Vợ Ơi! Đừng Khóc - Chương 28: Lật Mặt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Vợ Ơi! Đừng Khóc


Chương 28: Lật Mặt


AMD xám bạc chờ sẵn ở cửa sau tòa biệt thự. Phía trong sân một mớ hỗn độn nhằm phục kích cho cuộc tẩu thoát của vài tay săn. Ghost luôn biết cách tạo sương mù che giấu hành tung của chúng. Hoặc lẳng lặng âm thầm trong bóng đêm, hoặc tạo ra một trấn động tầm cỡ,
Theo những bước chân lảo đảo từng bước bám trụ trên nền đất. Những giọt máu từ cánh tay trái rơi xuống, tạo thành đường dài. Dấu vết khó lòng xóa đi nổi. Duy Bảo kéo lê thân xác Mai Nhi vứt vào ghế sau. Cánh tay cậu như muốn dứt rời. Hơi thở hổn hển như muốn kéo gục cậu xuống ngay lúc này. Vết thương trên cánh tay lúc bị rơi xuống vực một lần nữa rách toác ra. Duy Bảo vứt chiếc áo khoác ngoài đã ướt đẫm máu đi. Chiếc áo cộc cánh bên trong để lộ phần cơ bắp trên cánh tay rắn chắc, vết cắt dài trên cánh tay trái mới khâu đã bung vài đầu nút. Sắc mặt cậu đổi sắc, thầm nghiến răng dè chừng cơn đau nhói buốt. Như một công việc đã thông thạo. Duy Bảo mở ngăn tủ trong xe đã có sẵn đồ băng bó y tế. Không có thời gian, cậu dùng băng đô quấn qua vết thương rồi nhanh chóng khởi động xe lao vút đi. Trong buổi hôm nay cậu không phải tay bắn chính, Ghost đã tìm ra vài nghi vấn về cậu. Chúng cho cậu trở thành vật trang trí trên mái vòm, còn tay bắn chính lại lởn vởn được dự tiệc ngon lành. Vậy nên cậu trở thành mồi nhử của đám trinh sát, Ghost về bên ngoài đang cố kiểm tra thực lực của cậu nhưng thực chất đang kiểm tra lòng trung thành. Chúng đang chuẩn bị một cuộc công kích quy mô lớn, tất yếu phải loại sạch những tạp nham làm vẩn đục hệ thống tàn ác mà chúng đang nắm giữ.
AMD xám bạc dũng mãnh lao đi nhanh chóng, lẩn chốn vào giữa làn đường cao tốc. Duy Bảo thầm chắc nhẩm Ghost đang lo xóa sạch dấu vết nhân lúc hỗn loạn. Đây hẳn là một biến lớn, cả bộ trưởng và con gái ông ta đều chết. Tạm thời gây nhiễu cục diện điều tra của trinh sát. Nhà chức trách sẽ tự xâu xé nhau trong một thời gian dài vì đã đánh hơi ra nội bộ có vấn đề. Một lo hàng lớn trái phép vừa cập bến bên kia đại dương, đợi lúc cảnh sát phát hiện ra cũng chỉ là một khoang thuyền trống rỗng thách thức chính quyền.
– Dừng lại đi, vết thương của cậu không nhỏ đâu.
Mai Nhi đã tỉnh lại, vẫn là sớm hơn dự tính của cậu. Cô đặt tay sau gáy xoa bóp, trong lòng thầm rủa tìm cơ hội trả thù. Đối với một bông hoa xinh đẹp cũng dám động thủ thì kẻ đó không phải quân tử.
– Cô sẽ làm gì? Dành volant và tẩu thoát?
Duy Bảo cười khẩy, đôi mắt ngời sáng của cậu thiếu niên trẻ nhìn thẳng về phía trước. Kiên định mà vững vàng, rất có thể nếu cô có hành động đáng nghi nào. Chiếc xe này rất nhanh sẽ lao vào thanh chắn kia. Nhiệm vụ của cậu không được phép cho cô tự do. Hoặc tình nguyện đi theo, hoặc cùng chết. Đây chính là mệnh lệnh Ghost ám chỉ, cậu không có đường lui và đặc biệt vị trí của cậu ảnh hưởng tới rất “nhiều người khác” nữa.
– Vậy thì cậu cứ giữ volant cho mình. Đằng nào tôi cũng không muốn chết.
– Cô muốn hỏi gì?
– Tinh tế đấy, tôi cũng nên bỏ qua cho cậu vết sẹo này.
Tai trái của cô một vết đạn sượt qua, không để lại sẹo nhiều nhưng cũng minh chứng cho một sự thất bại.
– Đừng vòng vo.
– Tại sao cậu muốn giết Vương Hải Khánh?
– Vì hắn đáng chết.
– Nhưng người gây tai nạn cho Hải Khánh không phải là cậu. Hắn ta là ai?
Duy Bảo không có trách nhiệm trả lời. Vẻ mặt vô lo, thần thái bình thản xen lẫn sự hờ hững bất cần. Trái lại Mai Nhi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cậu không hề biết, gương mặt cậu giống người đó. Từng đường nét đều rất giống, càng nhìn càng cảm thấy tổn thương ngày cũ như trực vỡ òa. Là một sự nhớ nhung thân tình, thực đã làm cô ráo riết đi tìm trong vô vọng rất lâu trước đây.
– Hoàng Duy Nam, cậu biết cái tên này không?
AMD xám bạc đột nhiên mất đà chệch ra khỏi đường cao tốc. Bánh xe như không còn ma sát với mặt đường liền phi ngang qua khoảng đất bên phải. Chiếc xe ngược chiều đâm phải liền làm AMD bật tung một vòng trên không trung. Có tiếng nổ lách tách vang dần. Trong khoảnh khắc ranh giới giao thoa đó, chàng thanh niên trẻ buông thõng hai tay gắng gượng nãy giờ. Trong ánh mắt kinh ngạc xẹt qua những tia bất an, xoáy sâu vào trong đáy mắt hoang hoải lạnh tanh.
Vụ tai nạn bất ngờ khiến giao thông ngừng trệ. Ngay gốc cây ven đường, kẻ giấu mặt trùm chiếc áo măng tô màu đen lạnh lùng đút khẩu súng trong túi áo rộng. Rồi nhanh chóng rời đi tiếp tục cuộc tản bộ sau vụ tai nạn kinh hoàng.
“Xin thông báo, cuộc tập kích chính thức bắt đầu. Leard, yêu cầu anh ra mặt. Nhắc lại một lần nữa Leard, anh tuyệt đối không được chống lại”
***

Em sẽ không muốn biết bộ mặt thật của tôi là gì đâu, cô bé kiêu ngạo à.
Đâu đó, một sợi nắng rơi trong không trung dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh. Từng bước một nhấc chân lên đều ngập ngừng, dửng dưng đến lạ. Mái tóc đen nhánh buông xõa trước mặt, gió tung tăng hất những mảnh tóc con ngược chiều. Sắc nắng hoe vàng hờ hững buông lưng chừng trong không gian, bóng người đổ dài trên con đường nhựa đen. Chút say nắng chếch choáng khiến đôi chân lạc bước, đi về những hướng vô định. Trước mắt cô chẳng có gì, những con đường luôn tấp nập nhấn chìm cô trong sự xa lạ và lạc lõng. Đôi hài trắng tinh từng bước vô định nối dài những bước đi thất thần. Cô không rõ đi đâu, chỉ biết rằng mình muốn ra ngoài, muốn hít thở. Thế nhưng bầu không khí cứ như khối cầu co rúm, rút sạch oxi, nặng nề đến không tưởng. Và cô biết mình lạc, giữa chốn xa lạ không biết đi đâu, hoài nghi sự tồn tại của mình trên thế gian.
Một đôi giày cao gót chặn bước chân cô lại, ngẩng đầu lên. Gương mặt thiếu nữ mỉm cười điềm đạm, đôi mắt long lanh như đẫm trong hơi đêm nhàn nhạt hư vô. Lần đầu tiên cô thấy gương mặt thân quen bấy lâu nay lại xa cách đến như vậy. Vô thức lùi một bước chân, người trước mặt ban đầu còn hoài nghi thì hiện tại lại càng chắn chắn về cô hơn. Bởi vậy nụ cười trên khóe môi vụt biến mất như chưa từng tồn tại, để lại gương mặt lạnh lùng đầy xa cách.
– Ân… Mày mới nhuộm tóc à?
Cô lên tiếng, biểu cảm lạnh nhạt trên gương mặt Thiên Ân như sững lại. Những ngón tay đưa lên chạm vào sợi tím mềm mại. Những vằn sọc đậm nhạt xuôi theo chiều tóc gió thoảng. Mùi dầu hoa hồng, phảng phất chung quanh nhè nhẹ nhưng có gì đó gai người, đuổi vờn những hiểm ác. Thiên Ân mỉm cười, nụ cười rực rỡ dưới nắng, vô ưu thanh đạm.
– Mày thấy sao? Hợp với tao không?
– Tao không quen.
Diệp Chi lắc đầu thành thật. Cô vốn không quen, không quen nhìn Ân Ân phá cách như vậy. Hay đúng ra cô chưa từng biết một Ân Ân khác biệt hoàn toàn.
– Mày đang giả vờ hay thật sự chưa nhớ ra?
– Tao…
Kí ức đâu phải thứ muốn biến mất thì sẽ biến mất, muốn quay về thì sẽ quay về? Cô vô thức quên, họ ép cô nhớ lại. Đây chính sự tàn nhẫn nhất mà họ dành cho người thương của mình? Diếp Chi nuốt những ngụm không khí vào khối phổi khô khan, cô loạng choạng giật lùi. Cảm giác sợ hãi vô thức giãy dụa trong lòng. Dòng nước ấm chậm rãi kéo dài thành vệt bên má, sự lạnh lẽo đến tận cùng.
– Mày biết tao vẫn phải nhẫn nhịn thế nào không? Mày biết tao vẫn luôn cố gắng để cười với mày không? Mày phải nhớ lại, bất cứ giá nào.
Mỗi một câu là một bước tiến tới. Diệp Chi lùi dần, cô thoảng thốt bị một cánh tay túm lại lôi ra phía sau.
– Chị đang làm gì thế?
Hiểu Khang đã về, sớm hơn nhiều so với dự định. Cậu đã hứa sẽ chăm sóc cô thì nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt. Mặc dù không biết quá khứ của hai người nhưng cậu chỉ biết Diệp Chi không đáng phải lui bước như thế.
– Tránh ra, em đừng tưởng chị không biết em với Vương Hải Khánh là mối quan hệ gì.
– Là mối quan hệ gì? Chị biết? Tại sao?
Cậu nghi hoặc, tất cả các đầu mối đều không quy ra được sự tồn tại của Thiên Ân rốt cuộc nằm đâu. Thiên Ân trừng mắt với cậu em họ, cô không dài dòng thêm nữa. Nhấn gót bước nhanh về phía trước, Hiểu Khang nhanh chóng ngăn bước cô chị lại, một tay đẩy Diệp Chi còn đang bất động tránh xa.
– Chạy mau. Nhanh lên.
Bị đẩy bất ngờ, Diệp Chi chợt bừng tỉnh. Cô thấy gương mặt phẫn nộ của Thiên Ân, một con người như lột xác sang một phiên bản hoàn toàn khác lạ. Cô quay đầu chạy thật nhanh, thoát khỏi những nanh vuốt đang trực bủa vây bắt lấy. Diệp Chi bỏ chạy, phía sau còn một tên sát thủ cũng đang bám theo hòng tóm cô lại. Diệp Chi trốn vào nơi đông người, lẩn khuất vào ngóc ngách hòng cắt đuôi.
Dáng người nhỏ nhắn sớm đã như vệt gió biến mất trước mắt Thiên Ân. Nhung cô đã thấy một dáng người cao ráo mặc chiếc sơmi tím nhanh chân vụt đi ngay sau đó. Là anh ấy, người luôn kịp thời xuất hiện trực ôm người con gái kia vào lòng. Anh nhìn cô bằng một đôi mắt sắc lạnh. Cô làm thế để làm gì? Chỉ là chọn lấy vai ác để anh và người ấy là diễn viên chính. Nào có ai xót thương cho mụ phù thủy, ngoài những lời cay độc một chút thương hại cũng không có. Thiên Ân không có ý định đuổi theo nữa, Hiểu Khang cũng buông lơi cô ra. Cậu tin đây chỉ là nông nổi nhất thời. Cậu tin giữa hai người luôn tồn tại tình bạn. Và cậu cho rằng, một điều giản đơn.
– Chị thích Vương Hải Khánh sao?
Trong chớp mắt, Thiên Ân đưa tay lên đánh vào gáy cậu em họ. Cậu lập tức rơi vào tình trạng ngất tạm thời. Khóe môi cô nhếch lên, một nụ cười quỷ quyệt và ranh mãnh. Ở cái tuổi này, cô lại có một tâm hồn sắt đá như thế. Tuổi thơ của cô vốn đã nhuốm màu đố kị, thanh xuân của cô sớm đã đắm chìm trong máu tanh vấy bẩn. Là họ ép cô làm thế, hoặc là cô phải chết.
Thiếu nữ trẻ mỉm cười rạng ngời nheo mắt nhìn sợi nắng đang rơi. Mái tóc tím biếc xoăn nhẹ những lọn gần đuôi. Cảm xúc bi lụy chôn sâu trong đáy mắt, chẳng mấy chốc lặn tăm chỉ còn thấy ánh sắc lạnh vô độ. Cô xoay người nhìn về phía người phụ nữ mới đến. Khóe môi mỉm cười tế nhị, người phụ nữ này cũng đâu hề đơn giản. Ai mà biết lúc trẻ bà ta làm nên chuyện gì, bây giờ quay về trở thành một người phụ nữ bình thường, nhàn rỗi sống những ngày vô ưu. Đây chẳng lẽ là đặc ân mà tổ chức dành cho kẻ nắm nhiều thông tin cơ mật nhất?
– Dì trông chừng em trai cháu cẩn thận nhé. Lão đại biết sẽ không vui đâu.
– Dì biết rồi.
Một tên vệ sĩ bước tới mang cậu chủ lên xe. Người phụ nữ mặc đồ đen cũng rất nhanh bước qua Thiên Ân. Dưới làn đường vắng tanh, Lexus cũng nhanh chóng rời đi. Bỏ lại sau lưng những mảng nắng rời rạc, sự trống rỗng đến quạnh hiu. Lòng người theo cảng, âm ỉ buồn vô độ.

  Tại sao cô phải chạy? Hơn nữa là chạy trốn chính người bạn thân của mình? Người đáng lẽ ra là chỗ dựa cuối cùng? Thiên Ân, cái tên này trước đây hình như cũng trở thành nỗi ảm ảnh mờ mịt.
Diệp Chi quặt nhanh vào ngõ tránh sự truy đuổi sát nút. Chính giờ phút cô muốn ngã khụy ấy một cánh tay chìa ra từ cánh cửa bật mở bên cạnh. Rất nhanh túm chặt tay cô kéo mạnh vào bên trong. Cánh cửa gỗ cũng tức tốc đóng lại sau đó. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cô thất thần không kêu la nổi. Trong khối óc hoài nghi mùi hương xa lạ nhưng những lời từ khóe môi vẫn bật ra theo một phản xạ vô định.
   – Có phải anh, Hải Khánh?
  Cô bây giờ thật đáng thương, ngay cả nhận diện người mình yêu cũng mờ mịt. Chiếc bóng cố hữu khe khẽ lay động trước cơn bão tố trực ập tới. Cô cố chống cự, luồn lách ra khỏi gọng kìm cứng ngắc. Dòng nước ấm áp chậm rãi chảy dài hai bên má. Càng cố lách ra anh càng ôm chặt. Nhịp tim như bóng nảy, từng hồi một giật mạnh và gìm xuống chống cự và phản kháng đầy mãnh liệt.
  – Có phải em chỉ yêu mình hắn không?
   Bóng tối bao trùm, gương mặt anh nhìn nghiêng cơ hồ chỉ thấy khuôn cằm góc cạnh, đôi mắt như mặt nước nhuộm đen lóng lánh và những hiểm nguy rình rập. Cô không thấy gì cả, không thấy một con người cô đã từng mến mộ, không thấy tia kì vọng cô từng đã đặt lên anh. Xa lạ quá, anh như trút bỏ lớp vỏ bọc để trở lại làm cho cô kinh sợ. Cô quả thực đã sợ, linh cảm luôn đau đáu mập mờ giấu đi những lo toan tồn tại tưởng như vô hình. Cô không biết, lại càng không chắc. Những lời anh nói với cô nếu gạt nó đi khoảng không gian hai người mới biết tới nhau thì có lẽ là thân mật như người cũ tìm lại. Là người cũ nhưng đối mặt với anh lại là sự bứt dứt, khó an yên xen lẫn cơn hoảng hốt thoảng khi trực vồ tới nuốt gọn cơ thể đến vậy?
   – Anh ấy là chồng em. Tại sao không phải là yêu? Là người em tin tưởng, tại sao lại không nên?
   – Em có tin tưởng hắn lừa dối em không? Bỏ đi cùng người phụ nữ khác? Em không chút nghi hoặc?
   Cơ thể nhỏ bé dần dần thoi thóp giữa gọng kìm mạnh mẽ. Cô mặc anh với những cơn giận dữ không rõ nguồn cơn. Còn mình thì vùi trong những kí ức xa xăm, khóe môi vương lại nụ cười đầy vị ngọt từng đã.
   – Đã yêu thì không có quyền chối bỏ. Dù em có hoài nghi cũng không thể vứt bỏ. Không tin tưởng cũng được nhưng em chỉ cần yêu. Em yêu rồi. Anh là ai chứ, người lạ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN