[Vkook] Khi tổng tài không yêu nữ chính - Chương 36: Yêu đương là một loại sung sướng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
366


[Vkook] Khi tổng tài không yêu nữ chính


Chương 36: Yêu đương là một loại sung sướng


Sau khi Jungkook và Taehyung trở về phòng, do không có việc gì để làm lại tạm thời không muốn nói chuyện phiếm với Taehyungneen Jungkook lấy danh mệt nhọc nên đi ngủ luôn.

Không biết ngủ được bao lâu, Jungkook trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang vỗ vỗ mình.

Cậu mở mắt ra, rõ ràng còn trong trạng thái mê man, nhìn mặt Taehyung vẫn chưa phản ứng kịp rốt cuộc người này ai liền xua xua tay và nói: “Đừng ầm ĩ.”

Taehyung nhìn vẻ mặt ngây ngô ngốc nghếch của Jungkook, hai mắt híp tịt, miệng khẽ nhếch để lộ hai cái răng thỏ, mũi thì chun lại có chuý ngốc nghếch cùng dễ thương không chịu nổi muốn chỉu làm anh bị kích thích muốn hôn thử xem cảm giác thế nào.

Giống như bị ma chướng vậy, nhưng Taehyung rất thích trạng thái ma chướng này của mình.

Bây giờ còn không thể hôn được, bằng không dọa bé ốc sên vừa lộ râu ra khỏi vỏ sợ hãi lại rụt về thì sẽ không tốt.

Thế nhưng người ta lại bày vẻ mặt ngốc nghếch này ra cho mình nhìn, nếu mình không ăn chút đậu hũ thì thật có lỗi với bản thân quá.

Vì thế Taehyung vươn tay ra, nhẹ nhàng véo hai bên gò má bầu bĩnh của Jungkook. Xúc cảm quả nhiên thoải mái như trong tưởng tượng.

Jungkook cuối cùng cũng tỉnh, cậu vung tay gạt móng vuốt của Taehyung ra, xoa mặt mình và lẩm bẩm: “Quả nhiên là hai anh em, thói quen phá mặt người khác đều giống nhau như đúc.”

Taehyung vì ăn được một ít đậu hũ nho nhỏ nên tâm tình cũng không tệ lắm, nghe thấy câu này thì lập tức đen mặt. Em trai môi cá nhám quả nhiên càng ngày càng không đáng yêu, ngay cả mặt anh dâu cũng dám tùy tiện sờ.

Bất quá bây giờ em trai ngu xuẩn không ở trước mặt, vợ cũng chưa thông đồng đến tay, Taehyung khắc chế tâm tình đố kị em trai với vợ mỗi ngày đều ở cạnh nhau của mình, anh nói với Jungkook: “Rời giường thôi, bên ngoài tạnh mưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước sau đó anh dẫn em đi xem mặt trời lặn.”

Jungkook: “…” Đến biển không phải đều đi xem mặt trời mọc mới đúng sao.

Cảm giác câu hỏi này của mình thực sự quá cấp thấp, Jungkook cũng không có ý hỏi ra thành lời.

Hai người ăn cơm ở nhà hàng xong, Taehyung liền dẫn Jungkook đi dạo khắp nơi.

Dân số thành phố D vốn đông đúc, hơn nữa lúc này đúng dịp tốt nghiệp xong của học sinh cấp ba nên người đi du lịch biển lại càng nhiều.

Lúc này trời đã tạnh mưa, người ra bãi cát tắm biển cũng dần đông lên.

Taehyung và Jungkook đi dọc theo con đường ven biển. Tìm đến một chỗ ít người, hai người họ cùng đứng cạnh nhau nhìn xa xa về phía ngoài khơi.

Có thể do cơn mưa vừa rồi nên bầu trời trong sáng hơn rất nhiều. Lúc này là chạng vạng, quả cầu rực lửa lộ nửa đường tròn trên mặt biển, phủ một lớp màu vàng ánh đỏ lên mặt nước xanh thẫm. Những tầng mây xung quanh cũng bị ráng chiều nhuộm hoặc vàng hoặc hồng rạng rỡ.

Jungkook đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian mình vừa đến thế giới này, vẫn trong thời kỳ e ngại thất thải tường vân của Taehyung, không nhịn được liền bật cười khúc khích.

Taehyung quay sang nhìn cậu, vẻ mặt cũng tươi cười hỏi: “Em đang cười gì thế?”

Jungkook lắc đầu, nói: “Em nghĩ đến một chuyện.”

“Nói ra xem?” Taehyung cố gắng khơi gợi để Jungkook nói qua câu chuyện một chút.

Jungkook suy nghĩ một chút rồi nói: “Thuở xưa, có một chàng trai rất thích một cô gái, đến một ngày cô gái bị kẻ xấu bắt cóc. Chàng trai đạp thất thải tường vân đi đánh bại kẻ xấu cứu cô gái về.”

Taehyung không biết câu chuyện này có ý nghĩa gì, chỉ phụ họa “Ừ” một tiếng.

Jungkook hỏi anh: “Anh biết chàng trai kia tên là gì không?”

Taehyung không nói, chờ cậu công bố đáp án.

“Chàng trai kia tên là Kim Taehyung, kẻ xấu tên là Jeon Jungkook.” Jungkook cũng không biết vì sao mình lại nói những lời này, thế nhưng lời đến bên mép rồi, lúc nào cũng muốn nói ra.

Taehyung chỉ coi như Jungkook lại ảo tưởng ra một câu chuyện nên nói: “Nếu như anh là chàng trai kia, em là kẻ xấu vậy kết cục chuyện kia nên thay đổi một chút.”

“Đổi thành gì?”

“Kim Taehyung đạp thất thải tường vân xuất hiện, mang kẻ xấu Jeon Jungkook đi, từ nay về sau họ sống hạnh phúc bên nhau suốt đời.”

Giọng nói của Taehyung rất trầm ấm, Jungkook nghĩ thanh âm này như chứa đựng ma thuật vậy, làm cậu không có cách nói ra lời phủ định.

Thích Kim Taehyung.

Trong tim Jungkook có một giọng nói đã nói với cậu như thế. Bộ dạng Taehyung không tồi, có tiền, lại đối tốt với cậu, lại vẫn là xử nam. Nếu như làm người yêu, ngoại trừ giới tính ra thì không còn khuyết điểm nào cả. Mà cậu lại không thèm để tâm đến vấn đề giới tính.

Nếu vậy… vì sao không nhận lời bày tỏ của anh ấy?

Jungkook trầm mặc một lúc, đột nhiên cười khẽ. Cậu nói: “Taehyung, kỹ xảo theo đuổi người khác của anh quả thực be bét quá.”

Taehyung sửng sốt một lúc. Lúc suy nghĩ về những lời này của Jungkook, anh thử đưa tay cầm lấy bàn tay của cậu ở bên cạnh, phát hiện Jungkook cũng không có ý tránh đi, liền nhỏ giọng ghé vào tai cậu thì thầm: “Vậy em nói cho anh biết, làm thế nào để theo đuổi được em?”

Jungkook bị hơi âm truyền đến tai làm cậu khẽ rùng mình, cậu bảo: “Em cũng chưa từng yêu ai, anh là người đầu tiên theo đuổi em. Đã là mối tình đầu thì có thể thử xem, cũng chỉ là yêu đương thôi mà. Nếu như ngày nào đó chúng ta có một bên chán ghét bên kia, thì thẳng thắn nói chia tay được không?”

Taehyung có chút bất mãn với cách nói này, muốn nói điều gì nhưng lại bị Jungkook cắt ngang.

“Đừng nói lời hứa hẹn gì cả, em không phải là đàn bà con gái nên không cần thề non hẹn biển gì hết. Anh cũng bảo thích chính là ở bên nhau cảm thấy rất thoải mái, vậy nếu không thoải mái thì sẽ ở không bên nhau nữa. Như vậy ai cũng sẽ không có gánh nặng.”

Taehyung nắm thật chặt bàn tay của Jungkook, anh nói: “Nếu như anh muốn cùng em đối mặt với các loại gánh nặng thì sao?”

Jungkook nói: “Vậy chờ đến lúc nào thực sự có gánh nặng, anh vẫn không thấy ở bên em rất phiền phức thì hãy nói.”

Cả đời lâu lắm, ai cũng không thể nói chính xác được mọi chuyện sẽ như thế nào. So với việc lo lắng đến tương lai mà buông tha những gì trước mắt, còn không bằng hiện tại giữ lấy người ở trước mặt và thử yêu một lần. Cho dù đến cuối cùng vẫn mỗi người một nẻo, chí ít cũng có ký ức về một lần yêu cuồng nhiệt.

________

Trên bờ cát trải dài theo đường biển ngoại ô thành phố D, có ba thiếu niên tầm tuổi học sinh trung học đang ngồi trong dưới bóng râm của một chiếc ô cỡ đại chắn đi ánh nắng chói chang của mặt trời.

Nam sinh hoạt bát với màu da lúa mạch khỏe khoắn và nam sinh đeo kính gọng đen, đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn người ngồi đối diện.

Đây là Jimin và Namjoon bị Taehyung bắt hiện hình vào ngày du ngoạn thứ hai. Còn có bạn nhỏ Joen ngu ngốc vừa bán thân cách đây không lâu.

Jimin khoanh tay trước ngực, mím môi nhìn chằm chằm Jungkook, bộ dạng thương kẻ bất hạnh giận người không tranh, lắc đầu thở dài nói: “Cho nên, cậu cứ thế mà bán mình đi vậy hả?”

Jungkook giật giật khóe miệng, nhỏ giọng lầm bầm: “Kỳ thực cũng không phải bán, yêu đương thôi mà, cũng có phải lên giường đâu.”

Jimin: “Ha ha.”

Jungkook liếc nhìn về phía cửa hàng tạp hóa bên sát bãi cát, thấy Taehyung đi mua nước trái cây cho bọn họ mãi mà chưa đi về liền nắm chặt thời gian hỏi Namjoon: “Anh cậu có phải vẫn tiềm tàng bệnh tinh thần không?”

Namjoon bồn chồn: “Anh tôi làm sao?”

Jungkook vẻ mặt đau lòng nói: “Từ lúc tôi nhận lời hẹn hò với anh cậu trở đi, anh cậu liền tiến vào trạng thái tâm thần rồi. Hiện tại tôi ở trong lòng anh ấy mỏng manh như giấy vậy, như kiểu chạm một cái là nát ấy. Hơn nữa đến giờ tôi mới phát hiện ra, đường về đại não của tôi và anh ấy hoàn toàn khác biệt nhau!”

Namjoon: “…” Cậu nghĩ thật ra đường về đại não của hai người đều khác biệt với người bình thường khác, suy nghĩ có thể cách xa vạn dặm quả thật cũng không dễ dàng gì.

Jiminsờ sờ cằm, bộ dạng như người từng trải nói: “Coi cậu làm từ giấy là chứng minh anh ta rất quý trọng cậu, còn về phương hướng tư duy, cố tìm điểm chung, gác lại những bất đồng đi.”

Jungkook: “…” Một chút ăn ý cũng không có thì rốt cuộc muốn yêu đương kiểu gì đây.

Kim Taehyung bắt đầu từ đêm qua, hình như là nghĩ đã xác định quan hệ tình lữ rồi thì có thể nói hết những lời trong lòng cho cậu biết, kết quả hai người hàn huyên một lúc, Jungkook mới nhận ra hóa ra trước khi đến đây đường về não bộ của họ hoàn toàn chưa từng trùng hợp lần nào!

Quá ngược tâm.

Khi ba người đang nói chuyện thì Taehyung đã bưng bốn cốc nước trái cây đi tới.

Anh trước tiên đưa cho Jungkook một cốc, tự mình cầm một cốc, hai cốc còn lại thì trực tiếp để lại khay rồi cùng đặt trước mặt hai bóng đèn chói lọi. Tổng tài đại nhân rất mất hứng, bây giờ mình đang trải qua tuần trăng mật ngắn hạn, hai bóng đèn này sao mà đi đến đâu cũng không bỏ rơi được vậy!

Đáng ghét hơn nữa là sau ngày mưa đầu tiên thì hai ngày sau khí trời đều rất đẹp, mọi người cùng nhau ra biển là thân thể trắng nõn của Jungkook đều bị hai tên bóng đèn này nhìn thấy hết rồi.

Tarhyung ngồi bên cạnh Jungkook, như muốn tuyên bố chủ quyền nên duỗi tay mon men đáp xuống thắt lưng của cậu, không ngờ rằng đầu ngón tay vừa chạm đến da thì đã bị móng vuốt không chút lưu tình của Jungkook phủi sạch.

Taehyung vẻ mặt phẫn uất nhìn Jungkook. Tối qua không phải đã chắc chắn có thể nói chuyện yêu đường rồi à! Vì sao ôm có một chút thôi cũng bị đuổi thế!

Jungkook có chút xấu hổ, cậu thật ra chỉ là hành động theo thói quen thôi. Lúc này Taehyung anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì hả! Chẳng lẽ không phải anh nên mặt dày mày dạn duỗi tay ôm tiếp rồi tôi sẽ không từ chối nữa, như vậy có thể thành công thoát được lúng túng còn gì! Anh nhìn vậy là muốn tôi chủ động nói cho anh ôm hả? Nằm mơ đi.

Jungkook lại một lần nữa đau lòng về độ ăn ý quá thấp. Bất quá làm một người đàn ông chuẩn men thì tuyệt đối sẽ không nói mấy câu như ‘Anh mau đặt tay lên đi’! Ngẫm lại rất có cảm xúc như kiểu nhân viên phục vụ đặc biệt của loại doanh nghiệp trứ danh đầy đặc sắc nào đó ở cổ đại!

Không thể mất tự nhiên hơn được.

Vì vậy Jungkook quay đầu quyết định không nhìn mặt Taehyung nữa.

Jiminkéo kéo Namjoon nhỏ giọng hỏi: “Với chỉ số IQ bằng này của anh cậu rốt cuộc làm thế nào để bắt được Jeon Jungkook vậy?”

Namjoon nói: “Quý ở trợ thủ đấy. Cậu thực sự không suy tính đến tôi một chút hả?”

Jimin cúi đầu uống nước trái cây không để ý đến cậu ta nữa.

Taehyung nhìn hai người bọn họ, “Nhiệt độ nước biển mát mẻ lắm, các em không định đi bơi một lúc à?”

Jimin và Namjoon liếc nhau, cuối cùng thống nhất đứng dậy đi đến cạnh bờ biển.

Namjoon nhìn đám người đông như bánh chẻo ở bờ biển mà yên lặng thở dài.

Thấy sắc quên em, anh trai quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất.

Đám bóng đèn cuối cùng cũng đi hết, Taehyungcó chút khẩn trương nhìn chằm chằm Jungkook. Tổng tài đại nhân ngây thơ có chút xấu hổ.

Nếu như lúc này hôn Jungkook thì em ấy có từ chối mình không? Thế nhưng vạn nhất bị từ chối thì nên làm thể nào để có thể tiếp tục ăn đậu hũ? Tổng tài đại nhân cảm giác mình quá thực sắp điên rồi. Lúc trước chưa xác định quan hệ thì có thể lặng lẽ sờ sờ chạm chạm, xác định quan hệ rồi ngược lại làm gì cũng đều thấy không có ý tốt thế này thì chết à!

Jungkookvừa uống nước trái cây vừa liếc mắt nhìn anh người yêu. Phát hiện Taehyung lại tiến vào trạng thái ảo tưởng thì trong chớp mắt ý nghĩ muốn mắng chửi người ta thậm tệ cũng đều xuất hiện rồi.

Bóng đèn đều đuổi đi rồi anh cho tôi xem anh ngồi ảo tưởng hả!?

Giống như ngồi download truyện về bảy người đàn ông và một người phụ nữ, down đến mấy chục tiếng đồng hồ, khi kích động mở ra thì phát hiện là file hỏng. Quả thực không thể nhẫn nhịn được đâu.

Jungkookvì thế mà tức giận, vươn tay về phía mặt Taehyung.

Taehyung vốn có suy nghĩ tức phụ nhi xấu hổ không cho ăn đậu hũ, vậy bản thân tự huyễn tưởng đến hình ảnh sỗ sàng một chút thì ngũ chỉ sơn của Jungkookđã xuất hiện trước mặt. Chờ lúc phản ứng kịp thì trên mặt đã bị chắn ngang bởi một bàn tay trắng nõn.

Tổng tài đại nhân xuyên qua khe các ngón tay nhìn Jungkook.

Jungkook mặt không cảm xúc nhìn anh.

Taehyung chớp mắt mấy cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm lên lòng bàn tay đặt trên môi anh. Là cảm xúc mềm mịn như trong tưởng tượng, còn có chút vị mặn của biển.

Jungkook giật nẩy mình, nhanh chóng thu bàn tay lại. Má nó, hóa ra tổng tài ngây thơ còn biết đùa giỡn người khác.

Cậu nhìn Taehyung đang cười đắc ý, đột nhiên cảm thấy kỳ thực tổng tài như vậy cũng rất đáng yêu. Cậu nói: “Sau này anh suy nghĩ gì thì có thể nói ra được không? Nếu không thì tư duy chúng ta không có cách nào tiến lại với nhau được.”

Taehyung: “…” Những thứ ảo tưởng trong phần lớn thời gian đều không thể tùy tiện nói ra được thì phải làm sao bây giờ.

Jungkook thấy Taehyung không nói lời nào, cũng không có cách từ khuôn mặt tê liệt theo thói quen kia nhìn ra anh đang có tâm trạng gì, nên cậu cho là tổng tài đại nhân không muốn bộc lộ nội tâm nên khó chịu với lời đề nghị của cậu.

Jungkook bĩu môi: “Không muốn nói thì thôi, sao phải tức giận chứ.”

Taehyung: “…” Anh cũng nhận ra vào thời điểm hai bọn họ cùng suy nghĩ điều gì đó thì nói cho đối phương biết một tiếng thực sự là điều cần thiết.

“Anh không tức giận.” Taehyung vừa nói vừa đặt tay lên eo Jungkook, lần này cậu cũng không gạt tay anh ra nữa. Anh hài lòng nói tiếp: “Nếu như em muốn nghe thì lúc nào anh cũng có thể nói cho em nghe.”

“Nói nghe xem anh vừa ảo tưởng cái gì.”

Taehyung không trả lời, anh nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Jungkook, cúi đầu muốn chạm đến đôi môi hơi hé mở kia.

Jungkook nhìn ra hành động của Taehyung, muốn đẩy anh ra nhưng trái tim lại đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, một chút suy nghĩ phản cảm cũng không có.

Môi chạm môi, sau đó cũng chưa có bước tiếp theo.

Taehyung quả thực kích động đến điên rồi. Jungkook dĩ nhiên lại tiếp nhận nụ hôn của anh! Thế nhưng bước tiếp theo có phải là đưa đầu lưỡi vào? Vừa ăn cơm trưa xong lại quên không nhai kẹo cao su thì liệu trong miệng có thể có chút vị lạ không? Lần đầu tiên hôn môi rất quan trọng! Không thể có sai sót được!

Jungkook chờ Taehyung hành động, kết quả phát hiện hàng này lại ngẩn người. Trong nháy mắt bạn nhỏ ngốc nhếch nào đó tức đến nghẹn máu ở ngực, ông anh ngay cả hôn thôi cũng phải tự hỏi lâu như vậy, anh định làm mình làm mẩy đến bao giờ!

Jungkook vươn tay giữ chặt đầu Taehyung, vươn đầu lưỡi liếm viền môi của anh định đi vào, còn chưa bắt đầu hành động công thành đoạt đất thì đã bị Taehyung đổi bị động sang chủ động cuốn lấy đầu lưỡi rồi.

Taehyung vừa dùng răng khẽ nhấn nhá đầu lưỡi chủ động xông vào miệng mình, vừa dùng lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, giống như muốn thưởng thức một cách trọn vẹn mỹ vị đưa đến tận miệng này. Lúc Jungkook rút đầu lưỡi về trong miệng mình thì vội vàng theo sát phía sau và thám hiểm mọi ngóc ngách bên trong đôi môi ấy.

Jungkook vừa uống nước trái cây xong, trong miệng còn thoang thoảng hương chanh.  Taehyung nghĩ hương vị này giống như thuốc phiện làm con người ta phải mê muội vậy.

Nói cho cùng, Jungkook vẫn chỉ là một trạch nam xem nhiều AV thôi, kinh nghiệm thực chiến căn bản không có, lại còn kém cỏi nữa chứ. Taehyung tuy cũng là nụ hôn đầu tiên nhưng khó chống lại kỹ năng ảo tưởng level max của người ta, chỉ là một mục hôn môi thôi cũng không biết đã huyễn tưởng trong não bao nhiêu lần rồi. Thậm chí ngay cả vấn đề to lớn dùng mũi hô hấp khi hôn đều có thể vô sự tự thông.

Cho nên sau khi nụ hôn này kết thúc, Jungkook đã yếu ớt nhào vào lòng Taehyung thở dốc. Còn Tổng tài đại nhân thì vẫn tiêu sái như trước.

Taehyung cúi đầu bên tai Jungkook nhỏ giọng nói: “Thích không?”

Jungkook thở hổn hển từng hơi mạnh, chờ cảm giác thiếu không khí qua đi rồi mới rời khỏi lòng Taehyung, cậu vươn tay nâng cằm người yêu và cười cợt đầy lưu manh: “Thiếu gia đây cảm thấy cũng không tệ lắm, quyết định sau này có thể cùng anh tiến hành hoạt động này dài hạn.”

Jungkook nói đầy khí phách, nhưng khuôn mặt đỏ hồng nóng rực và nhịp tim vẫn đập loạn cào cào như trước đều chứng minh tâm tình vô cùng xấu hổ của cậu.

Taehyung cúi đầu hôn bàn tay của Jungkook.

Yêu đương quả nhiên là chuyện khiến cả thân và tâm đều sung sướng.

___________
Vậy coi như 2 bạn ảo tưởng đã đến được với nhau, chính xác hơn là Tổng tài đại nhân đã thành công bắt đc bé Jeon của chúng ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN