VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM


Chương 39


Trình Vũ nhìn nam nhân trước mắt, quần áo ngăn nắp, tóc tai sạch sẽ, nét khó có thể tới gần lại chính là loại mị lực nguy hiểm mê người. Cũng chính nó làm Trình Vũ thực sự mê muội, cho nên cô cũng không khách khí dịch đến bên người anh ngồi đó duỗi tay ôm lấy anh.

Ghé vào lồng ngực anh ấy, chơi đùa cái cúc áo nói: 

“Không ngờ Lục tiên sinh không biết chừng mực như vậy nha.”

Anh nâng cánh tay vòng ra phía sau lưng cô, đem cả người cô ôm vào trong lòng mình, một tay khác đem bạn tay nhỏ đang đùa bỡn cúc áo mình niết nhẹ, cúi đầu nhìn đầu tóc cô ghé vào ngực anh, cô nhìn không tới ánh mắt anh nổi lên ý cười, anh không nói gì chỉ lẳng lặng hưởng thụ cảm giác cô bên cạnh anh. 

Lục Vân Cảnh ôm cảm giác thật sự tuyệt không thể tả, tay nhỏ bị bao vây trong tay anh, một chút một chút nhẹ nhàng vuốt ve, lòng bàn tay thịt chai vuốt ve cảm giác ngứa ngáy, Trình Vũ ngồi hưởng thụ.

Tựa hồ anh đang cởi bỏ cái áo giáp lạnh băng để lộ ra mặt nhu tình, nguyên lai anh thật sự cũng có thể đem một nữ nhân ôm vào trong ngực, nguyên lai anh có thể ôn nhu, đột nhiên Trình Vũ có một cảm giác xưa nay cô chưa từng có – đó là thành tựu. 

Cứ ôm như vậy đến khi xe dừng lại, Lục Vân Cảnh nói: “Xuống xe.”

“Nhanh như vậy sao……” Bất mãn nói thầm một câu, trên thực tế cũng không tính đi xuống, anh ôm ấp thật sự quá thoải mái mà. Ngẩng đầu nhìn anh, ra vẻ khó chịu:

“Chân em ngồi nãy giờ tê rần rồi, Lục tiên sinh vợ anh thấy khó chịu.”

Liếc mắt một cái là nhìn ra cô chơi xấu, anh cũng không nói thêm gì, trực tiếp bế ngang cô lên. Trình Vũ cảm thấy được Lục Vân Cảnh ôm thật sự quá kỳ diệu, nàng đã từng nhớ thương cái ôm này, cô muốn biết được anh ôm sẽ có cảm giác thế nào, muốn biết khi anh ấy ôn nhu sẽ là bộ dáng gì. Hiện tại, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, cường thế nam nhân khi ôm ấp lại ấm áp thoải mái. 

Lục Vân Cảnh ôm cô vào phòng, đặt lên giường, tay cô vẫn nắm quần áo anh không buông ra, anh ấy chỉ có thể để tay chống hai bên sườn cô, hơi nằm trên người Trình Vũ, ánh mắt lướt qua tay cô, mày nhíu lại, hơi hơi đè thấp âm thanh nói:

“Không sợ hãi?” Bởi vì ở gần nhau, trong lúc anh nói chuyện, hơi thở phun trên mặt cô, cứ ái muội là thân thể của cô hơi run. kaka

Trình Vũ nghi hoặc hỏi: “Sợ hãi cái gì?”

Khi anh đè thấp giọng nói sẽ có một loại từ tính đặc biệt: “Ngày mai không xuống giường được.”

Trình Vũ: “……”

Trình Vũ đỏ mặt, cuối đầu nhẹ giọng nói: “

Anh…… Không cần hung bạo quá, có thể nhẹ một chút được mà.”

Chỉ nghe cái giọng từ tính ấy vang lên từ đỉnh đầu: 

“Anh không khống chế mình được, anh đã nói là sức tự chủ của anh không cao như vậy mà.”

Dừng một chút anh lại bỏ thêm một câu: “Ở trước mặt em.”

Nghe anh nói, tim Trình Vũ lập tức đập nhanh, lúc nào anh ấy cũng thực trầm ổn, người như anh rất khó để nghe được những lời ái muội, chính là một khi anh nói là đặc biệt cuốn hút.

Trình Vũ thoáng bình phục, tim đập ổn định lúc này cô mới nói: “Vậy sao anh còn để em câu dẫn anh chứ?”

“……” Lục tiên sinh nhà ta trầm mặc trong chốc lát lại nói: “Thời gian đã tới rồi.”

Trình Vũ không hiểu ý anh lắm:

“Thời gian? Thời gian gì chứ?” 

Phút này khuôn mặt cô hơi hơi đỏ ửng, môi dưới bị cô cắn nên trên bờ môi nhàn nhạt hơi nước, nhìn qua bóng loáng giống một thạch trái cây đỏ tươi.

Hô hấp Lục tiên sinh dồn dập hơn, quay đầu đi anh mới nói: “Thời gian anh có thể chịu đựng được.”

“……”

“Không muốn ngày mai không xuống giường được thì buông anh ra, đi tắm rồi ngủ.” Trong thanh âm mang theo ý uy hiếp.

Trình Vũ có chút sợ, nên chậm rãi buông anh ra, anh đứng thẳng dậy, xoay người đi ra ngoài, ra tới cửa còn nhắn một câu:

“Không nên mặc mấy loại áo ngủ này.”

Trình Vũ: “……”

Trước đó cô chọn áo ngủ gợi cảm còn tưởng là anh không chú ý, lúc này nghe anh nói mới phát hiện nguyên lai anh vẫn xem trong mắt. Trình Vũ xoa lỗ tai, vội vàng chọn một áo ngủ bảo thủ hơn một chút đi vào phòng tắm.

Tắm rửa xong Trình Vũ nhìn mình gương, thân thể cô xác thật là có cảm giác hơi gầy, yếu ớt một ít, nhưng thật sự không đến mức như Lục Vân Cảnh nói, làm gì nghiêm trọng tới mức làm xong là không xuống giường được? kaka

Anh ấy…… Dũng mãnh như vậy thật sao?

Trình Vũ nhớ tới lúc anh ở sân huấn luyện, dáng người, cơ bắp rất rắn chắc giống như một dã thú, Trình Vũ hít khí lạnh thầm nghĩ cũng không phải không có khả năng.

Thôi, vẫn nên nghe lời anh ấy, lo rèn luyện sức khỏe một thời gian đi, thật ra cô cũng rất lo lắng thân thể nhỏ bé này không chịu nổi. 

Trình Vũ lên giường nằm xuống, chốc lát sau Lục Vân Cảnh liền vào, anh cũng đã tắm rửa xong, trực tiếp kéo chăn tiến vào, Trình Vũ có chút ngoài ý muốn, hỏi:

“Tối nay anh không làm việc nữa à?”

“Ừ.” Không chút để ý trả lời một câu, sau đó anh ấn đèn trên đầu giường, trong phòng nháy mắt đen thui.

Đây là lần thứ hai nằm cùng Lục Vân Cảnh trên một cái giường, đương nhiên tối hôm qua cô ngủ rồi, nằm cùng trên một cái giường cảm giác gì cũng không có, bất quá hiện tại cô thanh tỉnh, hơn nữa cảm quan càng nhạy bén hơn.

Cô có thể nghe được tiếng anh hít thở trong bóng đêm, có thể ngửi được mùi hương thuộc về Lục Vân Cảnh. Tuy rằng hai người nằm hơi xa nhưng Trình Vũ vẫn cảm giác tim không ngừng đập nhanh hơn.

Loại cảm giác này làm cô thấy như chơi trò mạo hiểm, khá kích thích, thậm chí cô muốn nắm lấy tay anh, sau đó cô chậm rãi thò tay qua bên kia, chỉ là mới thụt thò qua không bao lâu đột nhiên tay cô bị một bàn tay khác nắm, lòng bàn tay anh quả thực ấm áp đến kinh người, đột nhiên bị bắt lấy Trình Vũ hết hồn. 

Chỉ là không đợi cô phản ứng, anh kéo cô tới trước mặt, ngay sau đó anh nghiêng người đè ở trên người cô, Trình Vũ hít sâu một hơi, thân thể cứng đờ chả dám cử động hahahaha.

Trong phòng thực tối, chỉ có ánh đèn ở hậu viện xuyên qua bức màn chiếu vào nhè nhẹ, cô không thấy rõ biểu tình của anh, cô chỉ có thể nhìn đến thấy hai mắt anh tựa hồ tản ra một loại u ám, tựa như dã thú trong bóng đêm đang chuẩn bị vồ mồi.

Trình Vũ sợ hãi, thật cẩn thận gọi: “Vân…… Vân Cảnh?”

Cô cảm giác tay anh nắm chặt tay cô, đột nhiên môi anh đến gần bên tai cô, dùng âm thanh âm như trầm như bổng nói: “Ai bảo em mặc loại áo ngủ này?”

“……” Trình Vũ có chút ngốc nghếch:

“Em …… Em không có mặc loại giống hôm trước rồi mà.”

Áo ngắn tay với quần đùi, một bộ đồ ngủ bảo thủ.

Chỉ là, bên tai cô lại truyền đến tiếng Lục Vân Cảnh nghiến răng nghiến lợi: “Cánh tay với đùi đều lộ ra hết trơn.” – Bạn Lục cho mình ý kiến xíu: “ Bạn muốn ăn thịt, thì bạn nhìn con thỏ bạn sẽ thấy ngon miệng, dù giờ bé Vũ có mặc áo ngủ kiểu gì thì bạn cũng thấy bị trù quến thôi, bớt xạo xạo xíu đi… Giờ có trùm chăn kín mít thì bạn cũng bảo “ kaka, Cái kén đáng yêu quá, mình sẽ lột ra xem con nhộng” 

“……”

Cho nên hắn hiện tại anh trách cô ăn mặc lộ ra cánh tay, lộ đùi sao? Không có cách nào khác mà, không có ai trời nóng lại mặc quần áo dài kín mít đi ngủ?

Trình Vũ chưa không kịp biểu diễn ủy khuất, đã

nghe anh nói: “ Là em tự tìm.”

Sau đó chẳng cần biện hộ, phân trần, anh trực tiếp tuyên án, đóng dấu bằng cách hôn lên môi cô vợ nhỏ, bất chợt bị hôn cô hơi thất thần, cố phục hồi tinh thần lại, sau đó cô nhắm mắt đáp lại xem như chấp nhận bản tuyên án. Anh hôn dồn dập có một chút thô lỗ, tựa như người đã quá đói ăn ngấu nghiến cái bánh mì. Trình Vũ có chút sợ, hơn nữa trên người anh luôn tự mang sự nguy hiểm, đột nhiên anh tới gần lại làm cô tham luyến, sự mâu thuẫn bên trong chút nhút nhát sợ sệt kèm chút chờ mong anh hôn. 

Động tác hôn đột nhiên chậm lại, anh bắt đầu gọi tên cô.

“Trình Vũ, Trình Vũ, Trình Vũ, Trình Vũ……”

Cứ mỗi một tiếng lại một tiếng phát ra, mang theo ý loạn tình mê giọng anh khàn khàn đến kỳ cục, Trình Vũ nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy như nhịp trống đập vào lòng.

Nụ hôn chậm rãi từ miệng dời đi nơi khác, anh vẫn gọi tên cô: “Trình Vũ, Trình Vũ, Trình Vũ……”

Tự nhiên nó làm Trình Vũ thấy ruột gan như đứt từng khúc, cứ như cuối cùng cô cũng có thể đem tình yêu của mình cho anh ấy, đáp lại tình yêu của anh mà kiếp trước cô chưa kịp lý giải đã bỏ lỡ.

Điên cuồng nhiệt đã qua trong tiếng gọi tên cô từ đầu đến cuối. Trình Vũ quên mất cuối cùng cô ngủ như thế nào chỉ là khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau.

Trình Vũ tỉnh lại đã phát hiện mình nằm trong một ôm rắn chắc, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy mặt Lục Vân Cảnh.

Không cách nào hình dung loại cảm giác này, quả thực nó giống nằm mơ, cứ như vậy Lục Vân Cảnh và cô đã “ ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC”, nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô đã thấy nhức mỏi khắp người, cảm thấy mặt đỏ tim đập, quả nhiên anh ấy không có lừa cô, thật sự hữu dũng có lực…… Đặc biệt là khi anh gọi tên quả thực như anh ấy muốn đem tinh lực hơn mấy mươi năm phát tiết sạch sẽ một lần.

Khi anh chưa tỉnh lại, thì anh không khiến người nhìn cảm thấy anh sắc bén bức người, cảm giác khi nhìn khuôn mặt anh hiện tại cũng thấy anh trở nên ôn nhu hơn, nhìn gương mặt anh cô cười cười, bản năng duỗi tay xoa, không nghĩ tới ngón tay mới đụng vào mặt anh, mắt anh cũng chợt mở.

Kiểu đôi mắt thâm thúy, mang theo sự lạnh lẽo làm Trình Vũ hoảng sợ, vội vàng đem thu tay về, chỉ là mới thu một nửa đã bị anh bắt lấy, sau đó anh trở mình đè cô ở dưới thân, sự lạnh lùng trong mắt dần dần tan đi, tự đáy mắt sinh ra một sự mê ly tới. Anh hỏi nàng: “ Em sợ anh vậy à?”

Trình Vũ đã thả lỏng, hôn khóe môi anh một cái nói: “Không có.” 

Cứ muốn hôn anh thì liền hôn thôi làm Trình Vũ cảm thấy rất mỹ diệu, trên mặt không khỏi mang ý cười, chỉ là Lục Vân Cảnh khàn giọng uy hiếp:

“ Em muốn ngày mai cũng không xuống giường được sao?”

Trình Vũ đỏ mặt, nhìn bộ dáng này hơi sợ nha, cô nhút nhát hỏi:

“Có ý gì chứ?”

Ngữ khí nặng nề cảnh cáo:

“Buổi sáng không nên câu dẫn anh.”

Trình Vũ: “……”

Nói xong buông cô ra, kéo chăn xuống giường, trên người chỉ mặc một cái quần bé xíu, Trình Vũ vội vàng dời mắt, trong lòng bất mãn nói thầm: Anh ấy này là không kiêng dè gì cô cả. Mà nghĩ lại thì dù sao hai người ăn cũng đã ăn, phóng khoáng xíu càng tốt. 

Trình Vũ cảm thấy trên người nhức mỏi lợi hại, chỉ sợ một chốc là không xuống giường được, cô gọi điện thoại đến công ty, dời họp đến buổi chiều. Trong ổ chăn quá thoải mái mới đó cô liền ngủ, thời điểm tỉnh lại đã là 10 giờ, Trình Vũ cảm thấy trên người thoải mái không ít, cảm giác khó chịu lúc này đã thay bằng sự mát lạnh thoải mái, không biết có phải Lục Vân Cảnh bôi thứ gì đó vào thời điểm cô ngủ không. Tưởng tượng xíu Trình Vũ lại đỏ mặt. Hiện tại cũng còn sớm, miễn cưỡng xuống giường Trình Vũ ngây ngốc ở nhà cũng chán nên cô tới công ty.

Lục Vân Cảnh nhắc nhở cô chú ý tới nhân viên cô vẫn nhớ, cho nên vừa đến công ty Trình Vũ cho gọi kế toán trưởng tên Harry vào, trước khi đi theo Trình Vũ, cô ta làm việc cho cha nuôi, Trình Vũ tiếp nhận Phẩm Cách vẫn giữ cô ta lại công ty. Harry xem như người cũ của công ty, ngày thường làm việc cũng nghiêm túc, nói thật là trước sự kiện này, Trình Vũ rất coi trọng cô ta.

Harry tiến vào, cười nói: “Giám đốc tìm tôi có việc?” 

Trình Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng:

“Hợp đồng cha nuôi tôi kí cùng Tiên Chanh là cô cố ý đánh mất?”

Mặt Harry cứng đờ, sau đó liền ra vẻ kinh ngạc nói:

“Không biết giám đốc nói lời này là có ý gì.”

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN