Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt - Chương 70
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Vợ Chồng Siêu Sao Hơi Ngọt


Chương 70


Edit: Mây Ngũ Sắc + Súp Lơ | Beta: Súp Lơ

Vẫn chưa có bản thiết kế chính thức cho trang phục của diễn viên chính, dù là đã có, nó cũng cần phải trải qua nhiều lần sửa đổi dựa vào sự tổng hợp của stylist về dáng người cũng như khí chất của diễn viên. Người diễn sẽ không biết trang phục diễn của mình sẽ như thế nào cho đến lúc chính thức quay phim.

Bộ quân phục Cừu Bình cho Tống Nghiên cầm về nhà là bộ đoàn phim đi mượn tạm từ đoàn kịch. Bởi vì là bộ đồ dùng cho kịch nói nên thiết kế của nó phù hợp để biểu diễn trên sân khấu hơn. Bộ trang phục được thiết kế chú trọng vào việc chiếu đèn tụ quang để tạo hiệu ứng thị giác tuyệt đẹp cho khán giả, vậy nên tính thẩm mĩ được đặt lên hàng đầu.

Bộ quân phục tối màu được là lượt thẳng tươm, đường may ở vạt áo và cổ tay thẳng tắp, hàng cúc áo tròn bóng loáng được đính dọc đến gần yết hầu, trên cầu vai còn có tua kim loại màu bạc, phía dưới thắt lưng là đôi chân dài thẳng tắp, dường như ta có thể lờ mờ thấy được phần cơ bắp được bao bọc dưới lớp vải.

Bộ quân phục lần này còn lộng lẫy hơn bộ lần trước anh mặc trong chương trình lần trước.

Ôn Lệ không ngờ cô chỉ buột miệng nói một câu mà Tống Nghiên đi thay quân phục thật.

Lông mày lưỡi mác cộng thêm khí chất của đàn ông cực kỳ cực kỳ thích hợp mặc quân phục. Cô dám đảm bảo, nếu lúc đi thử vai Tống Nghiên mặc như này thì chắc chắn cô có thể nhập vai nhanh hơn, diễn sẽ rất tốt.

Nhìn rất có cảm giác.

Tống Nghiên nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, kêu tên cô trong kịch bản: “Loan Loan?” 

Trái tim nhỏ của Ôn Lệ nhảy bùm bùm trong ngực.

Chẳng trách, dù Đình Phong và Loan Loan đang sống trong thời kỳ chiến tranh loạn lạc, trên vai mỗi người phải gánh vác trách nhiệm của riêng mình và phải làm nhiệm vụ của tổ chức nhưng vẫn bị đối phương thu hút trong vô thức. Trong hoàn cảnh áp lực tối tăm đến cực điểm ấy, từng bước đi phải cực kỳ cẩn thận, họ từ hai người xa lạ, đến khi phải học cách tin tưởng nhau, dựa vào đối phương, sớm chiều chung đụng. Họ là đồng đội, là bạn bè, là nguồn sáng an ủi duy nhất đối phương, còn là người mà mình dành tình cảm.

Nếu đang sống trong thời kì hòa bình, có lẽ họ đã sớm thổ lộ tình cảm trong lòng. 

“Đến đến, đến đây, chúng ta tập diễn.” Hai mắt Ôn Lệ tỏa sáng lấp lánh.

Trong kịch bản, bề ngoài Loan Loan là kỹ nữ lang thang phóng túng, Đình Phong là người không màng chuyện quốc gia, một lòng yêu thích gái đẹp, ăn chơi trác táng.  Hai người họ có vô số lời thoại tán tỉnh nhau một cách trắng trợn, nhưng tất cả để tạo ra được bầu không khí cần thiết. Dù sao chuyện trai gái trẻ tuổi vì nhiệm vụ mà thâm nhập vào nơi địch rồi phải kết hôn giả cũng hơi làm khó cho họ, đương nhiên cấp trên không bắt họ hi sinh thật, có thể qua được tai mắt bên kia là được.

Cũng chính tại đây, trong màn kịch giả ấy, tình cảm bắt đầu không khống chế được dần lên men.

Loan Loan là người Tô Châu, đúng chuẩn mẫu con gái dịu dàng đặc trưng của vùng Giang Nam. Giọng nói rất mềm mại, giọng hát đặc biệt câu dẫn người khác. Mỗi khi cô chơi đàn tỳ bà* và hát những ca từ phóng đãng, ánh mắt đong đưa chuyển từ trạng thái tỉnh táo thông minh sang quyến rũ hút hồn, cả hai kết hợp vào nhau làm tăng thêm sức mạnh, hận không thể câu hết hồn phách của người nghe.

(*) Chỗ này liên quan đến bài thơ ‘Tỳ bà hành’. ‘Tỳ bà hành’ là nhan đề của một bài thơ dài 616 chữ thuộc thể loại thất ngôn trường thiên của Bạch Cư Dị. Thông qua việc miêu tả kỹ nghệ tấu đàn cao siêu cùng cuộc đời truân chuyên của người con gái ca kĩ Đàn tỳ bà, bài thơ đã phơi trần sự mục nát của quan lại trong xã hội phong kiến, sự suy thoái về sinh kế của nhân dân và sự chôn vùi của tài năng. Bài thơ biểu đạt sự đồng tình và lòng cảm thương sâu sắc của thi nhân đối với người con gái chơi tỳ bà.

Tuy diện mạo của Ôn Lệ phù hợp với Loan Loan, nhưng cô được sinh ra ở vùng đất Yến Thành, có đôi lúc cô không nói được giọng địa phương nên nói luôn bằng giọng Bắc Kinh. Vì để đến gần hơn với nhân vật, trước hôm thử vai mấy ngày, cô dành nhiều thời gian đến tìm thầy giúp cô luyện khẩu âm, nhưng hôm thử vai đạo diễn Cừu không kiểm tra cái này. Giờ vừa đúng dịp, hát thử cho anh nghe xem anh phản ứng thế nào.

“Cởi cúc áo uyên ương của em, mồ hôi ẩm ướt trước ngực mềm, ôm em vào lòng vuốt ve, dưới ánh đèn nhìn vô cùng ——

Oán giận sự phong lưu, và em muốn nói,

Ôm em vào lòng, không ngừng gọi những tiếng thủ thỉ thân thiết

Ngài chỉ gọi một tiếng, em tê dại một hồi —–”

Đây là khúc nhạc được phổ dựa trên bài thơ trong chùm thơ tự sự của nhà thơ lớn Bồ Tùng Linh, ca điệu du dương đầy ẩn ý, nghe rất có “mùi vị” của chuyện đó.

Ôn Lệ hiểu rõ ý nghĩa của từng lời hát, vậy nên lúc cất lời cũng thoáng chút thẹn thùng. Tuy cô từng học thanh nhạc, nhưng trước kia chủ yếu hát nhạc pop, ca từ là do người thời nay viết, không dám chơi đùa với nhạc của người xưa.

Có sao thì cũng hát xong rồi, do vấn đề về khẩu âm, cô không được tự tin lắm, hơi ngại ngùng hỏi: “…Nghe ổn không?”

Ôn Lệ thực sự coi Tống Nghiên là giáo viên, trọng điểm trong con đường phát triển sự nghiệp của cô và Tống Nghiên khác nhau. Quay show thực tế hay giải trí cô là người dẫn đường cho anh, còn về đóng phim thì đương nhiên đến lượt anh dạy cô, vậy nên mỗi khi diễn xong một đoạn cô rất thích hỏi ý kiến anh thấy thế nào, có được hay không.

Tống Nghiên không lừa cô, tốt là tốt, không tốt thì làm lại thêm lần nữa là được.

“Nghe hay.” Tống Nghiên gật đầu, “Nghe xong mà xương cốt mềm nhũn.”

Ôn Lệ gật đầu phụ họa: “Thật ra nhân vật anh đóng là người luôn cháy bỏng với tư tưởng cách mạng mới, không chịu được những ca từ như này là bình thường.” 

Tống Nghiên cười, tiếp tục nói rõ ràng hơn: “Anh đang nói anh.”

Trong kịch bản, lão Chu đã viết rõ “Từ nhỏ đến lớn, những người phụ nữ xuất hiện quanh Đình Phong đều là tiểu thư con nhà quyền quý nhã nhặn. Trong mắt anh, phụ nữ là thuốc lá, là độc dược. Anh không cẩn thận lỡ sa chân vào cái hố sâu hun hút ấy, rồi phải liều mạng để khắc chế dục vọng đang trỗi dậy trong lòng.” 

Ngoài kịch bản Tống Nghiên không cần khắc chế, sườn xám thực sự quá hút mắt, diễm khúc cô vừa hát rất bùi tai, bỏ qua việc thiên vị và có chút tâm tư riêng với vợ mình thì Ôn Lệ chính là người thích hợp nhất cho vai diễn này. 

Làm việc ở nhà có những điểm hạn chế nhất định, tư tưởng dễ bị phân tâm. Ở chỗ thử vai Tống Nghiên đâu dám làm vậy, anh hỗ trợ cô rất nghiêm túc, ngoài mặt thì tỏ ra mình là chính nhân quân tử, ai mà biết được trong đầu anh đang nghĩ gì. 

Cô ngẩn ra, sau ngồi cười ngây ngốc. 

Tống Nghiên bình tĩnh quan sát cô vài giây, biết cô đã hiểu, không cần nói lời quá rõ ràng.

Anh cúi đầu tìm môi cô, vừa hôn vừa ôm cô vào phòng ngủ. 

Thời gian sau buổi trưa lười biếng, khoảng thời gianluôn bắt người khác phải suy nghĩ mê man, Ôn Lệ nuốt nước bọt.

Cô nằm ngửa trên giường, đập vào mắt là chiếc cổ áo chỉnh tề và hàng cúc áo được đơm cẩn thận, áo trắng lót bên trong bị lộ ra theo, cô buột miệng hỏi: “Anh mặc nhiều vậy không nóng à?”

“Cũng hơi nóng.”

“Vậy sao anh còn mặc.” Ôn Lệ khẽ nói, “Anh không sợ mẩn ư?”

“Vậy em cởi ra đi” Tống Nghiên thấp giọng đáp.

Cho nên nói đàn ông cực kỳ tinh ranh, cái gì mà không biết mình đẹp ở đâu, rõ là anh biết rất mình đẹp ở chỗ nào nên biết cách lợi dụng nó hết mức để dụ dỗ người trong lòng.

Một mình anh sập bẫy thì không được, không thể để mỗi mình bị trang phục diễn cô mặc trên người chọc vào tim anh khiến nó ngứa ngáy khó nhịn, anh phải kéo theo cô để cô sập vào bẫy dục vọng.

Ôn Lệ là một người phụ nữ có giác quan bình thường, một là cô không lãnh cảm, hai là cô thích Tống Nghiên, cô không chịu nổi nữa, nắm cổ áo anh, thở hồng hộc chất vấn: “Anh dụ dỗ em à?”

Vẻ mặt Tống Nghiên tươi hẳn ra: “Cuối cùng cũng phản ứng lại rồi?”

Ôn Lệ cắn môi, cởi nút thắt trên cùng của cổ áo, hung hăng cắn yết hầu anh dấu dưới chỗ áo đó: “ ‘Ăn’ anh!”

Yết hầu chuyển động, giọng nói Tống Nghiên hớn hở hắn: “Đến đây.”

Anh luôn mượn cớ tập diễn để lừa cô!

Bộ quân phục còn rất mới, từ đường cắt đến sợi chỉ đều gọn gàng chắc chắn, tua rua lạnh lẽo chạm vào làn da như đang cào qua cào lại gãi ngứa. Sườn xám có chất liệu tơ tằm mềm mại, găng tay trắng cứng nhắc cấm dục dường như không cần phải phí chút sức lực, dọc theo vạt áo tiến vào trong. 

Ôn Lệ không cam tâm, vì sao phải là quân phục áp sườn xám, chỉ bằng việc anh ấy mặc nhiều hơn.

Cô trở mình vùng lên, một hai phải lên cho bằng dược, lúc này Tống Nghiên vẫn chưa đạt đến điểm giới hạn nên rất dễ nói chuyện, gần như là cô nói gì đều nghe theo, cứ như vậy mỉm cười xem cô thể hiện nhìn từ trên cao xuống, chỉ riêng cảnh tượng đánh sâu vào thị giác đã khiến người này cực kỳ thỏa mãn. Đôi mắt anh dần tối hơn, chịu đựng những động tác kiêu ngạo của cô và cố gắng đè nén xúc động muốn đè cô xuống, giao quyền chủ động lại cho cô.

Bị một cô gái nhỏ nhắn mềm mại đè trên người, mái tóc dài chạm vào mặt anh, Tống Nghiên đẩy nhẹ nó ra. Theo động tác của cô, mái tóc lại xẹt qua cổ và hai bên má anh như thể đang quấy rối ngưa ngứa, anh bị trêu chọc đến mê loạn khó nhịn, đè chặt gáy cô xuống, giọng khàn khàn nói câu gì đó bên tai cô.

Cô từ chối ngay tắp lự: “Không hát!”

Sau đó cô còn nhéo yết hẩu của anh đe dọa: “Anh hát cho em nghe đi, em chưa nghe anh hát bao giờ.”

“Anh hát không hay.” Anh đáp.

“Em không tin.” Ôn Lệ cho rằng anh đang khiêm tốn, “Giọng anh dễ nghe như này, sao có thể hát khó nghe được?”

“Thật mà.” Tống Nghiên bất lực: “Nếu không anh sẽ không đi làm diễn viên.”

“Không làm diễn viên thì anh định làm gì?”

“Lúc đó em muốn làm gì thì anh làm cái đó.”

Ôn Lệ cười: “Anh đừng có nói bừa, nếu khi đó em muốn làm một idol hát nhảy, anh sẽ theo em à?”

Tống Nghiên cười, mắt nhìn thẳng vào gò má ửng đỏ của cô, anh duỗi tay chạm vào phần tóc mai ướt đẫm trên trán cô, chỉ “ừ” một tiếng xem như là thừa nhận.

Ôn Lê vui vẻ đứng dậy. Dưới giường có khi cô không tin nhưng mấy lời mật ngọt anh nói bên tai cô để dỗ dành khi ở trên giường thì cô nhận hết, cũng hơi tùy hứng nói: “Vậy chắc anh là không được đâu nhỉ.”

Lướt qua phần xẻ tà thăm dò vào trong, Tống Nghiên chớp chớp mắt: “Anh cảm thấy mình khá được.”

Ôn Lệ che lại làn váy, vô thức hét một tiếng.

“Chậm lắm.” Để cô nắm quyền lâu như vậy, Tống Nghiên quyết định đoạt lại quyền chủ động, “Eo của em còn không nhanh bằng tay của anh.”

Vốn dĩ thu nhập của nghề diễn viên khá cao, không đến mức không bồi thường được hai bộ trang phục diễn, Tống Nghiên cố gắng dùng hết mình và rất thoải mái. Từ đầu đến cuối sườn xám vẫn còn trên người Ôn Lệ, nhưng quần áo bên trong giống như cánh bướm và lá rụng rơi rải rác ở bên cạnh, cô như màu tuyết trắng đẹp nhất trong những gam màu tươi sáng, như cô gái ôm đàn tỳ bà.

Cuối cùng, sườn xám nhăn đến mức không tài nào mặc được, trên bộ quân trang mới tinh đọng đầy vệt màu trắng.

Đây là tập diễn gì chứ, tuy Đình Phong và Loan Loan có nhiều lời thoại tán tỉnh nhau trắng trợn nhưng hai người họ luôn kiềm chế mình, sợ mình sẽ liên lụy đến đối phương, vậy nên không ai dám nói ra tình cảm của mình. Về thân thể, họ có mối quan hệ đồng chí trong sáng, trên phim không hề có một cảnh giường chiếu nào. 

Xong việc cô rất không hài lòng, sau việc cô và Tống Nghiên ý loạn tình mê, ban ngày thì cô đổ hết trách nhiệm lên người Tống Nghiên, ồn ào chỉ trích anh không đọc kịch bản cẩn thận, ngay cả nhân vật mình đóng cũng không hiểu, có thể nói cực kỳ không chuyên nghiệp.

“Anh đã đọc cẩn thận, và hiểu được rất rõ.” Tống Nghiên im lặng, lười biếng nói: “Quả thực có thể nhịn.”

Ôn Lệ đấm vào ngực anh, nghiêm túc cất lời: “Này, không được sỉ nhục nhân vật.”

Tống Nghiên bắt lấy nắm đấm của cô, tách từng ngón tay của cô ra, luồn tay mình vào từng kẽ tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau. 

“Trước kia, Đường Giai Nhân thích anh đúng không?” Ôn Lệ chợt hỏi.

Tống Nghiên ừ: “Chắc thế.”

Hình như người đó từng thừa nhận.

Về sau Đường Giai Nhân ra nước ngoài phát triển, hai người không liên lạc gì nữa, thời gian qua lâu rồi nên anh không nhớ rõ lắm. 

Ôn Lệ tỏ vẻ “Em biết mà”, gật đầu cảm thán: “Thảo nào.”

Cô kể hết từ đầu đến cuối cuộc đối thoại giữa mình và Đường Giai Nhân, ngữ khí kiêu ngạo: “Em còn phản kích lại nữa đấy, em nói bình thường anh còn gọi em là honey nữa cơ.”

Hôm nay khi Tống Nghiên gặp Đường Giai Nhân ở trong phòng trang điểm, so về biểu cảm và trạng thái của hai người, Tống Nghiên chỉ thiếu mỗi việc viết rõ hai chữ “Không quen” lên trên trán. Ôn Lệ không ngốc, anh có tính tự giác cao như thế, sao cô có thể ghen bậy ghen bạ được. 

Phải tin tưởng anh ấy, đương nhiên càng phải tin tưởng vào SỨC! HẤP! DẪN của chính mình.

Tống Nghiên nhướn mày, cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Honey.”

Ôn Lệ hơi ngạc nhiên bởi sự ngoan ngoãn của anh, nhếch môi cười đầy hưởng thụ, đáp lại bằng cách gọi buồn nôn hơn thế “Ừm, cục cưng của em ngoan quá.”

Tống Nghiên cười ha ha, đôi khi Ôn Lệ nói không lựa lời, mấy lời cô thốt ra thường hay chọc anh cười. 

Buồn nôn quá, Ôn Lệ không quen, vẫn nên gọi như cũ thì hơn: “Thôi bỏ đi, em vẫn gọi anh là thấy Tống, anh vẫn gọi em là —–”

Không đợi cô nói xong, Tống Nghiên đã gọi trước: “Đàn em”. Ngắt lời xong nói lại bổ sung thêm, “Đàn em A Lệ.”

Ôn Lệ gật đầu: “Ừm, cái này được.”

Anh yêu cầu lại: “Em cũng gọi anh đi, chúng ta gọi tên nhau.”

“Đàn anh A Nghiên?” Ôn Lệ gọi to, nhưng cảm thấy không được thuận miệng lắm. Cô cười nhẹ, “Ế, giống phim truyền hình nhỉ.”

Tống Nghiên không nói gì, siết tay ôm chặt cô.

Ôn Lệ có cảm giác mỗi khi cô và Tống Nghiên nhắc đến chuyện quá khứ, rõ ràng đoạn ký ức đó được anh khắc sâu vào trong trí nhớ, nhưng dáng vẻ của anh như không dám nhắc đến. Khác hẳn với nét vô tư của cô, anh mẫn cảm một cách lạ thường, kiểu muốn hoài niệm lại quãng thời gian đó cùng cô nhưng không dám cho cô biết. 

Có lẽ là những tâm sự không thể nói của càng thiếu niên tâm mong manh. 

Nghĩ đến lúc đó anh vì thiếu tiền nên mới đi đóng phim, bỗng nhiên Ôn Lệ cảm thấy người đàn ông này rất giống bạn nhỏ đáng thương, cô vừa ôm eo anh vừa gọi anh thêm mấy tiếng “Đàn anh A Nghiên”.

Nếu anh sẵn lòng nói, cô sẽ nhớ lại cùng anh. Nếu anh không muốn nhắc đến mà chỉ muốn ngừng lại, vậy cô sẽ không đào sâu thêm.

Đến tối, đợi mãi camera mới được bật lại. 

Đạo diễn Nghiêm rất muốn hỏi bọn họ, bọn họ đã làm gì trong nhà sau khi tắt camera cả buổi trưa, tối đến tắt đi thì không tính, con đây đang giữaban ngày ban mặt cũng tắt, đúng là không coi Nghiêm Chính Khuê với ekip chương trình ra gì mà. 

Ông nghẹn một bụng lửa giận còn chưa kịp nói thì Tống Nghiên đã chủ động tìm đến. Anh nói trưa nay mình và Ôn Lệ ở nhà mặc thử hai bộ trang phục diễn có liên quan đến dự án phim điện ảnh nào đó sắp tới. Hiện tại dự án đó chưa công khai, việc casting đang được tiến hành bí mật, không tiện tiết lộ thông qua chương trình, nên tư liệu sống được quay của buổi trưa tạm thời không được lan truyền ra ngoài.

Đạo diễn Nghiêm nghĩ đến << Băng Thành >> ngay lập tức, bộ phim với hàng loạt lời đồn đãi trên mạng dạo gần đây.

“Vây nên, cả trưa hai người ở trong nhà tập diễn với nhau?”

Mặt Tống Nghiên không đổi sắc trả lời: “Đúng vậy.”

“Ừm.”

Đạo diễn Nghiêm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, một chút suy nghĩ linh tinh trải dài từ đông sang tây đã bị vài câu giải thích của Tống Nghiên dập tắt một cách nhanh chóng, trong lòng ông dâng lên cảm giác hụt hẫng khó hiểu.

Tống Nghiên tưởng rằng đạo diễn Nghiêm đang buồn bã không thôi vì cả buổi trưa không quay được gì, anh chủ động nhận lỗi: “Ngại quá, đây là yêu cầu của đoàn phim, là vì công việc, mong đạo diễn Nghiêm có thể thông cảm.”

Đạo diễn Nghiêm lắc đầu: “Tôi hiểu mà,” sau đó lại nói tiếp, “Nó là một kịch bản hay, chúc mừng vợ chồng hai người, vậy khi nào bắt đầu quay?”

Tống Nghiên: “Đợi sau khi quay xong chương trình này.”

Cừu Bình không thích diễn viên đang trong khoảng thời gian quay phim mà còn nhận thêm công việc khác. Trên thực tế có rất nhiều đạo diễn lớn không thích việc đấy, họ có yêu cầu rất rõ với diễn viên dù người đó còn trẻ hay đã có tuổi. Một bộ phim hay là một bộ phim mà trong khoảng thời gian quay phim, tất cả mọi người cùng dồn hết tâm ý và nỗ lực của mình vào. Trong mấy tháng quay phim, tốt nhất là coi mình là người đó, sinh hoạt cá nhân như vai diễn, không được phân tâm vì những công việc khác.

Hai ngày nữa sẽ bắt đầu ghi hình cho tập tám của << Thế Gian Có Người >>, sau đấy còn phải quay thêm bốn tập nữa. Thời gian vào đoàn phim chắc khoảng 2 tháng sau, vừa lúc Ôn Lệ quay xong show sống còn << Vi Thành Đoàn >> của cô, đợi hoàn thành xong mọi công việc là có thể chuyên tâm quay phim.

Chẳng lâu sau, ekip chương trình gửi kịch bản tập tám cho các khách mời.

Tập tám sẽ được quay ở bên ngoài, chủ đề là “Hồi ức.”

Trước đây từng có một phân cảnh quay trong trường đại học với sự tham gia của các cặp đôi là sinh viên của trường. Khán giả đánh giá tập đó rất cao, đáng tiếc là lần đó mấy đôi khách mời không tham gia. Họ chỉ ngồi reaction, rồi kể về những kỷ niệm thanh xuân của mình qua trong cuộc trò chuyện trên sân thượng.

Vì thế, chủ đề “Hồi ức” được chọn làm chủ đề cho tập tám. Bốn đôi khách mời sẽ được “quay về” những năm tháng thanh xuân đầy hoài niệm để cùng nhau trải nghiệm những năm tháng trẻ tuổi khi họ chưa quen biết, khi chưa đến với nhau, để hiểu đối phương hơn.

Hơn nữa, các khách mời thực hiện việc này dễ dàng hơn, lý lịch từ tiểu học đến đại học của các nghệ sĩ đều được công khai, chỉ có mỗi Ôn Lệ là không có. Phần lý lịch trước khi Ôn Lệ vào đại học được giữ bí mật, có lẽ nó liên quan đến điều gì đấy nên không thể công khai. Ngoài việc tra được cô từng làm thực tập sinh ở bên nước ngoài một năm thì ekip chương trình không tìm được thêm thông tin gì. Vì quan hệ giữa hai nước gần đây khá căng thẳng nên không thể sang nước ngoài quay được..

Vì thế ekip chương trình đến bàn bạc với Ôn Lệ, cô thấy khá khó xử.

Trước khi bước chân vào giới giải trí, cô đã ký vào tờ quân lệnh của cậu. Vì cậu muốn để cô nếm mùi khó khăn nên cấm cô lợi dụng danh tiếng nhà họ Ôn để làm bàn đạp trong việc phát triển sự nghiệp. Giờ cô đứng vững trong giới rồi, có nhà họ Ôn chống lưng hay không không quan trọng nữa, chưa bao giờ cô quan tâm đến việc lý lịch của mình có được công khai hay không.

Vừa đúng lúc thử vai xong, cô định tranh thủ về nhà họ Ôn ăn cơm, tiện thể bàn bạc việc này với cậu.

Vốn dĩ Ôn Lệ sợ về nhà một mình thì sẽ không chịu được hỏa lực của cậu, định kéo Từ Lệ về cùng nhưng thằng bé bị máy quay theo dõi suốt ngày trời, gần như không đi được. Cô định về cùng Tống Nghiên nhưng hai ngày nay anh cũng bận lắm. Anh thấy cô vợ nhà mình đã có thể hát được điệu dân ca vùng Tô Châu, thấy cô cố gắng hết mình như thế, bản thân làm thầy giáo không thể lười nhác hơn học sinh được nên tần suất đến rạp của anh ngày càng nhiều lên.

Vu Vĩ Quang còn giới thiệu cho anh mấy lão tướng đã về hưu. Những lão tướng ấy mỗi khi nhắc đến mấy chuyện quá khứ thì nói mãi không hết chuyện, Tống Nghiên thường mất cả ngày ngồi uống trà với bọn họ.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể về mình.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của cô, vừa về đến nhà, cậu còn chưa kịp nói cô đã xách cổ cô lên xe ngồi đến bệnh viện thăm ông ngoại.

Ông ngoại cô, Ôn Hưng Dật lúc trẻ tuổi vì phải xã giao nên uống nhiều rượu hút nhiều thuốc. Sau này khi về già, gần như thành khách quen của bệnh viện, có điều tuy ông nhiều bệnh nhỏ lặt vặt nhưng chung quy lại cơ thể vẫn rất cường tráng và khỏe mạnh. Lúc Ôn Lệ mới đến cửa phòng bệnh, chưa bước vào trong đã nghe thấy tiếng uy nghiêm hùng hậu đang oán giận với cô y tá của ông ngoại.

“Tiêm tiêm tiêm, ngày nào cũng tiêm tiêm tiêm! Cánh tay già này của tôi sắp bị mấy người chọc thành cái sàng rồi!”

Ôn Diễn gõ gõ cửa phòng bệnh, gọi một tiếng ba.

“Đến rồi?” Ôn Hưng Dật nghiêng đầu nhìn, thấy có cả cháu ngoại đứng cạnh đứa con trai, buông lỏng giải thoát cho đôi lông mày đang xoắn chặt lại, bĩu môi nói, “Ông nghĩ phải đợi đến ngày mình lên trời rồi mới được gặp cô cháu gái đấy.”

Ôn Lệ tháo kính râm, cười cười với ông lão đang nằm trên giường bệnh: “Ông ngoại.”

Cô y tá đang thu dọn ống tiêm nhìn thấy mặt Ôn Lệ, ngạc nhiên đến đơ người.

Ôn Diễn mở miệng đuổi người: “Cô ra ngoài trước đi.”

Cô y tá lập tức cúi đầu, đẩy xe đựng thuốc đi ra ngoài.

Tầng này chỉ có một người bệnh là Ôn Hưng Dật, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đều là người có chuyên môn và chỉ phục vụ đặc biệt cho mình ông nên Ôn Lệ rất yên tâm khi đi cùng cậu đến đây.

Cô y tá vừa đi, Ôn Hưng Dật vẫy tẫy với Ôn Lệ: “Đồ cháu gái không có lương tâm, mau lại đây.”

Ôn Lệ đi qua, ông lập tức nói: “Gầy, quá gầy.”

“Phải gầy nếu không lên hình sẽ không đẹp.” Ôn Lệ giải thích.

“Ông đã nói không cần làm người nổi tiếng! Không cần làm người nổi tiếng!”. Vẻ mặt Ôn Hưng Dật đau lòng, “Sắp gầy thành củi khô dùng để đốt luôn rồi. Từ Thời Mậu, tên quỷ nghèo kiết cổ hủ đó không những không chăm sóc tốt cho con gái tôi mà ngay cả cháu gái của tôi anh ta cũng không để ý đến, anh ta làm ba thế à?”

Ôn Hưng Dật cực kỳ không thích người con rể này, người ngoài đều gọi con rể ông là Từ đại sư, chỉ có một mình ông kiên quyết gọi ba là tên nghèo kiết cổ hủ, nhiều năm qua đi vẫn không thay đổi.

Ôn Hưng Dật cưới tổng cộng hai người vợ, mẹ của Ôn Lệ là Ôn Vy, là con gái của ông người vợ thứ nhất. Người vợ đầu của Ôn Hưng Dật là mối tình đầu của ông thời còn đi học, tình cảm hai người rất tốt, khi đó ông vẫn là thằng con trai chẳng có cái gì trong tay nhưng vợ không chê không bỏ ông, cùng ông sinh sống vượt qua những ngày tháng khó khăn gian nan nhất để gây dựng sự nghiệp. Về sau tập đoàn Hưng Dật phát triển mạnh thì vợ lại bị bệnh qua đời sớm.

Người vợ thứ hai cưới vì hôn nhân thương mại, sau khi sinh cho ông được hai người con thì cũng đã qua đời vào mười mấy năm trước.

Hơn hẳn Ôn Diễn và Ôn Chinh, hai người con trai do người vợ thứ hai sinh ra, ông càng yêu quý và thiên vị cô con gái lớn Ôn Vy hơn. Chỉ tiếc Ôn Vy không nghe lời, lúc còn trẻ một hai vừa ý Từ Thời Mậu nghèo với hai bàn tay trắng, tuy rằng bây giờ Từ Thời Mậu đã thành bậc thầy vẽ tranh Trung Quốc nhưng khi đó ông ấy chỉ là một học sinh nghèo với tấm bảng vẽ sau lưng. Sau này hai người không quan tâm đến sự phản đối của Ôn Hưng Dật, kết hôn nhận giấy chứng nhận.

Từ Thời Mậu hiểu và biết rất rõ vợ đã phải hy sinh những gì vì mình, trước khi hai người có đứa con đầu lòng, bọn họ đã quyết định đứa bé sẽ theo họ của mẹ.

Sau đợi đến khi Từ Lệ sinh ra mới theo họ của ba.

Người làm nghệ thuật luôn có tài nhưng thành công chậm. Từ Thời Mậu không ngoại lệ, một nhà bốn người sống cuộc sống yên bình chưa được mấy năm, một Ôn Vy đi cùng chồng ra ngoài để sưu tầm tư liệu, trên đường đi xảy ra tai nạn xe, Từ Thời Mậu bị tật ở chân mà Ôn Vy sẽ không bao giờ về được nữa.

Đó là kết cục của những người phụ nữ trong nhà họ Ôn.

Thầy bói nói mệnh của mấy người đàn ông nhà bọn họ cứng, có thể khắc vợ khắc con, cho nên mệnh của mấy người phụ nữ nhà họ Ôn không tốt.

Ôn Lệ là con gái có quan hệ huyết thống liên quan duy nhất của nhà họ Ôn, ở khắp nơi có rất nhiều gia đình trọng nam khinh nữ nhưng nhà ở họ Ôn thì không. Con gái rất quý giá nên ngay cả em trai cô là Từ Lệ, chưa bao giờ được chiều chuộng bằng cô.

Ôn Lệ không hề phụ lòng cưng chiều của ông ngoại, thừa hưởng hết tất cả những khuyết điểm từ ông. Mắt cao hơn người, mạnh miệng, tính tình không tốt, ngày xưa ông ngoại quật cường bướng bình thế nào thì cô giống hệt thế thậm chí là hơn. Nói phải làm người nổi tiếng là phải làm người nổi tiếng, mới có mười mấy tuổi đã tự chủ trương bỏ tiền đi tìm người khác nhằm đóng giả làm ba mẹ rồi ký kết hợp đồng cho ra công ty nước ngoài thông qua người môi giới, khiến mấy người lớn trong nhà tức giận sắp chết,

Cũng may sau Ôn Diễn làm mọi cách bắt cô về nhốt trong nhà nhiều ngày. Cuối cùng cô đóng cửa ngoan ngoãn không gây chuyện, ai biết được vừa mới thả người ra đã chạy đi ký với công ty trong nước vì muốn làm diễn viên. Bây giờ công việc nhiều và bận rộn liên tục, một năm khó có được mấy lần về nhà thăm ông ngoại.

Ôn Hưng Dật tức giận vì đến bây giờ đứa cháu này mới chịu đến thăm nhưng lại vui mừng vì cuối cùng cháu gái đã đến thăm mình.

Vỗ tay cô nói mấy câu, Ôn Lệ có điện thoại gọi đến, vẻ mặt khó xử nhìn ông ngoại.

“Đi ra ngoài nghe.” Ôn Hưng Dật thở dài, “Người làm công việc làm ăn còn không nhận nhiều điện thoại bằng người làm ngôi sao như cháu.”

“Cháu cũng kiếm được rất nhiều tiền mà.”

Ôn Lệ không phục ra ngoài phòng bệnh nhận điện thoại.

Người vừa đi, Ôn Hưng Dật trầm giọng hỏi: “Đứa trẻ nhà họ Tống kia đâu? Không đi theo đưa cháu gái ba đến?”

Ôn Diễn lắc đầu: “Không.”

“Không đến cũng tốt.” Ôn Hưng Dật thay đổi thái độ nhanh như cắt, khác hẳn với thái độ lúc nãy khi đối mặt với Ôn Lệ, lạnh lùng nói, “Ba cứ nghĩ đến đứa cháu rể đó là lại thấy tủi thân thay cho cháu gái mình.”

Ôn Hưng Dật là người có tính tình nóng nảy, vào lần đầu tiên gặp Tống Nghiên, cậu ta mới có mấy tuổi, được cha mẹ nuôi dưỡng nên ánh mắt cao hơn núi, gọi một tiếng bác nghe có vẻ rất không tình nguyện. Ôn Hưng Dật là người đi lên từ con số không cho nên rât không thích mấy cậu chủ nhỏ được ba mẹ nuông chiều từ bé, chẳng qua lúc đó ba mẹ Tống Nghiên vẫn là người giàu có ở Úc Thành, ông ta không thể nói gì, đến bây giờ bất kể Tống Nghiên đã phát triển như thế nào đi nữa thì không thích là không thích. 

Khi Tống Nghiên mười mấy tuổi đã bảo Ôn Diễn đến cảnh cáo cậu ta một lần, từ đó không thấy hai người giao lưu hay xuất hiện cùng nhau nữa. Kết quả trời xui đất khiến, cháu gái ông ta làm diễn viên mà vẫn đụng phải Tống Nghiên, cuối cùng hai người còn kết hôn.

Một lúc sau, Ôn Lệ nói chuyện điện thoại xong quay lại, do dự nhìn Ôn Dễn nói: “Cậu, đi ra đây đi, cháu có chuyện này muốn thương lượng.”

Ôn Diễn nhìn ba theo bản năng.

Ôn Hưng Dật khoát tay: “Cháu ngoại con có chuyện muốn nói, mau đi đi.”

Đóng cửa phòng bệnh, Ôn Diễn sửa sang lại quần áo trên người, hỏi: “Chuyện gì?”

Vừa nãy ekip chương trình gọi điện thoại đến, Ôn Lệ đành phải nói qua tình huống một lượt.

“Công khai lý lịch của cháu? Có thể.” Ôn Diễn gật đầu, ngữ điệu bình thường, “Nhưng giao hẹn của chúng ta không thay đổi, một khi bị người khác biết cháu có quan hệ với tập đoàn Hưng Dật thì phải về nhà ngay lập tức.”

Ôn Lệ mấp máy miệng, muốn giải thích cho bản thân: “Nhưng mà cậu, đây là công việc, không phải nguyên nhân do cá nhân cháu.”

“Là công việc nhưng lý lịch của cháu và bối cảnh gia đình cháu cùng một nhịp thở, chỉ cần công khai sẽ có rất nhiều dây mơ rễ má liên quan khiến người khác càng muốn tìm tòi sâu hơn. Chắc hẳn cháu biết yêu cầu về gia đình của mấy trường cháu theo học từ nhỏ đến lớn nó như thế nào, cái này không khó tra.” Ôn Diễn dừng một chút, nhướn mày, cúi đầu nhìn biểu cảm buồn rầu của cô, giọng điệu thảnh thơi, “Lúc trước nói với cậu hùng mạnh kiên quyết lắm mà, không lấy được cúp ảnh hậu không về nhà, quên rồi?”

Ôn Lệ mím môi, khi đó đúng là cô và cậu đã cãi nhau một trận long trời lở đất, hơn nữa lúc ấy còn bị Tống Nghiên kích thích, cô chỉ biết nếu mình cũng đi làm diễn viên thì chắc chắn sẽ không kém cạnh anh, nên chưa cân nhắc suy nghĩ kỹ càng mới nói mấy câu mạnh miệng đó.

Cô bất chấp tất cả nói: “Vậy phải làm sao giờ? Hợp đồng cháu ký rồi, không thể không phối hợp quay được.”

“Lý lịch của cháu không thể công khai, của Tống Nghiên cũng không thể à?”

“Nhưng mà ekip chương trình yêu cầu phải đến trường học của đối phương để tìm lại ký ức.”

Ôn Diễn thản nhiên nói: “Hồi đó ba ngày hai bữa cháu chạy sang trường bên cạnh tìm để Bách Sâm, nó còn giống trường cấp ba của cháu hơn đấy, phần lớn hồi ức của cháu chắc là ở cùng một chỗ với Tống Nghiên nhỉ.”

Ôn Lệ bị dội một chậu nước lên đầu, cônghi ngờ nhìn Ôn Diễn: “Tại sao cậu biết?”

“Vì cậu là cậu cháu.”

“Thế thì có liên quan gì?”

“Có.” Ôn Diễn bình tĩnh nói, “Nếu cháu không phải cháu cậu, cậu lười quản việc cháu sống hay chết.”

“Cậu, nói thật quá sẽ không tìm được đối tượng đâu.” Ôn Lệ co rút khóe miệng, châm chọc, “Cậu lớn tuổi rồi, cô cháu gái này có lòng tốt nhắc nhở cậu một câu, tốt nhất nên sửa cái tật xấu độc mồm độc miệng này đi. Nếu không đừng nói bây giờ cậu đang ba mươi, cho dù đến năm năm mươi cậu cũng không tìm nổi đối tượng cho mình đâu.”

Ôn Diễn cười khẽ một tiếng, móc mỉa lại: “Cháu thì khác gì, giống nhau cả mà vẫn có tên ngốc một lòng một dạ đưa đến tấn cửa?”

“Cháu làm sao? Vẻ ngoài cháu xinh đẹp, có rất nhiều người thích cháu.” Đầu tiên Ôn Lệ phản bác lại điểm ấy, sau đó nhận ra trong câu nói đó có thêm người nữa, dáng vẻ bênh vực người mình khí thế, “Còn nữa, cậu nói ai là tên ngốc? Tống Nghiên anh ấy rất thông minh, hồi con đi học đã học giỏi, diễn phim giỏi, kinh doanh cũng giỏi nốt, ảnh đế toàn năng mười phần, hơn cả cậu.”

Ôn Diễn ghét bỏ nhìn cô, nghi hoặc: “….Có phải cháu lại uống nhiều rồi không?”

Ôn Lệ: “Không phải.”

“Thử nghe xem mình đang nói gì.” Tức khắc Ôn Diễn lại càng không vừa lòng hơn, “Làm gì có cô gái nào năng nói như cháu.”

Ôn Lệ hừ một tiếng: “Đó là do cậu chưa hiểu sự đời đấy.”

Ôn Diễn thản nhiên: “Ừ, cháu thì hiểu rồi, một người một mình chạy sang nước ngoài, ở bên đó gầy thành da bọc xương, đưa cháu đi ăn mấy món dưa chua với cơm trắng thôi mà vừa ăn vừa khóc.

Sắc mặt Ôn Lệ hậm hực không nói.

Năm đó cô ở nước ngoài làm thực tập sinh, những ngày tháng ấy không phải những ngày mà con người nên sống. Một cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi, mỗi ngày phải huấn luyện với cường độ cao, không dám ăn nhiều thêm mấy miếng cơm vì sợ sẽ bị gọi tên vì cân nặng vượt quá quy định, sẽ bị thầy/cô hình thể mắng liên tục suốt một trận.

Sau Ôn Diễn tìm được cô, không vội vàng đưa cô về nước trước mà đưa cô đến bệnh viện xếp hàng. Do phải huấn luyện với cường độ cao nên trên cánh tay và cả hai chân chất đầy những vết thương, những chỗ bầm tím, tụ máu cần được bôi thuốc.

Ôn Diễn hỏi cô, biết sai chưa?

Cô dùng đôi mắt ngập nước mắt nhìn cậu nói “Cậu, cháu đói.”

Không còn cách nào khác, Ôn Diễn phải đưa cô đi ăn chút gì đó trước. Hai người ăn ở một quán bất ký, đồ ăn ở đây khiến Ôn Diễn bắt bẻ bới móc ẩm thực nước ngoài liên hồi, nhưng Ôn Lệ thì khác, cô ăn lấy ăn để, cố nhét đầy cái miệng, ăn dưa chua mà cũng có thể coi nó là món ăn quý và lạ, là mỹ vị nhân gian.

Ôn Diễn hỏi cô tiếp, biết sai chưa?

Ôn Lệ ăn uống no đủ dừng khóc, bướng bỉnh nói, cháu không sai!

Cuối cùng Ôn Diễn đã nhận ra tất cả những khoan dung và săn sóc mọi người dành cho con bé này, nó sẽ càng giống sự cổ vũ cho con bé tiếp tục duy trì tính khí kiêu ngạo và dánh vẻ kiêu căng của mình. Vì thế, anh ta không nói nhiều lời trực tiếp mang người lên máy bay, đưa về nhà nhốt lại.

“Mạnh Tử nói.” Ôn Lệ bắt đầu áp dụng chiêu nói có sách, mách có chứng, giải thích cho mình, “Khi trời giao sứ mạng trọng đại cho người nào, nhất định trước hết phải làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt họ bị mệt nhọc, mấy việc làm đó của cháu chính là bước đệm cho sự vinh hoa phú quý lúc này.”

Ôn Diễn hừ lạnh một tiếng: “Đừng nói mấy lời đó với cậu. Giờ nhà họ Ôn chỉ còn mình cháu là con gái, cháu chăm sóc mình cho khỏe là tốt rồi.”

Ôn Lệ phí công muốn nói tiếp: “Vậy chuyện lý lịch…”

Ôn Diễn lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Không phải chồng cháu là ảnh đế toàn năng mười phần à? Cậu ta còn lợi hại hơn cả người làm cậu đây, bảo cậu ta nghĩ cách đi.”

Ôn Lệ muốn cãi lại nhưng không biết cãi gì giờ.

Ôn Lệ chỉ có thể giải thích với ekip chương trình rằng, trước kia cô luôn học tập ở nước ngoài, nên vào hôm ghi hình cho tập tám, cứ để bọn họ đi cùng nhau đến trường cấp ba cũ của Tống Nghiên là được.

Biên tập nói lại chuyện này cho đạo diễn Nghiêm, ông không cần suy nghĩ gì mà đồng ý luôn.

“Đúng lúc, cố gắng cột chặt hai người họ lại một chỗ để quay.”

Nhiều lúc các đôi khách quý khác cũng phải tạm thời xa nhau vì công việc riêng của mỗi người khác nhau nhưng trong lòng sẽ nhớ đối phương, lúc xa nhau cũng sẽ gọi điện thoại hoặc sẽ chọn một cho trời nào đó để chơi cùng nhau, vân vân. Nhưng Tống Nghiên và Ôn Lệ tách ra đi công tác là tách ra làm việc thật, có tám đầu trâu không thể nào kéo hai trái tim đang tập trung vào công việc của bọn họ lại.

— 

Cùng lúc quay hình cho tập tám của << Thế Gian Có Người >>, tin tức << Băng Thành >> đã kết thúc quá trình tuyển chọn diễn viên được tung ra ngoài, bên phía nhà đầu tư đã không thể đè ép thông tin xuống.

Từ lâu << Băng Thành >> đã hoàn thành hồ sơ nộp lên trên và đã được duyệt, thông tin được phê duyệt có thể tìm và xem trên trang web chính thức của cục. Tin tức trên mạng đến từ bốn phương tám hướng bay đầy trời, trong đó chuyện được thảo luận hăng say nhất là việc tranh luận xem diễn viên nữ nào được chọn.

Cuộc tranh luận về vấn đề này kéo dài từ lúc chuẩn bị đến lúc được thông qua vẫn khắc khẩu không ngớt, các nhóm blogger náo loạn suốt mấy tháng trời, thậm chí còn lập cả một danh sách đề xuất bỏ phiếu trên Weibo, liệt kê ra tên của các diễn viên nữ để các fan bỏ phiếu.

Mãi đến không lâu sau Đường Giai Nhân về nước, vốn các blogger mỗi người mỗi ý phân tán sự chú ý mọi người nay lại miễn cưỡng thống nhất về một phía.

Động tĩnh đầu tiên trước hết bắt đầu từ lời nhắn để lại trong khu thảo luận trên diễn đàn mạng.

[Cuối cùng CP mười năm gây tiếc nuối trong giới sắp phá tan băng hợp tác lại rồi]

0L: [Tài nguyên phim điện ảnh tốt nhất, mấy fan của nhóm tiểu hoa lưu lượng gì đấy đừng đến đây đụng chạm, dòng họ CP lâu đời, nhà trai anh ấy là mối tình đầu của bao nhiêu cô gái, tạo hình trang phục đỉnh của chóp, nhà gái là nữ thần quốc dân đầu tiên]

……

5L: [Đường Tống!! Thanh xuân quay về!!]

10L: [Mối tình đầu chắc chắn là Tống Nghiên, Trần Gia Mộc yyds, chỉ bằng vai diễn này, khi tôi nhìn anh ấy đã dày thêm mấy lớp filter]

……

25L: [CP đã sớm BE từ tám trăm năm trước còn mang ra để nói? Nhà trai đã kết hôn bao lâu rồi, xào CP người thật có thể cách xa người đàn ông đã kết hôn chút, được không?]

55L: [Fan CP đời thật của Tống Nghiên chỉ chấp nhận Muối và nó đáng để trông mong thôi, có hợp tác thì biết cách hợp tác đi nhé, fan của CP không gặp nhiều năm không cam tâm à, buồn nôn]

65L: [Cười chết làm phiền fan nào bị bệnh thì đi chữa bệnh đi Ok? Vợ chồng hợp đồng mà cũng ship thật được à? Lúc trước nhìn vào diễn xuất của Tống Nghiên trong Máy Bay Giấy, nếu mấy người nói anh ấy không có chút tình cảm rung động nào với Đường Giai Nhân thì tôi đây ăn c*t cho mà xem] 

77L: [Hiệp nghị cái đầu nhà mi, gần đây hai người bọn họ tham gia Thế Gian, dùng mắt thường cũng thấy được tình cảm đằm thắm không thôi, mi không xem gì à?]

83L: [Nhận tiền làm việc, Thế Gian toàn đường công nghiệp hóa học thôi]

96L: [Muối là đôi nổi nhất trong bốn đôi khách quý của Thế Gian, nếu thật sự hai người bọn họ được trả tiền thù lao để xào CP thì không biết sao trong hai tiếng rưỡi của mỗi tập, muốn tổng hợp tất cả các cảnh của Muối rồi cắt ra còn chưa được nửa tiếng?]

101L: [Nói Muối là đường công nghiệp nhiều hóa học, Đường Tống nhìn lại xem đã bao giờ được ăn đường chưa dù chỉ một ít? Từ đầu đến cuối chỉ có Đường đáp lại, phỏng vấn bên nước ngoài cũng không quên cue Tống, mày thử đi xem mấy bài phỏng vấn của Tống đi, xem anh ấy có chủ động nhắc đến một cọng lông nào của Đường chưa.]

Vốn chỉ là tin về bộ phim được lan truyền, đến cuối cùng lại biến thành trận địa fan CP hai nhà cãi nhau.

CP ‘Đường Tống’ đã không hợp tác mười năm, để lại những fan CP đều là những người trung thành và tận tâm, từ trước đến nay chỉ cẩn thận sinh tồn trong địa bàn của mình, bây giờ dưa này được tung ra, cảm giác tồn tại lập tức bùng nổ.

Nhưng khó có thể đấu lại với số lượng fan không lồ của ‘Muối’, lấy nơi khởi chiến từ diễn đàn này, hai bên dời trận địa, chạy sang Weibo cãi nhau ầm ĩ tiếp.

Đối với fan CP của hai bên, Tống Nghiên là điểm chung của nửa còn lại, cho nên cuộc chiến biến thành chiến tranh của hai nghệ sĩ.

Nguyên nhân gây ra tất cả mọi việc như giờ đều tại mấy cái thứ gọi là tin đồn kia, CP ‘Đường Tống’ đã BE từ mười năm trước tự nhiên bị lôi ra, gần đây << Thế Gian Có Người >> quá nổi tiếng, nhiệt độ cao, người qua đường nhập hố ‘Muối’ càng ngày càng nhiều, xào CP vai diễn trong phim còn có thể nhịn, nhà trai đã kết hôn từ lâu còn lôi CP người thật ra nói, điều đó để thể hiện sự không cam lòng hay gì, bảo sao người khác không tức giận cho được.

[Fan ầm ĩ cái rắm, cứ tranh cãi tiếp thì nó có rơi được xuống đầu chính chủ nhà mấy người không? Mấy người thử hỏi một đạo diễn và biên kịch của << Băng Thành >> đi, hỏi xem bọn họ có đồng ý không @Đạo diễn Cừu Bình @Sáng tác chính là mọi thứ của tôi]

[Đừng ầm ĩ, có cãi nữa thì miếng bánh lớn này cũng không đến lượt đỉnh lưu Tam Lực nhà mấy người được nhận đâu ha. Tời kỳ rực rỡ của nghệ sĩ nữ rất ngắn, nhân lúc còn trẻ tuổi thì thoải mái diễn thêm mấy bộ phim thần tượng mà chỉ cần diễn nhẹ nhàng, nằm trong vùng an toàn thôi? Đừng để đến lúc ba mươi tuổi qua thời kỳ phát triển nhất rồi có muốn đóng phim thần tượng cũng chưa chắc có người đồng ý trả tiền, đừng ỷ vào việc có nhiều fan mà đấu đá lung tung, Giai Nhân không cần lưu lượng, không cần fan, chất lượng tài nguyên hai bên như cách nhau cả bức tường đấy Ok?]

[Fan ầm ĩ cái rắm, cứ tranh cãi tiếp thì nó có rơi được xuống đầu chính chủ nhà mấy người không? Mấy người thử hỏi một chút xem đạo diễn và biên kịch của << Băng Thành >>, hỏi xem bọn họ có đồng ý không @Đạo diễn Cừu Bình @Sáng tác là mọi thứ của tôi]

[@Đạo diễn Cừu Bình @Sáng tác là mọi thứ của tôi]

[Đỉnh lưu nhà mấy người chỉ xứng đáng đóng mấy phim thần tượng kiếm nước mắt người xem thôi, đừng đến đây chạm vào tài nguyên điện ảnh bọn này]

<< Băng Thành >> còn không tuyên bố diễn viên thêm một ngày, thì chuyện nãy mãi không yên được.

Hiển nhiên tính tình lão Chu với công việc biên kịch cầm bút kiếm cơm thì táo bạo hơn.

Đặc biệt sau khi bị vô số các cư dân mạng làm phiền và quấy rầy, trước một ngày khi << Băng Thành >> chuẩn bị công bố các diễn viên đã được chọn, lão Chu online đăng một bài lên Weibo.

Sáng tác là mọi thứ của tôi: “ Kịch bản << Băng Thành >> đã hoàn thành xong từ lâu, trong bốn diễn viên có hai nhân vật nghĩ mãi vẫn chưa tìm được họ thích hợp cho bọn họ, bây giờ đã nghĩ ra rồi, trước đấy muốn đưa ra để các bạn trên mạng cho chút ý kiến, Tống Đình Phong và Ôn Loan Loan, sao nhỉ?”

Biên kịch trực tiếp đặt họ cho hai nhân vật chính, cư dân mạng đâu phải những đứa ngu, ai cũng nhìn ra được là có ý gì.

Cừu Bình gọi điện thoại thẳng sang, chửi ầm lên: “Lão Chu, con mẹ nó cũng bốn mươi tuổi đầu rồi chứ ít gì, ship CP thì ship CP đi, liên quan gì mà lôi mấy chuyện đang giữ bí mật ra hả, chuyện gì đang xảy ra? Ông ấu trĩ hay ngây ngây thơ?!”

———— 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN