Vợ À! Anh Muốn Máu! [HOÀN]
Phần 98
Lần đó vì vết thương quá nặng Mạc Phong Vũ phải mất 2 đến 3 năm mới hồi phục lại được. Đến tận bây giờ chân đi vẫn còn cảm giác có chút không chân thực.
Minh Tự đi đến gần Mạc Phong Vũ, thấp giọng nói: “Lão đại, vết thương của anh còn chưa ổn định không nên đứng quá lâu!”
Mạc Phong Vũ trầm mặc nhìn theo hướng Kì Thiên Ân cùng Mạc Diệp An vừa đi. Một lúc sau anh mới gật đầu: “Về thôi!”
Minh Tự đỡ Mạc Phong Vũ đi về chiếc xe màu đen gần đấy, rất nhanh chiếc xe nổ máy rời đi.
Nơi ở hiện tại của Mạc Phong Vũ cũng chính là nhà của Đường Ngạn. Tất nhiên là không phải một mình Đường Ngạn ở! Nghe nói trong cái lúc anh sống dở chết dở, Đường Ngạn lại không hề hay biết mà ở nhà “ngọt ngào” với cô gái mới quen! Thật đúng là tức chết mà!
Xong cái lúc anh đang dần bình phục lại thì cậu ta mới biết tin, không ngại ngần mưa gió quyết một lòng đến thăm anh vì cảm thấy tội lỗi!
Hừm vế sau mới thấy cậu ta còn có chút lương tâm đấy!
Nhưng cái gọi là “còn một chút lương tâm” của cậu ta đã nhanh chóng biến mất tăm khi Mạc Phong Vũ biết được căn phòng của mình đã bị Đường Ngạn trắng trợn cướp lại sau đó tân trang lại làm phòng cho cô gái kia!
Khi anh hỏi vì sao thì Đường Ngạn chỉ thản nhiên đáp trả một câu: “Nhà tôi thiếu phòng!”
Đấy mọi người thấy chưa? Cái này gọi là đỉnh cao của trọng sắc khinh bạn đấy!
Cùng lúc này tại thị trấn K.
Kì Thiên Ân cùng Mạc Diệp An rảo bước đi về căn nhà hoa gần đấy. Lúc trước, khi Diệp An được 2 tuổi cô đã chuyển về nơi này ở, trong lúc thời kì tấc đất tấc vàng như này tìm được một chỗ đẹp là rất khó. Cũng may là có ba cô đứng ra giúp cô giành được mảnh đất này ở chỗ đấu giá.
Bao xung quanh nhà là đủ các loại hoa đều là tự tay cô trồng rồi chăm sóc. Mùa xuân lại là mùa hoa nở, vì vậy ở đây nơi nơi đều ngập sắc hoa.
Kì Thiên Ân dịu dàng nhìn tiểu bảo bối nhỏ tung tăng chạy nhảy phía trước, càng nhìn cô càng thấy giống Mạc Phong Vũ nhất là đôi mắt đỏ nhạt của cô bé.
Mạc Diệp An đang chạy nhảy ở phía trước đột nhiên dừng lại, như chợt nhớ ra điều gì cô bé xoay người lại, chạy bành bạch về phía Kì Thiên Ân.
Kì Thiên Ân thấy vậy liền hỏi: “Tiểu bảo bối, con sao vậy?”
“Mẹ, Diệp An vừa nhớ ra lúc nãy ở đằng sau cây cổ thụ ở bãi cỏ lớn có một chú cứ nhìn mẹ với con!”
“Tiểu bảo bối, con không nhìn nhầm đấy chứ?” Lúc nãy ở đó chỉ có cô với tiểu bảo bối, tự nhiên sao lại chui ra một người nữa rồi?
Mạc Diệp An thấy mẹ có vẻ không tin liền bắt chước mấy ông chú trong bộ phim tình cảm lúc tám giờ vỗ vỗ ngực nói: “Con thề là mình không nhìn nhầm!”
“Được rồi! Vậy sau này con thấy người lạ nhớ là phải chạy ngay đến chỗ mẹ đấy nhé!”
“Vâng! Con biết rồi!” Tiểu bảo bối ngoan ngoãn gật đầu rồi lại tung tăng chạy nhảy về phía trước.
Kì Thiên Ân chầm chậm bước theo sau, trong lòng là một mớ suy nghĩ ngổn ngang. Lúc nãy nghe tiểu bảo bối nói ở bãi cỏ lớn có người đứng đằng sau cây cổ thụ nhìn cô với tiểu bảo bối chơi đùa, trong đầu cô lại hiện lên một loạt hình ảnh của Mạc Phong Vũ, làm cô suýt bị ý nghĩ của chính mình lừa gạt người đứng đó chính là anh!
Kì Thiên Ân cười chua xót, cô đúng là nhớ anh đến điên rồi!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!