Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương 18: Sân Ma Cổ Động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Vô Cực Chưởng Khống Giả


Chương 18: Sân Ma Cổ Động


“ Không thể nào? Linh Lung đã chết từ rất lâu rồi” Tiểu Bạch vẫn không thể nào tin được lời người đàn ông trước mặt.

“ Chúng ta vào hang động rồi nói sau” Vô Cực Thiên Tôn không nói gì thêm, chắp tay sau lưng đi thẳng vào hang động.

Từ trong hang động bỗng bay ra một đạo bạch khí chặn trước mặt Vô Cực Thiên Tôn và Tiểu Bạch, bạch khí từ từ ngưng tụ thành hình người đàn ông cao lớn, tay cầm cự kiếm tay nâng khiên.

“ Các ngươi là ai? Tiến vào động với mục đích gì? Hung linh khổng lồ hét lên.

“ Dám trước mặt ta dương oai?” Vô Cực Thiên Tôn trừng mắt nhìn hung linh trước mặt, rồi thả ra một chút thần thức của mình.

Hung linh khổng lồ cảm giác bản thân như đang đối diện với lực lượng của thiên địa tạo hóa thì lập tức kinh hãi quỳ sụp xuống: “ Tiểu nhân có mắt không tròng, xin thần linh thứ tội”

“ Thần quốc của ta cũng đang cần người như ngươi, hãy vào đó an hưởng hạnh phúc đi, tâm nguyện của ngươi ta sẽ thực hiện” Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.

“ Đa tạ thần linh ban ân” hung linh vui mừng nói sau đó bay thẳng vào bàn tay của Vô Cực Thiên Tôn.

Tiểu Bạch vô cùng kinh dị khi nhìn thấy cảnh tượng trên, nàng không thể hiểu được tại sao hung linh này lại sợ hãi Vô Cực Thiên Tôn đến như vậy. Nàng tính hỏi thì nghe Vô Cực Thiên Tôn nhàn nhạt nói.

“ Chúng ta vào thôi”

Hai người đi thẳng vào trong hang động tối om, một lúc sau đã tiến đến một vùng bằng phẳng rộng lớn. Trên mặt đất có mười ba bộ xương quái vật khổng lồ xếp thành vòng tròn, ở giữa vòng tròn là một bệ đá, trên bệ đá có một bộ xương trắng bằng kích cỡ con người. Bộ xương trắng có năm chỗ gãy vỡ, lần lượt ở tay phải, mắt cá chân, xương cổ họng, xương đầu và thiếu hẳn xương sống lưng.

“ Vu Yêu, ngươi đến đây” Vô Cực Thiên Tôn nói, lập tức không gian ba động, một thân ảnh xuất hiện, đó là một người đàn ông gầy gò trong bộ áo bào màu đen.

“ Thuộc hạ bái kiến Thần chủ” Vu Yêu quỳ xuống nói.

“ Đứng lên đi, ngươi đã tìm được năm Thánh khí rồi, đúng chứ?”

“ Dạ, thuộc hạ đã tìm được hết cả năm Thánh khí”

“ Rất tốt, sử dụng năm Thánh khí như thế nào chắc ngươi cũng biết rồi chứ?”

“ Dạ vâng”

“ Vậy thì làm ngay đi” Vô Cực Thiên Tôn ra lệnh.

Vu Yêu vâng dạ đi đến bộ xương trên bệ đá, rồi lấy ra năm Thánh khí. Mười ba bộ xương vây xung quanh bỗng cử động, ngửa đầu lên trời hú từng tràng.

Vu Yêu nhanh chóng đặt lần lượt năm thánh khí vào các vị trí gãy vỡ trên bộ xương. Nơi tay phải bộ xương đặt một viên bạch châu, nơi mắc cá chân trái là một mảnh đĩa ngọc, nơi gãy vỡ cổ họng đặt một cái vòng hình tròn, cái lỗ nhỏ trên trán đặt vào cốt ngọc, Hắc trượng đặt chính giữa bộ xương chính là xương sống lưng.

Từ khoảnh khắc Hắc trượng được lắp vào, cả bộ xương bỗng như tràn đầy sinh cơ, từ trong bộ xương từng đợt hắc khí tràn trề mà ra, bao phủ toàn bộ bệ đá, trên từng lóng xương, cơ thịt bắt đầu xuất hiện với một tốc độ kinh khủng. Chỉ một lát sau, lớp da cũng đã tái tạo xong, một người thiếu niên anh tuấn trên thân khoác tấm lụa màu xanh từ từ ngồi dậy, miệng y thì thầm: “ Linh Lung…”

Tiểu Bạch vẻ mặt vui mừng nói: “ Cuối cùng ngươi đã sống lại”

“ Là ngươi phục sinh ta lại?” Thú Thần nhận ra Tiểu Bạch nên lên tiếng hỏi.

“ Không phải ta, là vị tiền bối này và Vu Yêu đã phục sinh ngươi, muốn cám ơn thì cám ơn hai người họ” Tiểu Bạch vui vẻ nói.

Thú Thần không hề quan tâm đến những gì Tiểu Bạch nói, lẳng lặng chạy ra ngoài cửa động, đứng ngây dại nhìn bức tượng người con gái, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của bức tượng.

“ Linh Lung… nàng muốn ta chết, nói một câu cũng đủ rồi, nàng biết không? nàng có biết không? Tại sao nàng lại khờ như vậy?”

“ Phục sinh Linh Lung cũng không khó, ngươi đừng quá đau buồn” Vô Cực Thiên Tôn lớn tiếng nói.

“ Ngươi nói cái gì?” Thú Thần quay người lại, sắc mặt âm trầm nhìn Vô Cực Thiên Tôn.

“ Ta nói ta có thể phục sinh Linh Lung cho ngươi, nhưng với một điều kiện”

“ Nếu ngươi nói là thật, điều kiện gì ta cũng có thể đáp ứng”

“ Rất tốt, bây giờ ta sẽ đi phục sinh lại Linh Lung” Vô Cực Thiên Tôn nói xong thì biến mất không thấy đâu nữa.

Một lúc sau, Vô Cực Thiên Tôn xuất hiện trở lại, đi cùng với hắn là một người con gái có gương mặt y hệt bức tượng nữ tử trước cửa động.

“ Linh Lung” Thú Thần nhào đến ôm chầm lấy người con gái vào lòng. Người con gái cũng không kháng cự mà chỉ mỉm cười hiền lành, nhè nhẹ vuốt lên mái tóc của hắn.

“ Nương Nương, là người thật sao?” Vu Yêu kích động tiến đến, mắt của y đã ngân ngấn nước mắt.

“ Hắc Mộc, ngươi đã già rồi” Linh Lung mở miệng nói.

“ Nương Nương, thuộc hạ không ngờ còn có thể thấy được người” Vu Yêu nói mà hai dòng nước mắt chảy xuống trên gương mặt già nua.

“ Đừng khóc, Hắc Mộc, là chiến sĩ của Vu Tộc thì phải cứng rắn lên chứ” Linh Lung mỉm cười hiền lành nói.

“ Dạ vâng, thưa Nương Nương” Hắc Mộc cười, vội lau đi dòng nước mắt.

“ Rất tiếc phải phá đám màn đoàn tụ này, nhưng có người còn quên giao kèo của chúng ta” Vô Cực Thiên Tôn cười, hướng Thú Thần nói.

“ Nói ra điều kiện của ngươi, miễn không ảnh hưởng đến Linh Lung là được” Thú Thần âm trầm.

“ Ngươi đừng lo, điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi phải trở thành thuộc hạ của ta, mặc ta sai bảo, thấy thế nào?” Vô Cực Thiên Tôn cười nói.

“ Nàng thấy thế nào Linh Lung?” Thú Thần trìu mến hỏi ý kiến Linh Lung.

“ Thú Thần, được làm thuộc hạ của Thần chủ là may mắn của ta và ngươi đó, mau mau cảm tạ người” Linh Lung dịu dàng nói.

“ Thuộc hạ tham kiến Thần chủ” Thú Thần lập tức hướng Vô Cực Thiên Tôn nói.

“ Rất tốt, từ nay ngươi sẽ là Môn Chủ Thần Thú Môn của Thánh giáo ta”

“ Linh Lung, ta phong cho nàng là Thánh Nữ của Thánh giáo, quyền lực chỉ dưới ta mà thôi, nàng đồng ý chứ?” Vô Cực Thiên Tôn nói.

“ Thần chủ ở trên, Linh Lung nguyện ý”

“ Vu Yêu, từ nay ngươi sẽ phụ trách bảo vệ cho Linh Lung Thánh Nữ, ngươi làm được chứ?”

“ Thuộc hạ tuân lệnh Thần chủ” Hắc Mộc lễ phép nói.

“ Rất tốt, mọi việc cũng đã xong, ta sẽ đưa các ngươi về Thánh Điện trước” trong tích tắc năm người biến mất khỏi Sân Ma Cổ Động…

Thoát khỏi hồi ức, Tiểu Bạch nâng ly rượu đưa lên môi thơm xinh đẹp, nhấm nháp từng ngụm rượu cay nồng, ánh mắt nàng vẫn say đắm nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi lúc nàng tự hỏi, còn thứ gì trên đời này mà người đàn ông này không làm được, nàng là gì đối với người đàn ông đầy quyền năng này. Rồi nàng nở một nụ cười mê hồn.

“ Tiểu Bạch, ngươi đã động lòng rồi sao?” nàng âm thầm tự nhủ.

Vô Cực Thiên Tôn với Infinity Gauntlet trên tay sao lại không hiểu Tiểu Bạch đang suy tư điều gì? Hắn không nghĩ tới Tiểu Bạch vậy mà có tình ý với hắn, trong nhất thời hắn cũng không biết giải quyết như thế nào nên hướng nàng nói:

“ Tiểu Bạch, ba mẹ con nàng có quen với cảnh sống ở Thánh Điện này chưa?”

“ Dạ, bọn thiếp cũng đã dần thích nghi, thiếp một lần nữa vô cùng cảm tạ Thần chủ đã phục sinh tiểu Lục và tiểu Tam, giúp cho mẹ con thiếp được trùng phùng” tiểu Bạch cung kính nói.

“ Sao nàng lại nói vậy? Nàng còn xem ta là người ngoài hay sao?” Vô Cực Thiên Tôn cười đáp.

“ Thần thiếp không có ý đó” tiểu Bạch vội xua xua tay

“ Tiểu Bạch, sau này có thể ta sẽ rời khỏi thế giới này để đến một nơi rất xa, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?” Vô Cực Thiên Tôn nhìn thẳng vào mắt tiểu Bạch

“ Thiếp nguyện ý cùng Thần chủ đến bất cứ đâu” Tiểu Bạch cầm lấy tay Vô Cực Thiên Tôn, ánh mắt thành khẩn, trên gương mặt nàng thoáng một màu đỏ hồng.

“ Ta đã biết tâm ý của nàng” Vô Cực Thiên Tôn nâng cằm tiểu Bạch lên và hôn lên đôi môi thơm xinh đẹp của nàng.

“ Thần chủ, thiếp yêu chàng” tiểu Bạch hổn hển nói, tay nàng ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn của Vô Cực Thiên Tôn.

“ Ta cũng yêu nàng, tiểu Bạch”

Vô Cực Thiên Tôn phất tay một cái, một kết giới nhanh chóng được hình thành, bao kín không gian của hai người vào trong.

Hồ Kỳ Sơn, tổng đàn Quỷ Vương Tông.

“ U di, người nói lần này Thanh Vân Môn có cử đệ tử đến Đại Chiểu Trạch không?” Bích Dao phấn khích hỏi sau khi nghe U Cơ cho biết mệnh lệnh của Điện Chủ lần này.

“ Ta nghĩ nhất định bọn họ sẽ có hành động, Trưởng môn Thanh Vân Môn Lâm Phong đạo hạnh cao siêu, luôn đối đầu với Điện Chủ trong mấy năm nay. Nếu lần này bọn họ không xuất thủ mới là kỳ lạ” U Cơ nhíu máy nói.

“ Vậy thì có thể y cũng đến, thật tốt quá” Bích Dao lẩm bẩm nói một mình, tay mân mê Hợp Hoan Linh.

U Cơ thấy thái độ của Bích Dao thì thở dài nói.

“ Con vẫn còn tơ tưởng đến tên Trương Tiểu Phàm đó à, đã mười năm trôi qua, ta nghĩ hắn đã quên con từ lâu rồi cũng nên”

“ Không, không, nhất định không, tên ngốc đó vẫn còn nhớ đến con, hắn không phải là hạng người đó, con…” Bích Dao thần sắc u buồn nói.

