Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương 14: Thanh Vân Môn phong ba
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Vô Cực Chưởng Khống Giả


Chương 14: Thanh Vân Môn phong ba


Tại Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong.

“ Xin chào Đạo Huyền sư huynh, không biết huynh đến đây có việc gì?” Điền Bất Dịch ngạc nhiên khi thấy Đạo Huyền chân nhân đích thân đi đến Đại Trúc Phong.

“ Điền Sư đệ, cũng không có chuyện gì to tát, ta chỉ muốn gặp đại công thần của chúng ta trong trận chiến với Ma giáo ở Lưu Ba Sơn thôi” Đạo Huyền chân nhân cười vui vẻ nói.

“ Ý huynh là muốn gặp tiểu Phong?” Tô Như đứng bên cạnh lên tiếng hỏi.

“ Đúng vậy, Tô Như sư muội, hắn hiện giờ ở đâu” Đạo Huyền nói.

“ Để đệ gọi hắn tới, chắc hắn đang đi cùng Linh Nhi” Điền Bất Dịch ôn tồn nói.

Một lúc sau, Lâm Phong cùng với Điền Linh Nhi đi tới.

“ Xin chào Trưởng Môn Sư Bá” Lâm Phong và Điền Linh Nhi đồng thanh nói.

“ Rất tốt, ta chào hai con” Đạo Huyền cười vui vẻ nói.

“ Không biết Trưởng môn sư bá tìm đệ tử có chuyện gì phân phó?” Lâm Phong ôn tồn hướng Đạo Huyền nói.

“ Tốt, tốt, ngay cả ta hiện tại cũng nhìn không thấu tu vi của con rồi tiểu Phong, con đã đạt đến Thái Thanh Cảnh đỉnh phong rồi có phải không?” Đạo Huyền chân nhân nhìn Lâm Phong, vuốt râu nói.

Điền Bất Dịch đứng bên cạnh nghe Đạo Huyền nói vậy thì kích động la lên: “ Không thể nào”.

“ Đệ tử đã đột phá Thái Thanh Cảnh đỉnh phong, đến cảnh giới Chuẩn Chân Tiên” Lâm Phong nhàn nhạt nói.

Mọi người nghe Lâm Phong nói mà không tin vào tai của mình, Điền Bất Dịch cùng Tô Như, kể cả Đạo Huyền chân nhân cũng ngây người nhìn lấy Lâm Phong.

“ Không ngờ ta lại đánh giá thấp con, Tiểu Phong, con thật đúng là kỳ tài ngàn năm có một của Thanh Vân Môn ta, con thậm chí đã vượt qua Thanh Diệp Tổ Sư” Đạo Huyền cảm khái nói.

“ Cám ơn Trưởng môn sư bá quá khen, con cũng chỉ làm hết sức mình mà thôi” Lâm Phong lễ phép nói.

“ Ta tu đạo đã mấy trăm năm nhưng nói đến cảnh giới Chân Tiên cũng còn rất mù mịt, chưa hề nắm được một tia cảm ngộ, con thì ngược lại, đã tìm được phương hướng đến cảnh giới ấy thì hãy cố gắng tu luyện, ta tin tương lai của con sẽ bất khả hạn lượng” Đạo Huyền hiền từ nói.

“ Dạ vâng, Trưởng môn sư bá có gì muốn phân phó cho con?” Lâm Phong biết Đạo Huyền tìm hắn là có việc khác.

“ Ta gần đây xem tinh tượng, thấy rằng Thanh Vân Môn sắp tới sẽ gặp một kiếp nạn vô cùng lớn, có thể rơi vào tình cảnh diệt vong, vạn kiếp bất phục. Cho nên hôm nay ta đến đây muốn nhờ con một việc, nếu ta không may ngã xuống trong trận hạo kiếp đó, ta rất mong con sẽ tiếp quản lấy Thanh Vân Môn thay ta, nhận lấy trọng trách bảo vệ Thanh Vân Môn, bảo vệ tâm huyết của Thanh Vân tổ sư và Thanh Diệp tổ sư. Con có làm được không?” Đạo Huyền chân nhân nghiêm mặt nói.

“ Đạo Huyền sư huynh, huynh sao lại nói như vậy?” Điền Bất Dịch kinh hãi nói.

“ Đúng vậy, Đạo Huyền sư huynh” Tô Như nói theo.

Lâm Phong thầm ngạc nhiên khả năng tiên đoán của Đạo Huyền chân nhân, hắn cũng biết Đạo Huyền đang kiểm tra lòng trung thành của hắn đối với Thanh Vân Môn.

“ Thưa sư bá, đệ tử hứa với người” Lâm Phong nghiêm trang nói.

“ Được, rất tốt, ta có thể tin tưởng vào con, tiểu Phàm” Đaọ Huyền cười nói.

“ Tiểu Phong, con…” Tô Như dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“ Hai người cũng nghe rồi đó, ta sẽ chọn Tiểu Phong nhậm chức Trưởng môn đời kế tiếp của Thanh Vân Môn” Đạo Huyền hướng Điền Bất Dịch và Tô Như nói.

“ Như thế làm sao được Đạo Huyền sư huynh, còn Dật Tài thì sao?” Điền Bất Dịch nói.

“ Dật Tài tuy thông minh, được việc nhưng tu vi lại không cao, không thể lãnh trọng trách trong trận hạo kiếp sắp tới. Thôi, ý ta đã quyết, sư đệ, sư muội không cần khuyên can nữa” Đạo Huyền cảm khái nói.

“ Sư huynh đã quyết như vậy thì bọn chúng muội đành nghe theo” Tô Như nhẹ nhàng nói.

“ Cũng đã trễ, ta đi đây, sư đệ sư muội không cần tiễn” Đạo Huyền nói xong thì ngự kiếm bay về đỉnh Thông Thiên phong.

Điền Bất Dịch và Tô Như nhìn nhau không biết nên nói như thế nào, trong lòng bọn họ cũng bắt đầu lo lắng về trận hạo kiếp của Thanh Vân Môn như Đạo Huyền sư huynh nói lúc nãy.

“ Sư phụ, sư mẫu, con muốn bế quan một đoạn thời gian để đột phá cảnh giới Chân Tiên” Lâm Phong đến trước mặt Điền Bất Dịch và Tô Như nói ra ý định của hắn.

“ Bế quan? Không lẽ con đã có cảm ngộ để đột phá hả Lão Thất?” Điền Bất Dịch kinh hỉ nói.

“ Tiểu Phong, con cũng không cần quá nóng lòng, không khéo lại ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt” Tô Như lo lắng khuyên Lâm Phong.

“ Con đã cảm giác được mấu chốt để đột phá, nếu đễ lỡ cơ hội này thì không biết phải chờ đến khi nào, xin sư phụ sư mẫu cho phép” Lâm Phong quyết tâm nói.

“ Đúng vậy, đễ lỡ cảm ngộ thì rất đáng tiếc, lão Thất con phải cẩn thận nhé” Điền Bất Dịch nghiêm túc nói.

“ Con nghe sư mẫu, phải nhớ cẩn thận đó biết không” Tô Như dặn dò.

“ Dạ, con biết rồi” Lâm Phong nói xong thì bay thẳng về phía hậu sơn Thái Cực động phủ.

Lại nói về Thương Tùng Đạo nhân, từ khi ở Lưu Ba Sơn về lão lập tức đến Tổ Sư Từ Đường để gặp Vạn Kiếm Nhất, không biết lão và Vạn Kiếm Nhất đã nói với nhau những gì mà từ lần đi đó về sau lão luôn bế quan tu luyện, ít khi ra xử lý chính sự, mọi việc trong môn phái lão điều giao cho Tiêu Dật Tài và Tề Hạo đứng ra giải quyết.

Sáu tháng sau, ở dưới chân Thanh Vân Sơn, tại một địa điểm hẻo lánh, có bốn người đang đứng ngắm nhìn Thanh Vân sơn.

“ Tên khốn Thương Tùng rõ ràng đã nhận được tín hiệu của ta nhưng không phản hồi” Độc Thần giận dữ nói.

“ Có khi nào hắn bị phát hiện rồi không?” Ngọc Dương Tử nhàn nhạt nói.

“ Không thể nào, ta vẫn cảm ứng được Thất Vĩ Ngô Công, nếu hắn chết thì ta phải biết chứ” Độc Thần nói.

“ Bây giờ vai trò của tên Thương Tùng đã không còn quan trọng, có Điện Chủ ra tay thì mười cái Thanh Vân Môn còn bị tiêu diệt nữa là” Ngọc Dương Tử cười khẩy nói.

“ Đúng vậy, Điện Chủ thần thông cái thế, không gì là ngài làm không được” Tam Diệu Tiên Tử vẻ đẹp mỹ lệ băng giá xuất trần cười lạnh nói.

“ Chúng ta được Điện Chủ dẫn dắt đúng là thập phần may mắn” Qủy Vương cảm khái nói.

“ Các ngươi không cần nói nịnh ta như vậy đâu ha ha ha” một giọng trầm đục vang lên, Vô Cực Thiên Tôn đã thình lình xuất hiện ngay trước mặt bốn người bọn họ, lão ta đang ngồi trên một cái ghế to lớn làm bằng vàng ròng lơ lửng trên không trung, trông vô cùng bá đạo.

“ Thuộc hạ bái kiến Điện Chủ” bốn người bọn Qủy Vương vội vã quỳ xuống nói.

“ Miễn lễ, các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Vô Cực Thiên Tôn lớn tiếng nói.

“ Bọn thuộc hạ đã sắp xếp đệ tử Thánh Giáo ẩn nấp gần đây, đã sẵn sàng đợi hiệu lệnh của Điện Chủ để xuất phát” Qủy Vương lễ phép nói.

“ Tốt lắm, à, Qủy Vương, Tam Diệu Tiên tử, mới có mấy tháng mà các ngươi tu vi tiến bộ không ít ha” Vô Cực Thiên Tôn nhìn qua bọn Qủy Vương cười nói.

“ Điện Chủ, cũng nhờ vào sự ban thưởng của người mà bọn thuộc hạ mới có tiến bộ như vậy đó” Tam Diệu Tiên Tử vẻ mặt vô cùng mỹ lệ nói.

“ Đúng vậy, Điện Chủ thần thông cái thế, sự ban thưởng của ngài đã có trợ giúp rất nhiều cho bọn thuộc hạ” Qủy Vương thành khẩn nói.

“ Nếu các ngươi làm tốt nhiệm vụ ta giao thì còn nhiều thứ tốt đang chờ các ngươi phía trước” Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.

“ Thuộc hạ đa tạ Điện Chủ” bốn người nghe vậy thì phấn khởi nói.

“ Thôi được rồi, nếu đã sẵn sàng thì xuất phát thôi” Vô Cực Thiên Tôn lớn tiếng nói.

“ Xin tuân mệnh” bốn người đồng thanh hô.

“ Các ngươi là ai?”

Đám đệ tử Thanh Vân Môn quát tháo ầm ĩ khi thấy năm bóng người thình lình xuất hiện ngay tại đại sảnh Ngọc Thanh Điện ở Thông Thiên Phong, bọn họ nhanh chóng tế ra pháp bảo đánh tới năm người nhưng tiếp theo đó chỉ nghe những tiếng bịch bịch của các đệ tử té ngã xuống đất. Tuy nhiên cũng có đệ tử nhanh chân đã kịp gõ đại chuông thông báo tình hình. Cùng lúc đó, tại bên ngoài cửa Ngọc Thanh điện lại kéo đến hàng hàng lớp lớp giáo chúng Ma giáo, tất cả đều là những tinh anh được bốn người Qủy Vương chọn lựa kỹ càng.

Tiếng chuông vang vọng khắp bảy ngọn núi ở Thanh Vân Sơn, từ sáu ngọn núi liên tục bay ra những vệt sáng nhiều màu sắc hướng đến Thông Thiên phong.

