Vô Cực Chưởng Khống Giả - Chương 27: Hồng Mông Tử Khí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
363


Vô Cực Chưởng Khống Giả


Chương 27: Hồng Mông Tử Khí


Ba ngàn năm trôi qua, hàng tỷ tỷ sinh linh Hồng Hoang cuối cùng đã đến được Bồng Lai Tiên Đảo để nghe giảng đạo. Tất cả chúng sinh tại đây đều tự động phân chia theo cấp độ tu vi từ thấp đến cao, những bậc tu sĩ đạo hành cao cường thì tập trung ở chính giữa đảo, lớp tiếp theo là những tu sĩ tu vi kém hơn một chút, cứ phân chia như thế, cho đến lớp cuối cùng là những sinh linh yếu ớt nhất vừa mới mở ra linh trí.

Khi vừa đặt chân lên đảo, tất cả tu sĩ đều biết rằng đây là một Tiên thiên phúc địa hiếm có trong trời đất, vì vậy ai ai cũng đều ngồi xuống tĩnh tọa, tham lam hấp thu Tiên Thiên Linh Khí gấp trăm lần so với Hồng Hoang Đại Lục. Tất cả chỉ dám hấp thu linh khí, chứ không ai dám xông loạn trên đảo, sợ đắc tội với chủ nhân tòa đảo này.

Cột sáng hoàng kim trên Bồng Lai Tiên Đảo cuối cùng cũng biến mất, vùng không gian trung tâm đảo bỗng nhiên ba động, từ trong không gian loạn lưu, mười hai người có nam có nữ chầm chậm bước ra, dẫn đầu là một vị thanh niên anh tuấn, đạo bào màu xanh, cử chỉ khoan thai, mỗi bước đi đều đem đến cảm giác huyền diệu thần kỳ. Đám người Hồng Quân Lão Tổ, Càn Khôn Lão Tổ, Vô Cực Lão Tổ đang chuyện trò cũng bất giác giật mình khi nhìn thấy mười hai thân ảnh xuất hiện, bọn họ không thể nào nhìn ra tu vi sâu cạn của mười hai người này, trong lòng bọn họ phút chốc lạnh băng, bởi vì bọn họ biết rằng đạo hạnh của mười hai người này đã vượt quá xa so với bọn họ.

“ Xin chào các vị, bần đạo là Lâm Phong, đây là các bằng hữu của ta. Hôm nay ta sẽ bắt đầu giảng giải đại đạo cho tất cả các vị, mọi người hãy cố gắng lắng nghe, bởi vì những điều ta sắp giảng rất có ích cho quá trình tu luyện sau này của các vị. Ta sẽ giảng đạo trong thời gian ba ngàn năm, chỉ một lần duy nhất, tiếp thu được nhiều ít là do nỗ lực của từng người. Trên Bồng Lai Tiên Đảo của ta, mọi chúng sinh đều bình đẳng, vì thế ta không muốn thấy tình cảnh phát sinh tranh đấu lẫn nhau, nếu không sẽ bị phá bỏ đạo hạnh, trục xuất khỏi đảo” Những lời cuối cùng Lâm Phong nói ra kèm theo uy áp, tuy chỉ xảy ra trong giây lát nhưng tất cả chúng sinh trên đảo đều cảm thấy toàn thân cứng ngắt, thân thể lẫn linh hồn đều không còn tự chủ, ngay cả Hồng Quân Lão Tổ, Vô Cực Lão Tổ, các vị đại năng cường giả cũng không tránh khỏi tình cảnh đó, đều có cảm giác muốn quỳ bái đối với Lâm Phong, sợ là uy áp kéo dài thêm khoảng một khắc nữa là bọn họ sẽ nằm thẳng dưới đất mà bái lạy.

Tất cả sinh linh Hồng Hoang trên đảo khiếp sợ không thôi, tộc trưởng của tam đại tộc là Long Tộc, Kỳ Lân Tộc, Phượng Hoàng Tộc đều truyền âm cho các tộc nhân mình ra mệnh lệnh không được làm càn, nếu không giết không tha.

“ Tuân lệnh tiền bối pháp chỉ” tất cả chúng sinh trên đảo hướng Lâm Phong cúi đầu cung kính nói, theo nhìn nhận của bọn họ, Lâm Phong chính là bậc đại năng tối cường nhất trong Hồng Hoang lúc này, thế giới Hồng Hoang, cường giả vi tôn, suy nghĩ này đã khắc sâu trong đầu mỗi sinh linh.

“Rất tốt, ta bắt đầu giảng đây. Thế giới Hồng Hoang của chúng ta bắt nguồn từ Hỗn độn, từ trong Hỗn độn không gian đã khai sinh ra ba ngàn Ma Thần,…”

Lâm Phong vận dụng thần thông vô thượng giảng giải đại đạo, cả toàn bộ thế giới Hồng Hoang đều nghe thấy được thanh âm của hắn, những sinh linh yếu ớt, không có năng lực đến được Bồng Lai Tiên Đảo đều có cơ hội nghe giảng đạo, trong phút chốc, toàn bộ Hồng Hoang như yên tĩnh lại, chỉ còn thanh âm của Lâm Phong vang lên đều đều.

Thời gian từ từ trôi qua, tất cả sinh linh Hồng Hoang như say như mê lắng nghe từng lời giảng của Lâm Phong, rất nhiều sinh linh nghe hiểu và làm theo đã hóa hình thành công, nhiều tu sĩ đã có cảm ngộ, tìm được con đường tu luyện cho riêng mình, tu vi tăng tiến không ít.

Ba ngàn năm vậy mà trôi qua rất nhanh, thời gian đã hết, Lâm Phong liền đình chỉ giảng đạo. Cứ như đang tắm trong đại đạo chi lý vô cùng vui sướng thì biến mất không còn thấy nữa, tất cả sinh linh Hồng Hoang đều vô cùng luyến tiếc, khó chịu và thất vọng vô cùng.

“ Ba ngàn năm giảng đạo đã kết thúc, sau đây là một trăm năm ta cho các vị có chỗ nào chưa hiểu thì hỏi lại, ta sẽ giải thích cụ thể” Lâm Phong hướng mọi người cười nói.

Sau một hồi suy nghĩ, Hồng Quân Lão Tổ đứng ra nói.

“ Thưa tiền bối, không lẽ ngoài Vũ trụ Hồng Hoang còn có hằng hà sa số các Vũ trụ khác hay sao?”

“ Đúng vậy, Hồng Hoang chỉ là một Vũ trụ cao cấp trong số Đa Vũ trụ, có thể chu du trong Vũ trụ thì được gọi là cường giả Vũ trụ, phân chia từ cấp 1 đến cấp 9, nên nhớ Đại Đạo cũng chỉ có lực lượng Vũ trụ cấp 4 mà thôi” Lâm Phong ôn tồn nói.

“ Thật không thể tưởng tượng được, đa tạ tiền bối” Hồng Quân Lão Tổ cảm khái.

“ Kính thưa tiền bối, như thế nào mới có thể đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên?” Tổ Long đứng lên cung kính hướng Lâm Phong nói, qua ba ngàn năm thấm nhuần đại đạo chi lý, Tổ Long tu vi tăng tiến không ít, từ Thái Ất Kim Tiên lên đến Đại La Kim Tiên Trung kỳ.

“ Muốn đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trước tiên ngươi phải đạt được Chuẩn Hỗn Nguyên, mà để đạt Chuẩn Hỗn Nguyên thì phải trảm được một trong tam thi, nếu ngươi có được Hỗn Độn Linh Bảo cùng với Tiên Thiên Linh Khí đủ đậm đặc để tu luyện thì khỏi cần trảm thi, tự khắc sẽ đạt được Chuẩn Hỗn Nguyên”.

“ Tam thi đó là Thiện thi, Ác thi và Bản tâm, trong đó Thiện, Ác hai thi là dễ chém hơn Bản Tâm rất nhiều. Để trảm thi các ngươi phải cần có Tiên Thiên Linh Bảo đủ sắc bén, ngoài ra không có cách nào khác”.

Mọi người xung quanh chăm chú lắng nghe từng lời Lâm Phong nói, gương mặt người nào cũng thập phần kích động. Bọn họ biết rằng đây chính là mục tiêu trên con đường tu đạo của bọn họ để hướng đến cảnh giới càng cao hơn.

Lâm Phong thấy thái độ của tất cả chúng sinh thì tươi cười rồi nói tiếp: “ Đạt được Chuẩn Hỗn Nguyên mới chỉ là điều kiện cần để tiến đến Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên mà thôi. Có hai cách để trở thành Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cách thứ nhất là dựa vào Thiên Đạo mà thành Thánh Nhân, Thiên Đạo sẽ cung cấp Hồng Mông Tử Khí, trợ giúp cho quá trình chứng đạo Hỗn Nguyên được thành công, cách thứ hai là tự lực chứng đạo Hỗn Nguyên”.

“ Cách thứ nhất dễ hơn cách thứ hai rất nhiều nhưng với điều kiện phải câu thông được với Thiên Đạo để nắm giữ Hồng Mông Tử Khí, Thiên Đạo khai sinh có tất cả tám tia Hồng Mông Tử Khí, vì vậy trong thế giới Hồng Hoang, dưới trướng Thiên Đạo chỉ có thể có tám Thánh Nhân xuất thế mà thôi, không thể nhiều hơn. Còn tự lực chứng đạo thì không cần phụ thuộc Thiên Đạo nên không bị hạn lượng, tuy nhiên độ khó vô cùng lớn, phải có đại cơ duyên, đại nghị lực mới có thể thành công”.

Hồng Quân Lão Tổ nghe đến đây thì tâm tình bất định, ánh mắt do dự vô cùng. Lâm Phong thấy vậy thì mỉm cười, hắn có thể hiểu được Hồng Quân đang suy tính thiệt hơn giữa hai phương pháp, rõ ràng lúc này Hồng Quân đã câu thông được với Thiên Đạo, nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Lâm Phong cũng không muốn xen vào việc này làm gì, hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của Hồng Quân, lựa chọn Thiên Đạo hay chọn nhờ Lâm Phong hắn giúp đỡ.

“ Thưa Tổ Sư, vậy tự lực chứng đạo là phải làm những gì?” Thiên Phượng duyên dáng hướng Lâm Phong cung kính nói, gương mặt nàng thập phần mỹ lệ.

“ Tự lực chứng đạo chính là dùng lực lượng bản thân mở ra một phương thiên địa thế giới, giống như Bàn Cổ dùng Bàn Cổ Phủ mở ra Hồng Hoang thế giới vậy. Tuy nhiên, nếu tại Hồng Hoang mà mở ra một phương thiên địa sẽ bị Thiên Đạo tru diệt ngay, còn trốn vào Hỗn độn không gian ngoài Hồng Hoang để mở ra phương thiên địa thế giới thì không thể nào thoát khỏi Đại Đạo trừng phạt”

“ Vậy cách này không khác nào tự tìm đường chết sao, thưa Tổ Sư” Tổ Kỳ Lân ồm ồm hướng Lâm Phong nói. Ánh mắt của mọi người xung quanh cũng tràn đầy nghi hoặc, chờ đợi Lâm Phong giải thích.

Lâm Phong cười vui vẻ nói: “ Mở ra một phương thiên địa thế giới chính là phương pháp duy nhất để tự lực chứng đạo Hỗn Nguyên, nếu mở bên ngoài không được thì các ngươi không biết mở nội thế giới hay sao? Tự biến bản thân thành Hỗn Độn không gian, ngươi chính là Đại Đạo của vùng không gian đó, sau đó tự mở ra thế giới trong chính thân thể của mình. Đây là phương pháp mà mười một vị sau lưng ta đã thực hiện thành công”

Tất cả chúng sinh vô cùng kinh hãi, vội vã quỳ xuống bái lạy, ngay cả đám người Hồng Quân cũng cung kính cúi đầu: “ Tham kiến các vị đại năng Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên”

“ Được rồi, mọi người đứng lên hết đi” Lục Tuyết Kỳ đứng ra nói, nàng không thoải mái khi thấy người khác quỳ bái mình.

“ Dạ vâng”

“ Thưa tiền bối, tiểu nhân còn có chỗ chưa hiểu”

“ Ngươi nói xem còn chỗ nào chưa hiểu”

“…”

Một trăm năm nhanh chóng trôi qua, từng câu hỏi của chúng sinh về con đường tu luyện liên tục được Lâm Phong giải đáp tường tận.

“ Thời gian giảng đạo đã hết, mọi người từ nơi nào đến thì hãy về nơi đó, bần đạo Lâm Phong từ nay về sau sẽ không tiến hành truyền đạo một lần nào nữa” Lâm Phong nói xong thì biến mất vô ảnh vô tung, mười một người đứng sau lưng hắn cũng đã không thấy đâu nữa.

Chúng sinh trên đảo thấy Lâm Phong đã đi rồi thì ai nấy cũng tiếc hận vô cùng, trách mình sao không sớm cầu xin Lâm Phong Tổ sư hoặc mười một vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên thu làm đồ đệ. Thế là mọi người ảo não ra về, trước khi rời khỏi đảo còn không quên bái tạ Lâm Phong đã truyền đạo cho họ.

Cuối cùng, đứng dưới chân núi Bồng Lai chỉ còn lại tám thân ảnh, đó là Thanh trúc, Hạnh tiên, Mẫu Đơn, Hắc Long, Phượng hoàng, Kỳ lân, Quy Linh, Sư Vương. Tám người không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, hướng đỉnh Bồng Lai vái lạy, người nào cũng cung kính nói.

“ Xin tiền bối thương xót thu tiểu nhân làm đồ đệ”

Một lát sau, thanh âm Lâm Phong trầm bổng từ đỉnh Bồng Lai truyền xuống.

“ Các ngươi về đi, ta không có dự định thu đệ tử”

“ Thưa tiền bối, xin tiền bối thu lưu, nếu không tiểu nhân sẽ quỳ mãi nơi đây” Thanh Trúc và Hạnh tiên đồng thanh hô to.

“ Xin tiền tối thu nhận, chúng tiểu nhân cũng nguyện quỳ mãi nơi đây” đám người Long, Phượng, Kỳ Lân, Quy Linh, Sư Vương cũng dồn dập cúi đầu nói.

“ Vậy thì tùy các ngươi đi” Lâm Phong truyền âm lạnh nhạt nói.

Xuân đi thu đến, thấm thoát mười ngàn năm đã trôi qua, tám người bọn Thanh trúc vẫn kiên trì quỳ tại chân đỉnh Bồng Lai sơn, trên gương mặt người nào cũng biểu hiện thành kính và quyết chí không bỏ cuộc.

Lâm Phong lúc này đang ngồi tại bồ đoàn trong chánh điện, ánh mắt từ từ mở ra, thoát khỏi nhập định.

“ Tám tên tiểu tử này vẫn chưa rời đi, ý chí cũng khá” Lâm Phong mỉm cười nói.

“ Ta đã thấy được lòng nhiệt thành cầu đạo của tám người các ngươi, vậy đi, trong vòng một nghìn năm nếu các ngươi có thể tiến đến trước cửa Bồng Lai cung thì xem như ta cùng các ngươi hữu duyên” thanh âm của Lâm Phong một lần nữa vang lên trong tai của đám người Thanh Trúc.

Cả tám người giật bắn người vì niềm vui đến quá bất ngờ, cả bọn vội vã cúi đầu nói.

“ Đa tạ tiền bối thương xót”

“ Chúng ta mau đi lên” cả bọn nhao nhao nói, hơn nười ngàn năm ở cùng một chỗ, tám người đã thân thiết nhau như anh chị em ruột.

“ Đừng vội mừng, đường lên núi đã được ta thiết lập lĩnh vực, tu vi Kim Tiên của các ngươi hoàn toàn không sử dụng được, hãy thành thành thật thật từng bước mà đi lên” thanh âm của Lâm Phong vang lên lần nữa rồi im bặt.

“ Dạ vâng thưa tiền bối”

Cả tám người sắc mặt tái nhợt vô cùng. Bồng Lai sơn cao hàng tỷ trượng, nếu không vận dụng pháp lực thì đến khi nào mới đi đến đỉnh. Tuy nhiên, tám người không ai than một lời nào, lần lượt từng bước hướng đỉnh Bồng Lai đi đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN