VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM


Chương 25


Đi tới thêm vài bước đột nhiên phát hiện cách đó không xa dưới cái ô che nắng nhìn thấy một người nằm hơi quen mắt, nhìn kĩ rốt cuộc “ thứ này” quả nhiên là người quen. 

Chỉ là tại sao thằng nhãi Tạ Bác Nghệ cũng tới đây chứ. Mà thôi bãi biển cũng không phải nhà cô tới nơi cô cũng quản không được.

Tạ Bác Nghệ chỉ mặc mỗi cái quần, trên đầu đeo kính râm, bên cạnh còn một vị mỹ nữ nằm đấy, đây không phải là Mỹ Mỹ lần trước ở biệt thự. Trình Vũ âm thầm bĩu môi đang định làm bộ không thấy trực tiếp thay đổi tuyến đường, lại thấy mỹ nữ đang chơi đùa trác táng và đại thiếu cảm ứng được cùng quay đầu nhìn qua, ánh mắt không nghiêng không lệch dừng trên người cô. 

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ làm bộ không thấy chuẩn bị chuồn êm lại bị bắt quả tang tức khắc có điểm 囧, Tạ Bác Nghệ nhìn thấy cô ở chỗ cũng không có quá kinh ngạc, hắn bình tĩnh đi tới, đầu tóc đỏ như lửa đỏ bay trong gió biển phiêu diêu đặc biệt chói mắt.

Trình Vũ hít sâu một hơi hiền lành mỉm cười:

“Không ngờ cậu cũng ở chỗ này.” 

Hắn đến trước mặt cô, làn da dưới ánh nắng trắng đến phát sáng lên, hơn nữa cô phát hiện dáng người Tạ Bác Nghệ không tồi, tuy rằng không rắn chắc bằng Lục Vân Cảnh nhưng không có mỡ nhìn qua cũng rất thuận mắt.

Hắn cao hơn cô nửa cái đầu, đôi tay ôm ngực từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, khóe miệng câu lên trên, ánh mắt trào phúng:

“Nhìn thấy tôi ở chỗ này là trốn đi, cô không tính trả tiền à?”

Trình Vũ mới hiểu được ý hắn nói, đại khái là tiền biệt thự bị Lục Vân Cảnh đập, sau đó cô đáp ứng bồi thường cho hắn.

Trình Vũ cười nói: “Không có không có, chỉ là lúc tôi nói muốn bồi thường, cậu nói thế nên tôi cho rằng cậu không cần haha……” 

Tạ Bác Nghệ hừ lạnh:

“Tôi nói thế thì cô liền không bồi thường? Lương tâm cô không đau sao?”

Trình Vũ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xác thực ngay: “Sẽ không đau.”

“……”

Trình Vũ cũng không tính cùng nhị thế tổ này dây dưa, liền xua xua tay:

“Được rồi, khi trở về cậu cho tôi số tiền xác thực, tôi sẽ bảo tài vụ đem tiền chuyển cho.”

Trình Vũ nói lời này thời điểm kia vừa mới cùng Tạ Bác Nghệ nằm ở bên nhau nữ tử vừa lúc eo thon khoản bãi đi tới, nàng đi đến Tạ Bác Nghệ bên người đôi tay câu lấy Tạ Bác Nghệ cánh tay, đem toàn bộ thân thể đều dán ở hắn trên người, nũng nịu hỏi: “Tạ thiếu, vị này chính là ai thế?” 

Tạ Bác Nghệ ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Trình Vũ nói:

“ Cô ta thiếu nợ tiền, anh đòi nợ.”

“Như vậy Tạ thiếu nên ôn nhu một chút nha, bằng không sẽ cô ấy, nói không chừng cô ấy cũng không có tiền.” Tạ Bác Nghệ híp mắt cười, ghé vào bên tai cô ta nói:

“Nào có thể giống cưng, anh chỉ ôn nhu với em.” haha

Nữ tử bị trêu chọc bật cười hí hửng, duỗi tay ôm cánh tay hắn, dỗi hờn nói: “Tạ thiếu thật là xấu.”

Trình Vũ thật sự không nhìn nổi nữa, trợn mắt nhìn Tạ Bác Nghệ rồi rời đi, cũng không tính đi dạo nữa nên về chỗ khách sạn, vừa dừng chân ở cửa đã thấy Lục Vân Cảnh đứng ở trong phòng. 

Anh đã thay đồ khác đang đứng trước kính đeo caravat, tuy rằng phòng rất lớn nhưng ở cùng Lục Vân Cảnh Trình Vũ vẫn cảm giác không tự tại.

Lục Vân Cảnh nhìn cô rồi nói:

“Buổi tối sẽ tham gia tiệc tối, đợi chút nữa có người đem lễ phục lại, trước cô chuẩn bị một chút đi.”

Trình Vũ gật đầu chẳng bao lâu đã có người đem lễ phục lại, Trình Vũ thay lễ phục trang điễm này nọ làm xong cũng mất hai giờ.

Tiệc tối tổ chức ở một khách sạn khác trên đảo, ngồi xe tới tầm hai mươi phút, tiệc này chủ yếu là chào đón Lục Vân Cảnh và vợ nhưng cũng thật khí phái, nhìn ra được Lục Vân Cảnh rất được hoan nghênh. 

Trình Vũ thông qua tiệc này mới biết mục đích Lục Vân Cảnh tới nơi này.

Anh cùng tam công chúa hợp tác, người hoàng gia cũng có kinh doanh mà tam công chúa phụ trách một trong số đó. Lục Vân Cảnh cung cấp kỹ thuật cùng tài chính, Tam công chúa cung cấp nguyên vật liệu và nơi sản xuất dược phẩm, sau đó lấy giá cực thấp bán cho các quốc gia lạc hậu hoặc gặp tai hoạ nghiêm trọng đặc biệt là chiến loạn.

Lục Vân Cảnh đầu tư hạng mục này nghe nói là rất tốn kém ích lợi thu lại phi thường nhỏ, Lục Vân Cảnh là thương nhân, làm mọi việc đều vì ích lợi nhưng lợi nhuận ít mà hắn lại tự mình trình diện Trình Vũ phi hơi khó lý giải.

Cho nên trên đường về, Trình Vũ hỏi: 

“Trong yến hội em nghe anh cùng tam công chúa hợp tác, cũng biết lần hợp tác này căn bản không có nhiều lợi nhuận, lợi nhuận ít anh vẫn tự mình đến đây hẳn là còn chuyện hợp tác khác?”

Vấn đề được hỏi có điểm trực tiếp hơn nữa cũng…., Lục Vân Cảnh với cô ở mối quan hệ này thật sự không phải lúc để cô xen vào chuyện công hay riêng của anh. Hỏi xong cô cũng có chút thấp thỏm, sợ làm anh không vui, chẳng ngờ Lục Vân Cảnh không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó hỏi một câu rất kỳ quái.

“ Cô cảm thấy tôi là người tốt hay là người xấu?”

“……”

Vấn đề này thật không tiện trả lời, đối với nhận thức chung Lục Vân Cảnh tuyệt đối không tính là một người tốt, hơn nữa những người đó tuy rằng đón chào Lục Vân Cảnh nhưng trong lòng họ đều mang theo sợ hãi, cũng không có biện pháp vì người này thật sự đáng sợ.

Anh ấy cho người bức kẻ thất bại nhảy lầu tự sát, còn khiến người bình thường bức thành bệnh nhân tâm thần muốn cùng anh đồng quy vu tận, cuối cùng lại vì an toàn xã hội cuối cùng người đó bị xử bắn, thậm chí còn có người nói lúc trước cha của anh tử vong có sự nhúng tay tham dự của anh, đương nhiên đó chỉ là do người khác suy đoán, cũng không có chứng cứ chứng minh là anh làm. 

Người tâm tính tàn nhẫn không từ thủ đoạn, đem người bức tử vẫn có thể bình yên đứng ngoài cuộc, nhiều năm ẩn nhẫn làm người ta nhìn không ra sự khác thường, thì có thể tưởng tượng được người này tâm cơ sâu nặng thế nào.

Lục Vân Cảnh nguy hiểm đáng sợ đương nhiên cũng không thể nói thẳng thế.

Trình Vũ không biết nên trả lời sao, Lục Vân Cảnh cũng không cần đáp án, chỉ trầm mặc trong chốc lát lại nói một câu:

“Không có gì khác, nhìn sao y vậy, đúng là tôi hy sinh ích lợi trợ giúp người khác đấy.”

Nghe Lục Vân Cảnh nói vậy, Trình Vũ khá là khiếp sợ, kiểu không dám tin tưởng nhìn anh, trên xe ánh đèn không sáng lắm khiến cơ hồ người anh như ẩn trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt u ám lại phát sáng. 

Thật sự kì cục nha thương nhân ai cũng coi trọng lãi lời? Nếu đổi lại là người có chút lòng tham gặp cơ hội tốt, đương nhiên phải kiếm một chút.

Mà người như Lục Vân Cảnh lại nguyện ý hy sinh lợi ích giúp người khác. Một khắc này Trình Vũ mới nhận ra mình chưa thật sự tìm hiểu về anh.

Đại khái cảm giác ánh mắt Trình Vũ, Lục Vân Cảnh mới quay đầu, híp mắt lại, trào phúng hừ nhẹ:

“Thế nào? Cảm thấy ông xã mình thật vĩ đại à?”

“……”

“Nếu tôi thật sự vĩ đại, thì tôi nên tặng không cho bọn họ, chứ không phải vẫn nhận một chút lợi nhuận, nói đến cùng cũng là vì kiếm tiền. Huống chi, ích lợi đối với thương nhân rất quan trọng, danh dự đối với thương nhân cũng rất quan trọng, nói cách khác, tôi làm như vậy cũng là một loại đầu tư về danh tiếng.”

Nói rất đúng, làm như vậy xác thật có thể đề cao danh dự. Tuy rằng lợi nhuận ít ỏi nhưng như vậy cũng không khác gì làm từ thiện, hơn nữa anh trợ giúp quốc gia chiến loạn và các quốc gia nhỏ, rốt cuộc trên đời này tuy kẻ mạnh thống trị thế giới, nhưng vẫn kẻ yếu vẫn chiếm đa số, anh chiếm cảm tình của kẻ yếu ở nơi này cũng chính là lấy hảo cảm của số đông. Ở Bắc Thành thanh danh anh ấy không tốt, nhưng không đại biểu cho ở thế giới ngoài kia cũng không tốt, ở Bắc Thành ai nghe thấy tiếng anh ấy cũng sợ vỡ mật, sau lưng không ít người thóa mạ anh nhưng ở địa phương khác thanh danh anh có khả năng sẽ rất tốt. Đầu óc minh bạch rất rõ trong kinh doanh danh vọng luôn mang đến chỗ tốt, không thể không nói Lục Vân Cảnh là người rất có đầu óc, ánh mắt nhìn xa trông rộng. 

Đương nhiên, không thể không nói, xác thật anh ấy rất có tâm kế.

Bất quá tốt xấu gì đây cũng làm việc tốt, Trình Vũ cảm thấy anh thực đáng tôn kính, rốt cuộc trên đời này không ai có thể tự xưng tuyệt đối vĩ đại, ngay cả các quốc gia cùng hỗ trợ nhau cũng là phương thức ngoại giao thôi, nói đến cùng cũng là vì ích lợi anh ấy có thể làm được như thế đã thực không tồi.

**

Trở lại khách sạn, Lục Vân Cảnh vào phòng liền cởi áo khoác, sau đó đến bàn mở máy tính, ngẩng đầu lên thấy Trình Vũ vẫn còn đứng ở cửa, anh nhíu mày phân phó: “Cô tắm trước đi.”

Trình Vũ đang do dự tính nói chỉ có một phòng ngủ, đột nhiên nghe anh nói thế lại cảm thấy lời này ái muội. 

Trình Vũ vội vàng vào phòng ngủ tìm áo ngủ, không lẽ Lục Vân Cảnh biếtchỉ có một phòng ngủ cho nên anh ấy muốn cô ngủ trên một cái giường sao?

Trình Vũ nhớ tới lần trước cô bổ nhào vào ngực ôm anh, tình cảnh ôm ấp trong vòm ngực rộng lớn ấm áp, cơ bắp rắn chắc lại co dãn…… Hít ngược khí lạnh, vội vàng lắc đầu xua tan hình ảnh vô sỉ, hiện giờ vấn đề là nên mặc đồ ngủ đứng đắn hay áo ngủ không quá đứng đắn đây.

Nhưng đôi tay lại nắm chặt cái áo không quá đứng đắn không bỏ, sau lại lấy ngay bộ đó đi vào phòng tắm… 

Tắm rửa xong, không quên đắp mặt nạ, làn da cô trời sinh rất tốt, không cần phấn cũng trắng nõn, đắp mặt nạ một lúc là óng ánh co dãn, nhìn vào gương cũng tự thấy động lòng cô mới cảm thấy ưng ý đi ra.

Nói không đứng đắn chứ kỳ thật chỉ là váy hai dây bằng tơ tằm, mặc trên người có thể hoàn mỹ phác hoạ thân hình, đặc biệt khi không mặc nội y…… thì càng thêm mê người……

Trình Vũ lên giường một hồi lâu cũng không thấy Lục Vân Cảnh có động tĩnh, nghĩ lại thì cô cảm thấy mình giờ mà đi ra ngoài quá thì giống như rất cấp bách. 

Giường ngủ thực thoải mái, nằm tí đã làm người ta mơ màng ngủ, cuối cùng Trình Vũ thật sự ngủ luôn. Tỉnh lại đã là nửa đêm, Trình Vũ quay đầu nhìn thoáng qua giường, Lục Vân Cảnh không có ở trên giường, cuối cùng cô phủ áo khoác đi ra, lại không thấy Lục Vân Cảnh đâu. Buổi tối anh ấy còn chạy đi đâu, Trình Vũ thay quần áo ra cửa, đi tìm một vòng cũng không thấy được anh, lại đụng phải một người.

“Khuya khoắt cô chạy đi dạo gì?” 

Tạ Bác Nghệ ở đâu vọt ra, trong đại sảnh không ai, hắn đột nhiên ra nói làm cô hết hồn.

Trình Vũ vỗ ngực nhìn lại, thấy hắn mặc đồ bóng rổ, phía dưới là quần đùi, trên đầu là một sợi dây cột tóc, đầu tóc đỏ rực đều dựng lên, quả thực cực kỳ giống một bụi cỏ dại đỏ.

Trình Vũ lui về phía sau vài bước cách xa hắn, lúc này mới hỏi:

“ Sao cậu ở chỗ này?”

Tạ Bác Nghệ xem động tác của cô trong mắt, rất khinh thường cười cười: “ Cô quản tôi?”

“……” Trình Vũ không muốn cùng hắn nói lời vô nghĩa, tính trực tiếp chạy lấy người, không ngờ Tạ Bác Nghệ lại nói một câu: 

“Có phải cô tìm Lục Vân Cảnh? Tôi thấy hắn cùng một nữ nhân ở bên spa kia kìa.”

Trình Vũ nhăn mày lại, kiểu không tin nhìn hắn, Tạ Bác Nghệ nhún nhún vai:

“Nếu không tin, cô có thể tự mình đi xem.”

Trình Vũ nghĩ nghĩ liền trực tiếp đi đến tiệm spa, trước cửa spa quả nhiên thấy đám người Kim Lê Dương, nhìn dáng vẻ này thì Tạ Bác Nghệ không có lừa cô, Lục Vân Cảnh thật sự ở đây.

Tạ Bác Nghệ nói Lục Vân Cảnh cùng một nữ nhân tới đây, nam nhân cùng một nữ nhân chạy đến spa làm cái gì.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN