Vợ Ơi! Đừng Khóc - Chương 5: Phím Đàn.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Vợ Ơi! Đừng Khóc


Chương 5: Phím Đàn.


Cốc! Cốc!
– Dậy chưa?
– Rồi! Nhưng không đi.
Anh mở cửa bước vào, cô bé nhỏ nhắn lọt thỏm trong lòng con gấu lớn trưng ra vẻ mặt bất mãn.
– Ai cho vào?
– Không đi học?
– Không đi!
– Vì?
– Mệt!
Diệp Chi cụt ngủn tảng lờ quay mặt ra ngoài cửa sổ, chẳng thể hiểu nổi các bậc phụ huynh đang nghĩ gì mà cho hai đứa ra ở riêng rồi bắt một đứa đem cơm cho đứa kia, rồi lại bắt đứa kia cắt thời gian trở đứa này đi học.
Hải Khánh không nói gì liền đi ra, Diệp Chi chớp mắt kinh ngạc tự nhiên hiền tới thế. Nhiều lúc cô muốn nghỉ giả bộ lười biếng mệt lại không cho nghỉ.
Đúng như cô dự đoán, chưa đầy năm phút sau cánh cửa lại mở ra, anh bước vào còn mang theo một túi đen đựng gì đó.
– Này!
– Cái gì thế?
– Cầm lấy, đi đi.
Diệp Chi đưa tay ra vừa chạm phải cô đã thất kinh tròn mắt nhìn anh, trên khuôn mặt sáng láng ấy lại không có vẻ gì bất bình thường.
– Nào, có nhanh không?
– Anh..
– huh? Vậy là đúng ngày à?
– Sao… sao biết?
Nét cười tinh quái xuất hiện nơi đáy mắt nâu sẫm, khẽ cúi đầu lại gần bên tai cô thật nhỏ nhẹ.
– Mẹ đưa sách đọc, còn biết cách chăm sóc bà bầu cơ vợ à!
– Điên!
Diệp Chi bất mãn đẩy anh ra trong cơn tức run người, cầm theo bịch túi đen chạy biến.
Còn anh thì chẳng lạ gì phản ứng của cô, càng ngày càng thấy cô vợ nhỏ biết ngượng nhiều hơn hay là do anh “chặt chém” người quá mức đây chứ? Viết ngượng một chút cũng tốt, ít nhất ra còn dễ dạy bảo.

Ngồi trên xe, Diệp Chi cấm bao giờ ngồi cạnh ghế lái, đừng hòng cô bỏ qua mọi thứ dễ dàng tới vậy chỉ là cô chưa thể tiến công mà thôi.
Ngồi ôm cặp táp, dựa đầu vào mặt kính, miệng ngâm nga mấy câu từ máy mp3 chính là cố tình làm người kia thấy ồn ào.
Xe đi lướt qua cổng trường mà không dừng lại, Diệp Chi ngạc nhiên chồm người lên ghế trước.
– Này, qua trường rồi.
– Hôm nay nghỉ.
– Tốt thôi, phía trước rẽ trái.
– Làm gì cô bé?
– Trả tôi về nhà.
– Chết, muộn rồi tôi lỡ rẽ phải.
Diệp Chi tức điên người rõ ràng muốn trêu ngươi cô cộng thêm cái nóng trong người khiến cô muốn bốc hỏa.
– VƯƠNG-HẢI-KHA….
– Cô bé, cho em.
Hải Khánh một tay giữ vô lăng tay còn lại hướng Diệp Chi đưa cho bịch đồ ăn vặt, có trà sữa có cả bánh xốp mềm ngày nào cô cũng lấy ở tủ… thế là im.
– Anh đưa tôi đi đâu?
– Làm việc.

Trong một cửa hàng dụng cụ âm nhạc lớn.
Vị tổng quản lí đa tài_ Vương Hải Khánh_ kiểm kê lại hoạt động trong vòng một tháng của cửa hàng, cùng người chủ chịu trách nhiệm với nó. Dáng người đĩnh đạc, mái tóc nâu lãng tử và cặp mắt kính tri thức mà Diệp Chi thấy là giả dối nhất.
Anh chỉ mang chức vụ tổng quản lý? Bộ não của Diệp Chi không phải chứa toàn đất nên cô có thể nhận ra anh chẳng đơn giản sau cái chức vụ bình dân ấy, trong khi ba anh lại là người giữ trong tay nhiều cổ phiếu nhất của tập đoàn, cha truyền con nối là điều hiển nhiên. Là anh khiêm tốn nhận một chức nhỏ trong công ty chỉ để học hỏi dần dần? Nếu không phải cô biết rõ cái bộ mặt kia chỉ giả bộ hiền khô thì có lẽ cô cũng tin sái cổ về chàng rể ngoan hiền, khiêm tốn mà mẹ vẽ ra rồi.
Diệp Chi được ưu tiên ngồi một góc miệng ngậm trà sữa có như vậy cô mới bớt táy máy, nhưng đáng tiếc trước mặt cô là những phím đàn vô cùng mê hoặc.
Ngón tay thon dài vươn ra lướt nhẹ trên phím đàn tạo nên những giai điệu kì bí, nhấn phím âm trầm và cao, phím đen và trắng…
– Diệp Nhi!
– Là Chi không phải Nhi .
Cô cao giọng cãi lại, chữ “Chi” anh luôn cố tình đọc thành “Nhi”.
– Ừ! Nhi đừng nghịch._Hải Khánh hơi giọng, cuối âm nhưu chứ ý cười.
– Em đã bảo là Chi.
Vì có người ở đây cô mới lễ-phép chứ không đừng hòng, chủ quán liếc nhìn cặp vợ chồng trẻ cười cười rồi kiếm cớ bỏ đi trước.
Diệp Chi bất mãn tiếp tục những nốt nhạc.
Anh cứ nghĩ cô bớt bướng rồi cơ nhưng xem ra anh đã nhầm.
– Ngồi im một lúc rất khó?
– Huh? Anh cố tình chơi khó tôi, thưa tổng quản lý anh đừng mong sẽ thay ba mẹ dạy dỗ tôi.
Diệp Chi miệng ngậm ống hút bước qua Hải Khánh còn nhón chân vỗ vai anh, đừng mải chủ quan chú tâm vào cái bướng bỉnh kia mà quên đi bộ óc kia cũng linh hoạt không kém.
Người kia kéo nụ cười nhẹ trên môi nhìn cô vợ lém lỉnh. Là anh mắc mưu nên mới lấy cô, là mắc mưu hình tượng con gái thục nữ ngoan hiền kia. Có ai tin nổi gương mặt bầu bĩnh đáng yêu kia lại chỉ là vỏ bọc cho một khối óc không tầm thường?
Tổng quản lý dắt vợ đi làm thật là thông tin béo bở cho hội tám trong công ty, nhưng tuyệt nhiên ai cũng cúi đầu làm chăm chỉ. Nghĩ xem anh là ai? Kẻ thiếu đầu óc cũng biết Vương thiếu gia không thể động tới, chỉ giữ chức nhỏ trong công ty thôi vậy mà cũng được tôn ngang hàng với vĩ nhân rồi.
Gương mặt điềm đạm trưởng thành hơn cái tuổi 22 của anh, khí chất lạnh lùng bỏ qua mọi lời đồn thổi trong khi ấy cô vợ nhỏ nhắn lại vừa đi vừa la cà nhìn ngắm những thứ xung quanh.
– Giữ hình tượng chút đi, vợ!
Anh kéo tay cô bước nhanh về phía thang máy, Diệp Chi nhíu mày, mỗi một từ vợ phát ra chỉ là anh đang cố tình chế giễu mà thôi.
Cửa thang máy mở, bên trong có sẵn hai người. Người kia là cô gái Mai Nhi hôm trước, còn người đàn ông trước mặt dáng vẻ có phần đào hoa liếc mắt nhìn thẳng Diệp Chi, trong khi tổng quản đang ở đó, cô giả bộ e dè nép sau anh nhìn lại ông bụng phệ.
– Vương quản lí, anh mới đi làm.
– Tôi chỉ là quản lí, giám đốc không cần giữ ý.
Anh cố tình nhắc từ giám đốc cho người phía sau hiểu.
– Đây hẳn là Vương thiếu phu nhân rồi. Xin chào, tôi là Thế Kha.
Ông bụng phệ chìa tay, Diệp Chi e dè đưa tay ra bắt lấy nhằm giữ lịch sự.
– Chào!
Sau đó rụt nhanh tay về, lén lút lau sau áo người kia không khỏi khiến anh nhăn mày lại làm cho người đối diện nghĩ anh ghen! Đâu có ai muốn vợ mình tiếp xúc với người đàn ông khác?
Cửa thang máy mở, hai người đó sớm rời đi, Diệp Chi không khỏi hết cơn rùng mình, bám áo anh, lau lau như thể bẩn lắm.
– Thứ tư, em không được coi áo tôi làm giẻ lau.
– Thứ ba, anh tuyệt đối đừng, một mét cũng đừng để ông ta lại gần tôi.
– Tại sao tôi phải làm?
– Quản lý à, anh muốn vợ mình mang tiếng lẳng lơ à?
Người kia nhếch mép xoa đầu cô vợ nhỏ vừa kịp lúc thang máy mở ra. May cho anh đã bước ra nếu không cô thề sẽ cắn chết anh, giày thể thao đế cao Lâm phu nhân đặt làm riêng cho cô cũng bị anh vứt hết đi chỉ còn lại đế bệt, có ai sở hữu khiếu thẩm mĩ bá đạo như anh? Cô điên… cực điên!
Chỉnh lại dung nhan hiền thục cô lẽo đẽo theo anh, mặc anh chân dài anh bước còn cô cứ nhởn nhơ chậm rãi theo sau, hà tất gì phải đuổi theo anh?
Căn phòng vẫn giống hệt lúc trước Mai Nhi dẫn cô đến, đống hộp cat-ton đựng đầy tập tài liệu riêng chỉ có chiếc bàn làm việc bày trí đẹp mắt nhất. Đồ của anh cấm người khác động tới mặc dù thứ đó anh không thích nhưng cũng không ai được phép động tới ngoài anh, nếu không anh sẽ nổi cáu. Những lúc buồn ngủ tuyệt đối không được làm phiền, nếu không kẻ đó sẽ chịu hậu quả nặng nề. Đây có thể coi là những thói quen rất khác người của anh, còn những điều vô cùng nhỏ nhặt nữa vậy nên mới tạo nên con người hỗn tạp của anh, chỉ những người thực sự gần mới nhận ra chân lý thà chạy xa anh trăm mét còn hơn để anh tóm được và bị dày vò đủ kiểu.
Diệp Chi biến ngay phòng anh làm nơi riêng tư, là cố tình, bật nhạc ầm ĩ may thay là phòng cách âm, đồ ăn vặt vứt bừa bãi chưa kể đống giấy bỏ đi của anh cô cắt lung tung rồi gấp xếp hình.
Anh tựa như một cái máy không chút đoái hoài!
– Quản..
Lời nói chưa thốt ra khỏi miệng Mai Nhi đã đơ người nhìn đống phế liệu trước mặt.
– Có gì không?
Anh điềm nhiên chống tay, không chút mảy may cô vợ đã ôm ghì chiếc gối đệm mà ngủ.
– Đến đưa cái này!
Mai Nhi thở dài đặt hai suất cơm lên bàn rồi lại gần ghế đệm nơi Diệp Chi đang nằm, chỉnh lại thân người sắp ngã xuống khỏi ghế, dọn dẹp lại mấy thứ linh tinh. Mai Nhi tính tình đơn giản một khi đã ngưỡng mộ ai thì từ đầu tới cuối vẫn tôn trọng người đó. Diệp Chi là một trong số đó! Cô bé này hứa hẹn sẽ cho cô mãn nhãn khi liên tiếp chạm tới giới hạn của Hải Khánh mà vẫn tuyệt đối toàn mạng.
– Cậu giảm máy lạnh đi.
Hải Khánh nhún vai tỏ ý không muốn làm, Mai Nhi đành tự thân chỉnh lại nhiệt độ phòng.
– Sao rồi?
– Hai tháng nữa tại trụ sở chính, lũ phản động sẽ tiến hành kế hoạch.
– Nóng lòng tới vậy hẳn sẽ có hậu thuẫn rất lớn.
– Còn Diệp Chi thì sao?
– Vẫn là người vợ hiền thôi.
– Này, cậu không thể bỏ mặc con bé được, hà tất gì phải cưới con bé chứ?
– Làm cảnh!
Điên, Mai Nhi điên thật rồi. Mỗi lần cô định khai thác thông tin thì cái người kia vô cùng vô duyên luôn làm cụt hứng người khác.
Làm cảnh? Chỉ có Vương Hải Khánh mới phát ngôn ra mấy kiểu câu làm người khác tức điên như thế. Tự nhiên cô lại thấy thương cho Diệp Chi bị cái tên xoay như chong chóng chỉ khổ cô bé.
Đúng! Nhưng chỉ một nửa. Còn chưa rõ ai xoay ai nữa mà.
Diệp Chi thức giấc, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà cứ ngỡ đang trên giường liền lăn người bỗng rơi thẳng xuống mặt sàn lạnh cóng, đầu ngẩng lên liền đập cốp vào gầm bàn.
Hai tay ôm đầu xoa xa, mắt nhắm mắt mở suýt xoa đau đã vậy “chồng” không chút đoái hoài chỉ chăm chăm vào cái laptop, làm cô muốn chửi không được.
– Dậy rồi?
Dĩ nhiên dậy rồi, đã thế còn làm trấn động sàn nhà nữa cơ.
– Ăn cơm!
Diệp Chi ngó lên đồng hồ đã hơn 2 giờ chiều, vác cái bụng đói meo bước tới với khuôn mặt in rõ hai chữ ” bất mãn”.
Hải Khánh có vẻ đã ăn xong chừa cô một hộp, Diệp Chi mở ra chỉ mấy món khô khan cơm văn phòng. Cô động đũa gắp mấy miếng cá sốt bỏ miệng rồi vứt đấy.
– No rồi?
Tay đánh chữ, mắt không rời màn hình nhưng mọi biểu hiện của cô dễ dàng thu vào mắt anh .
Hải Khánh vứt công việc sang một bên xoay ghế tựa ngắm nhìn cô vợ nhỏ, vừa nãy ai kia vừa kêu gào lên anh không biết chăm sóc vợ để cô gầy, thật nhức óc.
– Không ăn nữa.
– Vì?
– Không muốn.
Diệp Chi đừng tưởng sẽ ngoan ngoãn nghe theo anh, đại tiểu thư lá ngọc cành vàng trên nhường dưới yêu hà cớ gì để anh xoay chuyển dễ dàng.
– Em! Ra kia, ăn hết cho tôi.
– Anh mơ à?
– Luật thứ ba!
Chính là luật cô không có quyền chống lại anh cho dù vậy thì cô cũng không thể chống lại.
Anh kéo tay cô xoay người đặt cô ngồi trên lòng, Diệp Chi vùng vằng nhưng khó lòng thoát nổi cánh tay rắn chắc kia.
– Giờ thì em nói tôi lí do được rồi đấy cô bé!
– Đồ khốn ! Anh muốn tôi chết vì đau dạ dày thì tôi sẽ ăn hết. Ok?
– Cô bé, nên biết thành thật thì tốt hơn.
Ai kia xoa đầu còn người đó vùng vằng hất tay người kia ra.

Bản nhạc có âm trầm âm cao, chẳng thể cao mãi mà cũng chẳng thể thấp mãi.
Như lúc này Diệp Chi ngồi gác chân trên cây đàn piano trắng muốt, những phím đàn đen trắng dễ dàng khiến cô mê hoặc.
Anh vừa bước vào nhà đã vô cùng ngạc nhiên.
– Thế này sao?
– Còn không nhìn thấy?
– Huh?
– Chủ cửa hàng tặng vợ anh đấy!
Diệp Chi cười khẩy.
Anh ghét tiếng ồn à? Vậy thì ngày nào cô cũng đánh, thậm chí từ sáng sớm, đêm khuya cũng lôi ra, sẽ cố ý đánh chệch nhịp để gây ra tiếng động chói tai.
Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ba ngày sau đó, khi vô tình mẹ chồng tiết lộ phòng của anh cách âm đặc biệt thảo nào mỗi lần anh rúc vào phòng, cô dù đánh mòn tay anh cũng không bao giờ nghe thấy.
Lại thất bại!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN