đổi lại biệt danh chừng nào còn chưa đến Nguyên Anh.]
(20h32″)Tin nhắn Hệ Thống: “Thằng Bờm có cái quạt mo” đã đăt biệt danh của mình thành “Trần Ngọc Lâm”.
(20h32″ (1s sau))Tin nhắn Hệ Thống: Chủ nhóm “Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân ” đã đặt biệt danh của “Trần Ngọc Lâm” thành “Thằng Bờm có cái quạt mo”.
Thằng Bờm có cái quạt mo: [Vãi cả Ngài nhìn ra được ta trước cả khi ta đổi biệt danh? Điện thoại ta có đang bị hack không vây? Và không phải Ngài đang bị kẹt trong bí cảnh sao?]
Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân: [Đã nói rồi, ta đã bói cho tiểu hữu một quẻ, cho thấy toàn bộ hơn 352 lần tiểu hữu muốn đổi lại biệt hiệu bao gồm thời gian, nơi chốn, nhân quả nhãn tiền. Không thoát được đâu.]
Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân: [Đúng là ta đang ở trong Bí Cảnh, nhưng điều đó đâu có nghĩa là ta không lên mạng được? Trong này cũng có wifi này, 3 vạch là khác. Ta nghĩ đâu đó ở tầng 3 có giấu một cục wifi, cơ mà không chắc lắm.]
Thằng Bờm có cái quạt mo: [??????????]
Một người khác online…
Kiến Ăn Thịt Rồng: [Hắn nói thật đó. Chúng ta đang đào bới một đống lớn cổ vật, chợt điện thoại hắn báo thức, thế là hắn online và chỉnh lại tên của tiểu hữu đúng lúc tiểu hữu vừa đổi tên. Đến cả cái câu thoại trước đó cũng là paste vội. ]
Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân: [Ha ha ha. Đã bảo rồi, ngươi chạy trời không khỏi nắng đâu.]
Trần Ngọc Lâm:
-???????
Ra đó là nguyên nhân mỗi khi hắn đổi biệt hiệu, chưa đầy 1 giây sau sẽ quay trở lại ư?
Ngài rảnh rỗi vãi búa ạ, thưa Ngài.
Linh Mục Thiên Mộng Đạo Nhân: [Thôi, ta off đây. Lên đây chỉ để reset lại biệt danh của Bờm đạo nhân mà thôi. Ha ha ha…]
Băng Hàn Nữ Đế: [Bờm đạo nhân nhỉ? Giỏi lắm. Đã bảo học đi cơ mà, online cái gì? Không có học sinh giỏi, đừng hòng cho đi Tiên Học Viện.]
Băng Hàn Nữ Đế: [Tin tháng này cắt tiền tiêu vặt không?]
Băng Hàn Nữ Đế là acc facebook của Mộ Dung Nguyệt.
Trần Ngọc Lâm: -?
Thôi xong, nãy giờ bị cuốn vào cái điện thoại, quên luôn học bài rồi….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!