Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh - Chương 760
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh


Chương 760


Chương 760:

 

Cố Tiểu Mạch ôm chặt bình rượu trong lòng, muốn vờ như không nhìn thấy mà rời đi, nhưng có vẻ như không khả thi cho lắm, cô chỉ có thể căng da đầu, giả vờ điềm tĩnh, trên mặt cố nặn ra một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Vừa đến gần anh, hừ, liên ngửi thấy cả người Mộ Bắc Ngật toàn là mùi rượu. Cố Tiểu Mạch không nhịn được mà nhăn mày, mùi rượu đúng là nồng thật.

 

Mộ Bắc Ngật nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ở trước mặt, ánh mắt thâm thúy cuối cùng cũng có chút cảm xúc: “Ra ngoài mua rượu uống sao?”

 

Anh dùng giọng nói trầm buồn phá vỡ sự ngại ngùng trước tiên.

 

Nghe thấy anh nói như vậy, Cố Tiểu Mạch cũng không còn cảm thấy khó xử nữa, vô thức chạm vào chóp mũi mình, mở miệng cười nói: “ Có chút khó ngủ nên mua chút rượu uống, không ngờ tới tổng giám đốc Mộ Bắc Ngật cũng thật có nhã hứng nha, cũng đến uống rượu đó, thật là trùng hợp”

 

Nói xong mới phát hiện, khuôn mặt của Mộ Bắc Ngật đầy trầm mặc, lông mày anh nhíu chặt, chỗ nào có nhã hứng chứ.

 

Hai người rơi vào tình trạng ngượng ngùng và im lặng một lúc, kể từ khi hai người gặp lại nhau, mối quan hệ giữa hai người luôn do Mộ Bắc Ngật chủ động, Cố Tiểu Mạch thực sự chưa nghĩ đến việc làm thế nào để hòa hợp.

 

Cô nhịn một lúc lâu mới không nhịn được nữa mà nói: “Vậy tôi không làm phiền anh nữa đâu, tôi đi trước đây”

 

Cố Tiểu Mạch quay đầu muốn rời khỏi, cô muốn cách xa tên quỷ rượu này ra. Chỉ cần ngửi mùi rượu trên người anh cũng đoán ra anh uống không ít rượu rồi.

 

Hóa ra người uống rượu trong quán lúc nãy chính là Mộ Bắc Ngật, cô phải nhanh chóng tránh xa quả bom nguy hiểm không đặt giờ nổ này ra mới được.

 

Cố Tiểu Mạch vừa mới xoay người, cánh tay liền bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy, còn chưa dùng tới mấy phần sức lực, chỉ giống như nắm lấy một cách tượng trưng. Sau đó, Cố Tiểu Mạch liền nghe thấy tiếng cười nhẹ ở sau lưng.

 

Cố Tiểu Mạch buồn bực, âm thanh của người ở phía sau càng ngày càng gần, bờ môi như có như không chạm vào vành tai của cô: “Em muốn uống rượu sao? Sợ chỗ rượu này em uống không đủ đâu, không bằng để anh dẫn em đi đến một chỗ, thế nào?”

 

Lúc anh nói chuyện, hơi thở đầy mùi rượu như có như không lướt qua tai của Cố Tiểu Mạch, ngứa ngáy, đến mức không khí xung quanh cũng có chút mỏng manh.

 

Gô run rẩy một hồi, định lên tiếng từ chối, nhưng Mộ Bắc Ngật dường như cố ý hay vô tình lại đang kích thích cô, “Không dám sao? Sợ anh làm gì em à? Hay là em cảm thấy mình không dám nếm rượu ngon?”

 

Cố Tiểu Mạch bật lên một tiếng, tính khí nổi lên, xoay người nhìn Mộ Bắc Ngật, cười đầy tự tin, nói: “Tổng giám đốc Mộ Bắc Ngật, kế kích tướng không có tác dụng với tôi đâu. Tôi thật sự sợ rằng anh sẽ làm gì tôi đó. Dù sao anh với tôi mà nói đã sớm không có tín nhiệm rồi, vẫn là mong Tổng giám đốc Mộ thả tôi ra, không thì tôi thực sự sẽ hiểu lầm đó”

 

Cố Tiểu Mạch cười cười, Mộ Bắc Ngật nhìn thấy cái người mặt cười nhưng trong lòng lại không cười này, tinh thần không tự giác mà thả lỏng.

 

Anh bình thản đồng ý một tiếng, môi mím lại thành một đường thẳng.

 

Cố Tiểu Mạch bất giác bị hấp dẫn mà nhìn sang, âm thanh cảnh báo vang lên trong lòng. Người trước mặt cô là Mộ Bắc Ngật cô không nên thả lỏng chính mình mà tiến lại gần anh ta.

 

Cố Tiểu Mạch cúi đầu định tách khỏi tay anh, liền nhìn thấy vết sẹo.

 

trên khớp tay của Mộ Bắc Ngật, nhất thời nheo mắt, vết thương vốn dĩ không lớn nhưng lại rạch ra một đường. Cánh tay anh vốn trắng nên vết thương hiện lên càng rõ ràng.

 

Mộ Bắc Ngật say rượu nên thần trí giờ này có chút mơ hồ, chỉ biết Cố Tiểu Mạch bây giờ đang ở cạnh mình, trong lòng đang cực kỳ vui mừng, ngay cả ánh mắt cũng thả lỏng.

 

Cuối cùng qua một lúc sau, Cố Tiểu Mạch thở nhẹ một hơi, thỏa hiệp nói: “Vậy chỗ tốt mà anh nói là ở đâu? Tôi đi cùng anh”

 

Vẫn là có chút không nhẫn tâm để một mình anh ở lại chỗ này.

 

Mộ Bắc Ngật tự mình lái xe tới đây, uống say mèm còn muốn quay về, khi Cố Tiểu Mạch đề nghị lái xe, Mộ Bắc Ngật tự nhiên không từ chối. Anh ngoan ngoãn đưa chìa khóa xe trong tay cho cô.

 

Nhưng không ngờ rằng Cố Tiểu Mạch vốn không rành về ô tô lần này lại lên xe, sang số vô cùng thành thạo, thậm chí trước khi lái xe còn liếc qua kính chiếu hậu nhìn Mộ Bắc Ngật đang ngả lưng thư giãn trên ghế, nhắc nhở: “Anh năm chắc vào, tôi lái xe rất nhanh đó”

 

“Ừm, giao mạng cho em, em lái đi” Mộ Bắc Ngật nhắm mắt, không kìm được mà thấp giọng cười cười.

 

Tiếng cười đó lan vào trong tai Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại, thật là quyến rũ chết người mà!

 

Cô điều chỉnh tâm trạng, đạp ngay chân ga rồi phóng xe về phía trước với tốc độ nhanh, đường vào ban đêm không có xe nên càng cho Cố Tiểu Mạch thêm không gian.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN