Ôn Lệ vừa kích động vừa khổ sở mất nửa ngày, đợi tâm trạng thoáng bình ổn lại mới nhận ra vừa rồi chắc mình đã dọa cô giáo sợ.
“Xin lỗi cô…..” Cô hít hít mũi, bắt đầu giải thích về hành vi của mình, “Bọn em làm diễn viên mà, cảm xúc nó hơi nhiều so với người bình thường chút xíu.”
Vậy sao Tống Nghiên không như thế, nói đến chắc do khác nhau về tích cách riêng của mỗi người.
Nhưng mà chủ nhiệm lớp không vạch trần cô, gật đầu nói: “Cô hiểu mà, hiểu mà.”
Ôn Lệ hít sâu vào một hơi, lấy lại sự bình tĩnh và giọng nói khi bình thường của mình, hỏi cô: “Lúc nãy cô nói chỗ tạp chí này cô thu từ chỗ Tống Nghiên?”
“Đúng. Mấy thứ này do người quản lý ký túc xá đưa cho cô, trong ký túc xá của mấy bạn nam khác toàn thu được mấy cái máy chơi game linh tinh gì đó. Tống Nghiên thì đặc biệt hơn nên cô mới đưa cho em, thành tích của Tống Nghiên luôn rất tốt, nếu cô đi nói chuyện với thằng bé thì ngược lại sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt, vì thế mấy cuốn tạp chí chưa được phát hiện và nó được để ở chỗ cô nhiều năm, cô cũng không vứt đi.” Chủ nhiệm lớp nói đến đây thì cười, “May mà vẫn chưa vứt.”
“Lúc Tống Nghiên đi học có từng xem không ạ?” Cô hỏi về vấn đề mà đến ngay cả bản thân cô cũng thấy nó rất hoang đường, ngượng ngùng bổ sung thêm, “Chắc không thể nào?”
“Trong giờ của cô thì chưa, những giờ khác cô không biết.” Chủ nhiệm lớp nhớ lại nói, “Nhưng mà trong tiết của cô, Tống Nghiên từng không tập trung.”
Bọn họ làm giáo viên đi dạy nhiều năm, đương nhiên biết rõ trong giờ học, học sinh nào đang chăm chú nghe giảng và học sinh nào không tập trung học, cho dù là học sinh có thành tích tốt cũng không ngoại lệ.
Trong tiết học nào đó, chủ nhiệm lớp yêu cầu học sinh hợp lại thành một nhóm nhỏ để thảo luận bài, có người đang nghiêm túc thảo luận, có học sinh nhân cơ hội này để trộm nói chuyện riêng. Tổ của Bách Sâm và Tống Nghiên có bốn học sinh nam, mặt đối mặt kê hai cái bàn thành lại thành một cái bàn lớn, vừa khéo nhóm mấy đứa ngồi gần cửa sổ sát hành lang bên ngoài, bỗng nhiên có một bạn nam khác vỗ vỗ bả vai Bách Sâm.
“Này Bách Sâm, người dưới tầng là vợ chưa cưới của cậu à?”
“Ôn Lệ, bạn từ nhỏ, thanh mai trúc mã, em gái, cậu gọi cái nào cũng được hết, trong đầu cậu cmn chỉ biết ba từ vợ chưa cưới thôi hả?”
Bách Sâm không kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm: “Đừng nói nha đầu kia lại cãi nhau với bạn nữa nhé…..”
Không chỉ có Ôn Lệ đứng dưới tầng mà có thêm mấy học sinh nữ khác, các cô gái đều mặc đồng phục của trường Minh Phong.
Thiết kế đồng phục của hai trường khác nhau, không giống với bộ đồng phục có màu xám đậm là màu chủ đạo của Anh Đức, chỉ có cà vạt và chỗ cổ tay áo là lấy màu vàng tươi để tô điểm. Nghệ thuật Minh Phong là trường nhiều nữ ít nam, đồng phục của bọn họ lấy màu vàng hơi đỏ làm màu chủ đạo, như màu của lá phong vẫn chưa đến mùa vẫn chưa hoàn toàn chuyển đỏ.
Bách Sâm mở cửa sổ ra, lợi dụng tiếng thảo luận ồn ào trong phòng để che lấp, hét xuống phía dưới: “Nha đầu! Em lại trốn học à! Cẩn thận anh nói cho cậu em biết đấy!”
Ôn Lệ ngẩng đầu thấy Bách Sâm thì giơ cánh tay lên, phất phất tay nói: “Anh xem điện thoại đi! Em nhắn tin qua WeChat!”
Bách Sâm nhìn một vòng xung quanh phát hiện chủ nhiệm lớp chưa quay lại, lấy điện thoại ra xem Ôn Lệ nhắn gì cho mình.
Ngoài Tống Nghiên, ba bạn còn lại đều ghé đầu đến xem.
Bách Sâm vừa quét mắt nhìn qua tin nhắn thì cô giáo quay về lớp hỏi mọi người thảo luận đến đâu rồi.
Anh ta nhanh chóng cất điện thoại đi, đẩy đẩy cánh tay Tống Nghiên để sát bên người mình, nhướn mày nhỏ giọng nói: “A Nghiên, hai bọn mình đổi chỗ, cậu ngồi ở chỗ cạnh bên cửa sổ đi.”
Tống Nghiên đang cúi đầu viết bài tập văn cho giờ thảo luận ngẩng lên hỏi: “Vì sao phải đổi?”
“Không phải ngày đó Ôn Lệ và bạn con bé cãi nhau à ư? Trốn học đến tìm mình nhưng lúc đó là tiết thể dục, lớp chúng ta đang chơi đá bóng với lớp bên cạnh, mình là người đá ở vị trí tiền đạo nên không thể rời đi được, sau đó cậu về phòng học chờ người thay mình đấy, còn nhớ không?” Bách Sâm nhếch miệng cười, “Họ đã làm lành với nhau rồi, bây giờ đang đưa bạn đến đây để ngắm trai đẹp.”
Mí mắt Tống Nghiên run run, giọng nói lại như thường: “À.”
“À cái gì mà à, con bé gửi tin nhắn WeChat cho mình nói là đưa bạn con bé đến để ngắm cậu.” Bách Sâm nói, “Đi, mình đã mở cửa sổ giúp cậu rồi, cậu chỉ cần lộ khuôn mặt đẹp trai này ra cho người ta liếc mắt nhìn cái thôi là xong.”
Bách Sâm lôi kéo cánh tay Tống Nghiên, nhất quyết phải bắt anh đổi chỗ với mình.
Tống Nghiên kéo cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài.
Đứng ở dưới tầng, mấy cô gái đang ngưỡng cổ một mực chờ anh, cuối cùng đã nhìn thấy người.
Tống Nghiên nhìn xuống với ánh mắt thản nhiên, đầu tiên Ôn Lệ hơi ngại cúi đầu xuống, mím môi, không tự chủ được sờ sờ sống mũi. Sau mấy giây điều chỉnh lại, nhanh chóng đẩy đẩy người bạn bên cạnh, người bạn đó vội vàng ngẩng đầu lên, tiếp theo là choáng váng, trong mắt hiện rõ sự ngạc nhiên, lôi kéo Ôn Lê không ngừng kích động nói nhỏ: “Ui trời đất bạn học nhìn đẹp trai quá, đẹp trai kinh khủng.”
Ôn Lệ đắc ý: “Không lừa cậu đúng không, còn đẹp trai hơn cả Bách Sâm.”
Sau đó cô cười tươi rạng rỡ nhìn Tống Nghiên ở trên tầng, hưng phấn phất tay về hướng anh đang ngồi: “Đàn anh, cảm ơn!”
Tống Nghiên hơi nhíu mày, quay đầu sang chỗ khác.
Không nhận được sự đáp lại, Ôn Lệ hơi thất vọng bĩu môi, nhưng mà mục đích đã đạt được, cô không quan tâm đến sự lạnh nhạt và thờ ơ của anh, cùng bạn bè tay trong tay, vùi đùa cười hi hi ha ha chạy ra ngoài.
Tống Nghiên mím môi, Ôn Lệ lợi dụng anh làm công cụ để giúp hòa giải mối quan hệ với bạn, cuối cùng chỉ dùng một tiếng cảm ơn nhẹ bẫng để đuổi anh đi, ngay cả một câu gặp lại cũng không nói, tự tiện rời đi.
Giống như hôm đó anh ngồi trong phòng học nghe cô kể lể than phiền hết một lúc lâu, đến lúc phát hiện ra anh không phải Bách Sâm thì thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Sau đó khi môi anh bị đập mạnh vào dẫn đến chảy máu, cô không nói câu nào dù chỉ một câu xin lỗi hay quan tâm nào khác, bỏ lại anh ở đó còn mình bỏ chạy.
Anh mất hồn mất vía rất lâu, trong mơ bị người nào đó trêu chọc, chăn đã được giặt sạch lại bị ướt trở lại, mà cô thì ngu ngơ không hiểu chuyện gì. Sau khi cô biết đó đều là nụ hôn đầu của hai người thì quay về trạng thái bình thường và coi nó là một tai nạn ngoài ý muốn, như thể cô thấy mình không thiệt thòi gì hết, ngủ dậy một giấc cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì hết.
Bầu trời xanh trong vắt, những đám mây trắng nhẹ như những túm bông trắng từ cây bông nhẹ bẫng, những cây ngô đồng được trồng trong tòa dạy học chưa đến thời kỳ ra hoa, nhụy hoa còn được bao bọc trong nụ, cánh lá kéo dài cao lớn màu xanh nhạt, làn váy đồng phục màu vàng hơi đỏ sáng ngời rực rỡ không đánh tiếng nào đã tự ý xông vào cảnh sắc xuân mờ mịt. Cũng giống vậy, nụ cười tươi sáng rực không đánh tiếng chào hỏi đã tự ý xông vào lòng người.
Thiếu niên nhìn chằm chằm bóng dáng phóng khoáng và năng động chạy ra xa xa kia một lúc, nhìn mãi đến khi chủ nhiệm lớp gọi hồn anh về.
Anh xấu hổ xiết chặt cây bút đang cầm trong tay, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cô.”
Chủ nhiệm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không hề trách cứ, chỉ dùng giọng nói dịu dàng bảo: “Cô biết cảnh sắc trường chúng ta rất đẹp, nhưng để sau khi tan học từ từ ngắm cũng không muộn, trước hết viết xong bài văn nghị luận cô giao đi đã.”
Mãi đến khi chuông tan học vang lên, Tống Nghiên như đang cố ý tránh né cái gì đó, đến cuối cùng không hề liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ thêm lần nào nữa.
Thời còn là học sinh mười bảy mười tám tuổi, một chút đoạn nhạc nhỏ nói lên tiếng lòng rung động, tình cảm non nớt ấy nó giống vị chua chua lại hơi chát của quả chanh.
“Có thể do khung cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp nên nhìn đến ngơ ngẩn.”
Chủ nhiệm lớp nhớ lại khoảng thời gian đó rồi đưa ra một kết luận như vậy.
Ôn Lệ gật đầu: “Em có kinh nghiệm trong chuyện đó”. Lúc đi học cô thường hay mất tập trung thường xuyên luôn.
“Ừm vậy mấy quyển tạp chí này đã về với chủ của nó.” Chủ nhiệm lớp nói, “Giờ mà để Tống Nghiên nhìn thấy mấy cái này chắc cũng ngại lắm, chuyện tiếp theo phải nhờ em rồi.”
“……..”
Cô giáo mang nỗi lòng yêu thầm được coi là bí mật khó nói không thể mở lời của Tống Nghiên ra kể lại cho đối tượng là người được yêu thầm, bà ấy thì không có chuyện gì cả người nhẹ nhõm nhưng Ôn Lệ rất khó khăn.
Tuy thần kinh của cô thô nhưng vẫn hiểu được, nếu Tống Nghiên đã muốn giấu những tâm sự này vào sâu tận trong đáy lòng, thậm chí đến bây giờ anh vẫn không muốn nói cho cô biết là vì anh rất để ý đến nó, anh không muốn để cô biết được.
Nếu cô tùy ý nói với anh là em đã biết bí mật nhỏ của anh, em rất vui, nỗi lòng hư vinh được thỏa mãn, nhưng còn Tống Nghiên thì sao?
Nhất định anh sẽ cho rằng cô đã tùy tiện xâm nhập vào ký ức của anh, trộm đi bí mật của anh.
Cho dù cô là nhân vật chính trong câu chuyện của anh, nó không có nghĩa cô có thể phô trương khoe khoang trước mặt anh.
Bởi vì đây là ký ức thuộc về anh, bao gồm cả cô ở bên trong, không một ai bất kể là người nào có tư cách mượn nó để trêu ghẹo hoặc khiến anh tổn thương.
Cô phải bảo vệ thật tốt Tống Nghiên của mười tám tuổi, bảo vệ tốt những tâm tư thầm kín, những bí mật của người thiếu niên đó.
Ôn Lệ khó xử ôm đống tạp chí, sau khi nhân viên chương trình đến đây thúc giục cô mới luống cuống tay chân đưa chỗ tạp chí này cho trợ lý của mình.
“Giấu kỹ vào, đừng để thầy Tống phát hiện.”
“Gì đây ạ?” Văn Văn nhìn mặt bìa rồi lại nhìn Ôn Lệ, khiếp sợ nói: “Chị, đây không phải là chị ư! Ôi cái này coi như là đồ cổ ấy!”
“Nó là đổ cổ thì chị là cái gì? Rùa ngàn năm?” Ôn Lệ tức giận nói, “Đưa chị đi tìm chị Lily để trang điểm lại đã, chỗ mắt chị cần làm lại.”
Văn Văn nhìn vào đôi mắt của Ôn Lệ, đúng là lớp trang điểm mắt trước đó đã mờ đi nhưng may kẻ mắt và mascara không thấm nước cho nên không nhìn kỹ sẽ sẽ không nhìn ra có vấn đề gì.
Khi đối mặt với máy quay để phòng ngừa những trường hợp không hay, Văn Văn vẫn đi nói một tiếng với các nhân viên chương trình trước, sau đó đưa Ôn Lệ đến tìm nhà trang điểm chăm chút lại.
LiLy vừa giúp cô làm lại vừa hỏi: “Vừa mới làm xong hết mà em sao vậy? Khóc à?”
“Không, do nóng.”
Văn Văn vừa giúp đỡ cằm cho Ôn Lệ để cô trang điểm vừa thì thầm nói: “Nhưng điều hòa trong tòa giáo vụ chỉnh nhiệt độ xuống rất thấp mà, em còn hắt xì nữa…..”
Ôn Lệ không đổi sắc mặt thản nhiên sửa lại lời: “Ừ, thì do lạnh đi, lạnh đến phát khóc.”
Văn Văn: “…….”
Đợi khi cô trang điểm xong đến hội hợp với Tống Nghiên, Ôn Lệ không biết phải làm thế nào. Cô bắt đầu trốn tránh anh, buổi chiều Tống Nghiên đưa cô đi một lượt khắp trong trường chơi và ngắm cảnh, cô không xem cây được trồng ở ven đường, không xem các công trình kiến trúc, không nhìn sự vật, không nhìn những bạn học sinh đang vây xem xung quanh, cứ nhìn chằm chằm Tống Nghiên mãi không thôi.
Tống Nghiên vừa quay đầu nhìn lại thì cô lại làm như không đếm xỉa tới, dịch chuyển tầm mắt.
Dáng vẻ như người mất hồn của cô được máy quay ghi lại, người quay phim cảm thấy trạng thái buổi chiều hôm nay của cô Ôn không ổn và không thoải mái lắm, nhắn tin WeChat hỏi đạo diễn Nghiêm nên xử lý thế nào, có cần phải tạm dừng quay không.
Đạo diễn Nghiêm: “Không cần tạm dừng, cứ thế mà quay.”
Đạo diễn Nghiêm: “Đã nhiều tập Tống Nghiên điên rồ nhìn chằm chằm vợ mình, cuối cùng cũng đến phiên vợ cậu ta là người điên cuồng nhìn chăm chú vào chồng mình.”
Đạo diễn Nghiêm: “Đắc ý.jpg”
—-
Ngày đầu tiên quay đến bốn giờ chiều là xong, chiều nay Ôn Lệ còn tranh thủ đi một mình đến ký túc xá nam trong trường, vốn muốn đến phòng ngủ mà trước kia Tống Nghiên đã ở đó để tìm xem còn dấu vết sót lại về cuộc sống trước kia của anh không, kết quả vừa mới đi vào đã đụng phải một bạn nam đang cởi trần đi ra.
Cô không thấy ngại gì hết, bạn học nhỏ ấy mà, còn nhìn cậu bé cười.
Bạn nam này bị một cô gái xinh đẹp nhìn thấy hết nửa người trên, cậu nhìn kỹ vào khuôn mặt của cô gái rất xinh đẹp đó, phát hiện đây chẳng phải Ôn Lệ thường xuyên xuất hiện trên TV ư. Ngay tức thời không quan tâm đến thứ gì khác mà chỉ để tâm đến tình huống lúc này, bị Ôn Lệ nhìn thấy nửa người trên trắng như gà bóc của cậu, nó còn xấu hổ hơn cả việc bị máy quay ghi lại rồi phát sóng lên TV, tóm lại bạn học nam bụm mặt bỏ chạy, quên luôn cả việc xin chữ ký.
Chưa đến mấy phút sau, tiếng bạn nam đó như loa phóng thanh khuếch đại trong khu, đứng ở hành lang ký túc xá hô to: “Ôn Lệ bất ngờ đến tập kích ký túc xá nam!!!! Các anh em mau mặc quần áo vào!!!!”
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cả toà ký túc như bị chấn động mạnh, nháo nhào hết cả lên.
“Nữ thần Ôn Lệ!!!”
“Chị!!!! Em là fan chị! Ngày nào em cũng điểm danh đều trên super topic!”
Sau mấy nhân viên đang quay bên chỗ Tống Nghiên nhận được tin tức trong nhóm, mọi người nói Ôn Lệ đến tập kích ký túc xá nam khiến cả tòa nhà không khác gì như bị động đất, dở khóc dở cười kể chuyện này cho Tống Nghiên nghe.
Tống Nghiên: “……”
Tóm lại ngày ghi hình hôm nay, trừ buổi sáng Tống Nghiên hơi không tập trung, buổi chiều Ôn Lệ hơi không tập trung thì trong quá trình thực hiện nhiệm vụ được rất nhiều người vây xung quanh đi cùng, cùng với việc nhận được gợi ý nhắc nhở từ những thần công ở cạnh để giải câu đố, còn đâu những chuyện khác coi như đều thuận lợi.
Thu hoạch lớn nhất của ekip chương trình chính đoạn video quay được cuộc phỏng vấn với chủ nhiệm lớp của Tống nghiên, trước kia họ đã từng đến Anh Đức để hỏi thăm và giúp chương trình làm về những đoạn quay liên quan đến Tống Nghiên. Chương trình muốn tìm các thầy cô giáo từng dạy anh để phỏng vấn, muốn biết Tống Nghiên thời học sinh sẽ như thế nào, nhưng mỗi lần không gặp may, nếu không phải chủ nhiệm lớp của Tống Nghiên đưa học sinh ra nước ngoài tham gia thi đấu thì đang được cử đi công tác nên không có mặt.
Phỏng vấn được chủ nhiệm lớp cấp ba của Tống Nghiên xem như ekip chương trình bọn họ đã có đoạn tư liệu độc nhất vô nhị, chắc chắn phải cho vào chương trình khi phát sóng.
Giống như Ôn Lệ học ở trường cấp ba Minh Phong, hôm nay Trần Tử Đồng đi cùng chồng cô ấy là Khâu Hoàng đến trường trung học Yến Thành, ngày hôm sau mới đến Minh Phong bên này để quay, chiều nay sau khi ghi hình xong họ đến ngồi trên xe của Ôn Lệ và Tống Nghiên luôn, mọi người thuận tiện đi ăn cơm tối cùng nhau.
Ở trước máy quay, mọi người thoải mái nói chuyện vui vẻ, kể lại những chuyện thú vị mà mình trải qua khi đến quay hình ở trường học.
Bốn người bọn họ vẫn đang mặc bộ đồng phục trên người và chưa ai đi thay, hai người Tống Nghiên và Khâu Hoằng khi mới gặp đã nhìn nhau thêm mấy lần. Bây giờ ở trên bàn cơm, Khâu Hoằng không nhịn được nữa bắt đầu nói: “Không phải tôi nói chứ, đồng phục của trường công lập và tư nhân nó khác nhau lớn quá đấy, bộ đồng phục này của hai người muốn mặc để đi quay phim thần tượng hay gì?”
Muốn xem đồng phục mặc có đẹp không chủ yếu phải xem người mặc, vóc dáng của Khâu Hoằng và Trần Tử Đồng đều cao gầy và thon, thật ra bọn họ mặc đồng phục ở trên người nhìn cũng rất đẹp. Còn Khâu Hoằng than vãn như thế chẳng qua muốn giúp chương trình có phần gây chú ý và hay hơn thôi.
Trần Tử Đồng vỗ vỗ bả vai Khâu Hoằng, an ủi: “Không sao đâu lão Khâu, đồng phục trường em cũng đẹp lắm, ngày mai anh đến trường em quay thì sẽ được mặc thôi.”
“Anh không tin.”
“Ha, em lừa anh làm gì.”
Nói xong Trần Tử Đồng lấy điện thoại ra tìm kiếm hình ảnh đồng phục Minh Phong ở trên mạng, đưa cho anh ấy xem: “Đẹp không?”
Khâu Hoằng xem xong càng thêm hâm mộ: “Đả kích người quá đáng, cũng chỉ có đồng phục trường anh là xấu nhất.”
Trần Tử Đồng nổi lên ham muốn khoe khoang, đưa điện thoại cho hai người ngồi đối diện: “Xem thử xem? Ừm nói lời này có thể sẽ đụng chạm đến hai người nhưng riêng cá nhân chị cảm thấy đồng phục của Minh Phong đẹp hơn đồng phục của Anh Đức, bỏ xa một quãng đường.”
Chị ấy sẽ không ngờ thật ra hai người diện biết đồng phục của Minh Phong như thế nào, không những thế còn có ý kiến giống chị ấy, cho rằng đồng phục bên trường đó nhìn đẹp hơn Anh Đức thật.
“Đúng, nhìn của Minh Phong thấy đẹp mắt hơn.” Ôn Lệ không chút do dự đứng về trường học cũ của mình, đẩy đẩy cánh tay Tống Nghiên, “Thầy Tống, anh thấy thế nào?”
Không biết Tống Nghiên đang suy nghĩ gì, gật đầu: “Ừm, màu sắc đẹp hơn.”
“Quá khen quá khen, chị thay trường mình cảm ơn hai đứa.”
“Nhưng mà tấm ảnh trên mạng này là kiểu cách của mấy năm về trước, bây giờ hình như đã cải biến một ít, màu sắc vẫn không thay đổi nhưng màu vàng hơi đỏ có vẻ đã đậm hơn.” Trần Tử Đồng đưa mắt nhìn hai người rồi nhìn lại ông chồng nhà mình, “Chắc chắn hai người mặc sẽ đẹp, lão Khâu nhà chị mặc chưa chắc sẽ đẹp, anh ấy đen quá.”
Khâu Hoằng trừng mắt: “Em có ý gì hả? Da anh màu lúa mạch khỏe mạnh đấy.”
“Da lúa mạch, da lúa mạch.” Trần Tử Đồng nói cho có lệ.
Ăn cơm xong, mọi người ngồi trên xe về khách sạn mà chương trình đã bố trí sẵn. Ôn Lệ và Tống Nghiên ngồi trên một xe, vì nội dung của buổi ghi hình hôm nay nên cả hai người đều có tâm sự nên không có tiếng trao đổi nói chuyện.
Xuống xe, Văn Văn gọi Ôn Lệ lại.
Tống Nghiên dừng bước theo bản năng, anh muốn chờ Ôn Lệ nói chuyện với Văn Văn xong.
Văn Văn lớn tiếng hỏi: “Chị, mấy quyển tạp chí chị đưa cho em sáng nay có cần mang về phòng không?”
Tống Nghiên: “Tạp chí gì?”
Văn Văn: “Dạ là —-ưm?!”
“Ha ha ha ha không có gì không có gì.” Ôn Lệ nhanh chóng chạy đến chỗ Văn Văn, hành động dứt khoát che miệng Văn Văn lại, quay đầu cười gượng nhìn Tống Nghiên, “Thầy Tống, anh lên trước đi, em và Văn Văn muốn nói chuyện riêng.”
Tống Nghiên nhìn Ôn Lệ, mỗi lần anh quan sát người khác đều như vậy, im lặng, không biết tại sao nó khiến người đối diện thấy không yên lòng.
Ôn Lệ thúc giục: “Anh mau đi lên nghỉ ngơi đi.”
Sau cùng người đàn ông không nói gì nữa, xoay người lên tầng trước.
Đợi đến khi bóng dáng anh biến mất, lúc này Ôn Lệ mới buông văn văn ra, tức giận trách cứ: “Úc Văn Văn! Có phải em muốn bị đuổi việc không?”
Chị lấy cả họ và tên cô nàng ra để quát, Văn Văn oan ức, nhưng nhiều hơn là không hiểu tại sao.
“Tại sao ạ, nó có phải tạp chí đen tối gì đâu……”
“Em không hiểu.” Ôn Lệ phiền não thở dài, “Tâm tư của đứa nhỏ nam rất yếu ớt, em vạch trần trực tiếp như thế sẽ khiến người ấy bị thương.”
Sắc mặt Văn Văn mờ mịt: “Nghe không hiểu.”
Ôn Lệ vuốt cằm đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nghĩ ra gì đấy, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Từ Đồng đã về đến phòng từ lâu.
Chỉ chốc lát sau Trần Tử Đồng thoải mái trả lời cô, “OK”.
“Giờ chị chưa về phòng, chị đến phòng chị Tử Đồng tìm chị ấy bàn bạc mấy chuyện.” Ôn Lệ dùng tay dí lên trán Văn Văn, “Em cứ mang hành lý của chị vào phòng trước đã, còn nữa, nhất định phải giấu tạp chí thật kỹ cho chị, nghe chưa?”
Văn Văn ôm trán nói: “Vâng.”
Ôn Lệ đến phòng Trần Tử Đồng tìm người còn Văn Văn xách vali hành lý nhỏ mang theo tùy thân của nghệ sĩ nhà mình về phòng cô ấy.
Tống Nghiên hơi ngạc nhiên khi mở cửa nhìn thấy Văn Văn ở ngoài.
“Cô ấy đâu?”
“Chị đi tìm chị Trần Tử Đồng.”
Tống Nghiên không nói gì, anh giúp Văn Văn mang hành lý của Ôn Lệ vào phòng.
Hoàn thành nhiệm vụ, Văn Văn cung kính nói: “Vậy em về phòng đây ạ, thầy Tống anh nghỉ ngơi đi.”
Vừa mới quay người, Tống Nghiên gọi cô nàng lại.
Trong lòng Văn Văn có dự cảm không lành, quả nhiên câu tiếp theo, Tống Nghiên hỏi cô nàng chuyện tạp chí kia thế nào.
Văn Văn ậm ờ nói: “Không có gì ạ.”
Tống Nghiên nhíu mày, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô ấy bảo em không được nói cho anh biết?”
Văn Văn mím môi, hai tay chấp thành hình chữ thập nói: “Thầy Tống, em không thể mất đi công việc này, em còn một khoản nợ phải trả tiền vay mua nhà mỗi tháng, mong anh hiểu cho em chút.”
“Hiểu rồi.” Tống Nghiên hơi cụp mắt, ngữ khí thoải mái, dường như thấy hơi mất mát: “Không phải tạp chí của mấy nghệ sĩ nam khác chứ?”
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Văn Văn nói nhỏ, “Là tạp chí của chị, thầy Tống yên tâm.”
Nói xong câu này, Văn Văn sợ Tống Nghiên nói thêm mấy câu gì đó nên lập tức bỏ chạy.
Sau khi trợ lý rời đi, người đàn ông ngồi trên sô pha, bắt đầu phát ngốc.
Nhân viên chương trình nói, hôm nay trong lúc anh đi chào hỏi các thầy cô khác trong trường, Ôn Lệ không đi cùng đến là vì sau khi chủ nhiệm lớp của anh nhận phỏng vấn xong đã tìm cô ấy nói chuyện riêng một lúc.
Không biết anh đang nghĩ gì, bỗng dưng mím môi, trên khuôn mặt điển trai lộ ra mấy phần bối rối và sợ hãi.
Bí mật chôn dấu rất lâu cứ như vậy không hề đề phòng bị đào bới lôi ra, chưa bao giờ anh để lộ chuyện đó cho bất kỳ ai biết, ngay cả người bạn thân thân thiết nhất.
Không thể nói rõ anh đang sợ hãi nhiều hơn hay xấu hổ nhiều hơn, đột nhiên Tống Nghiên cong người cúi xuống, một tay để lên trán, thở dài một hơi thật sâu.
Đến khuya Ôn Lệ mới quay về phòng khách sạn.
Cô nghĩ Tống Nghiên đã ngủ nên lén đi ra ngoài ban công gọi điện thoại.
Sợ sẽ đánh thức Tống Nghiên nên dù Ôn Lệ đang ở bên ngoài nhưng tiếng khi coo nói chuyện điện thoại được hạ xuống mức thấp nhất có thể, chỉ có những lúc không kìm được cảm xúc kích động và gọi to mấy tiếng “Cậu”, rồi lại hạ thấp đề-xi-ben xuống.
Nói chuyện xong, Ôn Lệ đi rửa mặt rồi đi nhẹ nhàng khe khẽ đến bên giường, đắp chăn xong quay lưng về phía anh chơi điện thoại.
Tống Nghiên đợi đến lúc ánh sáng từ màn hình điện thoại tắt ngúm mới kéo cô lại ôm vào lòng.
Cho dù biết cô đã ngủ nhưng vẫn không dám hỏi cho rõ ràng.
“Chắc đã tạo thêm gánh nặng cho em đúng không?” Anh hơi ngừng lại, giọng nói rất khàn, tự giễu nói, “Rất khiến người khác ghét bỏ nhỉ?”
Trong ấn tượng của cô, người đàn anh luôn lạnh lùng và xa cách mỗi khi đối mặt với cô nhưng thật ra ở sau lưng cô lại thu thập từng cuốn tạp chí tuổi trẻ do cô làm mẫu ảnh bìa. Dưới tình huống là người bạn thân tốt nhất của chồng chưa cưới của cô mà lại đi thích cô.
Kể cả sau khi bị người nhà của cô đứng ra từ chối mà vẫn không hề buông bỏ.
Nếu không thể có được cô, ít nhất anh có được giấc mơ giống cô cũng được, ít nhất sẽ được gần cô hơn một chút.
Về sau trời xui đất khiến thế nào để cô bỏ xuống giấc mơ làm thần tượng, trở thành một diễn viên và cùng đứng dưới ánh đèn hào quang trong nước.
Chùm tia sáng trong lòng rất xa mà anh không thể với đến bỗng thành đàn em của anh tiếp.
Vào giây phút đó, khi mà bút ký tên trên tay bỗng nhiên không ra mực, Ôn Lệ lên thảm đỏ ngay phía sau nhìn anh lễ phép gật đầu, nụ cười tiêu chuẩn khi làm việc, khách khí và xa cách, giống như đó là lần đầu tiên cô và anh gặp nhau.
Đúng thôi, lúc còn học cấp ba bọn họ vốn không thân.
Tống Nghiên gật đầu, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt bút ký tên trong tay đến mức nó như sắp gãy thành đôi, hai người đứng trên thảm đỏ để lại một bức ảnh chụp chung đầu tiên.
Rõ ràng đã quen nhau từ mười năm trước nhưng không ngờ bức ảnh đầu tiên mà hai người chụp chung lại đến từ bên truyền thông.
Mỗi lần ở chung một chỗ vào mười năm sau, tâm trạng Tống Nghiên luôn rất phức tạp, sợ cô phát hiện rồi lại sợ cô không phát hiện.
Bây giờ hẳn cô đã nhận ra nhưng cô làm bộ như không biết gì, về nguyên nhân tại sao, anh không muốn hỏi, càng không dám hỏi.
Trong phòng im ắng, trả lời anh là tiếng hít thở đều đều từ người đang ngủ say nằm trong lòng.
—
Buổi ghi hình ngày hôm sau được tiến hành như bình thường, hai người tiếp tục đến Anh Đức nhưng sau khi quay hình buổi sáng xong đến trưa thì không thấy Ôn Lệ đâu, người lặn mất tăm.
Vợ mình không ở đây, Tống Nghiên là chồng mà cũng không thấy hỏi nhân viên rằng cô đã đi đâu và làm gì. Nhân viên cũng không đề cập đến giống như nội dung kịch bản hôm nay là hai người tách nhau ra để quay, cả ekip chương trình đều không ổn chút nào.
Khuôn viên trong trường học Anh Đức rất lớn, anh muốn đi dạo chơi những chỗ mà hôm qua chưa kịp đến, cố ý đi vòng qua quảng trường pháo hoa.
Mấy nhân viên đi theo anh ở đằng sau chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán.
“Không phải cậu đã nói với thầy Tống rồi đấy chứ, bảo anh ấy đi đến quảng trường bên kia?”
“Chưa mà, tôi còn chưa kịp nói, tôi tưởng anh nói rồi.”
“Tôi đã nói gì đâu.”
Mấy nhân viên hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không một ai biết tại sao Tống Nghiên không được thông báo trước mà lại đi về hướng chỗ quảng trường pháo hoa.
Bỏ đi, dù sao kết quả đều giống nhau, quan tâm đến nguyên nhân để làm gì.
Hy vọng bên chỗ cô Ôn sắp xếp thuận lợi và ổn thỏa.
Bên chỗ Ôn Lệ đang làm việc không được thuận lợi lắm, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô làm mấy chuyện như thế này, mặt dày nhờ nhân viên chương trình đi mua giúp cô một thùng nến và pháo hoa đến đây. Chờ sau khi mua xong đồ và nó được mang đến, nhân viên nói muốn giúp cô bày biện nhưng cô từ chối, cô muốn tự mình xếp.
Khi đó chẳng có người nào giúp Tống Nghiên hết, vừa nghĩ đến đàn anh của mình tự mình bày hết các ngọn nến đó thì cô cũng muốn làm một mình.
Xếp nến nghe thì có vẻ đơn giản nhưng chỉ dựa vào một mình mình thì có chút khó khăn, xếp thành hình lớn phải mất bao nhiêu ngọn nến mới hoàn thành được, vì chỉ có một mình nên không thể nhìn để chỉnh sửa cho đúng, nếu xếp sai lệch không thành hình trái tim thì khổ, đây là những khó khăn cô không nghĩ đến.
Đấy còn chưa kể cô như con khỉ trong sở thú, có nhiều nhân viên và học sinh đang đứng xem, quá ngại mà.
Cuối cùng cô không thể chịu nổi nữa, nói với Văn Văn: “Văn Văn, em ra ngoài trường mua cho chị ít rượu mang về đây.”
Văn Văn tưởng mình nghe lầm: “Dạ? Chị, đang quay chương trình mà uống rượu thì không ổn lắm đâu?”
Ôn Lệ xua tay: “Không sao hết, chị uống trộm sau lưng máy quay, không uống say, chỉ uống lấy ít can đảm.”
“Dạ được.”
Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời trên quảng trường dần dần mờ tối. Mùa hè, nhiệt độ ngoài trời rất cao, cho dù đang dùng quạt điện nhỏ chạy bằng hơi nước và ô che nắng nhưng Ôn Lệ vẫn phải lau mồ hôi, gần như lau liên tục.
Cô tự tin mỉm cười nói với nhân viên có thể dẫn Tống Nghiên đến đây.
Ôn Lệ tạm thời sửa kịch bản chương trình, chuyện này trước tiên cần phải thông báo và thông qua đạo diễn Nghiêm.
Trong lòng đạo diễn Nghiêm vừa thấy vui mừng vừa thấy chán nản, vui vì lần này không cần đến kịch bản của chương trình đè đầu bọn họ mà tự hai người sẽ chủ động tạo sự bất ngờ cho đối phương. Nhưng chán ở chỗ, sau khi biết Ôn Lệ định làm Tống Nghiên ngạc nhiên, ông đã cung cấp và đưa ra rất nhiều phương án mới mẻ độc đáo nhưng Ôn Lệ vô cùng cố chấp, không cần gì hết chỉ muốn xếp ngọn nến.
Phương án quá cũ rích.
Đạo diễn Nghiêm cực kỳ ghét bỏ.
Không biết liệu Tống Nghiên có ghét bỏ phương án này không, hy vọng đợi đến khi cậu ta nhìn thấy sự bất ngờ này thì đừng ghét bỏ vợ của mình cổ quá.
—————