[VKook - Cao H] Sau tình một đêm • Chuyển ver - Chương 22: Anh làm gì em cũng đều thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
402


[VKook - Cao H] Sau tình một đêm • Chuyển ver


Chương 22: Anh làm gì em cũng đều thích


Sorry các bạn vì up chap chậm chễ chút xíu, tại thứ 2 vs thứ 3 tui đều học 4 ca liền tù tì từ 7h30 sáng đến 10h tối xog về đến nhà lại phải làm bài tập nên ko còn sức lên up chap lun hic😥

Chung Quốc ngủ một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai, mê mê tỉnh mỉnh nửa mở mắt, thân thủ đi mò vị trí bên người, không có ai. Chung Quốc ừ một tiếng, ở trong chăn ấm áp trở mình, mơ mơ màng màng nằm úp sấp một hồi thì điện thoại di động trên tủ đầu giường ong ong chấn động.

Chung Quốc nhíu nhíu mày, không tình nguyện đưa cánh tay ra lấy điện thoại di động, ấn nút nhận điện thoại, “… Alo?”

“Còn chưa rời giường?”

Chung Quốc cầm điện thoại di động nhìn, là Tại Hưởng không sai, y trở mình đem di động áp lại bên tai, “Anh đi đâu?”

“Trên máy bay, lập tức sẽ bay, tôi giúp em đặt trước cơm trưa, vẫn là quán lần trước, mười một giờ rưỡi đúng giờ đưa đến, nhớ đổi bộ quần áo dày, không cho mặc đồ ngủ đi mở cửa.”

Chung Quốc từ trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp một cái, “Không phải ngày mai sao? Sao ngày hôm nay đã đi?”

“Dạ, xảy ra chút xíu ngoài ý muốn… Kim tổng, ngài nhìn cái này một chút…” Trong loa đột nhiên truyền ra một giọng nữ gọn gàng già giặn, Chung Quốc sửng sốt một chút, chỉ nghe Tại Hưởng ừ một tiếng, ngay sau đó là âm thanh lật giở văn kiện. Chung Quốc xoa xoa mắt, vén chăn lên xuống giường, đối điện thoại nói, “Vậy anh làm việc đi, em trước tiên… A!”

“Sao vậy? Tiểu Quốc, tiểu Quốc? Em nghe thấy không? Em nói một câu a tiểu Quốc!”

“Em, em nghe thấy được, anh thật dông dài.” Chung Quốc từ trên mặt đất bò dậy, xoa xoa cái đầu choáng váng.

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng Tại Hưởng có chút lo lắng dò hỏi, “Vừa nãy sao vậy?”

Chung Quốc đỡ lấy cái trán, bình tĩnh nói dối, “Chân chuột rút, không có chuyện gì.”

“Không có chuyện gì là tốt, em dọa tôi một trận rồi, trước tiên không nói, máy bay muốn cất cánh, tôi cúp, đến bên kia lại gọi điện thoại cho em, bye bye.”

“Ân, bye bye.”

Chung Quốc cúp điện thoại di động, chống đỡ mạn giường từ dưới đất đứng lên, cau mày xoa xoa đầu, lúc này mới cất bước đi đến phòng tắm. Đơn giản rửa mặt một phen đi ra, tùy tiện từ bên trong tủ quần áo lấy kiện áo lông dệt kim hở cổ rộng rãi thư thích khoác bên ngoài áo ngủ, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu.

Mới vừa ngồi trên ghế hai phút ở phòng khách, chuông cửa liền vang lên.

Chung Quốc quét mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, thầm nghĩ lúc này sớm gần mười phút a, y nhíu mày, bưng ly nước đứng dậy đi tới, mở cửa.

Đưa đồ ăn là một khuôn mặt mới, hai mắt Chung Quốc không khỏi nhìn nhiều hơn, mạnh mẽ đem một tiểu tử mi thanh mục tú trẻ tuổi xem thành mặt quan công.

“Tuấn tiên sinh chào ngài, đây là, đây là ngài đặt, đặt đồ ăn ngoài.” Tiểu tử trẻ tuổi đỏ mặt, từ hộp giữ nhiệt trong tay lấy ra một hộp cơm hai tầng bằng gỗ, đưa cho Chung Quốc.

Y đưa tay tiếp nhận, thần sắc lạnh nhạt mà nói một tiếng, “Cảm tạ.” Lập tức lùi về sau hai bước, đóng cửa lại.

Tại Hưởng rời đi sớm hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng tới tâm tình Chung Quốc, một tay y vịn cái trán, bán rũ mắt, chọn chọn kiếm vài miếng ăn liền buông đũa xuống, cầm cái muôi vừa muốn ăn canh thì ngay lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Chung Quốc nghi hoặc mà thả cái muôi xuống, đẩy ghế tựa đứng dậy đi ra ngoài, đi qua phòng khách, mở cửa vừa nhìn là gương mặt quen thuộc, là cái người đưa đồ ăn hơn một tháng cho y.

Thấy Chung Quốc đầy mặt ngạc nhiên nghi ngờ, tiểu tử đưa hàng lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, nhếch miệng nở nụ cười sảng lãng, “Khà khà, không đến muộn.”

Chhng Quốc chỉ chỉ hộp cơm quen thuộc bằng gỗ có chạm trổ hoa văn mà tiểu tử xách trong tay, “Cậu đây là…?”

Tiểu tử đem hộp cơm đưa cho Chung Quốc, “Đây là cơm trưa của ngài, Kim tiên sinh cố ý phân phó.”

“Há, được.” Chung Quốc đưa tay nhận lấy, mang theo đầy bụng nghi hoặc đóng cửa lại, trở về phòng ăn đem hộp cơm để trên bàn, lại quét mắt nhìn cơm nước ăn được một nửa vừa nãy rồi quay người trở lại phòng khách, cầm lấy điện thoại di động trên bàn trà, nhắn một tin cho Quý Hồi Sinh.

— Cậu giúp mình kêu đồ ăn ngoài?

Quý Hồi Sinh rất nhanh nhắn trở lại.

— Không có a, sao vậy?

— Không có, cậu làm việc đi.

Quý Hồi Sinh trả y một cái đao máu chảy dầm dề, Chung Quốc cười cười, sau đó khóa màn hình, khom người ngồi vào ghế salon, rơi vào trầm tư.

Không phải Quý Hồi Sinh, không thể là Tạ Ân Lam, Tạ Diểu, cũng chỉ còn sót lại một khả năng.

Trình Dương.

Chung Quốc nói thầm cái tên này, nói không rõ là loại tâm tình gì.

Rất kỳ quái, năm năm qua Chung Quốc mỗi ngày đều tưởng niệm người này, mỗi đêm nói thầm cái tên này ngủ, y một lần lại một lần không ngại phiền phức ở trong đầu phác hoạ đường nét quen thuộc kia. Mà thời điểm khi Trình Dương chân chính đứng ở trước mặt, y nhưng có điểm không nhận ra, quen thuộc như vậy đồng thời cũng xa lạ như thế. Trình Dương tuy vẫn là Trình Dương, nhưng lại không phải là Trình Dương trong ký ức mà Chung Quốc thích từ lâu kia.

Thời gian năm năm, có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn, nó có thể phá hủy niềm tin ở một người, cũng có thể trở thành một đoạn truyền kỳ.

Trình Dương là niềm tin của y, nhưng Tiết Hoàn là một truyền kỳ.

Chung Quốc dưới tình huống buộc phải lựa chọn này không hề chuẩn bị tâm lý.

Nửa giờ sau, Chung Quốc ngồi trở lại trước bàn ăn, đem đồ ăn Tại Hưởng giúp y đặt kia đặc biệt ăn sạch hết toàn bộ, một chút nước canh cũng không để lại. Ăn xong Chung Quốc liền hối hận rồi, no quá sức chịu đựng, khó chịu không nhịn được.

Chung Quốc sờ sờ bụng, ợ một tiếng no nê, tựa vào ghế ngồi yên tĩnh mấy phút, sau đó đứng dậy đi về phòng khách, hướng trên ghế salon nằm một cái, nhắm mắt không tới năm phút đồng hồ thì điện thoại vang lên. Chung Quốc mở mắt ra, lấy điện thoại di động thấy là số xa lạ, y hơi nhíu mày, nhận.

“Alo?

“Chung Quốc, là anh.”

Trình Dương? Chung Quốc ngồi dậy, quét mắt nhìn dãy số điện thoại di động hiện trên màn hình.

“Anh đổi số?”

“Hai số anh đều dùng, em lưu cái này đi, một số khác anh rất ít khi dùng.”

“Ồ.” Chung Quốc đáp một tiếng, ngữ khí bình thản, “Anh tìm tôi có việc?”

“Em ở nhà một mình rất ngộp đi, anh cũng nhàn rỗi, cho nên liền không mời mà tới.” Trình Dương vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên.

Chung Quốc liếc mắt nhìn ra cửa, cúp điện thoại đứng dậy đi mở cửa, đúng như dự đoán, ở bên ngoài chính là Trình Dương.

Trình Dương nhìn sắc mặt Chung Quốc một chút, khẽ mỉm cười, “Sao vậy, không hoan nghênh?”

“Hoan nghênh.” Y nghiêng người để Trình Dương tiến vào, sau đó trở tay đóng cửa lại.

“Em vừa mới dậy?” Trình Dương quét mắt nhìn áo ngủ trên người Chung Quốc, nhanh chân đặt cái túi giấy cầm trong tay lên bàn trà thủy tinh trước ghế salon.

“Ân, dậy cách đây không lâu, vừa mới ăn xong cơm trưa.” Chung Quốc chậm rãi đi tới, “Cơm trưa là anh giúp tôi đặt?”

“Đúng vậy, lão bản nhà hàng kia là một người bạn của anh, anh ăn qua mấy lần, mùi vị rất không sai, anh nhớ em thích ăn món ăn Quảng Đông.”

“Ân, thật không tệ, cảm tạ.” Chung Quốc khom lưng ngồi trên ghế salon, một tay túm lấy cổ áo lông dệt kim, một tay đặt trên bụng, liếc nhìn túi giấy trên bàn, “Đây là?”

“Là anh khi đi công tác ở Moscow cố ý mua cho em.” Trình Dương nhìn y, ánh mắt ôn nhu, “Em xem một chút có thích hay không?”

“Đồ vật gì mà thần bí như vậy.” Chung Quốc không nhịn được cười, đưa tay lấy đồ trong túi ra, là một cái hộp giấy hình chữ nhật màu băng lam, so với hộp đựng giày phổ thông cao hơn chút lớn một chút, y lại liếc mắt nhìn Trình Dương một cái, trong ánh mắt chăm chú và nụ cười mỉm của anh mở hộp ra.

Trong hộp là một bộ búp bê Nga Matryoska, bên trong chính là nữ vương băng tuyết an ổn nằm, không tiếng động mà vẫn đẹp đẽ sinh động. Chung Quôcd sững sờ một lúc lâu mới đưa tay cầm từng con từng con búp bê gỗ rỗng ruột lên, đặt ngang hàng thành một loạt, tổng cộng có mười một con, con lớn nhất kia so với lọ hoa trên bàn còn cao hơn, nhỏ nhất có kích cỡ tương đương đốt ngón tay trỏ.

“Thích không?”

Chung Quốc gật đầu một cái, trong lòng hơi có chút nặng nề, “Thích.”

Trước đây, tại thời điểm tầng giấy trung gian kia giữa Chung Quốc cùng Trình Dương còn chưa bị chọt rách, mỗi một năm sinh nhật y đều là tự tay Trình Dương xử lý quà tặng. Ở sinh nhật cùng ngày anh sẽ đưa cho y lễ vật tỉ mỉ tự chuẩn bị xong sau đó hỏi y sinh nhật năm tiếp theo muốn cái gì. Năm Trình Dương xuất ngoại, Chung Quốc hai mươi tuổi, sinh nhật ngày ấy, y nói qua trước cùng Trình Dương năm tiếp theo lễ vật sinh nhật y mong muốn là bộ búp bê Nga Matryoska.

“Quà sinh nhật tới chậm trễ, xin lỗi.”

Chung Quốc đột nhiên nở nụ cười, “Đây vốn nên là quà sinh nhật tôi năm ấy hai mươi mốt tuổi, Trình Dương, tôi năm nay hai mươi lăm tuổi rồi.”

“Chung Quốc…” Ngữ khí Trình Dương có chút khó khăn, “Em vẫn luôn luôn hận anh?”

“Hận? Coi như thế đi, có yêu mới có hận.” Chung Quốc giơ chân lên vắt chéo nhau, thân thể rơi vào bên trong ghế sofa phía sau, duỗi cánh tay cầm chăn mỏng qua đắp lên trên người, tư thái tùy ý lười biếng, “Sau đó tôi nghĩ nghĩ, kỳ thực cũng không thể trách anh, tôi thích nam nhân không sai, anh không thích nam nhân càng không sai, cho nên, tôi không hận anh Trình Dương.”

“Chung Quốc, em… Em có người mình thích?”

“Người tôi thích cũng không liên quan đến anh.” Chung Quoics giơ tay khêu tóc mái, nhướng mày cười yếu ớt, “Bất quá, yêu thích tôi ngược lại có không ít.”

Trình Dương không hoài nghi chút nào tính chân thực trong lời này, Chung Quốc xác thực rất được hoan nghênh, Trình Dương vẫn luôn biết. Anh hiểu rất rõ, anh biết Chung Quốc không nói láo, y xem thường nói dối, yêu thích liền yêu thích, không thích chính là không thích.

Cho nên, thời điểm y nói không hận anh, Trình Dương dù sao cũng hơi hoảng hốt.

“Vậy, nam nhân kia sáng nay rời đi từ nhà em cùng em là quan hệ gì?”

Chung Quốc không ngạc nhiên chút nào Trình Dương sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, y miễn cưỡng chọn chọn lông mày, giương môi nở nụ cười, ánh mắt liễm diễm, “Bạn tình.”

“Hai người, em và hắn…”

“Tôi và hắn a, độ phù hợp ở trên giường tương đối tốt.” Chung Quốc nghiêng người, khuỷu tay chống ghế sofa sau lưng, hai ngón tay hờ hững vò vò sợi tóc, “Nếu anh hỏi tới đây tôi liền thuận tiện nói thêm một chút, hắn là nam nhân đầu tiên của tôi.”

Sắc mặt Trình Dương đột nhiên biến đổi, anh bật dậy từ trên ghế đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn Chung Quốc, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Chung Quốc nhíu mày nở nụ cười, nhìn phản ứng Trình Dương khiến tâm tình y thật tốt, khoái cảm ác độc từ mọi ngóc ngách âm u bên trong lòng tuôn ra, không ngừng bành trướng tràn ngập cả người, cho đến hôm nay y mới phát hiện mình cũng có một mặt ấu trĩ như thế.

“Anh sao vậy?”

“Chung Quốc.” Trình Dương buông hai tay nắm chặt ra, hít một hơi thật sâu, “Em đây là… vì trả thù anh?”

Chung Quốc phì một tiếng bật cười, “Tôi nói Trình Dương, anh không bệnh đi? Tôi trả thù anh? Tôi vì sao cần phải trả thù anh? Tôi bằng cái gì mà trả thù anh? Tôi là một nam nhân trưởng thành có sinh lý nhu cầu bình thường, có dục vọng liền muốn biểu đạt, kìm nén hại thân a anh không hiểu sao?” Mắt thấy sắc mặt Trình Dương càng ngày càng trắng, y không nhịn được liền cười vài tiếng, “Anh là cái biểu tình gì đây, có thể đừng nói cho tôi anh ở nước ngoài mấy năm vẫn luôn thủ thân như ngọc a.”

Trình Dương gắt gao nhìn chằm chằm Chunv Quốc, không hé răng.

Chung Quốc không nhịn được nụ cười, “Trình Dương, anh không phải chứ…”

“Anh không chạm qua những người khác, nam nhân nữ nhân đều không chạm qua.” Trình Dương nhìn Chung Quốc, viền mắt ửng đỏ, “Chung Quốc, anh thích em, em lại đối với anh như vậy.”

Người này, y cảm thấy được anh ủy khuất?

Chung Quốc đè nén đến không chịu được, vốn là mơ hồ đau bụng bị sự tình này kích thích, đau càng lợi hại hơn, y cau mày hướng bên phải bụng dưới ấn ấn.

“Trình Dương, anh phải biết, thời gian chính là không ngừng trôi về phía trước, không có ai đứng tại chỗ chờ anh, anh rời đi năm năm, đã không cho tôi bất kỳ tin tức gì, bằng cái gì anh cho rằng anh còn có thể có một vị trí ở trong lòng tôi?” Chung Quốc thay đổi tư thế ngồi, giơ tay xóa đi mồ hôi mỏng trên trán, “Nếu anh hôm nay tới, tôi liền đem lời nói nói rõ ràng ra, lúc này ngẩng đầu không gặp cúi đầu không thấy, đỡ cho phải sau đó chạm mặt lúng túng.”

“Anh biết em muốn hỏi cái gì.” Trình Dương ngồi trở lại trên ghế, “Được, vậy thì nói rõ ràng.”

Tay Chung Quốc giấu trong chăn mỏng càng thêm dùng sức kìm bụng dưới bên phải, “Anh không phải nói anh cũng thích tôi sao, vậy anh năm đó vì sao đi thẳng một mạch, nói đi, tôi nghe đây.”

“Chunv Quốc, anh, anh là có nỗi khổ tâm trong lòng…” Trình Dương sầu khổ nhíu mày lại, dừng lại mười mấy giây, giống như là không thèm đếm xỉa gì nữa, mạnh mẽ nhắm mắt, “Em biết không, anh vốn dự định ngày đó ở sinh nhật hướng em biểu lộ, nhưng ở trước sinh nhật em hai ngày mẹ anh không cẩn thận thấy được anh mua một cặp nhẫn kiểu nam…”

Chung Quốc: “…”

Nói cái gì vậy, có cảm giác trước mặt bị giội một chậu cẩu huyết lớn.

“Anh mua nhẫn làm gì?” Chung Quốc rất không tử tế mà nắm bắt trọng điểm.

Trình Dương liếc mắt nhìn y, nói tiếp, “Anh lúc đó cũng không biết là nói sai cái gì, cứ như vậy bộc lộ liền đem mẹ anh tức đến ngất tại chỗ. Đến bệnh viện anh mới biết mẹ bị bệnh, bệnh tình thực nghiêm trọng, bị bệnh đã lâu như vậy mà vẫn luôn gạt anh, mà anh lại…” Trình Dương giơ tay đỡ lấy cái trán, “Mẹ anh lấy cái chết bức đến cùng, buộc anh rời xa em, anh thực sự hết cách rồi. Từ nhỏ anh không có ba, mẹ nhọc nhằn khổ sở đem anh nuôi lớn, anh thực sự không đành lòng ở tình huống kia ngỗ nghịch mẹ. Anh ở trước giường bệnh của mẹ quỳ cả một đêm, mẹ rốt cục mới buông ra, đáp ứng anh chờ qua hết sinh nhật em lập tức xuất ngoại.”

“…”

“Chung Quốc, anh sống hai mươi tám năm, không thích qua người nào trừ em, em có biết cảm giác của anh tại thời điểm ở trước mặt bao nhiêu người như vậy em nói thích anh ra sao không? Em có biết anh ở nước Mỹ làm sao mà vượt qua năm năm không?”

“Tôi không biết! Anh cái gì cũng không nói tôi sao có thể biết cái gì!” Chung Quốc đột nhiên lên giọng, viền mắt ửng đỏ cùng biểu tình có chút dữ tợn, giọng nói có vẻ hơi sắc nhọn, “Tôi không biết anh cũng thích tôi! Không biết anh vì sao không nói một tiếng liền xuất ngoại! Trình Dương, tôi cũng không muốn biết anh năm năm này cụ thể ra sao, tôi hiện tại chỉ muốn cách anh thật xa, càng xa càng tốt, Trình Dương, yêu thích của anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn.”

“Chung Quốc, anh lúc đó thật sự là bất đắc dĩ, mẹ anh…”

“Anh không sai! Anh một chút cũng không có sai!” Chung Quốc đánh gãy lời anh, cắn răng gằn từng chữ, “Tôi là kẻ ác ly gián tình cảm mẹ con hai người, sai là tôi, Trình Dương, sự lựa chọn của anh không sai.”

“Chung Quốc, em không nên như vậy, anh…”

“Trình Dương!” Chung Quốc đưa ngón tay chỉ hướng cửa, thở hổn hển nói, “Anh đi, anh lập tức đi, tôi không muốn thấy anh…”

“Chung Quốc, em sao vậy?” Trình Dương đột nhiên đứng dậy vòng qua bàn trà, quỳ một gối xuống bên ghế salon, thanh âm cấp thiết, “Đây là sao vậy, em nơi nào không thoải mái?”

“Anh, anh đi.” Chung Quốc dùng sức bỏ qua tay Trình Dương, “Anh cút cho tôi!”

“Chung Quốc, em đừng tùy hứng, thân thể quan trọng.” Trình Dương nhìn tay y chặt chẽ kìm lại bụng, liền xem sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, đau lòng đến lông mày đều dựng lên, “Đau bụng?”

Chung Quốc chặt chẽ cau mày, cả người cuộn lại, thống khổ thở hổn hển, âm thanh đều phát run, “Đau, đau quá…”

“Em nhịn một chút, đừng sợ, anh lập tức dẫn em đi bệnh viện.” Trình Dương cấp tốc ôm ngang Chung Quốc, bước nhanh ra cửa.

Chung Quốc trên đường đi bệnh viện đau muốn ngất đi, tuy rằng rất không muốn ở trước mặt Trình Dương mất mặt như vậy, nhưng y trời sinh sức chịu đau rất kém, lúc này cũng không thể làm nên sự gì.

Thời điểm lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy chính là trần nhà bệnh viện trắng như tuyết, Chung Quốc nghiêng đầu nhìn, chỉ có chính mình một người nằm trên giường bệnh trong phòng, cũng không có những người khác. Chung Quốc cách áo bệnh nhân ấn ấn bên phải bụng dưới, nhất thời đau đến hít vào một ngụm khí lạnh.

Cũng thực sự là hoàn toàn không biết gì, liền thời điểm trên người bị rạch một dao cũng không biết. Chung Quốc ngầm thở dài, duỗi dài cánh tay cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường qua xem thời gian, đều tám giờ rưỡi tối.

Tại Hưởng nên đến nơi đi, không biết bên kia bây giờ là mấy giờ.

Chung Quốc cà cà màn hình điện thoại di động, đang do dự có muốn nhắn tin cho Tại Hưởng hay không thì ngay lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Chung Quốc giương mắt nhìn lại thấy là Trình Dương, y dừng tay khóa màn hình, cất điện thoại di động, không nói một lời nhìn anh tới gần.

“Vừa mới tỉnh?” Trình Dương nhanh chân lại đây, lôi cái ghế ở trước giường ngồi xuống, “Vết thương vô cùng đau đớn sao?”

Chung Quốc lắc lắc đầu, hỏi, “Tôi bị sao vậy?”

“Viêm ruột thừa cấp tính.”

“Úc.” Sắc mặt Chung Quốc vẫn bình thản, “Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, hiện tại không sao rồi, anh trở về đi thôi.”

“Chung Quốc, em không nên như vậy, anh rất lo lắng cho em.”

Trình Dương nỗ lực bắt tay y, bị Chung Quốc ngăn lại, “Một cái tiểu phẫu thuật mà thôi, tôi có thể tự chăm sóc cho chính mình, mời anh mau rời đi đi, Trình Dương, hiện tại tôi thật sự không muốn thấy anh.”

“Chung Quốc…”

“Trình Dương.” Chung Quốc chặn đứng lời anh, vẻ chán nản đầy mặt, “Coi như tôi cầu anh, được không?”

“… Được rồi.” Trình Dương đứng dậy, “Anh gọi điện thoại gọi Hồi Sinh đến đây, chờ người đến anh liền đi, em không muốn thấy anh, anh liền ra bên ngoài.”

Chung Quốc trầm mặc quay đầu đi.

Trình Dương khom lưng giúp Chung Quốc đem chăn kéo lên một chút, lưu lại một câu, “Em nghỉ ngơi thật tốt.” Sau đó quay người ra khỏi phòng bệnh.

Cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng đóng lại, Chung Quốc giơ tay che kín mắt.

Quý Hồi Sinh rất nhanh chạy tới bệnh viện, thời điểm cậu đẩy cửa tiến vào y đang ngẩn người trước màn hình điện thoại di động.

“Cậu xảy ra chuyện gì?” Quý Hồi Sinh đi vào, trong tay cầm theo túi mua sắm ở siêu thị đặt lên cái tủ vuông nhỏ cách giường bệnh không xa, “Vào bệnh viện liền thôi, còn để cho Trình Dương đưa vào bệnh viện, hai người làm cái gì vậy?”

Chung Quốc đợi mấy phút cũng không thấy Tại Hưởng nhắn tin trả lời, tâm tình cũng không phải rất tốt, y để điện thoại di động xuống, nhìn lướt qua trên bàn, “Cái đồ vật gì đây?”

“Các loại hoa quả đồ ăn vặt.” Quý Hồi Sinh đi tới, ngồi vào trên ghế trước giường.

Chung Quốc nhíu mày lại, “Đồ ăn vặt?”

“Không phải đưa cho cậu, mình mua cho Linh Ly, mới đi ra từ siêu thị liền tiếp điện thoại của Trình Dương.”

“Úc.” Mắt Chung Quốc không nhịn được lại ngắm điện thoại di động, màn hình vẫn đen một mảnh, y mịt mờ nhíu mày lại, chống đỡ cánh tay muốn ngồi dậy, Quý Hồi Sinh vội vàng đứng dậy dìu y ngồi, tiếp theo cầm cái gối dựng thẳng đặt ở đầu giường, dìu Chung Quốc dựa vào nằm trên đó, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống.

“Mình nhớ Linh Ly không ăn đồ ăn vặt a.”

“Trước đây không ăn, bây giờ thích ăn.” Khóe miệng Quý Hồi Sinh không khống chế được giương lên, “Cô ấy hiện tại giống mèo nhỏ tham ăn, mỗi ngày đều rất đói, một ngày muốn ăn năm, sáu bữa.”

Khuôn mặt Chung Quốc khó mà tin nổi, “Cô ấy không sợ quá nhiều Calo?”

“Cô ấy mang thai.” Bên môi Quý Hồi Sinh ý cười không ngừng mở rộng, tất cả tràn đầy trong mắt đều là vui mừng không giấu được, “Tuần trước vừa mới biết được, đã hơn hai tháng.”

“Ồ trời ạ.” Chung Quốc cũng kích động vô cùng, “Quý Hồi Sinh cậu muốn mừng như điên đi, trông mong lâu như vậy rốt cục cũng có con.”

“Ân, mình vui vẻ, rất vui vẻ.” Quý Hồi Sinh nghiêng người tiến lên, ôm lấy y, “Mình hi vọng cậu cũng có thể vui vẻ, Chung Quốc, quên đi trước đây, lại bắt đầu lại từ đầu đi.”

Vui vẻ?

Chung Quốc nhẹ nhàng đem cằm đặt trên vai Quý Hồi Sinh, bắt đầu từ một khắc kia Trình Dương từ chối y, Chung Quốc đã thật lâu rồi cũng không vui vẻ qua, qua nhiều năm như vậy, y đều nhanh quên mất vui vẻ là loại cảm giác gì. Nhưng ngay khi vừa nãy, khi nghe đến tin tức Linh Ly mang thai trong nháy mắt Chung Quốc thật sự cảm nhận được loại vui sướng từ trong đáy lòng tràn ra, làm sao cũng không áp chế nổi.

Y mừng thay cho Quý Hồi Sinh, mừng thay cho Linh Ly, sau đó cũng thuận tiện cao hứng cho chính mình.

Nguyên lai hạnh phúc đơn giản như vậy, chính là cao hứng, vui sướng, tự tại.

Chung Quốc phát hiện, thời điểm cùng với Tại Hưởng y cũng thật sự cao hứng rất vui vẻ rất tự tại. Thực sự là kỳ quái, rõ ràng mới quen nhau không bao lâu.

Nhưng là lại có quan hệ gì, tất cả tùy tâm là tốt rồi.

“Hồi Sinh.”

“Hả?”

“Giúp mình đặt tấm vé máy bay đi.”

**************

Tạ Diểu ngồi trước giường bệnh gọt táo, vỏ thật mỏng một vòng một vòng cùng thịt quả tách ra, cô vẫn cúi đầu gọt đến chăm chú nghiêm túc, Chung Quốc xuống giường cũng không biết.

Chung Quốc ôm bụng chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, sau năm phút đi ra thấy Tạ Diểu cười toe toét ngồi trên ghế, chính mình vắt chân gặm táo.

“Mình còn tưởng là gọt cho mình ăn đây.” Chung Quốc chậm rãi đến gần giường bệnh, chậm rãi nằm lên.

Tạ Diểu gặm một cái, giúp y chỉnh đầu giường, mơ hồ không rõ mà nói, “Cậu không thích ăn táo.”

“Vậy cậu ngược lại gọt chút hoa quả mình thích ăn a.”

Tay Tạ Diểu chỉ chỉ trên bàn, “Chờ mình ăn xong rồi rửa cho cậu chút nho.”

“Đến cùng ai mới là bệnh nhân a.” Chung Quốc lắc lắc đầu.

“Ngày hôm qua vừa mới làm giải phẫu ngày hôm nay liền dự định xuất viện, thật quá trâu bò, mình xem cậu cũng không giống bệnh nhân a, quả nhiên nam nhân trong tình yêu trí thông minh đều xuống âm?”

Chung Quốc liếc mắt trừng Tạ Diểu một cái, “Nói bậy cái gì.”

“Mình có nói bậy sao?” Tạ Diểu trợn tròn mắt, đầu ngón tay thiếu một chút chọc vào trên mặt y, “Mình hỏi cậu, hôm nay cậu có phải là gọi Quý Hồi Sinh giúp cậu đặt vé máy bay đi Cyprus, sao đây, mới tách người kia ra không tới một ngày mà như cách ba thu vậy?”

Bên tai Chung Quốc hơi có chút nóng lên, y cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm tay mình đặt trên chăn, “Không phải ngày hôm nay, Hồi Sinh nói, cậu ấy đặt là vé máy bay cuối tuần này.”

Quý Hồi Sinh căn bản là chưa có đặt vé máy bay, cậu sao có khả năng bỏ mặc Chung Quốc một mình một người xuất ngoại, cậu sẽ không, cũng không dám. Mà Tạ Diểu không có ý định nói thật với y.

“Quý Hồi Sinh nếu nghe lời cậu thật, vậy cậu lúc này phỏng chừng đã nằm ở nơi tha hương đất khách quê người chứ không phải trên giường bệnh viện trong nước.” Tạ Diểu gặm miếng táo cuối cùng, sau đó giơ tay đem hạt ném trong thùng rác.

Chung Quốc theo bản năng sờ sờ vết thương trên bụng, “Không khoa trương như vậy đi, chỉ là cái tiểu phẫu thuật hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Tạ Diểu chà xát tay, lười biếng đùa nghịch mái tóc dài màu rượu đỏ dài quá vai, “Đúng vậy, nào có khoa trương đâu, không phải chỉ là viêm ruột thừa thôi sao có thể có bao nhiêu đau đâu, sẽ không có khả năng đau đến ngất đi cậu nói xem có đúng hay không?”

“Tạ Diểu.” Chung Quốc đỡ lấy cái trán, “Cậu đi đi, mình nghe cậu nói chuyện liền thấy đau đầu.”

“Đúng vậy, người nói chuyện phải đổi thành Kim soái ca cậu liền hết đau đầu, sẽ hôn mê đi.”

“Tạ Diểu!”

“Được được được, không nói.” Tạ Diểu đứng dậy, “Mình đi rửa nho.”

Tạ Diểu rửa nho rửa đến một nửa thì nhận cuộc điện thoại, cùng Dave tình nồng ý mật hàn huyên khí thế ngất trời mất tới nửa giờ, thời điểm đem nho đã rửa sạch đi ra thì Chung Quốc cũng đã đang ngủ.

Tạ Diểu đem hoa quả bàn đặt trên bàn, rón rén đi tới, khom lưng giúp y dém góc chăn thật tốt, lúc này mới quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

» » » » » » » » » » » » » » » » » »

Chung Quốc nặng nề ngủ một giấc, tỉnh lại chỉ cảm thấy eo lưng bủn rủn, tứ chi vô lực, trong dạ dày trống rỗng lâm râm đau.

Thật đói.

Chung Quốc giật giật thân thể, cánh tay giống như đụng phải cái gì, y nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt kinh sợ mà ngồi bật lên.

“A…” Chung Quốc khom lưng che vết thương trên bụng, đau đến mặt mày đều vặn vẹo.

“… Hả?” Tại Hưởng bị động tĩnh này làm thức tỉnh, mở mắt ra mơ hồ mấy giây sau đột nhiên ngồi dậy, thân thủ đỡ lấy cánh tay Chung Quốc, “Sao vậy, có phải là vết mổ đau? Chờ chút, tôi kêu bác sĩ đến.”

Chung Quốc đã hòa hoãn cơn đau, ngăn cản đè lại tay Tại Hưởng hướng đầu giường bấm chuông, lắc lắc đầu, chậm rãi phun ra một hơi, “Không có chuyện gì, thời điểm vừa mới ngồi dậy không cẩn thận đụng một cái.”

“Không có chuyện gì là tốt rồi, em cẩn thận một chút.” Tại Hưởng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận dìu Chung Quốc ngồi dựa vào đầu giường thật tốt, thả cái gối dựng thẳng sau thắt lưng y.

Tại Hưởng giúp y đắp kín chăn, đang muốn thu tay về, Chung Quốc đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay hắn, hơi cúi đầu, “Anh sao đã trở lại?”

Tại Hưởng nắm chặt tay Chung Quốc, nhấc tay kia lên sờ sờ gương mặt hơi đỏ đến bên tai của y, “Nghe nói em rất nhớ tôi, tôi đành trở lại.”

Nghe nói? Hai má Chung Quốc nóng lên, Quý Hồi Sinh miệng rộng!

“Thật sự nhớ tôi như vậy?” Tại Hưởng dán sát vào bên tai Chung Quốc, giọng nói hàm ý cười, “Nhớ đến mạng cũng không cần?”

Hai gò má Chung Quốc đột nhiên đỏ lên, “Không thể nào! Anh đừng nghe Quý Hồi Sinh nói lung tung!”

Tại Hưởng ở trên mặt Chung Quốc hôn một cái, ôn nhu đem y ôm vào trong ngực, “Em yêu nhớ tôi như vậy tôi thật cao hứng, nhưng em lại không thèm để ý thân thể chính mình tôi vẫn có chút tức giận.”

Chung Quốc: “…”

Cho nên, rốt cuộc là cao hứng hay là tức giận?

“Tôi vừa rời đi em liền vào bệnh viện, thật sự rất không khiến người ta yên tâm.” Tại Hưởng cách áo bệnh nhân khẽ vuốt vết thương trên bụng Chung Quốc, “Còn đau không?”

Chung Quốc nhẹ nhàng lắc đầu, từ trong lồng ngực Tại Hưởng lui lại, nhìn mắt hắn rõ ràng mang theo ủ rũ, “Rất mệt đi?”

“Tôi lúc mới tới một ngụm nước cũng không kịp uống, liên tiếp bận rộn bảy giờ, sau đó Quý Hồi Sinh gọi điện thoại đến thì lập tức sai người đặt vé máy bay về nước trước, bận rộn hai giờ xong thì chạy tới sân bay.” Tại Hưởng cười mổ trên môi Chung Quốc một chút, “Vốn là rất mệt, sau khi nhìn thấy em thì không còn mệt mỏi chút nào.”

“Đừng nói nữa, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Chung Quốc lườm hắn một cái.

Tại Hưởng nâng cổ tay nhìn thời gian, “Hiện tại hai giờ rưỡi, tôi còn có bảy tiếng rưỡi nữa.”

“Cái gì?”

“Mười giờ tối phải bay.”

Chung Quốc rõ ràng sững sờ, “Anh, anh còn muốn đi?”

“Ân, còn có mấy công việc hỗn loạn chờ tôi đi thu thập đây.”

“Vậy anh trở về làm gì?”

“Nhìn em a, nếu tôi không trở lại em liền muốn chạy tới tìm tôi đi, tôi không yên lòng, cho nên nhanh chóng bay trở về xem em một chút, giải nỗi khổ tương tư cho em.” Tại Hưởng ở bên cổ Chung Quốc hạ xuống một nụ hôn, trầm thấp cười, “Sao vậy, tôi xứng chức bạn trai thập nhị tứ hiếu đi?”

Chung Quốc không còn tâm tư trợn trắng mắt, chỉ còn dư lại đau lòng, “Đường xá xa như vậy, anh chạy tới chạy lui thế này sẽ mệt ra bệnh a, không đi không được sao?”

Tại Hưởng tâm tình thật tốt, hôn một cái lên môi Chung Quốc, “Em đang quan tâm tôi?”

Chung Quốc nhanh chóng trả lời, “Không thể nào!”

“Hiếm thấy em còn biết đường xá xa xôi, Quý Hồi Sinh còn nói em là một người cái gì cũng không biết.” Tại Hưởng đem mặt chôn bên gáy y, hít sâu một hơi, cười nhẹ, “Tiểu Quốc, em đông tây nam bắc đều không nhận rõ, còn dự định một thân một mình xuất ngoại đi tìm tôi, tôi thực sự rất cảm động.”

Quý Hồi Sinh cái tên này, đến cùng là nói cái gì với Tại Hưởng!

Chung Quốc mặt đỏ tới mang tai, “Ai nói em không nhận rõ đông tây nam bắc, trên bắc dưới nam trái tây phải đông, em đều có thể phân biệt!”

Tại Hưởng chưa từng cười vui vẻ như vậy, cười đến vai đều run lên, “Tiểu Quốc, em thật thông minh.”

Xong, mặt mũi này nhất định là không thể kéo trở lại, Chung Quốc quả thực muốn chết, “Không cho cười!”

“Được, không cười.”

Tại Hưởng nắm eo y, há mồm ngậm tai của y nhẹ nhàng liếm láp.

Chung Quốc rụt cái cổ, đưa tay đẩy vai Tiết Hoàn, “Đừng liếm nơi đó, thật là nhột.”

“Vậy em hi vọng tôi liếm nơi nào, hả?”

Chung Quốc đỏ mặt trừng mắt liếc Tại Hưởng một cái, “Nơi này là bệnh viện, anh đừng làm loạn.”

“Tôi vốn không muốn làm loạn, bị em nói như vậy quả thật đúng là có điểm muốn làm loạn.” Một tay Tại Hưởng từ vạt áo Chung Quốc thăm dò vào, tình sắc mà âu yếm eo hông y, đôi môi ngậm một mảng da thịt nhỏ nhẵn nhụi trắng noãn bên cổ y, nặng nề liếm láp.

“Hưởng, không muốn…” Chung Quốc không ngừng khước từ, “Sẽ có người tiến vào…”

“Sẽ không có người tiến vào, có Hứa Thần ở bên ngoài trông.” Tại Hưởng dìu Chung Quốc nằm xuống, mềm nhẹ nhưng không để y chống cự đem quần của y cởi, sau đó nằm nghiêng ở bên trái y, một chân chặn ngang giữa hai chân y.

Hai người mặt đối mặt nằm nghiêng, Tại Hưởng quần áo chỉnh tề mà y lại hạ thân trần trụi, hai chân bị ép mở ra, tư thế như vậy khiến Chung Quốc cảm thấy mất thể diện, mặt y đỏ tới mang tai đưa tay đẩy lồng ngực hắn, “Anh dịch ra một chút, bỏ chân ra…”

Tại Hưởng liếc nhìn phía sau, “Tôi xoay người là lăn xuống giường, tôi thật xa chạy về thăm em, em liền đối với tôi như vậy a?”

“Em đối với anh thế nào, em kêu anh nghỉ ngơi, là anh càng muốn hồ nháo.”

“Tôi hồ nháo khi nào?”

Chung Quốc đỏ mặt, “Anh, anh cởi quần của em.”

“Thoát quần em chính là hồ đồ a?” Tại Hưởng nói, tay mân mê tìm được giữa hai chân Chung Quốc, đâm một ngón tay vào bên trong huyệt động bí ẩn kia, “Vậy đây gọi cái gì?”

“A!” Chung Quốc phản xạ kẹp chặt hai chân, trong miệng phát ra một tiếng kêu ngắn ngủi sợ hãi.

Một tay khác của Tại Hưởng luồn vào từ dưới vạt áo khẽ vuốt eo y “Động tác đừng quá lớn, cẩn thận vết mổ.”

Chung Quốc vừa xấu hổ vừa tức giận, “Thiệt thòi anh còn nhớ em là bệnh nhân!”

“Biết a.” Tại Hưởng hôn một cái trên xương quai xanh Chung Quốc, “Nếu em không phải bệnh nhân lúc này tôi đã sớm đánh nhanh thắng nhanh.”

Chung Quốc lườm hắn một cái.

Tại Hưởng mâu sắc hơi trầm xuống, tiếng nói khàn khàn, “Tiểu Quốc, em đừng nhìn tôi như vậy, em nhìn tôi tôi chỉ muốn làm em.”

Chung Quốc hận không thể quăng một cái tát qua, quả thực không có cách nào câu thông cùng gia hỏa t*ng trùng lên não này.

Tại Hưởng cũng không có ý định dùng ngôn ngữ câu thông cùng Chunv Quốc, trực tiếp dùng hành động. Hắn thu hồi chân, đặt Chung Quốc nằm thẳng, ngay sau đó đem hai chân y mở ra đặt mình ở giữa, một câu dư thừa phí lời đều không có, cúi đầu hôn xuống.

Chung Quốc sợ đến âm thanh cũng thay đổi, “Tại Hưởng! A…”

Tại Hưởng một tay nắm chặt tính khí bán mềm của Chung Quốc, đôi môi thì lại dán sát vào phía dưới hoa huy*t ma sát hai lần, sau đó lè lưỡi tinh tế liếm.

“A… Không muốn, không nên như vậy, Tại Hưởng…” Chung Quốc ngửa đầu nhíu chặt lông mày, theo bản năng kẹp hai chân lại bị Tại Hưởng đè lại bắp đùi ép mở ra càng rộng.

Tại Hưởng trầm mặc, ra sức lấy lòng Chung Quốc. Hắn vùi đầu giữa hai chân y, đôi môi ấm áp ngăn chặn cánh hoa non đỏ kia, đầu lưỡi trơn trượt linh xảo nhẹ nhàng liếm láp qua lại, cái điểm no đủ nhô lên kia bị ngậm trong miêng hắn, bị hắn hút phát ra tiếng nước chậc chậc.

Chung Quốc ngước cổ lên cao cao, không tự chủ được cao giọng ngâm gọi, trên mặt tất cả đều là thần sắc mê loạn.

Đầu lưỡi Tại Hưởng như lửa cháy, làm càn mà tình sắc mà không ngừng trêu chọc bộ vị non mềm nhất trên thân thể mẫn cảm của Chung Quốc, mỗi một cái động tác nặng nhẹ đều sẽ khiến tâm cùng thân y đồng thời run rẩy. Dục hỏa cháy lan ra cấp tốc lan tràn đến toàn thân, Chung Quốc cuồng loạn lắc đầu, nhíu chặt lông mày cao giọng kêu to.

“A a… A…”

Thời khắc này, Chung Quốc buông xuống tất cả thận trọng nội liễm cùng với thẹn thùng, tràn đầy trong lòng chỉ còn dư lại ngọn nguồn dục vọng nguyên thủy.

Tại Hưởng biết y thích thì càng càn rỡ, đầu lưỡi cứng cỏi mạnh mẽ dễ dàng đẩy hai mảnh cánh hoa non đỏ ra, chặn lại hoa tâm mài ép một trận, sau đó đột nhiên hướng bên trong huyệt động chặt hẹp thăm dò đi vào.

“A –” Chung Quốc theo phản xạ rụt eo, hai tay nắm chặt đầu Tại Hưởng, ngón tay dùng sức xen vào bên trong tóc hắn, ngước cao đầu, nước mắt sinh lý thuận theo khóe mắt rơi xuống, “Hưởng… Ân a, a a a…”

Hai tay Tại Hưởng qua lại vuốt ve da thịt giữa hai chân y, đồng thời đem đầu lưỡi vươn vào bên trong hoa huy*t ướt át căng mịn kia, bắt chước tần suất giao hợp ra vào qua lại. Chung Quốc động tình đã cực, nắm chặt tóc hắn, hai má ửng hồng ngâm gọi không ngừng. Không ngừng có chất lỏng trong suốt từ trong hoa huy*t trào ra, phần lớn bị đầu lưỡi Tại Hưởng cuốn một cái nuốt vào trong bụng. Dưới thân Chung Quốc một mảnh ướt át, cùng với ga trải giường phía dưới đều bị nhiễm ướt một mảng nhỏ, mà chất lỏng dục vọng kia vẫn đang không ngừng trào ra ngoài, y cơ hồ cũng bị loại khoái cảm ngập đầu này bức điên rồi.

Đột nhiên, Tại Hưởng buông lỏng miệng ngẩng đầu lên.

Mất đi âu yếm hoa huy*t liên tục co rút lại mấy lần, Chung Quốc khó nhịn mà thở gấp, nhìn về phía Tại Hưởng.

Tại Hưởng lè lưỡi liếm đi nhiễm dịch bên môi, tà khí nhíu mày, tiếng nói trầm thấp gợi cảm, “Thoải mái sao?”

Chung Quốc thành thực trả lời, “Thoải mái.”

Hai tay Tại Hưởng chống ở hai bên thân thể Chung Quốc, cúi người xuống mềm nhẹ liếm hôn xương quai xanh y, “Còn muốn sao?”

“Muốn, Hưởng, em muốn anh.” Chung Quốc giơ tay ôm cổ Tại Hưởng, hai chân kẹp chặt eo hắn, “Cho em, đều cho em.”

“Thành thực như vậy, vậy thì như em mong muốn.” Tại Hưởng kéo thắt lưng cùng quần tây xuống, thả ra tính khí cực nóng trực chờ bộc phát, mở rộng hai chân Chung Quốc, phần eo chìm xuống, phần đỉnh ướt át chặn lại miệng hoa huy*t ma sát hai lần sau đó đột nhiên đâm vào.

“A –” Chung Quốc ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ dài, y đã đủ ướt át nên Tại Hưởng đâm vào đến tận cùng cũng không mang đến đau đớn cho y, có chăng chỉ là thoáng có cảm giác chua xót trướng bụng cùng hư không vô tận, trong nháy mắt bị lấp đầy cực kỳ thỏa mãn.

Tại Hưingr kiêng kỵ thân thể y, phạm vi động tác không dám quá lớn, chỉ chốc chốc nhợt nhạt đâm vào. Dù động tác của hắn rất nhẹ, Chung Quốc vẫn đưa tay ôm kín vết mổ, cau mày hừ nhẹ hai tiếng.

“Rất đau?” Tại Hưởng dừng lại động tác, vẫn duy trì tư thế chôn sâu ở trong cơ thể Chung Quốc, thở hổn hển hôn môi y.

Lông mày Chung Quốc giãn ra, chậm rãi phun ra một hơi, “Có chút.”

“Hay là thôi đi.” Tại Hưởng làm dáng muốn lui ra, Chung Quốc vội vàng dùng chân cuốn lấy hông hắn, “Không muốn đâu.”

Tại Hưởng nhịn cười, nhẹ nhàng động, “Không muốn?”

Hai tay Chung Quốc ôm cổ hắn, hai gò má ửng đỏ, “Đừng đi.”

Tại Hưởng mỉm cười khẽ vuốt eo mông y, “Thật sự muốn? Vết mổ đau cũng muốn?”

Chung Quốc ôm cổ Tại Hưingr kéo xuống, cằm đặt trên vai hắn, “Ân, đau nữa cũng phải làm, em muốn anh.”

Hai tay Tại Hưởng chống ở hai bên thân thể Chung Quốc, eo hông nhẹ nhàng lay động, chậm rãi đâm vào chậm rãi rút ra. Tuy rằng động tác rất nhẹ mà tiếng nước vẫn như cũ rõ ràng, quả thật là không cách nào tránh khỏi, bởi vì y ẩm ướt đến rối tinh rối mù.

Chung Quốc chặt chẽ ôm cổ Tại Hưởng, không dám để cho hắn nhìn thấy gương mặt chính mình xông đỏ như lửa.

Hân rầu rĩ cười, côn th*t cực nóng gắng gượng xen vào nơi sâu xa bên trong huyệt đạo, men theo ký ức tìm tới điểm có thể làm y dục tiên dục tử, chặn lại, chậm rãi làm vận động ma sát.

“A ách, a a a…” Chung Quốc ngửa đầu víu chặt vai Tại Hưởng, hai chân dùng sức kẹp lấy eo hắn, khó lòng kìm nổi mà cao giọng ngâm gọi.

Tại Hưởng trong thanh âm Chung Quốc không ngừng phóng đãng rên rỉ càng tùy ý ma sát khiến bên trong mật huyệt căng mịn trơn trợt co rút lại càng chặt, vách tường thịt trơn mềm mềm mại cuốn lấy côn th*t thô to cường thế xâm lấn, tỉ mỉ run rẩy, mị lãng mà đưa nó vây lại chặt chẽ, không buông tha mảy may. côn th*t vừa đâm vào nó liền nịnh nọt đón ý hùa theo, lùi lại, nó liền muốn buông tha chống cự để mà nghênh đón.

Tại Hưởng dựng thẳng lông mày, gấp gáp thở dốc, trên trán rịn ra đầy mồ hôi. Trong cơ thể dục vọng mạnh mẽ bốc lên, dâng trào chung quanh, nôn nóng cấp thiết tìm kiếm chỗ đột phá, mà nơi duy nhất kia lại đang bị chính hắn cưỡng ép ngăn lại.

Quả thực muốn điên rồi.

Hân cúi đầu, thở hổn hển hôn cổ Chung Quốc, một tay qua lại xoa nắn mông thịt của y, “Tiểu Quốc, tiểu Quốc…”

Chung Quốc cũng rất cấp thiết, chân trần thon dài mạnh mẽ khó nhịn kẹp lấy eo Tại Hưởng như có như không cọ sát qua lại làm phiền, thấp giọng thở hổn hển cầu xin, “Hưởng, em muốn, thật khó chịu, anh cho em, toàn bộ đều cho em, dùng sức a… A, dùng sức chen vào…”

Tại Hưởng vẫn cứ chầm chậm đâm vào, không dám dùng sức chút nào, “Tôi cũng muốn a, tôi nghĩ muốn dùng sức đâm đến khi em khóc lóc xin tha, nằm mơ cũng đều nghĩ, nhưng hôm qua em mới làm giải phẫu a bảo bối.” Hắn thoáng tăng thêm lực đạo hướng bên trong đâm vào, quan sát sắc mặt Chung Quốc, “Như vậy có đau không?”

Chung Quốc hừ một tiếng, vòng lấy cổ Tại Hưởng nhẹ nhàng ưỡn eo lên tự mình động, “Không cần quan tâm đau hay không, em thích, anh nhanh lên một chút, dùng sức đi vào.”

“Vẫn là thành thực đáng yêu hơn.” Tại Hưởng cười hôn một cái lên trán y, nhấc đùi phải của y lên, nghiêng đầu bắt đầu từ mu bàn chân, một đường hôn lên trên đến đường cong đầu gối, sau đó đem chân nhấc lên càng cao hơn, lại từ đầu gối bắt đầu hôn đi xuống đến gót chân, một đường lưu lại dấu ấn hồng nhạt rậm rạp chằng chịt.

Trước đây không có người nào đối với y như vậy, nhìn lại tất cả từ đầu đến chuyện này, Chung Quốc trong lòng là ngọt ngào là xấu hổ, mọi lời nói ở trong cổ họng nghẹn ngào ngập ngừng, cuối cùng thốt ra chỉ có hai chữ, “Hưởng.”

“Hả?” Tại Hưởng thả chân Chung Quốc xuống, chỉ cảm thấy bên trong mật huyệt càng ướt át, chỉ nhẹ nhàng đâm vào một chút, tiếng nước dâm mỹ dị thường rõ ràng, hắn không khỏi câu môi nở nụ cười, dán đến bên tai Chung Quốc, “Rất thích tôi đối với em làm như vậy?”

Chung Quốc do dự hai giây, đỏ mặt nâng mặt Tại Hưởng lên, đến gần môi hắn hôn một cái, “Anh làm gì em cũng đều thích.”

Tại Hưởng rõ ràng sững sờ, hiển nhiên không ngờ Chung Quốc sẽ nói ra những lời này. Hai mắt nhìn chằm chằm Chung Quốc vài giây, đột nhiên nhíu mày lại, Chung Quốc vội hỏi, ” Sao vậy?”

“A, quá kích động, tôi muốn bắn.” Tại Hưởng cúi người dùng sức ôm Chung Quốc, gấp gáp đâm thêm mấy chục lần sau đột nhiên chôn sâu ở trong cơ thể y, trầm thấp kêu một tiếng, eo lưng nhẹ nhàng run rẩy.

Tại Hưởng đâm vào lần cuối cùng kia vừa sâu vừa nặng, mạnh mẽ đâm đến chỗ yếu hại, eo chân Chung Quốc một trận co giật, theo phản xạ ngẩng đầu lên, hai tay dùng sức nắm chặt vai Tại Hưởng cũng đạt tới cao trào.

Tại Hưởng bất động một hồi, vẫn duy trì tư thế chôn sâu ở trong cơ thể Chung Quốc ôm y nghiêng người nằm xuống, thở hổn hển đem mặt chôn ở một bên cổ y, tay trái khẽ vuốt ve vết mổ bên phải bụng dưới, “Vừa nãy không làm đau em đi?”

Có điểm đau, phỏng chừng nứt ra rồi, mà Chung Quốc không có ý định nói thật, y nhợt nhạt hít một hơi, lắc lắc đầu, lấy tay Tại Hưởng ra, không biết nghĩ đến điều gì, Chung Quốc đột nhiên cười ra tiếng.

“Không cho cười.”

Chung Quốc một tay ấn nhẹ bụng dưới bên phải, tiếp tục cười, “Anh biết em đang cười cái gì sao?”

Tại Hưởng đem mặt chôn ở một bên cổ y, không nỡ lòng dời đi, “Cũng không cho em cười.”

“Ha ha, được, em không cười ha ha ha…”

“Tiểu Quốc.”

“Ha ha ha ha ha… Anh gọi em?”

“Anh yêu em.”

“… Ân.”

Môi Tại Hưởng nhẹ nhàng vuốt nhẹ da thịt mềm mại một bên cổ, “Ân là cái ý tứ gì?”

Chung Quốc cười giảo hoạt cười, “Cũng như ý anh vừa nói đó.”

****************

Chung Quốc bị Tạ Diểu cùng Quý Hồi Sinh mạnh mẽ ép ở lại bệnh viện nửa tháng, thân thể khôi phục không sai, tâm tình lại rõ ràng không tốt.

Nguyên nhân có hai cái.

Một trong số đó, là Tại Hưởng đã có ba ngày không liên lạc cùng y. Gởi tin nhắn không hồi, điện thoại gọi không được, rõ ràng nói một tuần lễ là có thể trở về, thế nhưng tính cả ngày hôm nay đã mười sáu ngày, Chung Quốc rất lo lắng, cũng không biết là bận quá hay là có sự tình gì khác.

Thứ hai, Trình Dương mỗi ngày đều sẽ đến bệnh viện nhìn y. Chung Quốc coi anh là không khí anh cũng không thèm để ý, đổi trò thành mỗi ngày đều đặn chờ giờ cơm đưa đồ ăn đến cho y.

Chung Quốc lấy điện thoại di động qua nhìn thời gian, đúng sáu giờ, Trình Dương sẽ nhanh đến. Chung Quốc để điện thoại di động xuống buồn bực thở dài, “Mình muốn xuất viện.”

Quý Hồi Sinh lột vỏ nho thả trong miệng Chung Quốc, “Đợi thêm hai ngày.”

“Đừng đợi nữa, ngày hôm nay làm thủ tục xuất viện đi, cậu xem, mình đều sinh long hoạt hổ có thể nhảy được rồi.” Chung Quốc dừng lại một chút, lại nói, “Nho hôm nay sao lại ngọt như vậy.”

“Ngọt không tốt sao?” Quý Hồi Sanh lại lột một quả cho y, “Không được, cuối tuần xuất viện, mình quyết định rồi.”

“Quý Hồi Sinh cậu đừng quá mức a, mình cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, cậu đừng mãi quản mình thế này.” Chung Quốc đẩy tay Quý Hồi Sinh lần thứ hai đưa tới, tự mình động thủ lột vỏ nho, vừa lột vừa nói, “Nho cùng hoa quả khác không giống nhau, nho chính là chua một chút mới ngon, càng chua ăn càng ngon.”

Quý Hồi Sinh lấy khăn giấy hờ hững lau ngón tay, “Nhiệm vụ là lão thủ trưởng nhà cậu truyền đạt, dặn mình nhìn cậu quản cậu, không thể chiều theo thói quen của cậu, không phục tìm ba cậu đi nói, ông muốn hủy lệnh mình sẽ không quản cậu nữa.”

Mắt Chung Quốc liếc xéo cậu một cái, “Ba gọi cậu quản cậu liền thật quản mình a, từ khi nào mà cậu nghe lời như vậy?”

“Mình vẫn luôn rất nghe lời.” Quý Hồi Sinh vò giấy ăn thành một cục ném vào thùng rác, “Cho nên, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trên giường bệnh nằm nhiều thêm hai ngày đi.”

“Còn nằm xuống nấm sẽ mọc dài ra.” Tay Chung Quốc sờ soạng eo lưng một cái, “Cậu xem, đều có sẹo lồi.”

Quý Hồi Sinh nhìn chằm chằm y, “Ân, mập hơn, sắc mặt hồng hào hơn nhiều.”

Chung Quốc liếc mắt nhìn cậu, “Là thon thả.”

Khóe miệng Quý Hồi Sinh khẽ động, ngay sau đó bắt đầu cười ha hả, càng cười càng lớn tiếng, càng cười càng thái quá, đến lúc sau cả người đều nằm úp sấp trên mép giường, vai rung động kịch liệt đều không thở ra hơi.

“Có gì buồn cười sao?” Chung Quốc không nhịn được lườm một cái.

“Chung Quốc, cậu, cậu thực sự là… Ha ha ha ha ha, thực sự là không có chút nào thon thả, cậu tin tưởng mình ha ha ha ha ha ha…”

Không thon thả còn cười thành như vậy, tin cậu mới có bệnh! Chung Quốc phẫn hận cầm gối đập lên người Quý Hồi Sinh, “Cười cười cười! Cho cậu cười!”

Quý Hồi Sinh một bên cười một bên nhấc cánh tay chống lại, “Được được được, không cười, cậu đừng dùng sức, cẩn thận vết mổ liền nứt ra.”

“Đã sớm khép lại còn có thể nứt ra?” Chung Quốc đem gối ném phía sau giường, “Mình muốn xuất viện!”

“Đừng hòng mơ tưởng, cậu ngoan ngoan ngốc ở đây đi.” Quý Hồi Sinh đứng dậy, sửa lại quần áo một chút, khom lưng cầm lấy áo khoác vẫn khoát trên ghế dựa, “Trình Dương không sai biệt lắm sắp đến, mình trở về, cậu nghỉ ngơi thật tốt.”

“Đi đi, làm phiền cậu rồi.” Chung Quốc vươn mình quay lưng nằm xuống.

“Mình đi đây.” Quý Hồi Sinh nhếch nhếch khóe môi nhìn chằm chằm sau gáy Chung Quốc, quay người rời đi.

Quý Hồi Sanh chân trước vừa đi, Trình Dương chân sau tiến vào phòng bệnh, anh chậm rãi đi tới, trong tay cầm theo hộp giữ ấm đặt lên bàn, “Chung Quốc, anh đến.”

Chung Quốc kìm nén đầy một bụng tức giận, vừa nghe lời này càng tức, y đùng một cái trở mình ngồi dậy, oán hận trừng mắt liếc Trình Dương một cái, đang muốn há mồm mắng vài câu thì ngay lúc này, điện thoại di động đặt ở đầu giường truyền đến thanh âm nhắc nhở có tin nhắn đến. Chung Quốc cấp tốc lấy đến mở màn hình, nhìn, là tin nhắn của Tại Hưởng.

— Nửa giờ sau liền ở trước mặt em, chờ tôi.

Chung Quốc trong nháy mắt như trôi trên mây, hoan hoan hỉ hỉ để điện thoại di động xuống, hướng Trình Dương vẫy vẫy tay, “Mang theo cái gì ăn ngon nhanh chóng lấy ra, tôi đói.”

Giải quyết cơm tối, Chung Quốc vỗ vỗ cái bụng tròn vo, hài lòng thở dài một hơi, Trình Dương rót ly nước cho y, cười nói, “Em gần đây khẩu vị không sai, tốt như vậy.”

“Rất tốt a, không phát hiện tôi mập sao.” Chung Quốc tiếp nhận ly uống một ngụm, hơi nhíu mày, “Sau khi xuất viện nên đến phòng tập thể hình luyện tập một chút, còn mập nữa thì nguy rồi.”

Trình Dương nhìn chằm chằm mặt Chung Quốc, “Cũng không làm người mẫu, đừng quá gầy, như bây giờ vừa vặn.”

Chung Quốc lười biếng phải tiếp tục cái đề tài này, y mập hay gầy cùng Trình Dương không nửa điểm quan hệ.

“Cảm ơn bữa tối của anh.” Chung Quốc nâng nước khẽ mỉm cười với Trình Dương, “Ngày mai không cần đến, mấy ngày nay đã làm phiền anh.”

“Vì sao vậy? Ngày mai muốn xuất viện?”

“Không, là bạn trai tôi đã trở lại.”

Tay Trình Dương đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, sắc mặt hơi có chút cứng, “Bạn trai?”

Chung Quốc giơ tay khêu tóc mái, cười nói: “Ân, anh ấy tên là Kim Tại Hưởng, ngày khác rảnh rỗi chúng ta tụ tập, tôi giới thiệu anh ấy cho mấy người làm quen với nhau.”

» » » » » » » » » » » » » » » » » » »

Bù cho các bạn hẳn 1 chương dài vch luôn. Đọc chắc đã lắm nhể hehe🤗

Tui vẫn ra chap đều nên nhớ bình chọn cho tui nhaaa💜

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN