VỢ CỦA VAI ÁC KHÔNG DỄ LÀM
Chương 8: Vì Sao Lục Vân Cảnh Không Muốn Ly Hôn Với Cô(2)
Không có đối lập cũng sẽ không có so sánh, tích lũy bất mãn lâu như vậy ở thời khắc này đột nhiên bộc phát, cô mời ông cụ Trình ra sân sau than thở khóc lóc hỏi ông tại sao từ nhỏ lại đối xử với cô lạnh lùng như vậy, cô và Trình Tư Mông đều là con cháu nhà họ Trình, vì sao bọn họ lại bất công như thế! Bất công đến mức quá đáng như vậy, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật qua loa lại đơn sơ như vậy, đơn giản giống như không coi cô là con cháu nhà họ Trịnh vậy.
Cô khổ sở cực kỳ, trong lòng uất ức tăng đến mức lớn nhất, cô liều lĩnh bày tỏ sự bất bình và bất mãn của mình trong những năm qua.
Nhưng cô cũng không nhận được giải thích hợp lý của ông cụ Trình, ngược lại cô còn chọc giận ông, một câu ông cũng không nói, khuôn mặt bình tĩnh kéo cô vào đại sảnh yến hội, ông kéo cô đi đến trên bậc thang, đứng ở chỗ cao, nơi mọi người đều có thể nhìn thấy.
Sau đó ở trước mặt mọi người ông tuyên bố, cô cũng không phải con cháu nhà họ Trình, chỉ là một đứa trẻ hoang dã bị ba mẹ vứt bỏ được con trai trưởng nhà họ Trình nhặt được ở bên ngoài mang về nuôi mà thôi. Năm đó cháu gái lớn chính thức của nhà họ Trình bất hạnh chết non, bởi vì thương tâm quá độ lúc này mới ngẫu nhiên nhặt được cô mang về nuôi dưỡng nhận là con của họ. Bọn họ cũng luôn để ý đến mặt mũi của con trai trưởng nhà họ Trình cũng không nói gì tiết lộ danh tính của cô. Mà cô, lại một chút cũng không để ý lòng tốt của nhà họ Trình đối với cô công ơn nuôi dưỡng, rõ ràng còn đến chất vấn người nhà họ Trình không phải, ông cụ Trình nghiêm khắc mắng cô là một con sói mắt trắng, là thứ vô ơn.
Có trời mới biết, tin tức này đối với cô đả kích đến nhường nào, chính lúc đó cô mới biết mình không phải con gái nhà họ Trình, ba mẹ yêu thương cô bấy lâu nay cũng không phải là ba mẹ ruột của cô, tình yêu bao nhiêu năm cô nhận được chẳng qua được thành lập ở trên người của dứa bé đã chết non của bọn họ.
Cô chỉ là một đứa trẻ thơ dại bị cha mẹ ruột bỏ rơi.
Thì ra mọi người trong nhà họ Trình đều không có quan hệ huyết thống gì với cô, cô chỉ là người ngoài không rõ lai lịch.
Cô có mặt mũi, tư cách gì để làm con gái lớn nhà họ Trình chứ?
Vào đêm sinh nhật thứ mười tám, cả thế giới của cô như sụp đổ trước mắt. Nhưng mà phòng bị dột lại gặp mưa rào. Ngay khi cô bị sốc đến tột đỉnh như sấm sét đánh giữa trời quang bởi tin tức sự thật này, cô đứng ở trên bậc thang bị các loại ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú lên thời điểm, cô lại gặp được một tai nạn “con người làm ra” ngoài ý muốn.
Cô bị người “Vô tình” đẩy một cái, cô từ bên trên thang lầu lăn xuống dưới, gãy một chân ngã, mà cuộc đời của cô từ nay về sau cũng rơi xuống vực thẳm..
Cô nằm ở nhà mấy tháng mới có thể miễn cưỡng đi đường, nhưng đánh bóng chuyền mà cô yêu thích lại không thể chơi trên sân bóng rồi.
Cô xuất hiện trước mặt mọi người một lần nữa đã không còn là người con gái cả của nhà họ Trình bị người săn đón giống như sao vây quanh mặt trăng nữa, cô trở thành đối tượng bị mọi người cười tochế nhạo, mà ngay cả hững người giúp việc của nhà họ Trình.. kia cũng bắt đầu không để cô ở trong mắt.
Thay đổi như vậy khiến cô tức giận lại không thể làm gì, vì vậy thời gian dần qua cô dần dần thu lại hết tài năng của mình, từ từ trở nên trầm mặc, từ từ đối với tất cả mọi thứ đều nén giận.
Đây mới là việc cô phải làm, một người lai lịch không rõ, dựa vào cái gì có được sự kiêu ngạo của người nhà họ Trình?
Nhà họ Trình từng là bến đỗ ấm áp nhất của cô, nhưng từ khi biết sự thật, cô muốn trốn đi thật xa và không bao giờ.. nữa muốn trở lại chỗ này.
Mà ba mẹ của cô, là người từ nhỏ đã thương yêu cô nhất, sau khi biết rằng tình yêu của họ dành cho cô chỉ là một thứ tình cảm, nỗi buồn trong lòng được ký thác từ người khác, trong lòng cô khổ sở không cách nào nói ra.
Không thể không có rào cản, thậm chí có lúc còn có oán hận không nói nên lời đối với bọn họ, nếu ngay từ đầu bọn họ đã nói với cô rằng cô chỉ là con nuôi, vậy thì cô sẽ không có như ngày hôm nay.
Cho nên cô trốn tránh Nhà họ Trình đồng thời cô cũng trốn tránh hai người thân thiết nhất trên thế giới này.
Sau nhiều năm như vậy, khi nghĩ lại những điều này, trong lòng cô không khỏi xao động.
Đã từng, cô cảm thấy nếu như có thể, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bước vào cửa nhà họ Trình nữa, nhưng là bây giờ khi cô lại đứng trước cửa nhà họ Trình, cũng không giống như tưởng tượng của cô không thể đối mặt được.
Cô cúi đầu nhìn nhìn cái chân đã từng bị gãy kia, lúc ấy nó bị gãy cô đau đớn thật lâu, thậm chí cô thiếu chút nữa vĩnh viễn không đứng dậy nổi. Cũng may ông trời không hoàn toàn tuyệt dường sống của cô, tối thiểu nhất cô còn có thể đi đường bình thường, lái xe bình thường, cô chỉ không bao giờ dám vận động cường độ cao nữa.
Đời trước, bởi vì đả kích quá lớn, cô không còn sức đi tìm công lý cho mình, về sau dần dần trở thành người nuốt hận, cô lười lại dây dưa với những người đó về những chuyện cũ này.
Nhưng bây giờ..
Sau một lần trải qua sinh tử, biết rằng có lẽ cuộc đời chỉ còn lại tám năm..
Liệu cô sẽ vẫn như trước, im lặng, nhẫn nhịn, tỉ tê, âm thầm nuốt mọi ân oán?
Không!
Cuộc sống như vậy cô đã trải qua đủ một lần rồi, trọng sinh trở về lần này, cô sẽ không lại nén giận nữa, cô muốn cuộc sống của cô trải qua được thống khoái, người cô thiếu nợ cô sẽ từ từ đền bù, người thiếu nợ cô, cô cũng sẽ đòi lại toàn bộ một chút cũng không thiếu!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ừ, các người nói rất đúng, nhân vật nam chính chính là một người khó chịu đến chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!