“ Cho là hắn vẫn còn nhớ đến con đi thì làm sao, con và hắn luôn ở thế đối đầu với nhau, con cứ níu kéo như vậy sớm muộn cũng không có kết quả tốt, cả con và hắn” U Cơ nắm lấy tay của Bích Dao ân cần nói.

“ Con chỉ muốn gặp hắn một lần mà thôi, U Di người có hiểu không? Mười năm qua không ngày nào con không nhớ đến hắn, U Di chắc cũng biết con đã rất nhiều lần lẻn đến Thanh Vân Sơn, nhưng nơi đó đã bị Trưởng môn Lâm Phong thiết lập kết giới, không thể nào vào được. Con chỉ muốn hỏi hắn một câu thôi, hỏi hắn có còn nhớ đến con không, nhưng không được…” Bích Dao nói đến đó thì hai dòng nước mắt đã tuôn rơi. Nàng ôm chầm lấy U Cơ, tấm lưng tuyệt mỹ run lên từng hồi vì nghẹn khóc. U Cơ chỉ thở dài không nói gì, để cho nàng trút bớt những u sầu trong mấy năm qua.

Hậu sơn Đại Trúc Phong, Thanh Vân Môn.

“ Tiểu Hôi, ngươi nói xem nàng hiện giờ có khỏe không?” Trương Tiểu Phàm bất giác nói, tay vò vò đầu của Tiểu Hôi.

“ Khẹc… khẹc” Tiểu Hôi không biết hiểu hắn nói gì hay không mà gật gật đầu rồi múa may loạn xạ.

Trương Tiểu Phàm bật cười rồi nói: “ Được rồi, chúng ta đi về thôi”.

Từ đằng xa một tia sáng vàng hướng hắn bay đến, hắn nhìn kỹ lại thấy người đáp xuống là đại sư huynh Tống Đại Nhân.

“ Tiểu Phàm, đệ ở đây à, ta có chuyện muốn cho đệ biết” Tống Đại Nhân cười hiền lành đi tới nói.

“ Đại sư huynh, có chuyện gì quan trọng sao?” Trương Tiểu Phàm thấy vẻ vội vàng của Tống Đại Nhân thì nghi ngờ hỏi.

“ Trưởng Môn có chỉ thị triệu tập các đệ tử tinh anh các chi phái đến Ngọc Thanh Điện, người có nhiệm vụ cần phân phó. Sư phụ bảo Đại Trúc Phong sẽ có ta, đệ cùng với lục sư đệ sẽ đi nhận nhiệm vụ lần này, lão nhân gia người rất xem trọng đệ đó tiểu Phàm” Tống Đại Nhân phấn khích nói.

“ Cám ơn đại sư huynh, mà huynh biết nhiệm vụ lần này là gì không?” Tiểu Phàm vui vẻ nói.

“ Ta cũng không biết? Nhưng nghe nói có liên quan đến bọn Ma giáo yêu nhân”

Trương Tiểu Phàm thoáng giật mình, sau đó nhanh chóng trấn tĩnh nói: “ Xem ra nhiệm vụ sẽ không đơn giản, chúng ta đi thôi sư huynh”

“ Được, chúng ta đi thôi, lục sư đệ đã đi trước đến Ngọc Thanh Điện rồi”

Hai người nhanh chóng ngự kiếm bay về hướng Ngọc Thanh Điện.

Thông Thiên Phong, Thanh Vân Môn.

Phía trên Vân Hải, một trong Thanh Vân lục cảnh, hai đứa bé một nam, một nữ khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi trên đỉnh đầu của Thủy Kỳ Lân. Vẻ mặt của hai đứa trông rất cao hứng, luôn miệng hò reo, ra lệnh cho Thủy Kỳ Lân hết bay hướng đông rồi lại bay hướng tây, nhưng điều kỳ lạ là Thủy Kỳ Lân lại thực hiện một cách răm rắp lời của hai đứa bé, không một chút phản đối.

“ Linh Tôn, mau qua bên kia, nhanh lên, nhanh lên” đứa bé trai ngồi đầu lớn tiếng nói.

“ Tiểu Vân ca ca, chúng ta lại đằng này chơi vui hơn nè” đứa bé gái ngồi sau kéo áo tiểu Vân và chỉ tay theo hướng ngược lại.

“ Tiểu Ngọc, đã giao mỗi người luân phiên ra lệnh cho Linh Tôn trong một giờ, đang ở lượt của huynh mà, muội chờ đi”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN