Vợ của chồng tôi
Phần 21
Sau khi giúp Thạch và Hương Ly bỏ chạy khỏi nhà của lão Tam, Nhung lập tức nhào đến cạnh lão. Đầu lão bị sứt một mảng và sưng u lên, bất tỉnh ngay lúc đó. Vì thân phận đặc biệt, đàn em của lão cũng chẳng dám đưa đến bệnh viện. Một bác sĩ được gọi ngay tới nhà lão.
Nhung đứng ở ngoài cửa dò xét tình hình. Nếu lão Tam cứ hôn mê thế này, việc lấy lại cổ phần về phía mình dễ như trở bàn tay. Chỉ cần một cái dấu vân tay của lão, mọi chuyện sẽ xong hết.
– Để tôi chăm sóc Lão Tam. Dù sao cũng là tại tôi không cẩn thận, không cảnh báo kịp thời. Anh ra ngoài cửa canh đi, đừng để ai vào.
Nhung nói với một tay vệ sĩ. Hắn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nhung tiến đến bên cạnh giường, ngồi xuống cạnh lão Tam. Lão vẫn đang nằm thở phì phò trên giường, hơi thở hắt ra đầy vẻ khó nhọc, chưa thể tỉnh lại được.
– Không ngờ lão cũng có ngày này. – Nhung thì thào bên tai lão – Con cáo già rồi thì cũng phải chết thôi.
Cô nhướng mày, lấy ra một tờ hợp đồng, trên đó đã soạn thảo sẵn một đoạn văn bản với nội dung chuyển nhượng cổ phần, cô cũng đã ký sẵn tên ở dưới. Hiện giờ chỉ còn cần mỗi dấu vân tay của lão Tam là xong chuyện.
Nhung chần chừ, mặc dù ở thời điểm này, đó được xem như là một hành động ngu ngốc. Nhưng cô muốn dừng lại một chút, để tận hưởng cảm giác chiến thắng này.
Cô cầm tay lão Tam lên, ấn ngón trỏ của lão vào hộp sơn đỏ.
Lúc này, bác sĩ và một tên vệ sĩ bước vào, nhìn thấy Nhung đang lúi cúi làm gì đó bên cạnh giường.
– Cô đang làm gì đấy? – Bác sĩ kêu lên.
Nhung giật mình, không dám quay ra sau. Cô giữ nguyên tư thế cúi người đó, khẩn trương nghĩ ra các chống chế. Hai tay cô ướt mồ hôi.
Đúng lúc này, điện thoại cô vang lên tiếng chuông. Nhung như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng vò nát tờ hợp đồng, ném cả hợp đồng lẫn hộp sơn vào gầm giường. Cô lén lấy điện thoại ra, xoay người lại và giơ lên.
– Tôi làm rơi điện thoại, cúi xuống nhặt thôi.
Cô cầm điện thoại, đi vội ra ngoài, chỉ để lại một câu.
Xin lỗi, tôi có việc phải đi bây giờ, không chăm sóc lão Tam được. Làm phiền hai người nhé.
Nhung chạy ra ngoài. Cô thở phào, mừng thâm vì qua vụ trót lọt.
***
Hương Ly ngồi canh Tuấn cả đêm và ngủ gục bên cạnh anh. Tuấn tỉnh dậy sau cơn say, đầu đau như búa bổ. Anh chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra. Tuấn định xuống giường thì phát hiện ra Hương Ly đang ngồi ngủ gật bên cạnh mình.
Anh hơi ngạc nhiên, cũng không biết người này là Hương Ly hay là Nhung. Anh vươn tay ra vén tóc mái đang rủ xuống mặt cô.
Không có vết sẹo.
Cô là Hương Ly, là người anh tìm kiếm suốt bao lâu nay, là người mà anh luôn nhớ nhung. Hẳn nào khi cô xuất hiện, anh đã cảm thấy thật lạ.
Nên nói trái đất này tròn quá hay là cuộc đời luôn có những sự trùng hợp ngẫu nhiên thì hợp lý đây? Tuấn cúi người, ghé sát xuống mặt cô.
– Đáng ra lúc đó anh phải nhận ra em. – Tuấn thì thào bên tai cô.
Hương Ly vẫn ngủ. Có lẽ đêm qua cô đã quá mệt khi phải chăm sóc cho một thằng đàn ông say mèm, vô dụng như anh.
Dường như cô không nhận ra anh. Cô chẳng có vẻ gì như là quen biết anh hay là có một chút ký ức nào đó về anh cả. Cô bắt đầu gặp lại anh có lẽ là từ ngày Nhung thông báo trở về từ nước ngoài. Ngày hôm đó cô vẫn luôn tránh mặt anh.
Anh có nên nói với cô rằng anh đã nhận ra cô không? Tuấn tự hỏi mình, rồi lại ngạc nhiên nhận ra rằng tại sao anh lại trở nên dùng dằng như thế? Từ bao giờ anh lại thành người không quyết đoán? Vì cô ư?
Tuấn kéo mạnh Hương Ly về phía mình và vòng tay ôm chặt lấy cô. Cho dù hai người không thể nhận nhau, anh vẫn muốn cô biết tình cảm của mình, rằng anh có thể bỏ qua tất cả những vấn đề hiện tại.
Tuấn nuốt lại ý định bóc trần cô. Bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Hương Ly cảm thấy hơi thở vuột qua trên tóc mình. Cô tỉnh dậy. Tuấn vội vàng lùi lại phía sau, giả bộ như mình vừa mới tỉnh.
– Anh dậy rồi à? Có đau đầu không? Em đi lấy thuốc cho anh nhé?
Hương Ly tỏ ra như là chưa ai biết chuyện gì, không ai có bí mật gì. Cô đứng dậy, định rời khỏi phòng ngủ.
– Tuấn bất ngờ nắm chặt lấy tay cô. Hương Ly quay lại, nghiêng đầu hỏi.
– Sao vậy? Anh còn cần gì nữa à?
Tuấn kéo mạnh Hương Ly về phía mình và vòng tay ôm chặt lấy cô. Cho dù hai người không thể nhận nhau, anh vẫn muốn cô biết tình cảm của mình, rằng anh có thể bỏ qua tất cả những vấn đề hiện tại. Anh chẳng cần gì hết. Khi mà anh đã bỏ ra mấy chục năm trời chỉ để tìm kiếm cô, hiện tại vất vả lắm mới tìm được, thì không có gì quan trọng hơn việc nắm giữ cô bên cạnh mình.
Tuấn lắc đầu.
– Không cần gì cả. Anh chỉ cần ôm em một chút. An ủi anh đi.
Hương Ly cười nhẹ, xoa đầu anh.
– Đừng trẻ con như thế. Anh đã gần ba mươi tuổi rồi đấy.
– Anh chẳng còn gì cả, bây giờ đòi hỏi một tí an ủi cũng không được à?
Hương Ly sững người. Anh nói đúng. Ai cũng nói đúng. Cô mới là người sai chứ không phải nạn nhân, cô làm gì có quyền chỉ trích người khác nữa. Hương Ly ngập ngừng giơ tay lên, ôm lại Tuấn và vỗ về anh.
Cô hít sâu một hơi. Đã đến lúc thẳng thắn nói chuyện với Tuấn rồi. Cô đẩy anh ra, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
– Em có chuyện muốn nói.
Không khí chuyển sang căng thẳng. Cả hai người đều biết đây là chuyện mà không ai muốn nghe. Nhưng Hương Ly đã quyết tâm rồi.
Tuấn chờ đợi, hy vọng cô đừng nhắc gì đến thân thế của mình. Hoặc là anh phải đánh trống lảng đi.
– Anh hơi khát nước.
– Em phải nói xong chuyện này đã.
Hương Ly kiên quyết, ôm lấy gương mặt Tuấn và buộc anh nhìn vào mắt cô. Tuấn đầu hàng, thả lòng người chờ đợi.
– Em không phải Nhung.
Trái với lo lắng của Hương Ly, Tuấn không hề ngạc nhiên hay lúng túng mà ngược lại, trông anh bình tĩnh vô cùng. Người phải lúng túng hiện giờ chính là Hương Ly.
– Sao anh không…?
– Anh đã biết rồi.
– Từ khi nào?
– Anh đã nghi ngờ từ lần đầu gặp em, chính là cái hôm em về nước đó.
Hương Ly thở dài, ngồi xuống giường. Cô cúi đầu, trông như là tội phạm đang phải đứng ra nhận hình phạt của mình. Đúng là cô diễn rất tệ, Tuấn nhận ra là điều đương nhiên.
– Anh không muốn truy cứu. Hương Ly. – Tuấn gọi tên cô. Nghe được điều anh nói, Hương Ly thảng thốt ngẩng đầu lên – Em không nhận ra anh sao?
“Em có. Vừa mới nhận ra anh đêm qua”. Hương Ly rất muốn trả lời như vậy. Nhưng làm sao cô có thể làm thế. Đáng ra cô đã rời khỏi đây. Cô quay trở lại là để sửa lại những chuyện mình đã làm sai, sau khi xong chuyện, cô sẽ rời đi, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa. Vậy thì cần gì phải nhận người chứ. Tất cả chúng ta chẳng có ai cần một màn chia ly đau đớn và đẫm nước mắt.
– Nhận ra anh? Thế là sao? Sao em phải nhận ra anh? -Cô lại nói dối.
– À, không có gì. – Tuấn hụt hẫng. Đúng là cô không nhớ gì cả.
Tuấn lắc đầu, giấu đi vẻ thất vọng. Nhưng Hương Ly làm sao có thể không nhận ra điều đó chứ.
– Thật ra em muốn thú nhận với anh từ lâu rồi. Nhưng em quá nhu nhược. Em xin lỗi. Anh yên tâm, mặc dù em không biết phải làm thế nào nhưng em nhất định sẽ giúp anh lấy lại mọi thứ. Đám cổ phần đó, Nhung, gia đình anh, cuộc sống của anh,…
– Anh không cần những thứ đó. Anh chỉ cần sống yên ổn. Công ty anh có thể cho họ.
– Đừng như vậy. Tại sao anh lại từ bỏ? Xin anh đấy, đừng khiến em cảm thấy mình tội lỗi hơn nữa.
Hương Ly hơi gắt lên, rồi lại thấy mình hơi quá đáng. Cô im lặng.
Tuấn không nói lại được cô.
– Được. Nếu anh không từ bỏ, thế thì em có ở lại bên anh không?
– Sao… Anh đã có vợ.
– Anh và Nhung đã ly hôn rồi.
Trong một buổi sáng, Hương Ly toàn nhận được những thông tin quá sức chịu đựng. Cô vẫn chưa hết sốc.
Nhung nhận được cú điện thoại cứu tinh của Thạch. Cả hai người gặp nhau ở một quán cà phê gần nhà của anh ta.
***
Thạch đi ra ngoài để mua một chút đồ dùng cá nhân cho Hương Ly, đến khi trở về nhà thì đã không thấy cô đâu. Anh hoảng hốt chạy đi tìm, sợ rằng cô lại nghĩ quẩn. Cuối cùng, anh gọi điện cho Nhung, đúng vào lúc cô ta bị phát hiện ra làm việc xấu.
Nhung nhận được cú điện thoại cứu tinh của Thạch. Cả hai người gặp nhau ở một quán cà phê gần nhà của anh ta.
– Hương Ly có thể đi đâu?
– Anh đã kiểm tra nhà của Tuấn chưa?
Thạch ngồi đần ra. Anh chưa đến đó. Anh không nghĩ rằng cô lại về đó.
– Chưa. Tôi không nghĩ vậy.
– Anh thử nghĩ lại xem, nếu cô ấy muốn sửa chữa lỗi lầm, vậy thì cô ấy sẽ tìm ai?
Thạch không nói gì. Thật ra anh không phải không nghĩ đến phương án này, nhưng anh không muốn tin rằng Hương Ly đã quay về với Thạch.
Nhung đưa cho anh hai tấm vé máy bay.
– Đi đi, đến đón cô ấy và đưa cô ấy đi thật xa khỏi đây đi.
Thạch trừng mắt nhìn cô.
– Tại sao cô lại giúp tôi nhiều thế?
– Tôi không giúp anh.
Thạch giơ tấm vé máy bay lên, lắc lư cổ tay.
– Tôi là người ích kỷ, tôi sẽ không làm gì mà không có lợi ích. Anh đưa cô ấy đi, mọi thứ của Tuấn sẽ là của tôi, kể cả Tuấn cũng sẽ thuộc về tôi.
Nhung khẳng định, đặt tay anh lên tay Thạch và nhìn anh với ánh mắt kiên quyết.
Thạch chần chừ, nhưng rồi cũng gật đầu. Anh biết Hương Ly không yêu mình, nhưng anh cũng không muốn cô ở bên cạnh người khiến cô đau khổ. Anh cũng biết rằng Hương Ly sẽ rời khỏi Tuấn, sớm thôi, sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!