Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 324
Cố Tiểu Mạch chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật vặn vô lăng, đạp chân phanh, trước khi chiếc xe tải lao về phía họ thì anh đã đi sang một hướng khác.
Trên đường không thể không mở đèn chỗ chuyển hướng đường nếu không những chiếc xe trên đường sẽ đâm vào nhau, Mộ Bắc Ngật rẽ sang chỗ lan can bảo vệ, chiếc xe tải lướt qua xe của Mộ Bắc Ngật, mất kiểm soát đâm vào một chiếc xe phía sau không kịp tránh đi chỗ khác.
Cố Tiểu Mạch mở to mắt, bộ dạng kinh ngạc và sợ hãi, cô nhào sang bên cạnh, tay cô đập vào cánh tay của Mộ Bắc Ngật.
Còn Mộ Bắc Ngật, anh không kịp bảo vệ đầu của mình, gáy đập vào cửa xe, cơn đau ập đến khiến Mộ Bắc Ngật rên một tiếng, vết thương ở đầu phát tác, đầu óc choáng váng, máu tươi chảy ra.
Sau đó nghe thấy một âm thanh rất lớn đằng sau, lửa cháy bùng bùng.
Cố Tiểu Mạch ngoái đầu nhìn một cái, đôi mắt đẫm lệ đã nhòa đi chỉ thấy phía trước có lửa, Mộ Bắc Ngật bị thương nặng hơn nhưng lúc này anh lại khó khăn giơ tay lên che mắt Cố Tiểu Mạch lại, “Đừng nhìn.
”
Cố Tiểu Mạch ngoài gân cốt đau nhức ra thì không bị thương ngoài da, ngược lại là Mộ Bắc Ngật, tay anh che trước mắt cô, cô nhìn rõ tay anh đang run lẩy bẩy.
Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, không quan tâm bên tai truyền đến tiếng gào thét, tiếng còi xe cảnh sát từ xa lại gần và tiếng hỗn loạn xung quanh, cô chau mày, đẩy tay đang che mắt mình của Mộ Bắc Ngật ra.
Lọt vào mắt cô là khuôn mặt trắng bệch tái mét của Mộ Bắc Ngật, máu me bê bết, đôi mắt muốn nhắm lại, hình như anh chẳng còn chút sức lực nào cả.
Lúc này Cố Tiểu Mạch mới thật sự lo lắng, cô vội vàng lên tiếng: “Mộ Bắc Ngật, anh cảm thấy chỗ nào khó chịu? Tôi gọi xe cấp cứu ngay đây!”
Mộ Bắc Ngật ngả đầu vào ghế, bị cô nắm chặt tay, anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay cô truyền sang, cũng không tệ!
Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh nhưng tình huống khẩn cấp, làm sao Cố Tiểu Mạch có thể vô tình đến mức lấy mạng sống của Mộ Bắc Ngật ra làm trò đùa.
Cô không buông tay anh ra, một tay tìm điện thoại.
Đúng lúc Dịch Bách gọi điện đến, mùi khói đằng sau càng lúc càng khó chịu, đôi mắt nhòe đi, Cố Tiểu Mạch cố gắng nhìn đầu xe bị đập vào ở trước mặt mình, cô có dự cảm không lành!
Cô vội vàng nghe điện thoại, giọng nói gấp gáp: “Dịch Bách, mau đến đây, Mộ Bắc Ngật bị thương rồi!”
Từ trong điện thoại Dịch Bách có thể nghe thấy giọng nói lo lắng run rẩy của Cố Tiểu Mạch, cậu ta nôn nóng, thốt ra một câu, “Bảo vệ Tổng giám đốc Mộ!” sau đó tắt điện thoại, lao ra ngoài.
Cố Tiểu Mạch nín thở không ngửi mùi xăng dầu, cô cố gắng kéo Mộ Bắc Ngật ra khỏi ghế lái mới phát hiện ra người anh cũng đang chảy máu.
Rốt cuộc… là có chuyện gì? Tại sao lại bị thương nặng như thế?
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, nhìn thấy ba chiếc xe đâm nhau, chiếc nào cũng tan tành.
Thời tiết âm u, đúng lúc xế chiều, màn đêm dần buông xuống.
Đập vào mắt một chú cảnh sát là cảnh tượng Cố Tiểu Mạch đang ngồi bệt dưới đất ôm Mộ Bắc Ngật, người phụ nữ chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhưng có thể thấy cô rất lo lắng và đau đớn khiến người ta có cảm giác cổ họng như bị ai đó bóp chặt không thể nào thở được.
Cố Tiểu Mạch đúng là rất lo lắng, cô muốn nới rộng khoảng cách giữa cô và anh, không liên lạc nữa, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ sẽ để Mộ Bắc Ngật chết, chưa bao giờ!
Cô ôm đầu của Mộ Bắc Ngật, lo lắng đến mức toát mồ hôi, bàn tay cô đẫm máu của Mộ Bắc Ngật, nhưng cô không quan tâm, cô cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, “Đừng ngủ! Đừng ngủ!”
“Cô đang lo lắng cho tôi?”
Mộ Bắc Ngật vẫn còn chút tỉnh táo, nghe xong anh mở mắt ra, đôi mắt long lanh nhìn Cố Tiểu Mạch, môi mỏng mấp máy.
“Đến lúc này rồi mà anh vẫn còn đùa được sao?”
Người toàn là máu kia kia!
Bỗng nhiên tiếng sấm vang dội khắp trời, đêm nay chắc sẽ có một trận mưa lớn!
Tài xe xe tải bị thương rất nặng, tim ngừng đập vài lần, hiện trường hỗn loạn khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy như thần chết sắp đến, nhất là khi nhìn khuôn mặt đẫm máu của Mộ Bắc Ngật, cơ thể cô run cầm cập, tất cả những ác mộng cô từng gặp phải bỗng nhiên hiện lên…
Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, hàm răng sắc nhọn muốn cắn cho môi bật máu mới cam tâm, cô bắt mình phải tỉnh táo!
Cô vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng, nhất định không thể ngã vào đó nữa nếu không cô sợ cô sẽ không thể nào đối mặt với người đang ở trước mặt cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!