Vô Củ
Chương 55: Xiêm y nữ nhân
Ai Khương là con gái duy nhất của Chư Nhi. Sau khi Vô Tri làm loạn, cảm thấy Ai Khương không có uy hiếp cũng không có đuổi tận giết tuyệt, mà là đuổi Ai Khương ra khỏi Lâm Truy thành.
Năm đó Vô Tri bởi vì Ai Khương là nữ, nên không có giết Ai Khương. Vô Tri đúng là không biết nhìn người, bởi vì hắn nhất thời xem thường nữ tử. Không biết ngày sau nữ tử này là ngọn nguồn dao động toàn bộ Lỗ quốc. Lỗ Công cùng Khánh Phủ đều bị Ai Khương làm cho mê đến đầu óc choáng váng.
Trước tiên không nói cái đó, chỉ nói về thủ đoạn, Ai Khương có thủ đoạn xem như có thể so với nam nhân, có khi còn muốn lợi hại hơn nhiều.
Ai Khương tị nạn tại tiểu ấp. Tề Hầu kế vị xong, nàng cũng không cần tị nạn nữa. Dù sao Tề Hầu là Tam thúc của nàng, hơn nữa nàng không phải nam tử, không tồn tại vấn đề tranh vị. Cho nên muốn thừa dịp Vô Khuy đệ đệ cưới Công chúa Chu quốc, nàng trở lại Lâm Truy thành.
Ai Khương quay về, hơn nữa danh chính ngôn thuận. Nơi nàng ở cần thu dọn, hơn nữa Ai Khương thân là Công chúa tôn thất lễ ngộ cùng nghênh tiếp cũng được chú ý. Vì chuyện này cùng chuẩn bị đại hôn diễn ra cùng lúc, cho nên không khí liền có vẻ đặc biệt bận rộn.
Hôm nay không chỉ là Chu Công chúa đến Lâm Truy thành, Ai Khương cũng trở lại Lâm Truy thành. Vốn tưởng rằng là ngày khác nhay, ai ngờ lại cùng ngày như vậy. Vương cơ Công chúa làm chậm trễ thời gian đi đường, nên vừa vặn đến cùng lúc với Ai Khương.
May mà Ai Khương và Vương cơ không phải vào cùng một cổng thành. Hôm nay không gặp Công tử Nguyên, cũng là bởi vì Công tử Nguyên có nhiệm vụ khác, phụ trách đi nghênh đón Ai Khương.
Nói đến cái này, Công tử Nguyên trong lòng cũng không vui. Quân phụ cùng Chu Công chúa vào thành, hắn lại phải đi nghênh đón Công chúa tôn thất, lại là con quốc quân đã chết, có chỗ nào lợi? Không tốt một chút nào. Thế nhưng Thiếu Vệ cơ đã bị đuổi về nước. Nếu không phải lần này Công tử Nguyên cực lực đẩy quan hệ. Nói Lương Ngũ cùng mình căn bản không có liên hệ, e rằng Công tử Nguyên cũng phải bị làm phiền hà rồi.
Vì vậy Công tử Nguyên tạm thời học ngoan, ủ rũ ủ rũ, đặc biệt nghe lời, bảo làm gì thì làm cái đó, thế nhưng tâm lý đều nhớ kỹ.
Ngô Củ cũng không biết Công tử Củ cùng Ai Khương quan hệ như thế nào, ngược lại trong lòng biết Ai Khương nhất định không đơn giản. Bản thân sẽ không chủ động đi trêu chọc, có thể tách ra liền tránh né thôi, miễn cho gặp người thông minh, hơi bất cẩn một chút là lộ gốc gác.<HunhHn786>
Bọn nhỏ chơi mệt rồi, liền dự định trở về. Trước khi đi tiểu Địch Nhi đối với Công tử Chiêu là lưu luyến không thôi. Nó còn muốn cùng Công tử Chiêu chơi. Dù sao Công tử Chiêu lớn hơn nó và Ninh Thích, nên tương đối thận trọng. Hơn nữa Công tử Chiêu còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết nhượng nhịn.
Ngô Củ đi ở phía trước, Địch Nhi cùng Ninh Thích đi ở phía sau, liền nghe Ninh Thích nói:
“Đừng nhìn nữa, bọn họ đã đi rồi.”
Địch Nhi lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía trước. Ninh Thích khẩu khí chua lè nói:
“Ta và Công tử Chiêu, ai tốt hơn?”
Địch Nhi không cần nghĩ, lập tức nói:
“Đương nhiên là Chiêu ca ca! Ninh ca ca luôn bắt nạt Địch Nhi.”
Ninh Thích vừa nghe không chịu, nói:
“Ngươi nói không đúng. Ta mới dạy ngươi ném cục đá. Ngươi không biết mình có bao nhiêu dốt nát, dạy sao cũng học không được. Ta phải dạy cho ngươi nhiều lần như vậy. Ngươi xem, tay ta đều đỏ lên, ngươi còn nói ta bắt nạt ngươi. Ta bắt nạt ngươi sao?”
Địch Nhi đầu óc không đủ nhanh nhẹn, một chút liền ngây ngốc. Mắt to chớp a chớp, cuối cùng lúng ta lúng túng nói:
“Xin lỗi, Địch Nhi trách oan Ninh ca ca.”
Ninh Thích chóng eo, một bộ vừa lòng, nói:
“Cái này còn tạm được.”
Ngô Củ có chút bất đắc dĩ, đối với Ninh Thích nói:
“Không cho bắt nạt Địch Nhi, ngươi là ca ca phải chiếu cố đệ đệ mới phải.”
Ninh Thích còn chưa nói, Địch Nhi đã chững chạc đàng hoàng đứng ra, chính nghĩa nói:
“Nghĩa phụ, Ninh ca ca không có bắt nạt Địch Nhi.”
Ngô Củ:
“…”
Dĩ nhiên không lời để nói, tiểu Địch Nhi quá thành thật.
Bọn họ đi trở về, đi chưa được mấy bước, liền gặp một đám cung nữ vây quanh một thiếu nữ xiêm y hồng nhạt.
Ngô Củ nhìn thấy thiếu nữ này, phút chốc cảm giác trước đây gặp qua nhiều người đẹp cũng không ai sánh bằng người này. Xinh đẹp quyến rũ Mật cơ, gợi cảm thành thục Văn Khương, còn có ba vị thiếp của Tề Hầu, đều không thể so cùng mỹ nhân trước mắt này.
Thiếu nữ xiêm y hồng nhạt khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. Tuy tuổi còn nhỏ, thế nhưng cũng không có vẻ non nớt, trái lại có một loại quyến rũ, mặt mày tinh xảo đến mức độ khó tin. Tổng thể một câu nói, tuyệt đối là đại mỹ nhân. Hơn nữa còn là loại cho người ta cảm giác chim nhỏ cần được bảo vệ. Chỉ cần nàng nhẹ nhàng nhướn mi, cũng làm người ta có cảm giác bị điện giật.
Ngô Củ nhìn sững sờ, coi như kiến thức rộng rãi cũng chưa từng thấy người xinh đẹp như vậy.
Thiếu nữ đi tới, không tránh Ngô Củ, hướng về phía Ngô Củ trầm thấp nở nụ cười, ôn nhu thi lễ, cười nói:
“Nhị thúc thúc, đã lâu không gặp.”
Ngô Củ vừa nghe đã biết tuyệt sắc mỹ nhân này là Ai Khương.
Ngô Củ còn nói phải tránh Ai Khương, không nghĩ tới lại gặp ngay. Kỳ thực cũng không phải là ngẫu nhiên, Ai Khương tựa hồ là cố ý đến. Nàng cười nói:
“Tuy là đã lâu không gặp, thế nhưng Nhị thúc thúc phong thái vẫn như cũ, không tầm thường. Không có vết tích năm tháng. Khương chúc mừng Nhị thúc thành công đi sứ Cử quốc, sau đó làm đặc sứ đón dâu trở về, chuẩn bị nhận ân sủng của Quân thượng.”
Ngô Củ chỉ là chắp tay, nói:
“Công chúa nói quá lời.”
Ai Khương che miệng cười. Thật có một loại khuynh quốc khuynh thành, ôn nhu nói:
“Nhị thúc thúc cớ gì xa lạ vậy chứ?”
Ngô Củ chỉ là cười cười. Ai Khương lúc này nhẹ nhàng nâng tay, tay áo trượt xuống lộ ra bàn tay trắng nõn, nhẹ giọng nói:
“Yến Nga.”
Nàng nói, phía sau một cung nữ chừng mười hai tuổi đi đến, đem một cái hộp gấm nhìn rất xa hoa cung kính dâng tới.
Ngô Củ vừa nghe tên cung nữ, tâm tư đã không ở hộp gấm, mà là nhìn chằm chằm cung nữ, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Mặt cung nữ có chút tròn tròn, tướng mạo gầy, có cảm giác hoạt bát, có thể là còn chưa nẩy nở nên đứng cùng Ai Khương hiện ra ảm đạm mờ nhạt. Không loá mắt, cũng không khó nhìn.
Ngô Củ không quen biết cung nữ kia, thế nhưng tên “Yến Nga” quả thực như sấm bên tai.
Thời điểm Tề Hầu tuổi già ngã bệnh còn bị giam cầm trong tẩm cung, chỉ có cung nữ Yến Nga trung thành tuyệt đối, từ lỗ chó bò vào, không ngại nguy hiểm lén lút đưa thức ăn nước uống cho Tề Hầu.
Ngô Củ nhìn cung nữ có chút giật mình. Ai Khương kêu lên.
“Nhị thúc?”
Ngô Củ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, ho khan một tiếng. Người khác e rằng sẽ cho là Công tử Củ coi trọng tiểu cung nữ kia.
Ai Khương cười nói:
“Đã lâu không gặp Nhị thúc, trong lòng rất tưởng niệm. Bây giờ nhờ ân đức Quân thượng được trở về Lâm Truy thành, Khương cố ý mời người làm món lễ vật này đưa cho Nhị thúc tỏ tâm ý. Không là cái gì quý giá, kính xin Nhị thúc nhận lấy tấm lòng thành của Khương.”
Ngô Củ nghe nàng nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, càng lúc càng không thể khinh thường. Ai Khương nói mặc dù cung kính êm tai, giơ tay nhấc chân phi thường khéo léo. Thế nhưng Ngô Củ trong lòng luôn có một loại cảm giác là lạ, lại không biết chỗ nào kỳ quái.
Ngô Củ giơ tay lệnh Tử Thanh nhận hộp gấm, nói:
“Đa tạ Công chúa.”
Ai Khương thấy Công tử Củ đã thu hộp, xa xôi nở nụ cười, nói:
“Nhị thúc là trưởng bối, không cần cùng chất nữ giữ lễ tiết, ngược lại là làm khó xử Khương.”
Nàng nói, liền quay người nhìn về phía Yến Nga, nói:
“Thấy Nhị thúc bên cạnh quá ít người hầu hạ. Hay đem Yến Nga đưa cho Nhị thúc? Đừng thấy Yến Nga tuổi còn nhỏ, thế nhưng thông minh lanh lợi, làm việc lưu loát, hơn nữa hiểu ý, vừa vặn hầu hạ Nhị thúc.”
Ai Khương vừa nói như thế, càng giống như là Ngô Củ coi trọng Yến Nga. Ngô Củ suy nghĩ một chút.
Nếu giải thích tựa hồ cũng không ai tin. Mà nói thực, Ngô Củ cũng rất muốn thu nhận Yến Nga. Dù sao Yến Nga trung tâm, cũng không phải là người bình thường có thể so được. Giữ lại người như Yến Nga, cũng yên tâm một ít. Dù sao cũng hơn người không hiểu rõ ràng.
Ngô Củ vô duyên vô cớ có tiện nghi này, ngược lại thanh danh cũng không được tốt lắm, vì vậy liền cười nói:
“Chất nữ có ý tốt, Củ liền thu nhận.”
Ai Khương tựa hồ cũng cảm thấy Công tử Củ không như bình thường, sửng sốt một chút. Rất nhanh khôi phục ôn nhu tươi cười, nàng để lại cung nữ Yến Nga, rất nhành liền rời đi.
Mọi người về phòng, Ngô Củ hỏi Yến Nga trong hộp là vật gì. Yến Nga tuổi còn nhỏ, tựa hồ có chút sợ, đặc biệt cung kính, nói:
“Dạ, tỳ nữ cũng không biết là cái gì. Hôm qua tỳ nữ mới đi theo hầu hạ Công chúa.”
Thì ra Yến Nga cũng không phải vốn hầu hạ Ai Khương, khó trách Ai Khương hào phóng như vậy, trực tiếp cho mình!
Ngô Củ nói Yến Nga mở hộp ra.
Hộp vừa mở ra, bên trong là một bộ xiêm y màu tím xa hoa cực kỳ, lấp lánh rực rỡ, phi thường xinh đẹp.
Nhưng mà ánh mắt của mọi người đều là cứng đờ, lập tức sắc mặt đều có chút quỷ dị. Chỉ có Địch Nhi chưa hiểu gì xem không hiểu. Ngay cả Ninh Thích cũng một mặt nghiêm nghị.
Ai Khương đưa chính là một bộ xiêm y cho nữ nhân.
Ngô Củ phút chốc minh bạch.
Thì ra Ai Khương cho cảm giác lạ là vì có địch ý!
Ngô Củ suýt nữa còn tưởng rằng Ai Khương cũng ái mộ mình. Nàng nói chuyện có chút kỳ quái, không nghĩ tới là địch ý. Làm cho Ngô Củ có chút dở khóc dở cười.
Tất cả mọi người nhìn thấy Công tử Củ không tức giận, trái lại cười rộ lên.
“Tử Thanh, ta và Công chúa này từng có quan hệ gì?”
Tử Thanh:
“…”
Công tử sao hỏi mình?
Tề Hầu về nước ngày thứ nhất liền nghe một tin.
Công tử Củ thu một cung nữ xinh đẹp, khoảng chừng mười hai tuổi.
Tề Hầu vừa nghe tin tức này, lại cảm thấy nốt mụn bên mép mới vừa xẹp xuống lại phồng lên.<HunhHn786>
Người khác đang bận rộn chống mặt. Nhị ca thực sự lại không yên phận. Trên đường thu sủng đồng Lương Ngũ, trở về càng trầm trọng thêm, thu một cung nữ càng nhỏ tuổi hơn?
Ngô Củ buổi tối muốn ôm gối thịt Địch Nhi ngủ. Dù sao cảm giác mềm mại thực sự tốt. Thế nhưng Địch Nhi bị Ninh Thích lừa đi chơi rồi. Trẻ con tinh thần thật tốt, hiếm gặp được bạn cũng cùng lứa, tất nhiên muốn cùng chơi. Hai đứa chơi đến quá nửa đêm. Ngô Củ không chịu nổi, liền ngủ trước.
Ngô Củ thật vất vả trở lại Tề cung, ngủ trên giường êm. So với trên đường đi ngủ trên xe, còn ngủ trong lều bạt, giường này êm ái hơn nhiều lắm. Ngủ rất ngon quả thực là cảm giác ngủ ngon nhất trong mấy tháng qua.
Ngô Củ chưa ngủ đủ, liền nghe thấy âm thanh của một cô gái. Không, vẫn không tính là cô gái, mà là một tiểu cô nương.
“Công tử… Công tử…”
Âm thanh kia mơ mơ hồ hồ, còn có chút rụt rè, căn bản nghe không rõ ràng, nhiều lần kêu Ngô Củ.
Ngô Củ rất buồn ngủ, vẫn không tỉnh lại. Liền mơ hồ nghe tiểu cô nương kia nói cái gì đó, vẫn là nghe không rõ.
“Công tử, Quân thượng tới bên này! Mau mau dậy thay y phục đi!”
Ngô Củ lại nghe tiếng gọi lớn. Dù không hiểu, thế nhưng tinh thần đột nhiên bừng tỉnh, trong nháy mắt liền tỉnh lại. Mở mắt ra, liền thấy Tử Thanh, quả nhiên là Tử Thanh đang nói chuyện. Sau đó hướng bên cạnh nhìn, còn có người khác.
Đầu óc Ngô Củ đang hò hét loạn lên, nghĩ lại mới nhớ tới ngày hôm qua vừa thu nhận cung nữ Yến Nga.
Bởi vì Yến Nga mới tới, có chút sợ sệt, không dám nói chuyện lớn tiếng, căn bản gọi Công tử Củ không tỉnh, vẫn là cần Tử Thanh ra tay.
Ngô Củ từ trên giường vươn mình, nói:
“Cái gì? Quân thượng đến đây?”
Sớm như vậy? Quân thượng hôm nay không lâm triều, cũng không nên chạy tới?
Tử Thanh nhanh nhẹn nói:
“Quả thật là Quân thượng đến đây. Vừa nãy tự nhân chạy tới thông báo, lập tức sẽ tới ngay.”
Hắn nói, quay đầu lại nhìn Yến Nga nói:
“Nhanh đi lấy nước nóng cho Công tử rửa mặt.”
Yến Nga liền vội vàng nói:
“Dạ.”
Nàng nói, nhanh chóng hướng bên ngoài chạy, rất mau đã ra khỏi gian phòng. Tử Thanh vội vã đem xiêm y ra. Ngô Củ vừa nhìn, mặt có chút nhăn lại, nói:
“Sao vẫn là màu tím?”
Tử Thanh hiếm thấy nở nụ cười, nói:
“Hay Công tử muốn mặc bộ hôm qua Công chúa đưa?”
Ngô Củ nghe hắn trêu ghẹo mình, vừa định đánh lại một phen. Kết quả Yến Nga nâng một cái chậu, vội vội vàng vàng chạy vào.
Ngô Củ giật mình. Dù sao từ trong chăn chui ra, lúc này chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng. Nên nhanh chóng lấy y phục màu tím trong tay Tử Thanh khoác vào người.
Yến Nga cũng không chú ý Công tử Củ luống cuống tay chân. Dù sao nàng chính là cung nữ hầu hạ. Bất quá Ngô Củ cũng không muốn một tiểu cô nương nhìn mình mặc áo lót, cũng quá mất mặt.
Ngô Củ vội vàng mặc áo. Tử Thanh ở bên cạnh che miệng lại cười, cười đến run rẩy.
Ngô Củ thấy có chút kỳ quái. Yến Nga tỏ ra khó xử, vô cùng không tự nhiên nói:
“Công… Công tử… Ngài mặc xiêm ngược. Yến Nga giúp Công tử?”
Ngô Củ:
“…”
Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là đem xiêm y cởi ra. Tuy rằng vừa nãy Tử Thanh cầm là chính diện, thế nhưng Ngô Củ luống cuống tay chân nên cầm ngược liền phủ lên người. Bởi vì lụa mềm trơn trượt, ống tay áo rộng, khoác lên rồi căn bản không cảm thấy mặc ngược.
Ngô Củ nhanh chóng mặc quần áo, sau đó rửa mặt. Tử Thanh vội vã giúp chỉnh lý áo bào, đem ngọc đôn Tề Hầu đã ban thưởng đeo vào trên eo. Yến Nga giúp chải đầu. Việc này nàng làm tốt hơn so với Tử Thanh nhiều lắm.
Ngô Củ ngồi ở trên chiếu, Yến Nga nhanh chóng chải tóc, đem tóc buộc xong. Hơn nữa buộc không chặt không lỏng, không đau, cũng không cảm thấy khó chịu, rồi chụp lên ngọc quan.
Ngô Củ vừa nhìn đã thấy tay nghề này so với Tử Thanh tốt hơn rất nhiều. Tử Thanh mỗi lần tuy rằng cũng buộc, thế nhưng quá trình thật rất đau. Thời đại này cái lược cũng không có như ở hiện đại, răng lược làm thô, hơn nữa tóc dài, mỗi lần túm lại rơi mấy sợi tóc, vất vả không chịu nổi.
Ngô Củ cười nói:
“Yến Nga, tay nghề này thật hợp ý ta.”
Yến Nga mặc dù coi như hoạt bát rộng rãi, thế nhưng kỳ thực còn rất thẹn thùng, lá gan cũng không lớn, khá là thành thật.
“Đây là phận sự sự của tỳ nữ.”
Ngô Củ còn nói kỹ thuật chải đầu của Yến Nga không tệ. Vừa lúc đó, bên ngoài có tự nhân đến gõ cửa. Ngô Củ nhanh chóng đứng dậy. Tử Thanh đi mở cửa. Sốt ruột nhất thuộc về Yến Nga.
Yến Nga cũng không phải cung nữ bên cạnh Ai Khương. Ai Khương nói cái gì mà ngoan ngoãn hiểu ý, chỉ là khích lệ Yến Nga. Bất quá tùy tiện khích lệ một chút thôi.
Yến Nga mười tuổi tiến cung, đến bây giờ đã hai năm. Bình thường làm việc nặng, tỷ như giặt quần áo quét dọn, căn bản không phải cung nữ cấp cao, mà là cấp thấp nhất.
Khoảng chừng nửa năm trước, bởi vì Yến Nga chịu được khổ, cũng không có nóng tính gì, luôn là một bộ nhu thuận. Hơn nữa dung mạo này ở trong cung thật sự không nổi bật gì, vì vậy Thiếu Vệ cơ nhìn trúng nàng.
Thiếu Vệ cơ cho nàng ở bên cạnh làm việc, cũng không phải cung nữ cao cấp. Nàng phụ trách dọn dẹp phòng óc, trong nửa năm chỉ thấy qua Thiếu Vệ cơ một lần.
Từ khi Thiếu Vệ cơ đột nhiên bị Tề Hầu đuổi về nước, một đống cung nữ “thất nghiệp”, lại một lần nữa bị đuổi về làm cu li.
Nhưng bởi vì trong cung liền nghênh tiếp Chu Công chúa, còn có Ai Khương trở về, cho nên nhân thủ không đủ dùng. Yến Nga bị đẩy đến chỗ Ai Khương. Ngày hôm qua Ai Khương đến, Yến Nga cũng mới đi theo hầu. Không nghĩ tới đột nhiên lại thay đổi chỗ làm, bị đẩy đến bên cạnh Công tử Củ.
Có thể nói Yến Nga chưa từng va chạm nhiều. Nàng ở trong cung nhưng tuyệt đối chưa từng thấy Tề Hầu. Lần đầu thấy Tề Hầu cũng là căng thẳng vạn phần, nàng nhanh chóng trốn ở sau lưng Tử Thanh.
Tự nhân thông báo xong, Tề Hầu một thân áo bào đen đã đi vào. Áo choàng màu đen vung một cái, cất bước đi vào gian phòng.
Ngô Củ nhanh chóng khom mình hành lễ, sau đó thỉnh Tề Hầu đến chỗ ngồi xuống, nói:
“Củ bái kiến Quân thượng.”
Tề Hầu cười híp mắt, thoạt nhìn tâm tình vô cùng tốt. Nhưng nụ cười này trong mắt Ngô Củ thực sự quá giả tạo.
Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca không cần quá đa lễ? Cũng ngồi đi.”
Hắn nói xong, Ngô Củ liền đứng thẳng, cũng đi ngồi vào chỗ. Vừa ngẩng đầu, Ngô Củ liền phát hiện đôi mắt Tề Hầu hướng bên cạnh. Vị trí hơi hơi chếch một chút, chính là nhìn Yến Nga sau lưng Tử Thanh.
Yến Nga chưa từng va chạm nhiều, trốn ở phía sau Tử Thanh, cũng phát hiện Tề Hầu nhìn mình chằm chằm. Nàng sợ đến sắc mặt có chút trắng. Khuôn mặt nhỏ căng thẳng, hai tay thả ở sau lưng siết chặt, suýt nữa chảy mồ hôi.
Tề Hầu buổi sáng lại đây đã rất kỳ quái. Kỳ quái hơn chính là ngày hôm nay hắn cười đặc biệt giả tạo. Sau khi đi vào không nói lời nào, trước tiên nhìn Yến Nga hồi lâu.
Tề Hầu bản thân là đến lãnh giáo một chút, xem dạng cung nữ xinh đẹp nào mà có thể khiến cho Công tử Củ thu nhận. Kết quả chạy tới nhìn một chút, đầu tiên là cảm thấy cung nữ kia quen mặt. Lập tức nụ cười trên mặt đọng lại.
Đây không phải là…
Đây không phải là Yến Nga sao?
Yến Nga ở trong cung là cung nữ không đáng chú ý. Hơn nữa khi Tề Hầu bị giam lỏng, Yến Nga không còn trẻ, không có sắc đẹp, cũng không thích nịnh hót. Cho nên xem ra Yến Nga cũng không có địa vị cao.
Bất quá hiếm thấy chính là, tự nhân và cung nữ trong cung đều cảm thấy được Yến Nga cô cô rất tốt. Cung nữ lớn tuổi này đối xử với bọn họ phi thường tốt, luôn luôn chăm sóc.
Tề Hầu chưa từng nghĩa tới một người không có gì đặc biệt, còn có chút nhát gan, chuyện gì cũng không muốn kinh động người khác, khi hắn bị giam lỏng lại dám chui lỗ chó bò vào khóc lóc vấn an.
Khi đó Yến Nga không trẻ. Khuôn mặt đầy dấu vết năm tháng kèm theo nước mắt kia, khiến Tề Hầu nhìn thấy ngũ tạng lục phủ cũng muốn nứt ra. Không biết là vì mình, hay là vì Yến Nga.
Bây giờ Yến Nga mới mười hai tuổi, còn chưa có trưởng thành, dung mạo cũng bình thường. Tuy rằng cũng coi như là dễ nhìn, thế nhưng trong Tề cung nhiều nữ tử thiên kiều bá mị thật không tính là đẹp.
Coi như Yến Nga không phải xinh đẹp động lòng người, thế nhưng Tề Hầu thấy được Yến Nga còn trẻ như vậy, phút chốc cũng bị chấn động. Rất nhiều rất nhiều cảm khái đột nhiên tập kích trong lòng. Người chưa có trải qua thống khổ, vĩnh viễn không có thấu hiểu. Đặc biệt là Tề Hầu, một bá chủ cao cao tại thượng như thế.
Tề Hầu nhìn Yến Nga, chậm rãi thu ý cười. Không biết đang suy nghĩ gì sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, chăm chú nhìn nàng xuất thần.
Yến Nga quá sợ hãi. Dù sao hiện tại cũng không ai biết Tề Hầu từng trải qua một đời người. Yến Nga nghĩ mình làm sai chuyện gì. Trước đây bởi vì không đẹp không xuất chúng, chưởng quản cung nữ tự nhân thường đem nàng ra trút giận. Bọn họ nói có dung mạo xinh đẹp đi làm chủ nhân, không xinh đẹp sẽ bị đánh.
Yến Nga mới mười hai tuổi, bị làm cho sợ hãi. Ngô Củ nhìn Tề Hầu xuất thần một lúc lâu, cũng hơi kinh ngạc.
Lẽ nào Tề Hầu sáng sớm chạy tới là bởi vì… coi trọng Yến Nga?
Nhưng Yến Nga không đẹp bằng ba vị phu nhân của Tề Hầu, thật sự không xuất sắc. Chẳng lẽ khẩu vị Tề Hầu thay đổi?
Ngô Củ thấy được Yến Nga sợ sệt, bước đến vội vã ho khan một tiếng, nói:
“Quân thượng? Quân thượng!”
Tề Hầu nghe tiếng hô. Mãi đến tận khi Ngô Củ che khuất tầm mắt, Tề Hầu lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Cũng tự biết mình thất thố, hắn lập tức cười nói che lấp.
“Nhị ca mới vừa nói cái gì?”
Ngô Củ nói:
“Quân thượng sớm như vậy đã lại đây, không biết có dặn dò gì?”
Tề Hầu cười cười, nói:
“Không có dặn dò không thể đến thăm Nhị ca à.”
Ngô Củ không lên tiếng, Tề Hầu vừa cười nói:
“Nhị ca nói có việc, thật ra có việc này.”
Ngô Củ nói:
“Thỉnh quân thượng dặn dò.”
Tề Hầu ngồi tại chỗ, tay nhẹ nhàng để trên đầu gối của chính mình, cười nói:
“Cô thật là tưởng niệm bánh rán Nhị ca làm, muốn nhờ Nhị ca làm một ít.”
Ngô Củ phút chốc bị Tề Hầu làm nghẹn chết. Cảm giác gần đây Tề Hầu hay thèm ăn, so với nữ nhân mang thai sau thời kỳ nôn ọe, thèm ăn còn lợi hại hơn.
Ngô Củ cười khan một tiếng, nói:
“Quân thượng đến tìm Củ vì việc nhỏ này? Để tự nhân thông báo một tiếng là được rồi.”
Tề Hầu cười nói:
“Ôi chao? Chuyện như vậy sao có thể tính là chuyện nhỏ? Quốc quân tế tự trước tiên phải kính xã tắc. Đây chính là đại sự nhất.”
Chưa từng thấy kẻ tham ăn nào nói đường hoàng như thế!
Xã tắc vào lúc này cũng không phải chỉ giang sơn. Xã tắc (社稷) tách ra, “xã” là thần đất (thổ thần), “tắc” là thần lúa. Trước thời Tần, xã tắc là một loại biểu hiện sùng bái sớm nhất của cổ nhân. Các quốc gia chư hầu tế tự xã tắc để cầu được mùa.
Ngô Củ đành phải cười gượng nói:
“Quân thượng nói rất có lý. Củ một chốc sẽ làm. Quân thượng trước hết thỉnh dời bước thôi.”
Tề Hầu cười ha ha, nói:
“Nhị ca đây không phải là đuổi Cô đi chứ?”
Ngô Củ nói:
“Củ không dám, chỉ là e sợ làm lỡ chuyện quan trọng của Quân thượng.”
Tề Hầu nói:
“Hôm nay không có chuyện quan trọng gì. Chỉ là buổi chiều phải mở tiệc chào đón Vương nữ. Thời điểm đó Nhị ca cũng phải dự tiệc.”
Ngô Củ nói:
“Dạ, tất nhiên.”
Tề Hầu nói, ánh mắt liền chuyển động, cuối cùng lại rơi vào Yến Nga. Liền khiến Yến Nga bị dọa. Tề Hầu cười híp mắt, bộ mặt chuẩn “đại thúc xấu xa”. Thật giống con buôn thấy món hời, giọng ôn nhu lại, hắn cũng biết mình dọa Yến Nga.
Tề Hầu nói:
“Ngươi tên là gì, nhìn lạ mặt.”
Yến Nga vừa nghe, vội vã quỳ xuống. Tề Hầu cũng bị giật mình. Nàng cung kính đáp lời.
“Hồi… Hồi bẩm Quân thượng, tỳ nữ là Yến Nga.”
Quả nhiên là Yến Nga, chỉ có điều còn rất trẻ tuổi!
Tề Hầu phút chốc có ý muốn nhận nàng.
Tề Hầu còn nói:
“Ngươi thời điểm nào đi theo Công tử Củ? Trước đây chỉ có Tử Thanh thôi?”
Yến Nga vội vàng nói:
“Là hôm qua mới hầu hạ Công tử.”
Tề Hầu lại hỏi.
“Trước đây ở nơi nào hầu hạ?”
Yến Nga bị hỏi ra một mặt mồ hôi. Đừng nói Ngô Củ, cả Tử Thanh cũng cảm thấy Tề Hầu coi trọng Yến Nga.
Không phải tại sao tìm mọi cách hỏi tới hỏi lui!
Yến Nga đem chuyện mình trước đây nói một lần cho Tề Hầu nghe.
Yến Nga số khổ, trước đây làm việc vất vả. Đến chỗ Thiếu Vệ cơ cũng là làm việc nặng, không tới nửa năm liền trở lại cuộc sống khổ cực.
Tề Hầu cảm thấy mình cũng không phải người vong ân phụ nghĩa. Đặc biệt là trải qua nhiều như vậy. Ân nhân của mình đang ở trước mắt, lại chịu nhiều khổ cực, thực sự không dễ sống, vì vậy hắn trầm ngâm một chút, nói:
“Yến Nga, Cô thấy ngươi quen thuộc, như vậy đi…”
Ngô Củ nghĩ thầm.
Lẽ nào Tề Hầu thật coi trọng Yến Nga, muốn đem nàng sung vào hậu cung?
Thời điểm mọi người ở đây suy đoán, Tề Hầu chậm rãi nói:
“Như vậy đi, Cô luôn luôn muốn có một đứa con gái, nhưng đáng tiếc chỉ có ba đứa con trai vô dụng. Cô hôm nay thấy ngươi quen thuộc, nhận ngươi làm nghĩa nữ, phong ngươi làm Công chúa tôn thất, chiêu cáo thiên hạ, thế nào?”
Yến Nga trợn tròn mắt. Tự nhân bên cạnh Tề Hầu trợn tròn mắt. Tử Thanh cũng trợn tròn mắt. Cuối cùng Ngô Củ cũng bị Tề Hầu làm cho đầu óc mơ hồ.
Không phải Tề Hầu coi trọng Yến Nga sao? Đột nhiên muốn phong Yến Nga làm Công chúa tôn thất?
Các nước chư hầu xác thực phong rất nhiều Công chúa tôn thất. Đa phần là có nửa huyết thống cao quý. Tỷ như Ai Khương con Chư Nhi, cũng được Tề Hầu sắc phong Công chúa tôn thất, mới được tiến vào Lâm Truy thành.
Mà Yến Nga là một cung nữ, ở thời đại này không khác nô lệ. Có thể nói là thân phận đê tiện, không danh không phận liền được Tề Hầu nâng lên trời, mọi người đương nhiên cũng thấy kỳ quái.
Ngô Củ ngờ vực liếc mắt nhìn Tề Hầu. Mặc dù không biết Tề Hầu là trọng sinh, thế nhưng Tề Hầu đột nhiên đối với một cung nữ tốt như vậy, vẫn khiến cho Ngô Củ khả nghi.
Yến Nga sửng sốt một chút, Tề Hầu cười nói:
“Sao vậy? Yến Nga.”
Yến Nga vội vàng quỳ xuống đất dập đầu lạy.
“Cộc cộc cộc”
Trước tiên dập đầu ba cái. Ngô Củ cho rằng nàng vui mừng đáp ứng, nào có biết Yến Nga vừa mở miệng lại khiến cho mọi người choáng váng.
Yến Nga nói:
“Tạ ơn Quân thượng. Thế nhưng… Thế nhưng Yến Nga xuất thân thấp hèn, chỉ là một người hầu thấp hèn, thực không dám chọc miệng lưỡi người đời, khiến Quân thượng không vui. Huống hồ Yến Nga tuy chỉ là hôm qua mới theo hầu Công tử, thế nhưng Công tử khiêm tốn, đối đãi Yến Nga vô cùng tốt. Yến Nga có ân chưa báo, cả gan không thể tiếp thu ý tốt, thỉnh Quân thượng thứ tội.”
Đừng thấy Yến Nga nhát gan, thế nhưng nói chuyện đều đâu vào đấy. Ngô Củ cho là Tề Hầu tức giận. Dù sao người khác không cho hắn mặt mũi.
Tề Hầu không tức giận, trái lại cười nói:
“Ngươi thật thú vị, phong ngươi làm Công chúa, ngươi ngược lại không muốn làm. Cũng không sao.”
Tề Hầu căn bản không giận, cười nói:
“Nhị ca Cô bản tính ôn nhu, không phải chủ nhân cay nghiệt. Yến Nga ở cùng Công tử Củ cũng tốt.”
Hắn nói rồi đứng lên.
“Cô có hẹn với Thúc Nha sư phó tại chính sự đường nghị sự, thời điểm không còn sớm, liền đi qua đó.”
Hắn nói, đi ra ngoài, đột nhiên quay đầu nói:
“Suýt nữa quên mất, Nhị ca cũng đừng quên bánh rán.”
Ngô Củ nhất thời nghẹn lời, liền nhìn Tề Hầu chân thành đi ra.
Tề Hầu vừa đi, Tử Thanh vội vã đi đóng cửa. Yến Nga thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa ngồi bệt xuống đất.
Ngô Củ nói Tử Thanh dìu nàng ngồi xuống, kỳ quái hỏi:
“Yến Nga, ngươi sao không tiếp phong?”
Yến Nga thở hổn hển mấy hơi, có chút khó xử, ấp a ấp úng mới nói:
“Yến Nga… Yến Nga mặc dù là tỳ nữ không hiểu chuyện. Thế nhưng… Thế nhưng cũng hiểu được… từ xưa tới nay được phong làm Công chúa tôn thất sẽ phải gả tới phương xa. Yến Nga mặc dù không có gia đình ở Tề quốc, cũng không muốn đi tha hương. Huống hồ Công tử là chủ nhân dễ hòa hợp, Yến Nga hầu hạ Công tử đã đủ hài lòng. Tuyệt đối không muốn đi cùng người khác tranh đấu.”
Ngô Củ vừa nghe, suýt nữa bật cười. Không nghĩ tới Yến Nga lo xa như vậy. Thế nhưng nghĩ lại nàng nghĩ như vậy cũng phải. Những nữ tử bị phong thành Công chúa tôn thất, đều phải gả đi xa. Không nghĩ tới Yến Nga đã lo lắng tới cái này.
Tề Hầu cũng không nghĩ tới, mình thật sự là có ý tốt, muốn Yến Nga từ đây vinh hoa phú quý, cũng coi như là báo ân đối với Yến Nga. Kết quả Yến Nga lại hiểu lầm. Việc này vẫn là Tử Thanh sau này đã nói.
Tề Hầu không biết mình là tính khí gì, nói chung làm người tốt không ai tin. Người khác chỉ coi hắn là một người đa mưu túc trí.
Bởi vì Tề Hầu muốn ăn bánh rán, cho nên Ngô Củ đưa Tề Hầu đi xong liền chuẩn bị đi làm bánh rán. Vừa vặn hai thằng nhóc rời giường, Ngô Củ liền không có gọi Tử Thanh cùng Yến Nga đi theo, để hai người chiếu cố bọn nhỏ, một mình đi thiện phòng.
Ngô Củ một mình đi đến thiện phòng.
Khi đi ngang qua hoa viên chỉ thấy có mấy tự nhân đi phía trước. Đi cùng đường, bởi vì Ngô Củ bước chân nhẹ, thời gian lại còn sớm, cho nên mấy tự nhân căn bản không chú ý tới Ngô Củ.
Mà mấy tự nhân tụ lại cùng nhau, không nhanh không chậm đi về phía trước, tựa hồ không có chuyện gì làm, còn nhỏ giọng tán gẫu.
“Nghe nói gì chưa? Quân thượng lần này trở về lại có tân sủng.”
“Cái gì tân sủng?”
“Điều này mà cũng không biết?”
“Thời điểm Quân thượng trở về, ta cũng ở đó, không thấy tân phu nhân, ngược lại là Thiếu Vệ cơ đã bị đuổi đi.”
“Chà chà, ngươi cũng không biết, không phải phu nhân.”
“Thần bí như vậy? Ngươi có nói hay không?”
“Từ từ nói, ngươi gấp làm gì. Ta cho ngươi biết tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy. Ta tối hôm qua mới nghe được! Hắc hắc! Ngươi cũng không thể nghĩ đến đâu. Quân thượng yêu thích nam sắc!”
“Nam sắc?”
“Không sai. Hơn nữa Quân thượng e rằng coi trọng Công tử Củ!”
“Cái gì? Công tử Củ? Không thể, không thể.”
“Sao không thể? Ngươi ngẫm lại xem. Công tử Củ là bại binh, Quân thượng không giết hắn, còn cho hắn làm đặc sứ đi Cử quốc, còn cho hắn làm đặc sứ nghênh đón Chu Công chúa? Nào có đạo lý như vậy?”
“Nhưng chuyện này… Công tử Củ không phải huynh đệ cùng cha khác mẹ của Quân thượng sao?”
“Ha ha, xem ra việc ngươi không biết còn rất nhiều. Công tử Củ căn bản không phải con của Hi Công! Ngươi đây cũng không biết sao? Tề cung đã truyền khắp. Tại sao Hi Công không ưa Công tử Củ. Hi Công thích loạn tặc Vô Tri, cũng không muốn thấy con trai thứ hai? Sai rồi, sai rồi! Bởi vì Công tử Củ rõ ràng là mũ xanh trên đầu Hi Công. Hi Công không ưa Công tử Củ, cũng không ưa Lỗ nữ, ngươi minh bạch chưa? Còn nữa, bọn họ là những quý tộc, còn quan tâm cái này? Đừng nói Công tử Củ không phải cùng huyết thống, ngươi xem Văn Khương phu nhân và Tương Công không phải còn… Ha ha ha!”
Tự nhân kia cười trắng trợn không kiêng dè, tự nhân còn lại nghe được nhiều tin tức, phút chốc đều sửng sốt, nói:
“Chuyện này…”
Bọn họ nói, liền nghe phía sau lưng truyền tới một âm thanh sâu kín, khẩu khí rất lạnh nói:
“Các ngươi nghe rõ, ta có thể nghe không hiểu. Không bằng lại nói cho bổn Công tử nghe một chút?”
Âm thanh tuy rằng không lớn, ngữ khí cũng rất cứng nhắc, thế nhưng khiến hai tự nhân đi phía trước đột nhiên run lên, sau đó nhanh chóng quay đầu lại. Thấy là Công tử Củ, nhất thời sợ đến sắc mặt thay đổi. Một chút liền thay đổi, trở nên trắng bệch cực kỳ.
Ngô Củ cười lạnh, nói:
“Nói chuyện đi.”
Hai tự nhân liền run run một cái. Liền nghe “phịch phịch”, hai người kia cùng nhau quỳ trên mặt đất, run rẩy nói:
“Công tử… Công tử tha mạng! Là hắn… là hắn nói lung tung, không liên quan tiểu thần! Tiểu thần… tiểu thần căn bản cũng không tin! Thật, thật!!”
Tự nhân vừa nói lời xuyên tạc, nghe đối phương phủi sạch quan hệ rõ ràng, nhất thời cuống lên, nói:
“Tiểu thần… tiểu thần cũng là nghe người ta nói. Không… không… không… không liên quan tiểu thần. Công tử, tiểu thần cũng quyết không tin những câu nói kia. Đều là… đều là đánh rắm. Những người kia không biết tốt xấu, tổn thương Công tử, sẽ không ai tin.”
“Đúng… đúng… đúng, sẽ không ai tin.”
Ngô Củ híp mắt. Bởi vì hai người kia lúc này quỳ trên mặt đất, Ngô Củ thành dị thường “cao lớn”. Nở nụ cười, nhàn nhạt nói:
“Ta không nghe thấy người khác đánh rắm, chỉ nghe hai người các ngươi xuyên tạc thúi lắm.”
Hai tự nhân vội vã dập đầu lạy, nói:
“Công tử, tiểu thần… tiểu thần sai rồi, bỏ qua cho tiểu thần đi! Tiểu thần trong nhà còn có… còn có mẹ già. Nể tình tiểu thần một mảnh hiếu tâm, tha… tha cho tiểu thần đi!”
Ngô Củ cười lạnh, nói:
“Hiện tại biết sợ sệt, lúc trước còn làm cái gì? Miệng lưỡi nói rất sảng khoái?”
Hai tự nhân run lập cập nói:
“Cũng… Cũng không dám nữa… cũng không dám nữa. Công tử tha mạng!”
Mặc dù là buổi sáng, thế nhưng bên cạnh cũng có người bận rộn đi tới đi lui. Dần dần đã tụ tập một nhóm lớn người vây xem, cũng không biết phát cái gì.
Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Tha các ngươi cũng không phải không thể.”
Hai tự nhân lập tức dập đầu lạy nói:
“Tạ ơn công tử! Tạ ơn công tử!”
Ngô Củ nở nụ cười, nói:
“Chớ vội tạ ơn, còn có lời chưa nói đây.”
Hai người kia lại bắt đầu nơm nớp lo sợ, liền nghe Ngô Củ nói:
“Mới vừa rồi ngươi nói tối hôm qua nghe thấy? Nghe ai nói?”
Một tự nhân căn bản không biết đến nghe ai nói, liền nhìn về phía người còn lại. Sắc mặt người kia trắng bệch, hiển nhiên không dám nói lời nào. Ngô Củ xem biểu tình này, tựa hồ biết đến là người tự nhân không trêu chọc nổi.
Tự nhân không muốn nói chuyện, ấp a ấp úng. Ngô Củ nói:
“Không nói cũng được, hai người các ngươi cùng tội.”
Tự nhân không duyên cớ bị liên lụy, vội vã thúc giục.
“Ngươi nói mau đi. Ngươi muốn chết sao! Thật vất vả Công tử mới khoan dung chúng ta! Nói đi, ngươi nói đi!”
Tự nhân bị giục, thẳng thắn cắn răng một cái, nói:
“Là… Là nghe Công chúa Tề quốc nói.”
“Công chúa Tề quốc?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!