“ Đạo Huyền lão hữu, không gặp đã trăm năm, ngươi vẫn khỏe chứ?” Độc Thần lớn tiếng quát lên vang vọng khắp đỉnh Thông Thiên.

Đạo Huyền chân nhân chạy đến, vô cùng chấn động khi thấy thân ảnh của năm người tại đại sảnh, trong năm người lão chỉ nhận ra được Độc Thần nhưng lại có cảm giác kiêng kỵ nhất lão già áo đen đang ngồi trên ngai vàng bay lơ lửng, bốn người kia đứng sau lão già này chứng tỏ lão là thủ lĩnh của cả bọn.

“ Độc Thần” Đạo Huyền la lớn.

“ Chính ta đây, một trăm năm trước ta đã bại dưới kiếm của ngươi, nay gặp lại ngươi phong thái vẫn như xưa, thật đáng mừng” Độc Thần cười nói.

Đạo Huyền nhìn lướt qua các giáo chúng Ma giáo, người nào cũng có khí thế mạnh mẽ, xem ra toàn là những tinh anh xuất chúng, phía trước những đệ tử này đều là những cao thủ của bốn đại Tông phái Ma giáo như U Cơ, Thanh Long, có lẽ thực lực của Ma giáo đã tập trung hoàn toàn đến đây.

Lúc này sáu vị thủ tọa và các vị trưởng lão của Thanh Vân Môn cũng đã đến đứng kề vai với Đạo Huyền chân nhân. Các đệ tử Thanh Vân Môn các chi phái như Tiêu Dật Tài, Tề Hạo, Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư, Trương Tiểu Phàm, Điền Linh Nhi,… cũng vừa đến, đứng sau lưng các thủ tọa và trưởng lão.

“ Xin hỏi các hạ tôn tính đại danh” Đạo Huyền chắp tay hướng Vô Cực Thiên Tôn hỏi.

“ Ngươi là Đạo Huyền, cũng không tệ, ta là Điện Chủ của Thánh Điện, tên gọi Vô Cực Thiên Tôn” Vô Cực Thiên Tôn tiếng nói trầm đục vang lên.

“ Thứ lỗi cho tại hạ kiến thức nông cạn, trận chiến trăm năm trước hình như không có các hạ xuất hiện” Đạo Huyền nói tiếp.

“ Đúng vậy, 1200 năm nay ta bế quan luyện công, nay mới vừa xuất thế, ngươi không biết là phải” Vô Cực Thiên Tôn cười nói.

Mọi người Thanh Vân Môn nghe vậy âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Bế quan 1200 năm thì không phải con người rồi.

“ Nếu vậy thì các hạ là cùng thời với Thanh Diệp Tổ Sư của bổn giáo?” Đạo Huyền bình tĩnh nói.

“ Đúng vậy, nhưng ta chưa có cơ hội đấu với hắn một trận, thật đáng tiếc” Vô Cực Thiên Tôn nói.

“ Các hạ nói đùa rồi” Đạo Huyền chân nhân cười nói.

“ Ta không cần biết ngươi tin hay không, hôm nay ta dẫn các đệ tử Thánh Giáo đến đây là để tiêu diệt Thanh Vân Môn của các ngươi, nếu ngươi đầu hàng ta có thể tha cho tội chết ha ha ha” Vô Cực Thiên Tôn điên cuồng nói.

Mấy chục cao thủ Ma giáo đứng sau lưng y đồng loạt cười vang lên, mấy trăm năm chịu nhục hôm nay đã được phát tiết triệt để.

“ Cẩu tặc, khẩu xuất cuồng ngôn” Thiên Vân Đạo nhân tức giận mắng.

“ Ta cho ngươi lên tiếng chưa?” Vô Cực Thiên Tôn chỉ tay một cái, một luồng sáng xanh từ ngón tay hắn bay thẳng đến Thiên Vân Đạo Nhân.

“ Sư đệ cẩn thận” Đạo Huyền kinh hãi hét lớn.

Nhưng đã trễ, Thiên Vân Đạo Nhân đã bị tia sáng xanh bắn vào người, trong phút chốc tan biến thành tro bụi.

Mọi người vô cùng kinh hãi khi thấy cảnh tượng trên, đám đệ tử của Thiên Vân Đạo Nhân vùng lên kêu khóc thảm thiết.

“ Ta nói lại một lần nữa, nếu ai đầu nhập vào Thánh Giáo sẽ được tha chết, còn không thì hắn chính là tấm gương cho các ngươi” Vô Cực Thiên Tôn lớn tiếng nói. Bọn giáo chúng Ma giáo đứng sau lưng lão cười lên khoái trá, chưa bao giờ bọn họ thấy phe chính đạo thảm hại đến như vậy.

“ Bọn ta thà chết chứ không đầu nhập vào Ma giáo” các đệ tử Thanh Vân môn hét lớn.

“ Được lắm, các đệ tử Thánh giáo, giết cho ta” Vô Cực Thiên Tôn hét lên tức giận.

Trong phút chốc pháp bảo bay loạn đã khắp Ngọc Thanh Điện, cuộc chiến đã bắt đầu diễn ra, lan ra khắp đỉnh Thông Thiên Phong.

“ Lâm Tiểu Phong, ta đã đến đây, mau ra đây đánh với ta một trận” Thanh Long Thánh sứ hét lớn.

Điền Bất Dịch nghe vậy, tức giận mắng: “ Thủ hạ bại tướng sao có tư cách đánh với lão Thất nhà ta, mau tiếp của ta Xích Diễm”

“ Đạo Huyền, đem Tru Tiên cổ kiếm ra đây đấu với ta một trận” Vô Cực Thiên Tôn hướng Đạo Huyền chân nhân hét lớn.

“ Các sư đệ cố gắng chống đỡ, ta đi thỉnh suất Tru Tiên cổ kiếm” Đạo Huyền chân nhân nhắn nhủ mấy lời với chúng sư đệ thì nhanh chóng biến mất hướng về Huyễn Nguyệt Động Phủ.

Cùng lúc đó thần thú Thủy Kỳ Lân từ ngoài đầm nước phi thẳng vào các đệ tử Ma giáo, các cột nước tấn công tới tấp làm cho các đệ tử Ma giáo liên tiếp ngã xuống. Độc Thần và Tam Diệu Tiên Tử thấy vậy lập tức tiến đến vây công Thủy Kỳ Lân, hai người bọn họ vung ra pháp bảo vô cùng lợi hại, chỉ một lát sau Thủy Kỳ Lân đã bị đẩy lùi.

Ngọc Dương Tử cùng Qủy Vương cũng liên tiếp xuất ra pháp bảo tấn công các Thủ tọa của Thanh Vân môn.

“ Thương Tùng đạo nhân, tên khốn hai mang nhà ngươi, mau nạp mạng” Ngọc Dương Tử lớn tiếng quát.

“ Các ngươi đừng tự mãn vội, Thiên Cơ Tỏa đã mở, khi Tru Tiên xuất thế, lũ Ma giáo các ngươi sẽ bị chết dưới kiếm” Thương Tùng Đạo Nhân cười nói.

Ngọc Dương Tử chột dạ hỏi: “ Ngươi nói là ý gì? Thiên Cơ Tỏa đã mở là sao?”

Thật ra cách đây mấy tuần trước, các Thủ Tọa của các chi phái đều được Đạo Huyền chân nhân ra lệnh mở ra Thiên Cơ Tỏa ở các đỉnh núi. Mọi người ban đầu cũng bán tính bán nghi nhưng vẫn tuân lệnh, cho đến hôm nay bọn họ đã thấy quyết định của Đạo Huyền chân nhân là chính xác.

Bỗng nhiên, cã dãy núi Thanh Vân rung lên, một ánh hào quang chói lọi từ xa xa bay thẳng đến, ánh sáng rực rỡ vô cùng, chiếu sáng khắp vòm trời, sâu trong vùng sáng đó là bóng hình của Đạo Huyền chân nhân đang chĩa Tru Tiên cổ kiếm lên cao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN