Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi! - Chương 29: Trần Minh Phong, Mầy Phải Chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!


Chương 29: Trần Minh Phong, Mầy Phải Chết


-Hi, bye anh – cô

-Đi học vui vẻ nhé vợ yêu, giữ sức để tối nữa đó – anh nháy mắt, mặt vô cùng gian

-Tên xấu xa kia, cút nhanh – cô nói rồi bước xuống xe, tức giận đóng cửa xe cái rầm, anh cười thích thú, cái kiểu này là thẹn quá hóa giận nè (t/g: eo ơi, xe hơi mà chị đóng cửa kiểu đó)

***********************************************************************************************************************************************

-Hôm nay lớp cô được về sớm, nên cô định ghé ngang công ty anh, đang hát líu lo trên đường đi, thì cô lại gặp một người mà cô chẳng thích tí nào

-Hi, mình lại gặp nhau, có lẽ chúng ta có duyên thật rồi – tuấn cười tươi

-Xui xẻo thì có – cô nói

-Sao vậy? gặp anh em khó chịu thế à – tuấn cười

-Đúng, rất khó chịu – cô nói rồi đi luôn, mỗi lần gặp anh ta cô lại thấy không vui, tâm trạng đang tốt thế mà gặp hắn tâm trạng lại khó chịu, đúng là bị ám mà, còn tuấn thì nhếch môi “em thật thú vị, anh càng muốn có em” rồi lấy máy ra gọi:

-“Điều tra và theo dõi cho tôi về người tên Phạm Ngọc Trân”

-Cô đi vào công ty, do quen mặt nên họ không hề làm khó dễ cô, cô đẩy cửa bước vào, mặt mày đằng đằng sát khí, anh thấy vậy liền ngạc nhiên…

-Em sao về sớm vậy? – anh tiến lại ghế sofa ngồi xuống

-Được về sớm – cô cười, khi gặp anh cho dù tâm trạng không tốt tới đâu cũng thấy dễ chịu

-Sao nãy vào đằng đằng sát khí vậy/ – anh

-Thì gặp âm binh chứ gì, bị ám suốt vậy, bực bội – cô nói

-Ai? – anh

-Cái tên nào đó, em không hề quen, mọi lần đụng trúng anh ta trên đường, từ đó cứ bị anh ta ám suốt, mà mỗi lần gặp anh ta em lại thấy tồi tệ, nhìn anh ta em thấy giả tạo sao á, không ưa nỗi – cô nói

-Thôi hạ hỏa nào, đi ăn không – anh lắc đầu, cái cô nhóc này vậy cũng bực

-Đi chớ, đói bụng quá nè – cô xoa xoa bụng cười như con nít

-Đi thôi, mệt ghê – anh cừoi rồi nắm tay cô đi, cô thấy mình thật hạnh phúc!

***************************************************************************************************************************************************

-“Thưa thiếu gia, chúng tôi đang theo dõi cô ấy và đã điều tra được một số thông tin”

-“Nói”

-“Cô ấy là một người có hoàn cảnh gia đình nghèo, cha mẹ đều ở dưới quê, con một”

-“Còn gì nữa”

-“Dạ chỉ có bấy nhiêu thông tin thôi”

-“về tình cảm”

-“à dạ, mối tình đầu của cô ấy là một người con trai 25 tuổi, nhưng chết cách đây lâu rồi ạ”

-“Tốt, vậy giờ cô ấy đang ở đâu? Làm gì?”

-“dạ đang đi ăn với Trần Minh Phong”

-“Trần Minh Phong”

-“dạ đúng ạ, họ đang quen nhau, sống chung nhà ạ”

-“gì, chính xác chứ”

-“dạ chính xác 100%”

-“ được rồi”

-Em phải là của tôi, Phạm Ngọc Trân, cản đường ư? *nhếch môi* Trần minh phong, mầy phải chết – cười độc ác

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN