[Vkook] Khi tổng tài không yêu nữ chính
Chương 21: Rốt cuộc là ai?
Nam phụ cậu ta là gay, nam chính cũng có thể là gay.
Thật là một cốt chuyện đầy kịch tính, lẽ nào tình tiết đại thần ngài đã chết rồi?
Đây quả là một tin khiến người ta thương tâm đến rơi lệ a.
@Tình tiết đại thần, tôi thắp cho ngài nén nhang, mong ngài vĩnh viễn cũng đừng quay trở lại.
— trích từ “Nhật ký quan sát Kim Taehyung”]
Địa điểm của cuộc họp mặt lần này giống như trong trí nhớ của Jimin, chính là khách sạn có suối nước nóng kia của tập đoàn Kim thị. Khách sạn ở trên núi vùng ngoại ô thành phố D, cũng không biết là ai đề nghị nên rèn luyện thân thể, nên đã chọn địa điểm họp mặt ở đỉnh núi này.
Jungkook nhìn ngọn núi rõ ràng không thấp trước mặt, cậu chỉ muốn nói, tư duy của kẻ có tiền thì người nghèo như cậu không thể ý giải nối.
Anh hai của Jimin đưa hai người họ đến địa điểm gặp mặt xong thì đi tìm bạn bè thương nghiệp để nói chuyện phiếm luôn, còn Jimin thì cứ đứng một chỗ nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là đang tìm ai đó.
Nói chung, Jungkook và Jimin đều đồng lòng không tiếp xúc đến ánh mắt đang căm tức nhìn bọn họ của Namjoon.
Namjoon trừng một hồi rồi nghĩ làm vậy cũng không được. Cậu trợn hai mắt đều đau cả rồi, người ta lại hoàn toàn không chú ý đến. Quá ngược tâm!
Kim nhị thiếu bị bạn bè không nhìn vẻ mặt oán khí cũng sắp biến thành thực thể rồi, cậu bước vài bước đến bên cạnh Jungkook và đập bốp lên vai cậu một cái, âm trầm nói: “Các cậu cư nhiên dám đùa giỡn tôi?”
Jungkook hoàn hồn, cậu nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Namjoon, rất thành khẩn nói: “Kỳ thực, chúng tôi muốn cho cậu một kinh hỉ.”
Namjoon căn bản không có cảm giác được một chút kinh hỉ nào: “…”
Cậu cho ông đây là thằng đần hả! Cậu vội đến có phải định cho tôi kinh hỉ không thì tôi không biết, thế nhưng tên nhóc Park Jimin kia hoàn toàn là đến tìm người được chưa! Hơn nữa vì sao tôi lại cảm thấy nếu như không phải cậu ta đến tìm người thì cậu nhất định cũng sẽ không đến cho tôi sự “kinh hỉ” này hả?
Namjoon trong nháy mắt bạo phát tư duy tính phân kỳ của mình, cậu thấy mệt mỏi quá, không thể tiếp tục được nữa đâu.
Jungkook nhìn biểu cảm từ hằm hằm giận dữ đến đau đớn thống khổ rồi đến ngẩng 45° nhìn trời ưu thương của cậu bạn thân. Cậu nói: “Nhân gian bất sách, lời nói dối thiện ý có thể giúp cậu thấy thế giới này càng tốt đẹp hơn.”
(Nhân gian bất sách: ý là ‘cuộc sống đã khó khăn như vậy rồi, có một số việc không nên vạch trần ra nữa’.)
Namjoon mặt không cảm xúc ngưng mắt nhìn cậu.
Jungkook: “Ha ha.”.
Cậu nhìn thoáng qua Jimin đang rướn cổ nhìn khắp nơi hoàn toàn không có ý thức được oán khí của Namjoon đã tới gần họ. Má, lẽ nào cậu không phát hiện ra nguy cơ tình bạn hả? Rốt cuộc cậu đang tìm gì vậy!
Jungkook giật giật tay áo Jimin, lại bị tay Jimin gạt phắt ra.
Jimin cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn, chỉ nói: “Đang vội, đừng ầm ĩ.”
Jungkook: “…”
Namjoon: “…”
Namjoon nói: “Giờ cậu ta đã bước vào chốn không người rồi, mọi thứ của ngoại giới đều không có cách nào quấy nhiễu được cậu ta đâu. Cậu có biết rốt cuộc Jimin đang tìm gì không?”
Jungkook lắc đầu, cậu cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi này đó. Có thể làm cho Tam thiếu nhà họ Park vất vả tìm như vậy… Jungkook đột nhiên cảm thấy bóng đèn nhỏ trong đầu mình ‘tách’ một cái bừng sáng rực rỡ, cậu siết tay trái đấm đấm vào lòng bàn tay phải, vô cùng khẳng định nói: “Nhất định Jimin đang tìm tiểu tình nhân của cậu ta!”
Vừa dứt lời thì đã bị Jimin bất ngờ xoay người tung một chưởng lên đầu. Jimin nói: “Biết cũng không được nói ra chứ! Tôi còn chưa tán được đến tay, cậu nói vậy vạn nhất người ta bị dọa chạy mất thì làm sao bây giờ!”
Jungkook: “…” Vừa rồi cậu chỉ là tùy tiện suy đoán một chút, thế mà lại tìm được chân tướng à? Còn nữa Park thiếu, vẻ ngoài của cậu cũng đâu thuộc loại xấu xí, sao phải nói giống như mình là mãnh thú hồng hoang như vậy chứ? Không đúng, Jungkook nhớ lại mấy thứ mình thấy được lúc trước trong máy tính Jimin, cậu đột nhiên cảm thấy mình lại thấu hiểu cậu bạn thân thêm một tầng nữa. Quả thực không thể quá nhiều chuyện, hình như không phải mỗi người đều có thể tiếp nhận đồng tính được.
Namjoon đứng một bên cảm thấy khó hiểu vô cùng, cậu luôn cảm giác hai cậu bạn mình hình như có chuyện gì gạt cậu. Mấy người như vậy rốt cuộc còn định chơi với tôi nữa hay không?
Jimin lúc này mới nhìn đến Namjoon đang nhíu mày rầu rĩ, cậu mỉm cười nói: “Nạmoon cậu đã đến sớm vậy à, tôi với Jungkook đặc biệt đến đây hỗ trợ cho cậu, có phải rất nghĩa khí không?”
Namjoon ngay cả “…” cũng không muốn làm.
Cũng may Kim nhị thiếu vẫn luôn là một người vô cùng rộng lượng, cậu chỉ ưu thương một lúc rồi lập tức đã thoát khỏi tổn thương tâm linh cho hai tên bạn bè này hãm hại. Liếc nhìn Jimin đã quay về nụ cười nho nhã, hoàn toàn khác với tên rướn cổ tìm người lúc nãy, Namjoon bát quái hỏi: “Sau không tiếp tục tìm nữa đi?”
Jimin lúc này cũng ý thực được cậu bạn mình có thể đã phát hiện ra mục đích cậu đến đây không phải vì tình hữu nghị vĩ đại của bọn họ, vì vậy cậu cũng hào phóng thừa nhận: “Người đã đến rồi, nếu tiếp tục nhìn chằm chằm nữa nhất định sẽ bị coi là biến thái. Theo đuổi người ta phải chú ý đến chiến lược, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.”
Cậu ta nói như vậy làm lòng hiếu kỳ của Namjoon và Jungkook đều được khơi dậy, bốn con mắt lóe sáng bốn chữ ‘Tôi Rất Bát Quái’ nhìn chằm chằm Jimin, Jungkook cười rất hèn mọn: “Cậu vừa ý người nào thế? Chỉ chỉ tôi xem nào.”
Jimin bĩu môi: “Tôi có bệnh mới cho các cậu biết là người nào. Tôi nói rồi thì dọc cả đường này hai cậu nhất định sẽ nhìn người ta soi mói 360° không góc chết rồi bàn tán đủ loại, tôi cũng sẽ bị coi là bạn bè của biến thái.”
Sau đó vô luận hai người họ có nói như thế nào đi chăng nữa thì Jimin cũng kiên quyết không mở miệng.
Vì vậy, lúc thời gian leo núi, những người đi chậm sẽ nghe thấy thiếu gia Jeon gia cùng với Kim nhị thiếu đi ở cuối hàng đang thầm thì bàn bạc với nhau.
Jimin yên lặng đi theo bọn họ. Cậu vốn cho rằng Namjoon khi biết tính hướng của mình ít nhiều cũng sẽ có chút bài xích, không ngờ rằng tên nhóc hoạt bát này cư nhiên lại vẻ mặt không có vấn đề gì, nói: “Thế thì sao, anh tôi cũng là gay, tôi không kỳ thị anh ấy thì sao có thể kỳ thị cậu được.”
May là Jungkook vào thời khắc mấu chốt đã che miệng Kim nhị thiếu, nên không xuất hiện thảm kịch thanh âm Nhị thiếu quá lớn dẫn đến việc tất cả các thiếu gia nhà giàu ở thành phố D này biết được tính hướng của Kim Taehyung.
Jimin cong cong khóe miệng, nghe hai người trước mặt bàn luận qua lại.
Jungkook lặng lẽ chỉ một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu vàng đi trước mặt bọn họ, nói với Namjoon: “Tôi nghĩ có thể là người này.”
Namjoon tỉ mỉ quan sát một lúc rồi lắc đầu: “Đó là thiếu gia Chu gia, mọi người đều biết hắn ta ba ngày tìm gái một lần, nếu như Jimin coi trọng hắn ta thì nhất định là muốn mặc bệnh hoa liễu đến điên rồi.”
Jungkook gật đầu, người như vậy không thể muốn được.
Cậu nhìn phía trước một lúc, rồi chỉ chỉ vào một nam nhân đi giày leo núi màu đen, mặc quần dài đen và áo đen ôm body ngắn tay. “Cậu xem người kia kìa.”
Namjoon nhíu mày suy tư một hồi rồi lại lắc đầu: “Đó là Vương tổng, nổi danh keo kiệt. Người này trên cơ bản là cái gì vào tay rồi tuyệt đối không bao giờ lấy ra nữa. Anh tôi cũng không muốn thương lượng gì với anh ta cả, vì dù có bàn chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng chắc chắn chỉ lấy được lợi nhuận không đáng là bao thôi.”
“Vậy mà vẫn có người nguyện ý bàn chuyện làm ăn với anh ta hả?” Jungkook kinh ngạc.
“Hàng hóa công ty người ta sản xuất ra đều là sản phẩm cao cấp, nguồn tiêu thụ rất tốt.”
Jungkook gật đầu, kéo đề tài vừa rồi bị lệch trở về, cậu nói: “Cậu là đánh giá từ góc nhìn thương nghiệp, nhưng nếu đứng từ góc nhìn tính cách mà nói thì anh ta như vậy sẽ trị gia tốt đấy.”
“Trị gia? Cậu không biết chứ anh ta từng hẹn hò với một cô, cũng chính vì anh ta keo kiệt đến mức khong nguyện ý tiêu tiền cho người ta nên hẹn hò một tuần là chia tay. Đó là chuyện hài mọi người đều biết trong giới giàu có của thành phố D này mà.”
Jungkook nghe Namjoon nói vậy cũng gật đầu tiếp tục thảo luận những người khác.
Bọn họ không phát hiện, sau lưng hai người Jimin nghiến răng đến sắp nát rồi.
Ai nói với cậu anh ấy keo kiệt! Anh ấy một chút cũng không keo kiệt đâu! Ả kia vốn chỉ coi trọng tiền chứ không phải người! Anh ấy đối xử với người mình yêu tốt đến nhường nào hai tên ngu ngốc như các cậu sao mà hiểu được!
Jimin rất tức giận, có một cảm giác ngược tâm như bảo bối của mình bị người không hiểu rõ bình luận mà không thể mở miệng phản bác được. Các người cứ đoán đi, ông đây tuyệt đối sẽ không nói cho mấy người biết người ông đây yêu là ai đâu!
Mà hai người đã đi lướt qua chân tướng nhưng không hề hay biết lại tiếp tục suy đoán đám tinh anh trước mặt bọn họ. Mỗi lần Jungkook xem trọng người nào thì Namjoon lại mở miệng phản bác nói người này không được chỗ này người kia không được chỗ kia, cuối cùng Jungkook nhìn bóng lưng người duy nhất không bị chỉ đến, nói với Namjoon: “Kỳ thực cậu muốn bảo người Jimin thích chính là anh cậu đúng không. Vừa khéo hai người họ đều là gay, cũng xứng.”
Namjoon suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Cậu nói như vậy thì tôi đột nhiên cũng cảm thấy hai người họ đúng là xứng đôi.”
Jungkook: “…” Không biết vì sao, cậu cảm giác vào một ngày tiếp nhận được sự thiết định này cũng thấy đầy xúc động.
Jimin nghe hai tên bạn thân cả quãng đường thảo luận một đống ngôn luận không đáng tin cậy về một nửa kia của mình căn bản đã vô lực phản bác: “…”
May là trước lúc Jimin phát điên thì mọi người đã leo lên đến đỉnh núi.
Khách sạn suối nước nóng ở khu đất bằng trên đỉnh núi, là mấy hàng nhà trúc thấp thấp xây liền kề nhau, mỗi gian phòng đều có một bể nước nóng nho nhỏ bên trong, cả khu nhà xây vòng quanh nhau để trống một khu đất hình vuống. Giữa khu đất đó là một nhà lầu hai tầng, lầu một là phòng khách của khách sạn, lầu hai là nhà ăn và khu giải trí. Ở phía sau phòng khách còn có một suối nước nóng lớn ngoài trời. Tổng thể mà xem thì coi như không tồi.
Jungkook đơn thuần là kiểu nông dân lên tỉnh, trước khi xuyên qua trung tâm tắm rửa cao cấp nhất được đi cũng chỉ là nhà tắm xông hơi công cộng. Loại địa phương này lần đầu cậu được tới, vẫn có chút kích động nho nhỏ.
Bởi vì một vài thiếu gia đều dẫn theo nhân tình hoặc vợ đi cùng cho nên lúc chia phòng mới phát hiện ra hình như bị thiếu.
Namjoon kéo Jungkook ra một góc và nói với cậu: “Nếu như Jimin và anh tôi cùng một phòng, có thể ma sát ra tia lửa tình yêu được không?”
Jungkook: “…” Cậu đốt hàng loạt ngọn nến cho Taehyung, xin hỏi có một cậu em trai tin tưởng vững chắc anh trai mình là gay đồng thời cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ anh mình, Taehyung anh đã có tâm trạng như thế nào vậy?
Jimin cũng nghe được những lời của Namjoon, liền nhớ đến một số chuyện bực mình của đời trước, lông mày cậu nhíu chặt lại, Jimin nói: “Anh cậu không chừng muốn play suối nước nóng với mấy cô em cơ, tôi cũng không có hứng tham gia học hỏi.”
Jungkook: “…” Cậu không muốn soi mói tý nào đâu, từ lúc tiếp thu couple Kim Taehyung x Park Jimin xong, mỗi câu nói châm chọc Kim Taehyung của Jimin đều có chút hương vị giận dỗi ở đây thế.
Đương nhiên, đến lúc quyết định cuối cùng, người còn lại ở cùng phòng hai người với Taehyung cũng không phải là Jimin, càng không phải là Jungkook. Mà là cậu em trai nóng ruột cả dọc đường một câu anh trai khát hay không, thậm chí một câu đối thoại bình thường với nhau cũng không có.
Jungkook và Jimin cùng nhau ở phòng sát vách bọn họ.
Chờ Jungkook xếp đồ đạc vào phòng xong mới nhớ đến tình tiết truyện đã lâu chưa ôn tập lại — Kim Taehyung và Sở Giao H ở ôn tuyền, lại là H kịch liệt bị nam phụ nghe được cả một đêm…
Jungkook yên lặng nhìn thoáng qua vách tường sát phòng bên cạnh, không biết là do Namjoon nhắc đi nhắc lại nhiều lần anh trai cậu ta là gay hay vừa được tiếp thu couple kia, cậu đột nhiên nghĩ, nếu cuối cùng nữ chính không tới thì lẽ nào nội dung kịch liệt đêm nay cần Namjoon đến thay diễn?
Kim huynh đệ cái gì đó thật sự là quá nặng đô rồi. Jungkook xấu hổ che mặt. Có thể nói cho tôi biết huynh đệ này ai trên ai dưới không?
*Nhớ bấm sao nha
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!