Vợ á? Anh nhận em từ lâu rồi
Chương mở đầu : Gia đình mới.
Chính Ngải Ly năm mười lăm tuổi mới thấu hiểu điều này!
Cô còn nhớ,trước khi gặp anh,cuộc sống của cô khó khăn đến nhường nào.
Cô năm 14 ngây thơ,hồn nhiên,không hề có chút tự ti nào.
Cô của năm 15 mới có thể hiểu được sự khắc nghiệt của xã hội.
~~~~~~~~
Cha cô từng hỏi cô,sau này,con muốn làm nghề gì.
Cô nói,cô muốn làm bác sĩ,để chữa khỏi bệnh cho Ngải Lâm.
Cũng là ngày hôm ấy,mẹ cô hỏi.
Nếu có một ngày con phát hiện cha mẹ ruột của con ở một nơi xa,con đang sống với người từng cứu con,con sẽ làm thế nào?
Cô giáo từng dạy cô,cha mẹ ruột mới là người thân của chính bản thân,không ai ghét con mình cả.
Cô hồn nhiên nói.Vậy,con sẽ về với ba mẹ ruột!
Khi cô đang học tiểu học,đã nghe thấy hàng xóm nói,cô là con hoang,bị cha mẹ vứt bỏ.
Cô không tin,chạy đi hỏi ba mẹ,ba mẹ cô mỉm cười nhìn cô,nói rằng,con hãy nhớ,ba mẹ là người thân của con.
Vào ngày sinh nhật cô,những người mặc áo đen đã đưa cô đi.
Cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ,thấy mẹ cô,đang gục mặt vào vai ba cô khóc.
Mà em trai cô,cũng đau lòng đến mức suýt nữa xảy ra tai nạn.
Họ nói,họ sẽ đưa cô đến gặp ba mẹ ruột của cô.
~~~~~~~~~~
Chính ngày sinh nhật cô,cũng chính là ngày thay đổi vận mệnh của cô.
Ngải Ly ngồi trong xe,cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt,lại mùi của điều hoà làm hô hấp của cô có chút khó khăn.
Cô nhìn ngắm xung quanh xe,chiếc xe màu đen này,ngay cả ở nơi cô ở cũng chưa nhìn thấy 1 lần.
Cô chỉ nhớ cô giáo bảo ô tô là chiếc xe có 4 bánh,có cửa kính và ngồi được nhiều người.
Chẳng phải chỉ ngồi được 4 người thôi sao?Cũng bằng chiếc xe chở bò nhà cô mà.
Cô là người biết che dấu cảm xúc,lại rất nhạy bén mặc dù không sống nhiều ở nơi thành thị,cô nghĩ,chắc chắn gặp được ba mẹ ruột của cô sẽ có mặt xấu.
Quả nhiên ý nghĩ của cô là đúng.
Khi cô đến cổng,chỉ có một người đàn ông lớn tuổi,râu bạc và những người mặc chiếc áo giống nhau đứng đón.
Những chiếc áo giống nhau,gọi là đồng phục,vậy họ chắc là người giúp việc ở đây.
Mà , những người áo đen bảo đưa cô đi gặp ba mẹ ruột của cô.
Nhưng không thấy họ đâu cả.
Lòng cô bỗng trùng xuống.
Chỉ có người đàn ông lớn tuổi kia,nhìn cô rất trìu mến,nói rằng ông ấy là ông ngoại cô,từ bây giờ,cô sẽ mang họ Trần.
Và người quản gia , họ rất tôn trọng cô,nói rằng,ông ngoại cô đã sắp xếp phòng cô ở tầng 3.
Cô theo sự chỉ dẫn của người quản gia,theo bọn họ lên tầng.
Mở cửa ra,một chiếc gối lao thẳng đến khuôn mặt cô :
-Cút ra ngoài! Tao không có con gái,con gái tao chỉ có Diễm Diễm,cho dù ông ta công nhận mày là cháu,thì tao cũng không bao giờ nhận mày là con._Người phụ nữ lao đến-
Tại mày,tại mày mà Diễm Diễm phải bỏ nhà,bỏ ông ngoại và người thân của nó,mày là cái quái gì? Sao lại không an phận ở nơi mày sống đi! Cớ sao phải bám bíu lấy nhà tao!
Toàn thân cô run lẩy bẩy,từng lời nói như đâm vào trái tim cô,khiến nó đau rát,cô thụp xuống,đây là người mẹ ruột của cô sao? Có thật sự cô nên ở đây? Cô có phải là người phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác?
Người quản gia tức tốc ngăn người phụ nữ , nhanh chóng kéo ra ngoài.
Để cô ngồi một mình trong căn phòng đẹp đẽ mà lạnh lẽo,u tối.
Căn phòng màu hồng rực rỡ,tất cả đồ dùng đều được xếp gọn gàng ,hẳn là của Diễm Diễm.
Cô gục mặt xuống khóc,đây có thực sự là cuộc sống mà cô mong muốn? Ở bên ba mẹ ruột,sống cùng người thân?
Khoảng 3 tiếng sau,cửa phòng có tiếng gõ nhẹ,cùng với lời nói :
-Ngải Ly,anh vào được không?
Đây, chẳng lẽ là người anh trai mà ông ngoại nhắc tới?
-Vâng,anh vào đi.
Thiếu niên bước vào,phong độ và khí chất đại gia,mặc quần áo ngủ cũng đầy vẻ quyền quí.
Anh nhìn cô một lát,đưa tay chạm nhẹ vệt nước mặt chưa lau khô của cô,nói dịu dàng:
-Anh là Hồng Diêu,là anh trai ruột của em…
Cô đáp : -Vâng.
-Em biết đấy,Diễm Diễm ở nhà này hơn mười năm rồi,cả gia đình đều quí nó,đều coi nó là người thân….
Cô cảm thấy cô họng mình đắng ngắt.
Hồng Diêu nhìn cô,ánh mắt có phần lạnh hơn,nói tiếp :
-Vì thế nên khi mất đi một người mình từng coi là ruột thịt,làm sao có thể nguôi ngoai nhanh vậy được? Vả lại nó vừa mới đi sáng nay,em vừa đến….cho nên, anh mong em bỏ qua cho mẹ cũng như gia đình mình,rồi họ sẽ quen thôi,được không?
Câu nói có phần an ủi,nhưng giọng nói của anh ta giống như vừa đấm vừa xoa,làm trái tim cô nghẹn ứ!
Cô không còn sức mở miệng, đành gật đầu lia lịa,cố gắng ngăn bản thân mình khóc.
Hồng Diêu chú ý quan sắc nét mặt của cô,sau đó đứng lên ,giọng nói đanh lại :
-Em nghỉ ngơi cho tốt,đừng quên xuống ăn cơm,ông ngoại biết em khóc sẽ không vui đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!