Vô Củ
Chương 41: Hồ Ly tinh
Mạnh Tử rằng: Nói đến vị giác, thiên hạ mong đạt được như Dịch Nha.
Tuân Tử có lời: Vị giác, không ai hơn Dịch Nha. Âm luật, không ai qua Sư Khoáng. Trị quốc phải nói đến Tam Vương. Tam Vương đã định pháp luật truyền lại, có thể nói không cần nghĩ dựa theo mà làm. Tạo ra những biến đổi, món ăn của Dịch Nha có khác gì âm luật của Sư Khoáng đâu?
Nhà tư tưởng trứ danh Đông Hán là Vương Sung cũng từng khen ngợi Dịch Nha trong Luận Hành: Dịch Nha cho gia vị, lạc như nước ốc cũng thành món ngon, vang danh như trận Bành Thành.
Dịch Nha người này ở cổ đại nổi tiếng nhất là ngự trù, tiếp theo là mỹ nam tử, tiếp đến là chính khách, cuối cùng mới là gian thần.
Mà đối với người này, đánh giá cũng là khen chê không đồng nhất. Người nổi tiếng như Khổng Tử, Mạnh Tử, Tuân Tử nhiều lần khen ngợi Dịch Nha. Khổng Tử nói hắn có vị giác tốt, có thể nếm là phân ra nước sông Truy Thủy cùng sông Thằng Thủy khác nhau. Mạnh Tử nói thẳng một câu “Thiên hạ mong đạt được vị giác như Dịch Nha”. Có thể thấy được ở niên đại này, tên tuổi Dịch Nha có bao nhiêu vang dội. Cho tới sau này, kỳ thật người thờ cúng Dịch Nha cũng không ít, rất nhiều địa phương rất sùng bái Dịch Nha.
Chuyện đó là một phần. Bắt đầu từ Hàn Phi Tử, sử ký cũng có ghi lại về truyền thuyết nấu nướng của Dịch Nha, cũng lưu truyền đến Đường triều mới thôi. Địa vị Dịch Nha cao ngàn trượng, lại biến thành nịnh thần tặc tử.
Ngô Củ đối với Dịch Nha kỳ thật xem như cũng hiểu biết. Bởi vì đời trước là người nghiên cứu ăn uống, nên Ngô Củ biết rất nhiều đầu bếp các địa phương thờ cũng Dịch Nha, tôn Dịch Nha là Tổ sư gia. Ngô Củ cũng từng xem qua bản ghi chép có chỉnh sửa lại của quyển sách Dịch Nha Di Ý. Đó ước chừng như là một quyển thực đơn. Dịch Nha đã đem những thứ linh tinh vụn như vặt gia vị phương pháp nấu ăn, từng bước ghi kỹ càng tỉ mỉ.
Lúc ấy Ngô Củ thực thích quyển sách này. Có thể nói tài nghệ của Ngô Củ kỳ thật cũng không phải tự nghĩ ra, mà là học tập từ sách vở mà có được. Nhưng Dịch Nha lại hoàn toàn không có được những ghi chép của tổ tiên, cho nên có thể nói tay nghề của Dịch Nha là tự hắn sáng tạo.
Ngô Củ cảm thấy mình ở phương diện nấu ăn không bằng Dịch Nha.
Ngô Củ bởi vì lúc ấy đã đọc qua Dịch Nha Di Ý, cho nên cố ý đi tra xét tra về người này, cũng thấy đây là người rất kỳ quái. Nếu hắn thật sự là đại gian đại ác, xấu xa tột đỉnh sao hậu nhân còn thờ cúng hắn?
Đơn giản lướt qua những ghi chép lịch sử, tất cả đều nói về mặt xấu của Dịch Nha. Ngay cả tài nấu ăn ngon cũng biến thành một loại hình thức “lấy sắc dụ Quân” biến thành “gian tà”. Hơn nữa bản thân Dịch Nha là nam nhân nhưng tướng nữ nhân, lại là cận thần, cũng có rất nhiều giả thuyết cho rằng Dịch Nha cùng Tề Hoàn Công có sự tình không thể cho ai biết, vân vân…
Bỏ qua những chuyện xưa ngoài lề, cũng có rất nhiều học giả cho là tên Dịch Nha tựa hồ còn tồn tại điểm đáng ngờ. Còn có một cách nói khác, Dịch Nha cũng không phải họ Ung, cũng không phải hậu nhân công thần Ung Lẫm, mà là người Bạch Dịch. Dịch Nha sở dĩ bị gọi là Dịch Nha, kỳ thật đều không phải là sách sử viết sai, mà là bởi vì Dịch Nha bản thân là người Dịch.
Người Dịch lúc ấy là một dân tộc thiểu số, bọn họ không có lãnh thổ cố định, sống du mục, phạm vi hoạt động chủ yếu ở Thiểm Tây phía Đông Bắc Bộ.
Nói đến người Dịch, tựa hồ rất nhiều người đều không biết. Nhưng ở rất nhiều năm sau, Tấn Văn Công trứ danh, một trong ngũ bá thời Xuân Thu, khi còn làm Công tử bị lưu vong đã được người Dịch bảo hộ.
Người Bạch Dịch có một nửa tính dã man, cũng có thể nói là bộ lạc dã man. Người Bạch Dịch hành vi cũng không có bị trở ngại, cũng không có bất luận quy định gì, vì thế bên trong có một quy định thực dã man. Đó chính là sau khi thành hôn phải đem đứa con trai đầu tiên giết chết, để ngừa đứa con trai này không phải con mình thân sinh.
Có vài sử học gia cho rằng nếu Dịch Nha thật là người Bạch Dịch đưa tới làm gian tế, như vậy hắn giết con hiến cho Tề Hầu ăn, kỳ thật là cũng có thể lý giải đó là “tập tục”, cũng không phải là người mất nhân tính.
Nhưng nói như thế nào, với một người có tư tưởng hiện đại như Ngô Củ mà nói, là tuyệt đối không thể tiếp thu được việc giết trẻ em. Dù thật sự bị mang nón xanh, giết trẻ em cũng quá mức tàn nhẫn.
Có nhiều truyền thuyết về Dịch Nha, Ngô Củ cũng nghe nói hắn gọi là “Ung Vu”.
Khi nghe người nam tử báo tên, nháy mắt Ngô Củ liền biết Ung Vu chính là Dịch Nha.
Ngô Củ không biết Tề Hầu là trọng sinh, ngẩng đầu thấy được Dịch Nha, lại phát hiện ánh mắt Tề Hầu rất kỳ quái. Hắn nhìn chằm chằm Dịch Nha cười tủm tỉm, Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu thật sự bị nhan sắc Dịch Nha hấp dẫn. Trong lòng yên lặng nghĩ.
Chẳng lẽ… Tề Hầu thật sự là đoạn tụ?
Không, cũng không thể nói như vậy. Bởi vì Tề Hầu có phu nhân cùng con cái một sọt. Nói như vậy, Tề Hầu là song tính, chỉ cần là người đẹp liền ăn, mà không hề cự tuyệt.
Tề Hầu cũng không biết hắn nhìn “kẻ thù” một chốc lại bị Ngô Củ cấp một đại danh “sắc lang”.
Dịch Nha diện mạo đích xác phi thường xuất sắc, giống như Phan An vậy. Dịch Nha cũng nổi danh mỹ nam tử, đúng tiêu chuẩn mỹ nhân da trắng mịn như trứng luộc. Cằm hơi nhọn, nhưng cũng không khắc nghiệt, độ cong gương mặt thanh thoát. Làn da trắng như phát sáng. Tóc đen nhánh vấn lên. Bởi vì tuổi trẻ, hơn nữa Dịch Nha dung mạo đẹp cho nên còn hơi chút có ngô nghê.
Dịch Nha hơi hơi cúi đầu, tóc mai rơi xuống dưới, từ trên vai trượt xuống, một thân y phục màu lam nhạt, cả người thoạt nhìn thanh nhã xuất trần. Nhưng thanh nhã cũng không giống thần tiên, ngược lại phụ trợ ra một loại mị lực nói không nên lời, hơi có chút vũ mị diễm lệ.
Ngô Củ thật sự còn chưa có gặp được người đàn ông nào khiến người ta kinh ngạc như vậy. Dù đã từng gặp qua nhiều mỹ nữ xinh đẹp, cũng chưa có ai bì kịp Dịch Nha.
Tề Hầu nhìn cũng quá chuyên chú. Ngô Củ ngồi ở bên cạnh, ho khan một tiếng, cảm giác mình ngồi gần cũng phải mất mặt.
Tề Hầu tất nhiên thập phần chuyên chú, không vì cái gì khác, nguyên nhân vì Dịch Nha là “kẻ thù” của hắn. Tề Hầu vẫn chưa quên kiếp sống nhục nhã trong những ngày tháng cuối cùng của đời trước.
Sau khi hắn sinh bệnh nặng, khi đó Dịch Nha là cận thần, còn là ngự trù, tất nhiên phải chăm lo ăn uống cho Tề Hầu. Nhưng Dịch Nha không có làm như vậy. Dịch Nha đem Tề Hầu giam lỏng ở tẩm cung, đối ngoại chỉ là nói mọi nhu cầu ăn uống của Tề Hầu đều do hắn tự mình xử lý. Nhưng thực tế Tề Hầu cả miếng nước cũng không có được uống, càng đừng nói ăn cái gì.
Tề Hầu đã bệnh nặng, hơn nữa thiếu nước, hậu quả có thể nghĩ. Tề Hầu vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ đến mình một thời kiêu hùng thế nhưng sẽ rơi vào kết cục bị đói khát chết.
Mà Dịch Nha thì sao. Trước khi Dịch Nha làm phản, Tề Hầu thế nhưng còn dò hỏi Quản Di Ngô, hỏi có thể để Dịch Nha làm Tướng quốc hay không.
Vị trí này tất nhiên có thể nắm đại cục. Tề Hầu hướng Quản Di Ngô hỏi chuyện này, đủ thấy Dịch Nha cũng không chỉ là một đầu bếp, cũng là một người rất có năng lực. Chẳng qua năng lực này từ đầu đến cuối không phải phục vụ Tề Hầu, mà là vì ích lợi riêng mà thôi.
Giam lỏng Tề Hầu, ủng hộ lập Vô Khuy, bức Công tử Chiêu đi. Món nợ này là huyết hải thâm thù, Tề Hầu tất nhiên phải tính toán kỹ. Nhưng mà hiện tại vừa mới bắt đầu, Tề Hầu cũng không sốt ruột, bởi vì hắn muốn có một biện pháp tốt, cũng phải cho Dịch Nha nếm thử cái gì gọi là bị làm nhục.
Tề Hầu từ đầu đến cuối trên mặt tràn ngập nụ cười ôn nhu, cũng không biết mọi người đã xem hắn thành “sắc lang”, hơn nữa là loại rất háo sắc.
Dịch Nha tiến lên một bước, quỳ trên mặt đất đáp lời. Sau khi hắn nói tên, Tề Hầu tựa hồ không nghe thấy, cũng có lẽ đang ngẩn người, tóm lại không nói gì. Mọi người trong lòng có chút thấp thỏm.
Thiệu Hốt ở dưới đã mắng Tề Hầu không biết bao nhiêu lần, đương nhiên là ở trong lòng.
Háo sắc nhìn lâu như vậy còn chưa có xem đủ sao?
Người nhà Ung thị thấy như vậy, liền có một vị phu nhân trên dưới 70 tuổi, vừa thấy hẳn là bà của Dịch Nha. Mặc dù là người rất có địa vị, cũng vội vàng quỳ xuống nói:
“Bẩm Quân thượng, đây là cháu trai dân phụ tên là Vu. Kỳ thật đứa nhỏ này cũng không kêu là Vu, mà gọi là Nha. Do nó được một vị ẩn sĩ coi trọng, nói nó có quý mệnh, nhất định phải mang đi làm vu mấy năm, bởi vậy đã sửa tên. Đứa nhỏ theo ẩn sĩ kia đi phương xa nhiều năm mới trở về gần đây. Do đi ra ngoài chịu rất nhiều khổ, nên phi thường hiểu chuyện, biết lạnh biết nóng khiến người yêu thích. Hơn nữa đứa nhỏ này còn có khả năng nấu ăn, nấu ra những món hương vị có thể nói là rất tuyệt.”
Mọi người nghe Ung phu nhân đề cử người nhà cho Tề Hầu. Ai cũng đều nhìn ra được Ung phu nhân vẻ mặt tươi cười, hận không thể lập tức đem cháu đưa đến trên giường Tề Hầu. Bà ta vẫn luôn khen Dịch Nha, còn nói hắn có tay nghề nấu ăn ngon.
Ngô Củ không chú ý điểm này, rốt cuộc về phương diện tình cảm có chút trì độn, mà chỉ chú ý tới lời phu nhân kia kể lai lịch Dịch Nha.
Trách không được cái tên kỳ quái như thế. Thì ra thật sự đã đi làm vu (đồng cốt, thầy cúng).
Dịch Nha trước sau cúi đầu, biểu tình cũng cung kính đạm nhiên, đụng phải ánh mắt Tề Hầu chỉ là hơi hơi mỉm cười, tươi cười cũng thập phần ôn hòa xinh đẹp.
Tề Hầu lúc này mới thu thần, ý nghĩa không rõ cười nói:
“Hay lắm, biết nấu ăn, vậy thật sự quá tốt. Không bằng hôm nay buổi tối Cô nếm thử tài nghệ Ung Vu?”
Hắn vừa nói, Ung phu nhân vội vàng dập đầu nói:
“Dạ, dân phụ liền cho Nha Nhi đi chuẩn bị. Quân thượng đi đường ngựa xe mệt nhọc, trước hết mời đến nội viện nghỉ tạm một lát.”
Tề Hầu chậm rãi đứng lên, cười nói:
“Vậy làm phiền.”
Dịch Nha quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu nói:
“Vu không dám.”
Tề Hầu đứng dậy, biểu tình nháy mắt lại trở nên thập phần u ám. Hắn một đường ân cần đối đãi Công tử Củ, mà lúc này biểu tình u ám, không có để ý Công tử Củ, tự mình đứng lên liền rời đi, dẫn đầu hướng đến hậu viện.
Ngô Củ cũng không cảm thấy khó chịu.
Tề Hầu không cùng mình nhão nhão dính dính đúng là cám ơn!
Ngô Củ nhẹ nhàng thở ra, cũng đứng lên đi ra. Đi vài bước, vừa định ra khỏi thính đường, Ngô Củ liền nhìn thấy Công Tôn Thấp Bằng còn ngồi, không khỏi kỳ quái gọi:
“Đại Tư Hành?”
Công Tôn Thấp Bằng giống trúng tà, có điểm há hốc mồm. Đại Tư Hành tuy là võ tướng, nhưng ngày thường cũng tuyệt không phải bộ dạng ngây ngô.
Ngô Củ kêu hắn một tiếng, Công Tôn Thấp Bằng còn ngây người. Ngô Củ vội vàng ở trước mắt hắn quơ quơ tay, Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới “ô” một tiếng phục hồi tinh thần lại, nói:
“A? Công tử…… làm sao vậy?”
Ngô Củ kỳ quái nói:
“Đại Tư Hành, Quân thượng đã đi rồi.”
Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới xoay người, đứng dậy, nói:
“Xin lỗi, xin lỗi, mới vừa rồi đang nghĩ sự tình.”
Hắn nói xong chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo Tề Hầu.
Mọi người ra khỏi thính đường. Thiệu Hốt từ phía sau chậm rãi đi tới, cười nói:
“Tiêu rồi, Công tử.”
Ngô Củ bất đắc dĩ nói:
“Vô duyên vô cớ, vì sao nói xui xẻo như vậy?”
“Chẳng phải là tiêu rồi sao? Công tử không chú ý à? Tề Hầu và Công Tôn có vẻ mặt giống nhau khi nhìn thấy hồ ly tinh. Bọn họ nhìn Ung Vu mà tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra!”
Ngô Củ bị hắn nói, lúc này mới nhớ tới.
Thì ra Công Tôn Thấp Bằng ngây người là vì nhìn Dịch Nha……
Ngô Củ vuốt cằm nói:
“Ung Vu đích xác khá xinh đẹp.”
Thiệu Hốt vừa nghe, đại kinh thất sắc nói:
“Cái gì? Công tử, không phải chứ! Ngài cũng bị hồ ly tinh mê hoặc!?”
Giọng Thiệu Hốt đặc biệt lớn, trong nháy mắt cất cao, dọa Ngô Củ nhảy dựng. Ngô Củ vội vàng làm động tác cho hắn im tiếng, ngay sau đó lại nói:
“Sẽ không. Hắn là nam tử, ta lại không thích nam tử.”
Thiệu Hốt vừa nghe, thật không biết là nên vui hay là nên buồn.
Công tử Củ nói rất tự nhiên không giống làm bộ. Dịch Nha tuy rằng diện mạo mỹ diễm, nhưng đích xác không có khiến Công tử Củ mê mẩn, vẫn thực thanh tỉnh. Nhưng Công tử Củ lại thực tự nhiên biểu đạt mình không thích nam tử, Thiệu Hốt nháy mắt như là cà tím nướng, héo héo.
Thiệu Hốt bước chân chậm lại, Đông Quách Nha liền từ phía sau đi lên, cùng hắn vai sóng vai, thấp giọng cười nói:
“Trung Thứ tử, sao lại tự nguyện làm chuyện không thú vị vậy?”
Thiệu Hốt trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Ta tự nguyện thì sao?”
Đông Quách Nha cười nói:
“Không sao, chỉ là cầu Trung Thứ tử chớ có tâm tình hậm hực liền chạy đến chỗ Đông Quách uống rượu. Đông Quách phụng dưỡng không nổi.”
Thiệu Hốt hừ một tiếng, nói:
“Ta hiện tại nhìn thấy “Nha” thì không vừa mắt.”
Đông Quách Nha nhún vai nói:
“Đông Quách là danh Nha, Ung Vu kia là tự Nha, sao giống nhau?”
“Đều giống nhau, làm người ta khó chịu.”
Mọi người đi về phía trước, thực mau liền đến nội viện.
Tề Hầu là Quân thượng tất nhiên ở một gian phòng. Công tử Củ lần này là đặc sứ nghênh đón Công chúa, quyền cao chức trọng, cũng ở một phòng. Đại Tư Hành là Thượng đại phu được ở một phòng. Bào Thúc Nha là Thượng đại phu cũng được phân một phòng.
Vì đây là nhà cũ của Ung Lẫm khi làm quan nhỏ ở địa phương nên trong nhà cũng không có nhiều phòng cho khách. Như Tào Mạt là Trung đại phu cũng không có phòng riêng phải ở cùng Quản Di Ngô. Thiệu Hốt ở cùng Đông Quách Nha một gian phòng.
Người Ung thị dẫn bọn họ đi vào trong viện, cung kính phân phối phòng. Tề Hầu không nói cái gì, có chút tâm sự, trực tiếp vào phòng, những người khác cũng về từng phòng nghỉ ngơi.
Ngô Củ còn có chút sốt nhẹ, thân mình khó chịu lợi hại, chóng mặt nhức đầu, lại đi đường dài. Vào phòng, Tử Thanh đem cửa đóng lại, Ngô Củ chuẩn bị trước khi dùng bữa tối ngủ một lát lại nói.
Công Tôn Thấp Bằng bản thân phải về phòng nghỉ ngơi. Hắn đi đường không chỉ là mỏi mệt, còn phải lao tâm, sợ có người tới ám sát Tề Hầu, cho nên tinh thần thật sự căng thẳng.
Công Tôn Thấp Bằng đi vào phòng, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam tử y phục màu lam nhạt đi ngang qua cửa, dáng vẻ vội vàng, đúng là Ung Vu.
Đừng nói là Ngô Củ, ngay cả Công Tôn Thấp Bằng cũng chưa thấy qua nam tử đẹp như thế. Mới vừa rồi trong nháy mắt thật là xem đến ngây người, hơn nữa trái tim loạn nhảy, nhảy đến lung tung rối loạn.
Công Tôn Thấp Bằng cảm giác như vậy có điểm không bình thường. Thật vất vả mới trấn định, kết quả lại nhìn thấy người nọ đi qua, nháy mắt tim lại nhảy lên. Hắn nhanh hít sâu một hơi.
“Rầm!”
Cửa phòng đóng lại.
Công Tôn Thấp Bằng đóng cửa phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn nghĩ thầm không chừng Ung Vu kỳ thật có vu thuật, sẽ hút hồn đoạt phách. Bằng không sao có thể đẹp thành dáng vẻ kia…
Công Tôn Thấp Bằng vẫn luôn là người không hiểu tình trường. Hắn chưa có phu nhân. Dù tuổi không nhỏ, là Đại Tư Hành, người trong nhà vẫn luôn thúc giục hắn thành thân. Nhưng ngày thường cũng không thấy hắn đối với cô nương nào liếc mắt, hiện giờ vừa gặp đã thương, thế nhưng còn là nam tử. Công Tôn Thấp Bằng cảm thấy mình hẳn phải nghỉ ngơi trong chốc lát, ngủ một giấc mới được.
Ngô Củ ngã đầu liền ngủ, sau đó nghe được Tử Thanh nói:
“Công tử, Công tử tỉnh dậy đi.”
Ngô Củ cảm giác mình mới ngủ, cũng chưa có bao lâu mà Tử Thanh đã kêu dậy, không khỏi mở mắt, mê mang nói:
“Làm sao vậy?”
Tử Thanh nói:
“Công tử, một lát liền phải dùng bữa. Công tử dậy tỉnh táo đừng ngủ gật. Lau mồ hôi, Công tử ra một thân mồ hôi, nếu gấp đi ra chỉ sợ lại nhiễm lạnh sinh bệnh.”
Ngô Củ tuy rằng mệt, nhưng biết Tử Thanh không nói đối. Thân thể này quá yếu, bệnh nặng bệnh nhẹ thường xuyên, hẳn là phải chú ý một chút mới được, bằng không lại gây họa, cuối cùng khó chịu vẫn là chính mình.
Ngô Củ ngồi dậy. Tử Thanh vội vàng đi dìu, dùng khăn giúp Ngô Củ lau mồ hôi, nói:
“Công tử ra mồ hôi trộm, thế nhưng ra nhiều như vậy, uống nhiều nước một chút.”
Tử Thanh lấy nước ấm tới, Ngô Củ uống một ít, cảm thấy vị giác có chút không nhạy. Không chỉ là cảm thấy không mùi vị, lại còn cảm thấy đắng. Nước uống vào trong miệng, có chút nhàn nhạt chua chát.
Ngô Củ uống một ngụm liền không uống. Ngô Củ sợ nhất chua chát. Tử Thanh nói:
“Công tử làm sao vậy? Uống nhiều một chút. Công tử ra mồ hôi quá nhiều.”
Ngô Củ xua tay nói:
“Đắng, thực sự khó uống.”
Tử Thanh hoảng sợ, vội vàng nếm thử, thấy hoàn toàn không có đắng gì cả, không khỏi duỗi tay sờ sờ cái trán Công tử. Vẫn là hơi nóng.
“Sợ là miệng Công tử đắng.”
Ngô Củ cũng nghĩ vậy.
Có thể do miệng mình đắng, nhưng thật sự uống không nổi.
Đừng nhìn tiểu đồng Tử Thanh ngày thường tác phong rất ôn nhu, còn có chút như tiểu bạch thỏ e lệ. Nhưng về phương diện ép buộc này hoàn toàn không ôn nhu, hắn buộc Ngô Củ uống hết ly nước lúc này mới từ bỏ.
Ngô Củ uống nước xong, phủ thêm một kiện áo choàng, lúc này mới được cho phép đứng dậy.
Cảm giác chỉ là mùa thu, mà bản thân mình lại như đã vào đông. Thật không hiểu bắt đầu mùa đông sẽ bọc thành cái bộ dáng gì!?
Chờ Ngô Củ rời khỏi giường, bên ngoài vừa lúc có người tới gõ cửa. Một tự nhân nói:
“Công tử, Quân thượng mời Công tử đi dùng bữa.”
Ngô Củ nói:
“Đã biết, lập tức qua ngay.”
Tự nhân thực mau liền đi rồi. Ngô Củ đứng lên, Tử Thanh giúp sửa sang lại xiêm y, liền ra khỏi phòng, đi phía trước viện.
Buổi tối nơi này cũng không lạnh. Bọn họ là một đường đi về hướng nam. Bất quá Ngô Củ vì bảo đảm, vẫn là khoác áo choàng. Tử Thanh đi theo phía sau, một đường đi tới thính đường dùng bữa.
Bên trong đã bày tiệc.
Ngô Củ là người tới trễ nhất, những người khác đã ngồi vào vị trí. Ngô Củ đi vào tới, nhìn thoáng qua, rồi hành lễ với Tề Hầu.
“Củ tới muộn, thỉnh Quân thượng trách phạt.”
Tề Hầu tựa hồ lại khôi phục bộ dạng ngày thường, chỉ là cười tủm tỉm nói:
“Không cần giữ lễ tiết, là Cô nói người trễ một chút mới đi mời nhị ca. Biết nhị ca thân mình không tốt, nhất định phải nghỉ ngơi nhiều.”
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Tạ ơn Quân thượng.”
Tề Hầu cười nói:
“Tới đây, nhị ca mau ngồi vào vị trí.”
Ngô Củ lúc này mới đi đến chiếu ngồi xuống.
Tay trái Tề Hầu là Công tử Củ, tay phải là Công Tôn Thấp Bằng, sau đó dựa theo quan chức sắp hàng đi xuống.
Mọi người vào chỗ, buổi tiệc còn chưa có bày món ăn, chỉ có một ít trái cây. Ung thị cũng thật có thực lực, nhiều loại trái cây như vậy, trời nam đất bắc đều có. Phải nói ở cổ đại vận chuyển cũng không phải dễ dàng, là rất khó làm được.
Mọi người chờ khai tiệc. Ngô Củ liền thuận tay lột một quả quýt ăn, kết quả vào miệng lại đắng chát. Có thể nếm ra vị ngọt nhàn nhạt, nhưng rất nhạt có thể xem nhẹ không đáng kể, vị đắng thực rõ ràng.
Ngô Củ ăn một múi đã không nuốt vô nữa, liền lén đem phần còn lại đưa cho Tử Thanh đứng ở phía sau.
Tử Thanh vốn thành thật đứng, kết quả trong lòng bàn tay bị nhét một thứ mềm mụp còn lạnh như băng. Có chút nước chảy ra, suýt nữa làm hắn hoảng sợ. Cúi đầu thấy thế nhưng là quả quýt đã lột vỏ, còn bị người ăn một múi.
Tử Thanh bất đắc dĩ. Công tử đưa cho mình, mình cũng không thể ăn. Vừa thấy đã biết Công tử cảm thấy đắng miệng, lại không chịu ăn.
Ngô Củ cũng không phải người thích lãng phí, ăn không hết tất nhiên liền đưa cho Tử Thanh ăn. Tử Thanh nắm quả quýt, thật sự như là nắm một củ khoai nướng nóng phỏng tay. Ngô Củ còn nhìn hắn cười, giống như chiếm tiện nghi vậy.
Tề Hầu ngồi ở trên đầu, kỳ thật xem rất rõ ràng. Hắn nhìn thấy động tác nhỏ của Công tử Củ cùng Tử Thanh, nheo nheo mắt, bất quá không nói gì.
Thực mau liền nghe được tiếng bước chân của một đám tỳ nữ nối đuôi nhau mà vào. Đi đầu là một người xiêm y màu đỏ sậm. Trên xiêm y có thêu hoa văn màu đỏ, cả người phảng phất như một ngọn lửa. Làn da trắng nõn, mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ. Thanh tuấn dị thường, khí chất cũng xuất trần thoát tục.
Người nọ đúng là Dịch Nha!
Dịch Nha mới vừa rồi mặc y phục màu lam nhạt, hiện giờ lại thay đổi một thân màu đỏ, càng cho thấy vũ mị động lòng người. Trong tay nâng một cái đậu đồng thau, dẫn theo đám tỳ nữ đi về phía trước. Hắn đem cái đậu cung kính đặt ở trên bàn Tề Hầu, sau đó cúi đầu lui xuống. Động tác cung kính khiêm tốn, rõ ràng tư sắc hơn người, nhưng trong lúc đó không có nâng đầu một lần.
Thực mau Dịch Nha để lên bàn Ngô Củ một cái đậu. Còn chưa có mở nắp, Ngô Củ đã ngửi thấy được hương thơm. Mùi hương thập phần bá đạo. Tuy Ngô Củ đang cảm mạo sốt nhẹ, thế nhưng cũng có thể ngửi được, thật sự là không dễ dàng.
Dịch Nha tự mình mở cái nắp, một làn khói bốc lên. Ngô Củ liền nhìn thấy bên trong cái đậu là canh gà màu trắng ngà. Canh gà có hành thái bên trên, thoạt nhìn như bạch ngọc điểm xuyến một chút xanh miết, làm cảnh đẹp người vui.
Những người khác cũng mở nắp, lại là canh gà. Tề Hầu cúi đầu nhìn trong cái đậu của mình, quả nhiên là món này.
Tuy rằng Tề Hầu đời trước cũng không phải gặp được Dịch Nha sớm như thé này, nhưng sở trường của Dịch Nha, cũng là bản lĩnh riêng không có biến hóa, vẫn là gà ngũ vị.
Nước gà hầm màu sắc sáng trong đẹp mắt. Thịt gà thật sự mềm, nhưng còn giữ được độ dai khi nhai. Thời điểm ăn có thể dễ dàng loại bỏ xương. Dịch Nha cho gia vị rất chuẩn khiến mọi miếng thịt gà đều có hương vị như nhau…
Đời trước Tề Hầu đã nói qua một câu, đủ để khẳng định tay nghề của Dịch Nha tốt cỡ nào.
“Bất luận kẻ nào cũng làm không ra được hương vị tươi ngon như Dịch Nha”
Cũng là vì một món gà ngũ vị này, Tề Hầu đã kinh ngạc vạn phần, mới bắt đầu dùng Dịch Nha, biến hắn thành cận thần.
Tề Hầu lại nhìn thấy món gà ngũ vị, cảm khái là không giống nhau. Mùi hương thật là thơm, chỉ là dùng mũi ngửi cũng biết hương vị như thế nào. Nhưng cũng giới hạn trong vị giác.
Tề Hầu cười nói:
“Vì sao trong đậu của mọi người thái sắc không giống nhau?”
Dịch Nha lúc này mới quỳ xuống, vẫn cứ phi thường cung kính, thanh âm ôn nhu, nói:
“Hồi bẩm Quân thượng, bởi vì Vu trộm xem sắc mặt Công tử Củ, hình như cảm nhiễm phong hàn, cho nên cố ý làm chén canh trĩ cho Công tử.”
Tề Hầu nhìn nhìn Dịch Nha.
Quả nhiên vẫn là như vậy. Rất biết nói chuyện, nói cũng săn sóc ôn nhu, cùng đời trước giống nhau như đúc!
Tề Hầu nhàn nhạt nói:
“Vậy Cô liền thay nhị ca cảm ơn ngươi.”
Dịch Nha vội vàng dập đầu nói:
“Thuộc bổn phận của Vu, Quân thượng không cần cảm ơn.”
Ngô Củ dùng sức ngửi ngửi canh. Tuy rằng có thể ngửi được mùi hương, nhưng bởi vì cái mũi bị nghẹt, cũng không rõ ràng.
Khai tiệc, Ngô Củ liền cầm lấy muỗng nhỏ múc một muỗng canh thổi thổi đưa vào trong miệng.
Canh trĩ theo lý mà nói hẳn là tanh, nhưng có thể nhìn ra được Dịch Nha thực dụng tâm. Hắn đem toàn bộ mỡ mặt trên bỏ đi, ăn cũng không ngấy. Hơn nữa bên trong có gia vị đặc thù che đi mùi tanh của thịt trĩ. Nước canh ngọt thanh, trong mặn có tươi, trong tươi có ngọt, là một loại tư vị nói không nên lời.
Ngô Củ uống một ngụm, đôi mắt lập tức mở to. Cũng không biết Dịch Nha ở bên trong thả cái gì, thế nhưng bất giác miệng đắng uống một ngụm xong, ho khan đến nghẹn họng ngược lại được bôi trơn. Thoải mái nói không nên lời, trong bụng cũng ấm áp.
Ngô Củ không có ăn cái khác, uống một chén canh vào bụng, ra một thân mồ hôi. Tử Thanh giúp đem áo choàng cởi ra. Gương mặt vì bệnh trắng bệch cũng nổi lên đỏ thẫm nhàn nhạt, cả người thoạt nhìn có tinh thần không ít.
Ngô Củ uống canh đến cao hứng. Tề Hầu ngồi ở trên đầu liền thấy được. Tuy rằng Dịch Nha làm đồ ăn phi thường ngon, nhưng vì Tề Hầu đang hậm hực ăn cũng không mùi vị. Trong lòng hắn đang nghĩ các loại biện pháp tra tấn Dịch Nha. Vừa ngẩng đầu, hắn lại nhìn thấy Công tử Củ ăn đến cao hứng, thần thái sáng láng, hai má thế nhưng đỏ thắm lên.
Công tử Củ ngày thường xem như “bệnh mỹ nhân”, sắc mặt luôn tái nhợt, hiện giờ nhiễm một tia đỏ thắm, phảng phất như uống rượu. Không biết là say lòng người cỡ nào.
Bộ dạng Công tử Củ cũng phi thường xuất chúng vì mẫu thân Lỗ nữ của hắn vốn là đại mỹ nhân nổi tiếng. Vừa thanh tú lại anh đĩnh, trong ôn nhu mang theo nhuệ khí, luôn loại mâu thuẫn cũng sinh. Làm người ta không cảm thấy nhìn chán, ngược lại càng xem càng đẹp mắt, càng xem càng thoải mái.
Tề Hầu ăn hậm hực. Ngô Củ lại ăn ngon ngọt, vì thế Tề Hầu liền không vừa lòng. Tề Hầu ho khan một tiếng, cười nói:
“Nhị ca, canh trĩ ngon sao?”
Ngô Củ nghe được Tề Hầu đột nhiên nói chuyện cùng mình, suýt nữa sặc, vội vàng đem muỗng nhỏ buông xuống, dùng khăn lau miệng, lúc này mới nói:
“Hồi bẩm Quân thượng, đích xác ngon.”
“Nga?”
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
“Nhìn nhị ca dùng tận hứng, Cô cũng muốn nếm thử.”
Dịch Nha vừa nghe, vừa muốn đứng dậy đi lấy thêm một đậu canh trĩ tới, liền nghe Tề Hầu lại nói:
“Nhị ca, mau cho Cô nếm một ngụm.”
Hắn nói ra, những người luôn theo bên cạnh nghe giọng nhão nhão này đã không còn kinh ngạc, ngược lại trong lòng chết lặng nghĩ:
Ôi trời… Quân thượng lại tới nữa rồi!
Nhưng những người ngoài chưa từng nghe giọng điệu làm nũng này của Tề Hầu, tỷ như người Ung thị đã giật nảy mình.
Bọn họ đã từng nghe nói Tề Hầu cùng Công tử Củ không hợp, hai người còn tranh đoạt ngôi vị. Theo lý mà nói hẳn là ngươi chết ta sống mới đúng. Nhưng mà trước mắt, Tề Hầu thế nhưng muốn ăn canh trĩ trong đậu của Công tử Củ. Đó xem như canh thừa.
Có thể làm được tình trạng này, sao có thể là quan hệ không tốt, chỉ sợ là quan hệ rất thân thiết!
Dịch Nha là người thông thấu, vừa nghe lập tức liền bất động, cũng không đi lấy canh mới.
Ngô Củ cúi đầu nhìn thoáng qua canh trong cái đậu của mình. Tuy rằng cái đậu thoạt nhìn rất lớn, nhưng kỳ thật dung lượng không nhiều. Mà Ngô Củ cũng đã uống gần hết.
Chỉ dư lại là một lớp tráng đế, Tề Hầu thế nhưng còn muốn đoạt?
Mày Tề Hầu nhảy dựng. Bởi vì hắn ở trước mặt công chúng hạ mình “xin xỏ” lại thấy được vẻ mặt Công tử Củ không muốn. Có thể mày không nhảy dựng sao? Nếu là người khác, đã sớm vui vẻ dâng lên rồi.
Ngô Củ thật sự không muốn, thò muỗng nhỏ vào múc. Chỉ có một ngụm, cũng không dám nói không muốn.
Lúc này Tề Hầu thế nhưng tự mình đứng lên. Bởi vì chiếu của hai người thật sự gần, Tề Hầu đứng lên khom người, liền cầm lấy muỗng nhỏ cùng tay Ngô Củ liền uống ngụm canh trĩ.
Ngô Củ sửng sốt.
Quần thần sửng sốt.
Người Ung thị cũng sửng sốt.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Mọi người nghĩ thầm: Tề Hầu thế nhưng có thể cùng Công tử Củ dùng chung một cái muỗng, quan hệ há chỉ là thân thiết!
Mà Ngô Củ nghĩ thầm: Tề Hầu sao lại thế này, chưa uống qua canh trĩ sao? Thế nhưng sợ mình không cho hắn, liền tự cầm muỗng uống?
Ngô Củ chính là có thói ở sạch. Gần đây thói ở sạch giảm không ít. Nhưng mà Tề Hầu đã ngậm cái muỗng, trong nháy mắt đỉnh đầu Ngô Củ tê rần, suýt nữa trực tiếp phun ra.
“Cạch”
Muỗng nhỏ rớt ở trên bàn, bắn ra, rồi trực tiếp lăn xuống đất phát ra âm thanh “lạch cạch”.
Trong nháy mắt sắc mặt Ngô Củ trắng bệch. Tề Hầu vừa thấy sắc mặt cũng không lắm đẹp. Dịch Nha có nhãn lực, thấy tình thế dị thường, vội vàng nói:
“Vu có tội, canh trĩ quá tanh làm Công tử khó chịu. Vu xin đổi cho Công tử cái muỗng mới.”
Dịch Nha đứng ra hoà giải. Tề Hầu có mặt mũi, cũng liền bước xuống bậc thang, nói:
“Nhị ca, lại sốt đến khó ở rồi sao?”
Ngô Củ đành phải chịu đựng da đầu tê dại, hơi chút gật đầu một cái, nói:
“Củ thất lễ.”
Một hồi sóng gió đáng sợ liền nhanh chóng được hóa giải. Mọi người đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Tề Hầu tuy rằng không nói cái gì, nhưng lúc sau dùng bữa với sắc mặt không tốt lắm.
Buổi tiệc cũng nhanh chóng tan.
Ngô Củ thấy Tề Hầu vội vàng đi, vỗ vỗ ngực. Tử Thanh nhỏ giọng nói:
“Công tử, ngài hù chết Tử Thanh.”
Ngô Củ cũng không nghĩ tới Tề Hầu đột nhiên lại đây ăn cái muỗng của mình. Bữa này Ngô Củ chỉ có ăn canh trĩ, món khác đều nuốt không trôi, chỉ là ứng phó.
Tề Hầu quả thực bị tức chết rồi. Hạ mình xin xỏ, kết quả nhận được vẻ mặt ghét bỏ, Tề Hầu đã không phải lần đầu tiên đá tới tấm sắt. Hắn cảm thấy mình cũng đã không chịu nổi nữa, nhưng nghĩ lại Công tử Củ có tâm bệnh, cũng không phải mới một lần hai lần. Hắn so đo có vẻ lòng dạ quá hẹp hòi, hẳn là nên quan tâm mới phải.
Tề Hầu thấy từ sau khi mình gặp Dịch Nha, tâm tình liền biến không tốt, vì thế đã liên lụy Công tử Củ. Hồi tưởng một chút tình cảnh lúc đó, kỳ thật hắn vốn nên tự nhiên một chút.
Tề Hầu tâm tình không tốt, gọi người tắm gội, liền ngủ sớm. Hôm nay thế nhưng không có đi quấy rầy Ngô Củ.
Ngô Củ dùng bữa xong trở về phòng, nói Tử Thanh lấy nước tắm gội.
Công Tôn Thấp Bằng đi dạo.
Mới vừa rồi tiệc tối thật sự là ăn ngon. Tuy rằng Công tử Củ nấu cũng ngon, nhưng nói trắng ra là Công tử Củ chính là Công tử, ca ca Tề Hầu, Công Tôn Thấp Bằng dù lá gan lớn cũng không dám nói Công tử Củ nấu cho hắn ăn thường xuyên. Nhưng hôm nay bất đồng, Công Tôn Thấp Bằng ăn rất nhiều, cảm giác bụng sắp nổ tới. Hắn chưa bao giờ ăn qua nhiều món ngon như thế. Thiện phu trong cung cũng chưa chắc có tay nghề thế này. Quả thực có thể nói rất tuyệt, cho dù là ăn no căng, thế nhưng vẫn không đành lòng buông đũa.
Công Tôn Thấp Bằng ăn nhiều, không dám về phòng ngủ ngay, sợ ngày mai sẽ đau bụng, vì thế liền ở trong sân đi một chút.
Công Tôn Thấp Bằng đang ở trong sân nhàn nhã đi lại, liền nghe được tiếng bước chân thực dồn dập, ngay sau đó nhìn thấy một cái bóng đen vọt vào sân. Công Tôn Thấp Bằng là người cẩn thận, lập tức để tay lên bội kiếm ở bên hông.
“Nha!”
Bóng dáng kia bị Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên lao tới chặn đường làm hoảng sợ. Một giọng nói non nớt kêu lên.
“Bịch”
Bóng dáng kia trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Công Tôn Thấp Bằng sửng sốt, cúi đầu nhìn. Thì ra là một đứa bé, ước chừng ba tuổi, cao còn chưa tới thắt lưng Công Tôn Thấp Bằng. Một bao đậu đỏ tròn tròn, gương mặt trắng nõn thật là đáng yêu. Đứa bé ngã trên mặt đất cũng không khóc, kinh ngạc mở to mắt nhìn Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng vội vàng đem bao đậu đỏ bế lên, phủi rớt bụi trên người, sợ bao đậu đỏ sẽ khóc liền dỗ dành.
“Ngươi là con nhà ai, sao chạy đến nơi đây?”
Bao đậu đỏ không nói chuyện, ngồi ở trên đầu gối Công Tôn Thấp Bằng, cắn ngón tay, ánh mắt trông mong nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Ngay sau đó mắt càng mở to, nó lập tức lộ ra cao hứng, vỗ tay nói:
“Phụ thân!”
Nói rồi đột nhiên nhảy lên, từ trong lòng Công Tôn Thấp chạy đi.
“Bịch bịch”
Nó nhằm về phía người đang đứng ở cửa viện chạy tới.
Công Tôn Thấp Bằng ngẩng đầu thấy một người mặc xiêm y đỏ, vội vàng chạy qua đem bao đậu đỏ tiếp vào trong ngực, nói:
“Công Tôn tướng quân, xin lỗi. Khuyển nhi chạy loạn, quấy nhiễu tướng quân.”
Công Tôn Thấp Bằng lần này liền ngây ngẩn cả người, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Bao đậu đỏ kêu “phụ thân” thế nhưng là Ung Vu.
Ung Vu thoạt nhìn rất là trẻ tuổi, thế nhưng đã có một đứa con ba tuổi. Công Tôn Thấp Bằng cũng không biết vì cái gì mình lại thất hồn lạc phách.
Dịch Nha bế bao đậu đỏ lên. Bao đậu đỏ ôm cổ hắn. Bởi vì thời gian đã trễ, bao đậu đỏ phải đi ngủ rồi, Dịch Nha thấy Công Tôn Thấp Bằng chinh lăng, nói:
“Tướng quân?”
Công Tôn Thấp Bằng lúc này mới tỉnh lại, vội vàng nói:
“Không, không, không có gì.”
Dịch Nha cười khẽ một tiếng, nói:
“Tướng quân đại nhân đại lượng, tạ ơn tướng quân.”
Công Tôn Thấp Bằng xua tay nói:
“Thật không có gì. Ngươi…… con ngươi rất ngoan ngoãn.”
Dịch Nha ôm bao đậu đỏ, cười nói:
“Tướng quân cớ gì còn chưa nghỉ ngơi?”
Công Tôn Thấp Bằng thấy Ung Vu chủ động cùng mình nói chuyện, trong lòng có chút vui mừng. Tuy rằng biết đối phương đã có con, nhưng vẫn cứ muốn cùng hắn nói mấy câu, có điểm ngượng ngùng gãi đầu, nói:
“Nói ra thật sự ngượng ngùng. Là bởi vì ngươi làm bữa tối thật sự quá ngon miệng, Thấp Bằng nhất thời không kiềm chế, ăn có chút nhiều. Bây giờ phải đi trong chốc lát mới đi ngủ, chỉ sợ đau bụng.”
“Phụt”
Dịch Nha vừa nghe, thế nhưng bật cười. Công Tôn Thấp Bằng đỏ mặt lên, nói:
“Làm ngươi chê cười rồi.”
Dịch Nha vội vàng nói:
“Vu không phải giễu cợt tướng quân, mà là cảm thấy tướng quân là người thật tình.”
Công Tôn Thấp Bằng nghe hắn khen mình, có chút ngượng ngùng. Dịch Nha lại nói:
“Nếu tướng quân không chê, Vu có chuẩn bị đồ uống tiêu thực. Tướng quân tới uống vài chén?”
Công Tôn Thấp Bằng nghe mời mình, tức khắc vui mừng ra mặt, nói:
“Đây…… Thật sự sao?”
Dịch Nha khẽ cười một tiếng, nói:
“Tướng quân có gì nghi ngờ. Chỉ là mấy chén nước uống, Vu còn lừa tướng quân sao?”
Công Tôn Thấp Bằng lập tức gật đầu nói:
“Được, được.”
Dịch Nha ôm bao đậu đỏ, cười nói:
“Mời tướng quân.”
Công Tôn Thấp Bằng chắp tay nói:
“Mời.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!