[VKook][Đam Mỹ] Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 10 : Chương được kể theo lời của Taehyung : Câu chuyện đánh thức và đáng yêu vào buổi sáng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


[VKook][Đam Mỹ] Chờ Anh Đến Ngày Mai


Chương 10 : Chương được kể theo lời của Taehyung : Câu chuyện đánh thức và đáng yêu vào buổi sáng


Một sáng tinh mơ, khi Jungkook vẫn còn say giấc nồng…
———-
“Ding dong…”

– A! Minsoo, còn có Taetae nữa này. – mẹ Jungkook vừa mở cửa đã mỉm cười thật tươi.

– Lâu lâu mới rảnh, tôi phải tranh thủ gặp bạn mình chứ. – mẹ tôi cười.

– Cho cháu hỏi…Jungkook đâu rồi bác?

– À, nó còn ngủ trên lầu, để bác kêu nó dậy.

– Dạ thôi, để cháu kêu cho.

Mới sớm thế này, mẹ con tôi qua cũng thật có chút không phải vì sớm quá, nhỉ? Thôi thì tôi thay mặt mẹ cậu ấy lên gọi cậu ấy dậy chắc sẽ đỡ hơn một tí tí cho bác ấy. Sẵn tiện xem phòng cậu ấy như thế nào.

– Jungkook yah. – tôi nhẹ tiếng nhất có thể.

Vừa bước vào, đập vào mắt tôi là hình ảnh nhỏ bé quen thuộc vẫn còn chìm trong giấc mộng. A! Cậu ấy vẫn đang ngủ. Ngước nhìn xung quanh, phòng của cậu ấy có gam chủ đạo là màu trắng. Bàn học nằm ngay dưới cửa sổ có chậu xương rồng nhỏ nhỏ xinh xinh, kế bên là một tủ sách với thiết kế đơn giản nhưng cũng khá đẹp.

Quên mất! Nhiệm vụ của tôi là kêu Jungkook dậy. Đi lại gần chỗ cậu ấy. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Jungkook. A~ đáng yêu thật~ Trông như thỏ con ấy. Đoạn, tôi khẽ lay má cậu.

– Nè Jungkook dậy đi!

– Mẹ à~~ để con ngủ chút nữa~~

A… Jungkook đáng yêu đến thế này à?

– Pff – tôi phì cười. – Không, không phải mẹ cậu, là tôi, Taehyung này.

– Gì cơ? – cậu ấy ngồi phắt dậy. – Sao anh lại ở đây?

– Tôi có nói cuối tuần sẽ qua nhà cậu chơi mà. Đi thay đồ đi, chúng ta đi ăn sáng. Tôi đã nói với mẹ cậu là sẽ kêu cậu dậy rồi. Nên đừng ngủ nữa.

– Gì? Mẹ đại nhân á? – cậu ấy trông hốt hoảng hẳn ra. – Tôi đi thay đồ ngay đây.

Vớ đại bộ đồ trong tủ, cậu ấy lật đật vào phòng tắm. A! Ra là Jungkook sợ mẹ. Haha, lại đáng yêu nữa rồi. Nhìn xung quanh căn phòng của cậu ấy, ngoài những thứ đã thấy. Tôi chú ý đến những dây ảnh treo trên trường.

Tôi đi lại những dây ảnh đó. Có hình của cậu ấy từ tiểu học lên trung học, cả hình hồi bé nữa. A! cậu ấy thì ra là đẹp trai từ nhỏ. Đáng yêu quá! Còn có… hình của gia đình tôi và gia đình cậu ấy nữa này.

Aydada, hồi nhỏ chúng tôi chơi cùng nhau rất thân mà. Nhưng sau đó thì ba tôi đi công tác, thế nên tôi mới chuyển nhà. Nào ngờ đã một thời gian lâu không gặp như vậy, cậu ấy chẳng nhớ tôi, còn đâm ra ghét tôi nữa chứ. Tôi đã nhận ra cậu ấy từ lúc cậu ấy lỡ đi trúng tôi vậy mà… À mà thôi, kệ đi.

Liếc mắt sang, chợt, tôi nhìn thấy bao đàn guitar treo trên tường gần tủ sách vừa nãy. Cậu ấy biết chơi guitar à? Tôi với giọng vào trong.

– Jungkook, tôi mượn đàn nhé?

– Hả? À ừ.

Haha đã quá, lâu rồi mới động vào mấy thứ này. Và cứ thế tôi vừa đàn vừa hát vu vơ…

– “Saranghae neol i neukkim idaero, geuryeo watteon hemaeime kkeut. I sesang sogeseo banbokdweneun, seulpeum ijen annyeong….”

– “sumaneun al su eomneun gil soge, himihan bicheul nan jjochaga. Eonjekkajirado hamkkehaneun geoya, dashi mannan uriye…”

Tôi vừa đàn vừa hát bài into the new world của SNSD, được 1 khúc thì Jungkook từ phòng tắm bước ra và hát cùng tôi. Jungkook dường như rất dễ bị hấp dẫn bởi âm nhạc nhỉ? Lần nào cũng thế, đều rất dễ để bắt chuyện với cậu ấy bằng âm nhạc.

– Uoa~ cậu thực sự rất dễ liên kết với âm nhạc đấy, cứ như cậu sinh ra là để đến với âm nhạc vậy. – tôi cảm thán.

– Haha cám ơn anh. – Jungkook cười.

Vừa rồi là tôi nhìn nhầm hay là thật vậy? Jungkook vừa mỉm cười với tôi kìa, đáng yêu quá. Cậu ấy quả thật cười trông rất khả ái. Ayda tim tôi lỡ một nhịp mất rồi a~

– Nè! Cậu cười rất đẹp đó. Cậu nên cười nhiều hơn đấy.

– À ừ, cám ơn anh… lần nữa. – cậu ta vội quay vào tủ đồ, tai thoáng ửng đỏ.

Gì đây? Jungkook lại là đang ngại đây à? Đáng yêu nhỉ? Chợt cảm thấy thích thú, tôi bỏ đàn qua một bên, tiến lại chỗ cậu ấy, khẽ hỏi phà hơi qua tai của cậu.

– Cậu đang làm gì vậy? Nhanh lên rồi còn xuống nhà.

– À…à, t…tôi biết rồi.

Aydada, trông như một con thỏ bị mắ bẫy vậy í. Tôi còn cảm nhận được vừa nãy cậu ấy đã rung vai một tí, haha thật đáng yêu.

Và bỗng, tiếng mẹ Jungkook gọi với lên trên phòng như một cánh tay tạo điều kiện cho tôi trêu chọc cậu ấy.

– TAETAE, KOOKIE YAH, XONG CHƯA CON?

– DẠ! TỤI CON XUỐNG LIỀN! – tôi trả lời với âm lượng không kém bác Choiwon.

Đoạn quay sang Jungkook, một lần nữa thả hơi thở ấm của mình vào tai cậu ấy.

– Thấy chưa? Nhanh lên nào.

Và như thế, tôi nhẹ cười xoay bước đi. Đặt lại cây đàn vào đúng chỗ của nó, rồi tiến ra cửa đi trước mà không quên dặn cậu ấy.

– Nhanh lên nhé, Jung-Kook. – tôi cố ý gằng tên cậu ấy với hàm ý trêu chọc (một lần nữa). Ayda tự thấy mình như thằng lưu manh quá a~

———-
To be continued…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN