Vợ Câm
Phần 24 : Cầu hôn
– Cô là Tiểu Nam đúng không ? Nếu cần biết quá khứ cô đã trải qua những gì thì nên đến tìm tôi…
Dòng tin nhắn không đầu không đuôi khiến Tiểu Nam có chút ngây dại mà đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nhận được tin nhắn như thế này. Có hôm trong tin cô còn nhận kèm hình ảnh một chiếc áo thun cũ của bé gái máu me be bết… Lúc đầu cô còn nghĩ đây là tin nhắn lừa đảo của bọn ăn không ngồi rồi nhưng càng ngày cô càng tin tưởng đây là sự thật. Hình như có ai đó đang cố tình muốn nói cho cô biết những thứ mà trong quá khứ cô đã từng trải qua..
Tiểu Nam xoa xoa đầu , cô đặt điện thoại xuống , trong bộ não cô lại hiện lên những đoạn ký ức ngắt quãng rối mù mịt. Những khóm hoa hồng , ngọn lửa bập bùng cháy lớn, tiếng cười man rợ , ánh mắt của một bé gái, cái nắm tay đầy ấm áp của ai đó cả sự đau đớn từ thân thể… cô thật sự sợ hãi , những hình ảnh đó quen thuộc đến đáng sợ mà cô rõ ràng lại không thể nhớ được một chút gì. Trong cô vừa tò mò lại vừa mơ hồ , cái cảm giác sắp nhớ ra được bỗng dưng bị kéo lại thành con số 0 khiến tâm tình cô như rơi xuống vực thẳm , vừa khó chịu vừa bực tức lại xen lẫn cảm giác lo âu sợ hãi.
Trong quá khứ cô đã trải qua những gì mà tại sao những ký ức của cô lại không thể tìm ra được ? Khi cô 10 tuổi , khi cô 12 tuổi…cô là người như thế nào ?
– Tiểu Nam , em đang nghĩ gì vậy ?
Nghe tiếng Hoắc Ngôn hỏi , Tiểu Nam vội trấn tĩnh , cô cười thật tươi nhìn anh , trả lời :
– Không có gì , em chỉ suy nghĩ vài chuyện thôi.
Hoắc Ngôn đi đến ôm lấy cô , anh vén vài lọn tóc đang lòa xòa trên mặt cô.
– Có thể nói cho anh biết được không ?
Cô cười tươi tắn :
– Thật sự không có gì mà.
– Ừ đừng nghĩ gì nhiều , nếu có gì không ổn phải nói với anh ngay , nhớ chưa?
Tiểu Nam không nói gì , cô chỉ gật đầu đáp lại. Nhìn gương mặt điển trai nhu hòa của anh , cô thật sự cảm thấy có chút đau lòng. Bản thân cô hình như chưa bao giờ thật sự hoàn thiện , trước kia cô không cha không mẹ nghèo khó để anh phải đưa tay ra cưu mang , bây giờ lại mơ hồ giữa những ký ức không rõ ràng của quá khứ…
Cô hình như chưa bao giờ được yên ổn…cô cũng chưa bao giờ thắc mắc về thân thế của mình hoặc về ba mẹ của mình..
Ngước đôi mắt long lanh to tròn lên nhìn anh , cô hỏi :
– Ngôn , anh không thắc mắc em là ai sao ?
Ngôn nhìn cô , anh khó hiểu :
– Em là Tiểu Nam , là người anh yêu thương , anh làm sao lại thắc mắc được ?
Tiểu Nam lắc đầu , cô cười cười :
– Không , ý em hỏi là về người thân của em , chẳng hạn như ba mẹ em hoặc vì sao em được nhận nuôi ?
Ngôn khẽ run run , anh cười trấn an cô :
– Không. Em là ai cũng được , có gia đình cũng được mà không gia đình cũng được , anh không quan tâm.
Cô lại khó khăn hỏi :
– Nếu…nếu chẳng may trong quá khứ em từng là người không tốt hoặc có cuộc sống không tốt thì anh có chán ghét mà rời xa em không ?
Hoắc Ngôn cau mày , anh nghiêm túc trả lời :
– Nam , anh yêu em , yêu con người hiện tại , tương lai và cả quá khứ của em. Anh nhận định là em sẽ không để một thứ gì bên ngoài tác động làm anh ngừng yêu em. Hoắc Ngôn anh thà rằng cô độc cả đời chứ nhất quyết không bao giờ yêu đương nông nổi. Đối với anh , em còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh.
Tiểu Nam hốc mắt đỏ ửng , cô rưng rưng nhìn anh , môi mấp máy :
– Ngôn…em có đáng không ?
Ngôn gật đầu chắc nịch :
– Đáng , rất rất đáng.
Ngưng một lát , anh lại hỏi tiếp , lần này giọng nói có chút xúc động :
– Nam nếu như là anh từng làm việc có lỗi với em , vô tình lấy đi thứ em yêu thương yêu quý nhất khiến em đau khổ…vậy… em có còn yêu anh nữa không ?
Tiểu Nam nhìn anh , cô nhoẻn miệng cười :
– Em vẫn yêu anh.
– Em chắc không ?
Cô đưa ngón tay lên ngoắc vào tay anh , hứa :
– Anh tin chưa ?
Hoắc Ngôn ôm lấy cô , môi anh cười thật tươi sự lo âu khi nãy đã tan biến. Bỗng dưng anh quỳ xuống , lấy từ túi quần một chiếc hộp nhung đỏ thẩm chìa ra trước mặt cô..
Tiểu Nam ngạc nhiên đến nỗi cô dùng cả hai tay đưa lên mặt để che giấu bớt sự phấn khích của mình…Nhẫn…là nhẫn…
Hoắc Ngôn một thân sơ mi đen quần âu đen lịch lãm , anh cười nhẹ , nụ cười vừa đủ làm tỏa sáng gương mặt vốn đã đẹp chết người của anh. Giọng nói ấm áp , bàn tay anh khẽ nâng chiếc nhẫn lên cao , dưới ánh sáng sớm mai hình ảnh anh càng thêm đẹp đẽ.
– Nam , Hoắc Ngôn anh trước chỉ có một người , sau cũng sẽ chỉ có một người. Chi bằng để anh cô đơn một mình , em có thể từ thiện lấy anh không ? Anh hứa sẽ cho em tất cả những gì anh có miễn sao em đừng bắt anh hái sao trên Trời hay đưa em đi lên dãy Ngân Hà tham quan là được… ngoài ra tất cả những thứ có trên mặt đất chỉ cần là em muốn anh sẽ cho không hối tiếc. Cứu vớt cuộc đời anh đi , có được không ?
Đây là cầu hôn sao , là anh đang cầu hôn cô sao , sao nghe có mùi ép buộc thế này ?!
Tiểu Nam che miệng cười hạnh phúc , cô không thể nghĩ được một người đàn ông có chút lạnh lùng tàn nhẫn như cô nhưng lại có thể suy nghĩ ra lời cầu hôn bá đạo đến như thế . Nhưng không sao , cô thích !
Bàn tay của cô đang được anh nắm chặt khẽ rung rung , cô phe phẩy những ngón tay thon đẹp , môi cười rạng rỡ hạnh phúc :
– Được , em sẽ cứu vớt đời anh. Để một người neo đơn vợ như anh lang thang ngoài xã hội sẽ gây ảnh hưởng đến vô số những gia đình đang hạnh phúc , em thay mặt xã hội giúp đỡ cuộc đời anh. Được chứ ?
Hoắc Ngôn bật cười , anh chưa bao giờ cười tươi đến như thế , tiếng cười vang lên giòn tan lại lắc đầu lia lịa.. Anh thế mà lại thua cô vợ nhỏ xinh đẹp này !
– Làm vợ anh nhé !
Tiểu Nam gật đầu , cả gương mặt sáng bừng hạnh phúc :
– Vâng.
Hoắc Ngôn nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô, chiếc nhẫn vừa khít, xinh đẹp lộng lẫy…
Kéo anh đứng lên , cô đưa tay choàng qua cổ anh , anh lại nhấc bỗng cô lên , dưới ánh nắng đôi vợ chồng hạnh phúc như được phát họa từ tranh vẽ , đẹp rạng ngời không tỳ vết.
Thế nào là hạnh phúc ?
Là khi tay một người được một người nắm chặt , không cần giàu sang chỉ cần dù là mưa hay là nắng đôi bàn tay ấy vẫn không tách rời…
Nếu sau này có gian khổ có khó khăn , chỉ cần trong phút giây nào đó ta khẽ nhớ lại lý do vì sao ta từng bên nhau , là được.
Bầu trời nào mà không có bão giông ?!
Đám cưới của Hoắc Ngôn và Tiểu Nam sẽ được diễn ra vào 5 tháng nữa. Thời gian này mọi người đa số rất bận , bọn người Cảnh và Định lên kế hoạch về tiệc cưới. Tiểu Nam cùng 2 lão bà bà lại hăng say trong việc chọn váy cưới , chọn hoa cưới. Khỏi nói Hoắc Ngôn phải bận đến mức độ nào , anh trong thời gian này cố gắng sắp xếp giải quyết hết tất cả công việc của 8 tháng tiếp theo vì theo dự định sau khi cưới anh sẽ đưa Tiểu Nam đi du lịch , kèm theo đó là kế hoạch chữa bệnh cho cô.
Trong thành phố tin đồn Hoắc Ngôn chuẩn bị cưới vợ đang lan xa , lan cả đến tai người đàn ông nào đó đang âm mưu hại người.
Nói về Phàm , sau khi biết tin Tiểu Nam sẽ lấy Hoắc Ngôn , anh không có một biểu hiện gì quá khích. Khi nghe được tin chính xác từ chính miệng của Tiểu Nam , anh im lặng một hồi thật lâu , sau đó mỉm cười chúc cô hạnh phúc..
– Nam , phải thật hạnh phúc , nếu có tổn thương hãy đến tìm anh , trước khi nhìn thấy em thật sự hạnh phúc anh sẽ không lấy ai khác !
Anh đã từng là người đến trước nhưng chậm một bước anh lại trở thành kẻ đến sau. Giá như ngày đó , anh đưa cô đi theo thì có lẽ giờ đây chí ít không yêu anh cô cũng sẽ không yêu Hoắc Ngôn
Phàm nở nụ cười chua chát , không sao , chỉ cần cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ hạnh phúc. Những việc làm sai lầm của anh giành cho cô khi nào có cơ hội anh sẽ xin cô tha thứ.
Gần 1 tháng qua , Tiểu Nam không nhận được những tin nhắn khủng bố kia nữa. Cuộc sống của cô tương đối ổn định và hạnh phúc ngoài trừ những cơn ác mộng được lập đi lập lại. Có khi cô còn thấy được nữa là mặt của một người đàn ông lớn tuổi , chính người đàn ông đưa cô đi lấy cá về làm khô cũng chính là người đàn ông cười man rợ trong căn nhà hoang tối tăm.. Cô có âm thầm nhờ Tần đi điều tra tìm người đó nhưng vẫn không có kết quả.
Trong phòng bệnh cao cấp.
Chú Đại đang ngồi trên giường bệnh , trước mặt ông là Hoắc Ngôn đang mở tập hồ sơ lên xem.
– Chú Đại , đây là sự thật ?
Lão Đại tay run run , ông nói trong xúc động :
– Kết quả xét nghiệm tương đồng 99.99% thì không thể nào là giả được. Ngôn , Tiểu Nam là con gái của chú.
Ngôn nheo nheo mắt , anh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông.
– Chú Đại , Tiểu Nam rất giống với mẹ cô ấy sao ?
Lão Đại ngạc nhiên , ông hỏi gấp :
– Con biết cô ấy , con đã biết sao ?
Ngôn gật đầu , giọng anh từ tốn :
– Cũng không hẳn là con biết , con chỉ nghi ngôn chứ chưa có kết quả chính xác. Vì con không biết tên thật của chú là Phương Hào.
Lão Đại càng ngạc nhiên hơn nữa, ông khó hiểu hỏi :
– Người biết tên thật của chú hầu như đã chết hết ,sao con biết được ?
– Là Thế Đông kể cho con , ông ấy là bác sĩ của Tiểu Nam.
Lão Đại giật mình , ông gấp gáp hỏi :
– Tiểu Nam bị làm sao ?
Ngôn thở dài , giọng anh trầm xuống :
– Chuyện dài lắm , con thật sự cũng không thể hiểu được rõ mọi việc.
Nói rồi , Ngôn bắt đầu kể tất cả những gì anh biết cho Lão Đại nghe . Ông ấy nghe xong đều có suy nghĩ giống anh , rối rắm , đau lòng và mơ hồ…
Lão Đại sa sầm mặt , ông nheo nheo mi tâm :
– Ngôn , cho chú 2 ngày , chú sẽ điều tra tất cả. Chú nợ con bé quá nhiều , nếu bây giờ không bù đắp chú sợ chú không còn bao nhiêu cơ hội.
Hoắc Ngôn nhìn ông , nhìn thấy gương mặt khốn khổ của ông , anh không khỏi đau lòng.
– Chú Đại , chú định khi nào nhận lại cô ấy ?
Lão Đại im lặng một lát , ông ngước mắt lên nhìn Hoắc Ngôn , hỏi :
– Trước khi đám cưới hai đứa được diễn ra , chú muốn chú là người sẽ dắt tay con bé đi vào đó lễ đường.
Ngôn cũng không nói gì , anh hoàn toàn tin tưởng Lão Đại sẽ có cách giải quyết chu toàn của ông. Thân phận của Tiểu Nam dần dần được hé lộ , cô là con gái của chú Đại và con gái độc đinh của Thế gia Thế Phi Hoài. Nếu chính xác là như thế có thể lý giải được lý do vì sao Tiểu Nam không còn nhớ gì về quá khứ khi cô trước 10 tuổi , có lẽ do mẹ cô đã dẫn dắt ký ức khiến cô mãi mãi quên đi . Chỉ còn duy nhất một điểm về việc hồ sơ của cô bị xóa mất khi cô 12 tuổi đến giờ anh vẫn không tìm được manh mối nào , người đó quá mức cao tay , anh thật sự không thể điều tra được.
Chỉ còn hy vọng Chú Đại có thể thay anh điều tra mọi việc !
Lão Đại đợi Hoắc Ngôn đi xa , trên mặt ông mới hiện lên sự đau đớn khốn khổ. Ông biết quá rõ vì sao Hoắc Ngôn mãi không điều tra được gì từ vụ bắt cóc năm đó…
Ngày hôm đó sau khi các đứa nhỏ được cứu ra , chính ông và ba của Hoắc Ngôn là Hoắc An đã phong tỏa tin tức về vụ bắt cóc. Thứ nhất Hoắc An không muốn con trai ông mang tiếng là đứa trẻ từng bị bạo hành , ông cũng không muốn để danh tiếng của mình bị phá hủy khi không thể bảo vệ được con trai độc nhất của ông. Nên thời gian đó Hoắc An cùng Trần Phương Hào tức Lão Đại đã dùng sức ảnh hưởng của mình khi đó xóa tên nạn nhân của đường dây bắt cóc , bắt buộc phải xóa luôn cả Tiểu Nam và một bé gái khác. Hồ sơ bị xóa , bên ngoài cũng dùng tiền trấn áp tin tức xuống mức không thể để ai biết được , nếu như bà Huề còn sống chắc bà có thể lý giải được nhưng rất không may bà ấy chết trước khi Hoắc Ngôn điều tra.
Còn việc vì sau phải xóa đi hồ sơ thì đến bây giờ Lão Đại vẫn còn sợ hãi khi năm đó ông cùng Hoắc An đến cứu Hoắc Ngôn…Trong căn nhà hoang tồi tàn chỉ còn lại 3 đứa nhỏ , một đứa là Hoắc Ngôn khi ấy cả người ngớ ngẩn , gương mặt hốc hác xanh xao. Một bé gái gần như bị đánh đập cùng hiếp dâm đến mức sắp chết. Một đứa nữa toàn bộ hạ thân đều có máu , đứa nhỏ chỉ mới 11,12 tuổi hạ thân máu me khiến người nhìn thấy phải đau xót rùng mình. Ông vẫn nhớ rõ khi ấy bé gái nằm sát bên Hoắc Ngôn mở mắt to tròn lên nhìn ông , gương mặt bị đánh bầm dập đến không thể nhìn ra được dung nhan , thế nhưng đôi mắt ấy lại trong suốt hoạt bát đến mức chính ông và cả Hoắc An đều phải rợn người…
Ông nào biết khi ấy đứa nhỏ đó là con gái ông , đứa con gái ông tìm kiếm đã lâu…
Đưa tay lên ngực để ngăn cơn đau cùng những giọt nước mắt khốn khổ… Lão Đại ông bao nhiêu năm lăn lộn trong giang hồ ông chưa biết khóc là gì dù cuộc sống có khắc nghiệt với ông đến nhường nào..Nhưng khi nghĩ về đứa con gái bé bỏng của ông , ông lại không thể nào cầm được nước mắt…
Đứa nhỏ ông nhớ nhung , ông tìm kiếm đã từng gần ông đến như thế nhưng bản thân ngu xuẩn của ông lại không nhìn ra . Để rồi từng ấy năm con bé sống trong đau thương cùng nghèo túng..Nếu không có Hoắc Ngôn liệu ông có tìm được con bé ? Chắc là không rồi , ông không xứng đáng làm ba của Tiểu Nam , ông không xứng !
Đôi môi khô tái run rẩy , Lão Đại lấp bấp khó khăn nói nên lời :
– Tiểu Nam , con có tha thứ cho ta không ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!