Vợ À! Anh Muốn Máu! [HOÀN]
Phần 102
Trong căn nhà nhỏ ở thị trấn K, Kì Thiên Ân đang bận tới bận lui ở dưới bếp. Mạc Phong Vũ đang chơi đùa cùng tiểu bảo bối.
Tuy tiểu bảo bối chưa gọi anh là ba nhưng bé cũng không xa cách anh như mấy hôm đầu, lúc ăn cơm còn cực kì chu đáo đút thức ăn cho anh. Đối với Mạc Phong Vũ mà nói đây là một khởi đầu cực kì tốt!
Ăn cơm xong, Mạc Phong Vũ cùng Mạc Diệp An vác cái bụng no nê đi ra ghế sofa, lớn thì ngồi tựa lưng vào ghế đọc báo, bé thì trực tiếp lăn luôn trên ghế xem hoạt hình. Lâu lâu Mạc Phong Vũ lại quay sang nhìn con, ánh mắt chứa đầy yêu thương.
Đột nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn, hai cho con ngồi trong nhà đồng thời nhìn ra ngoài cửa. Cánh cửa vang lên một tiếng, rồi được một lực nhẹ đẩy ra, còn chưa biết ai ở ngoài, Mạc Diệp An đã dùng tốc độ nhanh nhất nhảy từ trên ghế xuống chạy vèo ra ngoài cửa.
Mạc Diệp An mắt nhìn người trước mặt, hai tay ngắn ngủn giang ra tỏ ý muốn được bế. Bà Kì nhìn thấy bé, không nhịn được mà cười tươi, mang hết đống túi mình đang cầm trên tay vứt sang cho ông Kì bên cạnh rồi nhanh chóng cúi xuống, bế bé lên.
Bà Kì véo nhẹ má bé một cái, hỏi: “Tiểu bảo bối có nhớ bà không?”
Mạc Diệp An gật gật đầu: “Nhớ bà nhất!”
“Thế tiểu bảo bối không nhớ ông à?” Ông Kì làm vẻ tức giận, hai tay chống nạnh hỏi.
Như sợ ông giận, Mạc Diệp An vội nói: “Có. Nhớ cả ông nữa!”
Ông Kì lắc lắc đầu, véo nhẹ má bé, mắng yêu: “Con nhóc này!”
Hai ông bà Kì người trước người sau đi vào trong nhà, vừa hay lúc đấy Mạc Phong Vũ cũng từ sofa đi ra.
Ba người chạm mặt nhau, Bà Kì ngạc nhiên đến độ nói lắp: “Cậu…cậu…”
Mạc Phong Vũ lúng túng nhìn bà Kì mở miệng: “Bác gái”, rồi quay sang ông Kì: “Bác trai”
Ông Kì cũng chỉ nhìn Mạc Phong Vũ một cái, điềm nhiên xách túi đồ vào trong bếp như không có chuyện gì.
Kì Thiên Ân thấy không khí ngột ngạt liền chạy ra, nhanh chóng “vuốt lông” cho Bà Kì: “Mẹ, mẹ đến rồi à? Mẹ ngồi xuống đây, con đi lấy nước cho mẹ.”
Bà Kì phớt lờ Kì Thiên Ân, lườm Mạc Phong Vũ một cái rồi bế Mạc Diệp An ra sân sau chơi.
Kì Thiên Ân cũng không biết làm gì chỉ đành lắc đầu rồi quay sang nói với Mạc Phong Vũ: “Đừng để ý quá đến thái độ của mẹ. Em sẽ giải thích với mẹ sau.”
Mạc Phong Vũ: “Là lỗi của anh.” Chỉ vì năm đấy anh không nói một lời đã bỏ đi, gây ra nhiều thương tổn cho Kì Thiên Ân. Chẳng lẽ anh còn có tư cách trách thái độ của bác gái đối với mình?
Trầm ngâm nghĩ một lúc, Mạc Phong Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó vội quay sang hỏi Kì Thiên Ân: “Bác trai đâu rồi?”
Kì Thiên Ân ngó ngó nghiêng nghiêng một hồi vẫn không thấy bóng dáng ông trong nhà liền bảo:” Chắc ba đang ở ban công uống trà rồi!”
Mạc Phong Vũ gật đầu, nói: “Để anh ra nói chuyện với ba!”
—
Mạc Phong Vũ đi ra ban công, thấy ông Kì đang ngồi đọc báo ở đó liền tiến gần. Ông Kì thấy có tiếng bước chân liền nhìn lên, bắt gặp Mạc Phong đang một tay bê trà đến.
Mạc Phong Vũ cẩn thận đặt ấm trà xuống, hỏi: “Cháu có thể ngồi cùng không?”
Ông Kì cũng không phải người hay bắt bẻ, thấy Mạc Phong Vũ nói vậy cũng chỉ “ừ” một tiếng rồi lại chăm chú đọc báo.
Mạc Phong Vũ rót trà ra chén, đưa sang bên chỗ ông Kì: “Bác trai, đây là trà hoa nhài ở Hàng Châu. Bác nếm thử xem có được không?”
Ông Kì gấp tờ báo lại, đặt sang một bên. Nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm, ông Kì gật đầu: “Cũng không tồi!”
Mạc Phong Vũ tâm trạng cực vui, bắt đầu tìm kiếm chủ đề để nói chuyện.
Nghe Mạc Phong vũ nói mập mờ một hồi, ông Kì đột nhiên thở dài một hơi rồi nói: “Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi!”
Mặc dù được cho phép nhưng Mạc Phong Vũ vẫn lưỡng lự một hồi: “Bác trai, Ân Ân năm năm qua sống thế nào?”
Hỏi xong câu này anh thật sự muốn cho mình một cái bạt tai. Dù thế, nhưng anh vẫn muốn biết năm năm qua sống thế nào!
Nhắc đến chuyện cũ của con gái, sắc mặt ông Kì nhanh chóng chìm xuống. Một hồi lâu sau mới cứng đơ mở miệng: “Năm năm qua, con bé thật sự phải chịu nhiều thương tổn rồi!”
Ngày ấy, Mạc Phong Vũ rời cô mà đi. Kì Thiên Ân vẫn một mực giấu, không nói dù chỉ một câu với ba mẹ, cứ thế âm thầm chịu đựng tất cả.
Mãi sau, ông bà Kì mới biết sự việc. Hai ông bà mặc dù tức giận nhưng cũng không biết làm thế nào. Đây là đứa con gái hai ông bà yêu quý nhất, ông bà không nỡ tổn hại đến nó dù chỉ một chút. Huống hồ trong bụng nó còn đang có cháu ngoại!
Ông Kì tìm một căn nhà nhỏ ở thị trấn K để cho Kì Thiên Ân dưỡng thai. Ở đây Kì Thiên Ân rất thích ra trước cửa ngồi nghỉ, mỗi lần ra cô luôn tưởng tượng anh sẽ chợt xuất hiện mang đến cho cô điều bất ngờ. Nhưng càng hy vọng thì lại càng thất vọng, cô cứ chờ thì anh lại không xuất hiện.
Dần dần Kì Thiên Ân không còn đứng chờ anh nữa nhưng cô vẫn theo thói quen mà ra đây.
Mấy tháng sau, đứa bé chào đời, nhà họ Kì ai ai cũng vui mừng. Lúc đó vì chuyện nên để bé họ gì mà Kì Thiên Ân với ông bà Kì chiến tranh lạnh mấy ngày liền.
Ông bà Kì muốn bé theo họ Kì còn Kì Thiên Ân lại muốn theo họ Mạc. Cứ như vậy chẳng ai nhường ai cuối cùng ông bà Kì không chịu nổi đành phải giảng hòa, thuận theo ý của cô.
Bảo bối càng lớn càng xinh xắn, thông minh nhưng lại nghịch ngợm, ông Kì nhìn bé chơi đùa gật gật đầu, cười nói với Kì Thiên Ân: “Đúng là giống hệt con hồi nhỏ.”
Lúc bé biết nói, tiếng đầu tiên là gọi mẹ, sau đó lại bập bẹ gọi ông bà.
Đến khi nói được thành câu, câu đầu tiên bé hỏi chính là: “Ba đâu rồi?”
Câu hỏi này dường như bé đã muốn hỏi từ khi có trí nhớ.
Nghe câu hỏi Kì Thiên Ân không nói gì, có thể là cô không muốn nói cũng có thể là cô không biết phải nói thế nào.
Thấy cô không trả lời, Mạc Diệp An lại hỏi tiếp: “Ba đâu rồi mẹ? Hay là ba không thích con nên mới không ở cùng mẹ con mình?”
Kì Thiên Ân đối diện với con, mắt bé sáng long lanh, cực kì mong chờ câu trả lời.
Kì Thiên Ân hít một hơi, dịu dàng nói: “An An, ba con không phải không thích con mà là ba con phải đi làm việc nên mới không ở cùng mẹ con mình! Con phải thật ngoan rồi mẹ bảo ba về với con có được không?”
Mạc Diệp An gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
—
Từng dòng kí ức vụn vặt được ông Kì tỉ mỉ kể lại.
Mạc Phong Vũ im lặng nghe ông kể, lồng ngực cứ nhơi từng hồi một.
Hóa ra sau khi anh đi cô đã từng chờ anh từng ngày như thế. Đến cả lúc con hỏi anh ở đâu cô cũng không dám nói thật!
Cả hai người đều rơi vào trầm lặng, đối với ông Kì đây là quá khứ ông không muốn nhắc lại nhất.
Ông quay sang nhìn Mạc Phong Vũ, một lúc sau mới nói: “Tôi không cần cậu phải bù đắp cho con bé, chỉ cần cậu đừng làm tổn thương nó là được rồi! Một lần tổn thương này đối với nó là quá đủ rồi! Con bé giao cho cậu!”
Mạc Phong Vũ nghiêm túc nhìn ông, đáp lại: “Vâng!” Lần này anh quay về chính là chuộc lỗi với cô, những năm tháng đã qua cô vất vả rồi, sau này anh phải bù đắp cho cô thật tốt!
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Chương cuối nên viết dài. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện và theo dõi một tác giả lười viết như mình! Năm tháng qua có các bạn đọc truyện mình thật sự rất vui! Một lần nữa cảm ơn các bạn!
❤12/08/2018-06/10/2019❤
– Mốc Meo –
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!