Vô Cương - Chương 56: Đừng cướp, đều là lỗi của ta
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Vô Cương


Chương 56: Đừng cướp, đều là lỗi của ta


Người trung niên và cô gái xinh đẹp tựa đào hoa chạy trốn khỏi Hồ Tiên Động một cách vô cùng thảm hại, mang theo vẻ không cam tâm và sự mệt mỏi toàn thân xuất hiện ở ngoài Hồ Tiên Động.

Ở đó, đám người Tần Minh và Trương Sương đã đi ra trước đó đã sớm không thấy tung tích đâu nữa. Họ thậm chí chưa từng nghĩ phải ở lại đó phục kích Sở Vũ, đều bị lực chiến lớn mạnh đó của Sở Vũ dọa đến nỗi có hơi khiếp sợ rồi.

Còn việc tấn công kết giới thì lại càng đừng nên nghĩ tới! 

Bất cứ một vùng cổ địa có kết giới nào một khi gặp phải tấn công thì tám chín phần đều sẽ phát sinh sự biến đổi nhanh khó mà dự đoán được.

Loại biến đổi nhanh đó hầu như đều là nhắm vào người tấn công.

Với thực lực hiện tại của họ, chưa thể đánh bại kết giới hoàn toàn, mà sẽ còn gặp phải phản phệ. 

Trước đây không phải không có ai từng làm như vậy, nhưng kết quả… đều vô cùng thê thảm.

Sau khi đám người trung niên và cô gái xinh đẹp tựa hoa đào ra bên ngoài thì trước tiên là cứu tỉnh Lưu Húc.

Cao thủ thông mạch cảnh trẻ tuổi xui xẻo này khi dần dần tỉnh lại thì trong mắt hiện lên vẻ ngỡ ngàng. 

Nửa bên mặt hắn sưng vù lên, xương gò má bên đó bị một cái tát của Sở Vũ đánh nát.

Răng của một bên cũng bị đánh rụng hết, vào khoảnh khắc hôn mê đó thì bị nuốt vào bụng cùng với máu tươi rồi.

Đánh rớt răng và nuốt máu điển hình… 

Lưu Húc lúc này thậm chí không cảm nhận được đau đớn, hắn nhìn mọi người với vẻ mặt mơ màng: “Sao vậy… đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt hắn quét qua cô gái xinh đẹp tựa hoa đào: “Tiểu Tinh… ta nhớ là vừa nãy hình như muội bảo ta dừng tay à? Ta, ta đây là làm sao vậy?”

Răng ở nửa bên của Lưu Húc không còn nữa, nói chuyện thều thào, ú a ú ớ. 

Mọi người miễn cưỡng nghe hiểu được, họ không nhịn được mà nhìn nhau, vẻ mặt thê lương không biết nên nói gì với hắn ta.

Lúc này, năng lực nhận biết của Lưu Húc mới ít nhiều hồi phục một chút, hắn theo bản năng dùng đầu lưỡi liếm ở vị trí đã mất răng của mình, bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

“Á… răng, răng của ta, răng của ta đâu rồi?” 

Cho đến thời khắc này, ký ức mới trỗi dậy tựa như thủy triều, trong chớp mắt Lưu Húc cuối cùng cũng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

Hắn phát ra một tiếng la hét: “Họ Tống kia… tao và mày không đội trời chung!”

Tiếp theo, hắn lại giơ tay ra sờ lên mặt bị sưng húp của mình, dù đã được mọi người xử lý nhưng khi chạm vào thì xúc cảm đó… cùng với sự đau đớn sau khi xúc cảm mang lại vẫn khiến hắn bỗng chốc sụp đổ. 

Trong cổ họng trào ra một ngụm máu lớn, phun tung tóe ra ngoài.

Ngực đang nhấp nhô kịch liệt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Thân là đệ tử cổ giáo, lại sinh ra sau khi thế giới khôi phục, người thiên phú cực tốt như hắn từ nhỏ gần như là ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên. 

Tất cả mọi người bên cạnh đều cưng chiều hắn, vây xung quanh hắn.

Tuy nói trong tỉ thí thì thỉnh thoảng cũng sẽ bị sư huynh lớn hơn hoặc trưởng bối đánh bại, nhưng đều là chạm đến thì dừng.

Nhiều năm như vậy chưa từng bị thương lần nào, nói gì đến gương mặt mà hắn tự cho rằng vô cùng anh tuấn… 

Loại kết quả này hắn không thể chấp nhận!

“Lưu Húc, huynh bình tĩnh một chút, tốt xấu gì… thì huynh cũng vẫn còn sống!”

Cô gái xinh đẹp tựa hoa đào nhìn Lưu Húc nói, trong mắt của cô vẫn còn sót lại một tia sợ hãi. 

Cô ta tên Phương Tinh, đến từ một môn phái cổ xưa, cũng được xem là con gái của trời.

Trước đây bị tên gián điệp kích động đến mức nóng nảy giận dữ, nhưng nay đã bình tĩnh lại.

Lưu Húc vẫn đang la hét, lúc này người trung niên mặt nhìn về phía Phương Tinh, trầm giọng hỏi: “Phương Tinh, vừa nãy rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cô lại bảo Lưu Húc dừng tay?” 

Những người khác cũng đều nhìn Phương Tinh với vẻ mặt nghi hoặc.

Phương Tinh hít sâu một hơi, vẻ mặt cay đắng nói: “Các người vừa nãy lẽ nào không nhìn thấy ở nơi không xa phía sau lưng của tên họ Tống đó có một thi thể bị người khác chém rơi đầu ư?”

“Hả? Thi thể?” 

“Thi thể bị người ta chém rơi đầu?”

“Bọn ta chỉ chú tâm nhìn cái con chim chết tiệt đó… không chú ý đến!”

Những người khác đều có vẻ mặt nghi hoặc. 

Người trung niên hơi nhíu mày: “Ta vừa nãy quả thực cảm nhận được trong không khí có một mùi máu tanh, lẽ nào…”

Phương Tinh cay đắng nói: “Các người có biết người đó là ai không?”

Ngay cả Lưu Húc đang nằm dưới đất la hét lúc này cũng ngậm miệng lại, mở một con mắt nhìn Phương Tinh. 

Phương Tinh nói: “Người đó… là đích truyền phái Cầu Chân… Khưu Thiên Tuyết!”

Cô ấy nói xong câu đó, toàn bộ hiện trường lập tức im lặng như tờ!

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt kinh ngạc, tiếp đó trở nên chấn động, cuối cùng chuyển thành sợ hãi. 

“Khưu… Khưu Thiên Tuyết?”

“Khưu Thiên Tuyết đích truyền của phái Cầu Chân chết rồi?”

“Việc này sao có thể?” 

“Nghe nói thực lực của Khưu Thiên Tuyết đó đã xung vào thông mạch cảnh thất đoạn… hắn, hắn sao có thể chết rồi?”

“Tên họ Tống đó… mạnh như vậy ư?”

Trong mắt mọi người tràn đầy vẻ không dám tin. 

Phương Tinh nói: “Tôi và Khưu Thiên Tuyết cũng coi là chỗ quen biết, lúc đầu tôi cũng không chú ý, thi thể của anh ta giấu ở sau một mô đất, nhưng đầu của anh ta lại lăn qua một bên, tôi vừa nhìn thì nhận ra đó là anh ta! Vì vậy mới nhắc nhở Lưu Húc…”

Hức!

Tất cả mọi người đều không nhịn được hít ngược một hơi lạnh. 

Lúc này, người trung niên đó trầm giọng nói: “Khưu Thiên Tuyết chết rồi… đây là chuyện động trời đó! Nhưng ta lại cảm thấy Khưu Thiên Tuyết… chưa chắc là tên họ Tống đó giết.”

Mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn sang người trung niên.

Người trung niên nhìn mọi người một cái, sau đó nói: “Các người cảm thấy tên Phạm Kiến của Đạo Môn đó… là cảnh giới gì?” 

Lập tức có người nói với vẻ mặt coi thường: “Hắn? Tên mập đó? Hắn có thể có cảnh giới gì? Cả ngày làm những việc trộm cắp, giống cái con chim ăn cắp đó vậy. Lượn lờ khắp nơi, nói bậy với bên ngoài rằng hắn là xung huyệt cảnh bát đoạn, thực lực thực tế chắc cũng là kiểu thông mạch cảnh nhị đoạn.”

Lại có người nói: “Đúng vậy, cả ngày cứ tỏ ra là kẻ yếu tụt hậu, thực ra chính là một con heo, không đáng nhắc đến.”

Người trung niên lắc đầu: “Không đúng, cảnh giới của hắn ít nhất là thông mạch cảnh lục đoạn trở lên!” 

Mọi người vẻ mặt chấn động, đều cảm thấy việc này không có khả năng.

“Các người đừng quên Đạo Môn cũng là một truyền thừa cổ xưa, tuy thế nhân không ai đếm xỉa nhưng lại không thể xem thường thực lực của họ. Truyền thừa và bí bảo mà họ nắm thậm chí có khả năng sẽ vượt qua rất nhiều cổ giáo!”

Người trung niên nhìn mọi người một cái, sau đó than thở một tiếng: “Bất kể thế nào lần này chúng ta xem như gặp khó khăn rồi, chúng ta có lẽ không làm gì được tên họ Tống đó và Phạm Kiến, nhưng con chim ăn cắp đó… lại là của gia tộc ẩn thế Sở gia…” 

“Đúng, tìm Sở gia tính sổ!”

“Không sai, việc này phải bắt họ nói cho rõ!”

“Không thể khiến chúng ta hài lòng thì… diệt chúng!” 

Đúng vào lúc này, người trung niên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía lối vào Hồ Tiên Động.

Bóng dáng của Phạm Kiến từ chỗ đó chui ra. Tên mập vẻ mặt bực bội, hắn bị xem như là hòn đá dò đường trước khi hành động rồi.

Nghe thấy lời của người trung niên, Phạm Kiến bĩu môi, hắn trăm ngàn lần hoàn toàn không vừa ý nhưng lại không thể không bất chấp cười lạnh nói: “Tìm ai tính sổ? Muốn ai nói rõ với các người? Các người muốn diệt ai?” 

Sau đó, tên gián điệp cùng Sở Vũ cũng đều từ bên trong đó chui ra.

Tên gián điệp phủi phủi bụi không hề bám trên lông, dáng vẻ dù bận mà vẫn thong dong trên vai của tên mập, nói dửng dưng: “Anh mập, xử họ!”

Lão tử muốn xử mày ấy! 

Trong lòng tên mập đừng nói khó chịu biết bao nhiêu.

Một người một chim đều là đồ khốn chết tiệt!

Đặc biệt là con chim giặc này, quả thực quá mặt dày rồi, tên mập hiện tại rất muốn ăn một món – chim sẻ chiên! 

Kẻ thù gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.

Đặc biệt là tên Lưu Húc vẫn nằm ở dưới đất mặt sưng như mặt lợn, càng hận đến mức nghiến răng.

Nhưng lại không ai dám mở lời. 

Phạm Kiến cười lạnh nói: “Hi vọng bản thân các người đều có thể tự giác một chút, đừng tự sai lầm. Chính chủ ở đây nè, các người tìm ai nói cho rõ? Có phải cảm thấy gia tộc ẩn thế dễ ức hiếp?”

Trong mắt người trung niên lóe qua vẻ mặt nghiêm nghị, cuối cùng cười gượng một tiếng: “Hiểu lầm…”

Sở Vũ lặng lẽ đứng ở đó, nhìn những người đó không lên tiếng. 

Tên mập ưỡn ngực, trong lòng kìm nén sự uất ức to lớn, nhìn mọi người với vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Biết thời gian trước trong gia tộc ẩn thế có Tạ Thiên Vũ của Tạ gia là chết thế nào không?”

Mọi người hơi ngớ ra, nhìn tên mập với vẻ khó hiểu.

Tên mập mắt ngấn lệ nhưng nói lớn giọng vô cùng kiêu ngạo: “Đó là tôi giết đấy! Thế nào? Anh bảo Tạ gia đến tìm tôi? Đến cắn tôi này!” 

Mặt của những người đó đều trở nên co rúm, nhìn tên mập với vẻ không dám tin.

Trên thế giới này sao lại có người hung hăng càn quấy như vậy?

Tên mập nói tiếp: “Sở Vũ của Sở gia, đó là người anh em tốt nhất của tôi! Việc của anh ta chính là việc của tôi, ai dám động vào anh ta thì tôi sẽ xử người đó! Các gia các phái mấy người đều có mộ tổ nhỉ? Có tin gia đây trong mấy phút mời tổ tông nhà các người ra phơi nắng không?” 

“#¥%…%…” Những người này đều sắp nổi điên rồi, nói thầm mày có phải là kẻ thần kinh không?

Tên mập căn bản không để ý đến đám người đó, giọng nói càng lúc càng vang, giống như tìm được một khoái cảm kỳ lạ.

“Tạ gia gì đó, cổ giáo, cổ phái gì đó… thị tộc cổ xưa gì đó? Ai dám đến gây với Sở gia thì gia đây xử kẻ đó!” 

“Gia đây làm việc sợ chịu trách nhiệm? Không, không cần thiết? Gia đây là đích truyền Đạo Môn! Có bản lĩnh các người đi tìm Đạo Môn để tính sổ!”

Tên mập lòng đầy đau buồn, nói thầm trong lòng: Các thủ lĩnh ơi, thật sự xin lỗi, đã bán đứng các người rồi… Nhưng, ắt hẳn các người cũng không để ý chút ô nhục này đâu.

Người trung niên và đám người Phương Tinh vẫn là vẻ mặt thừ ra, cảm thấy tên mập này đúng là điên rồi! Đây là tiết tấu muốn gây thù oán với cả thế giới ư? 

Tên mập cười ha hả nói: “Các người đều nghe rõ cho ta, Tống đại ca…”

Nói rồi, tên mập nhìn Sở Vũ một cái với vẻ oan ức, Sở Vũ gửi cho hắn một ánh mắt khích lệ.

“Tống đại ca… mẹ kiếp… khụ khụ, là đại ca tốt nhất của tôi! Việc của anh ấy chính là việc của tôi! Tống đại ca là đại sư huynh của Sở Vũ gia tộc ẩn thế Bắc Địa Sở Gia! Sở Vũ đó… dĩ nhiên chính là anh em tốt… của tôi! Đúng, là anh em tốt của tôi!” 

Nước mắt tên mập chảy ở trong lòng, bề ngoài lại ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo rồi nói lạnh lùng: “Sau này nếu để tôi nghe thấy tên khốn kiếp nào không có mắt… dám đi gây phiền phức cho Sở gia, dám đi gây phiền phức cho anh em tốt Sở Vũ của tôi, tôi nhất định khiến nhà hắn không ai được yên!”

“Còn ta nữa, còn ta nữa!” Tên gián điệp nói.

“…” Tên mập vẻ mặt có biểu cảm như ăn phải phân, nói lớn tiếng: “Đúng, còn có điểu gia này… cũng là anh em tốt của tôi! Không tin thủ đoạn của Đạo Môn thì đi hỏi lão tổ tông của nhà các người! Mẹ kiếp, ai dám đắc tội với họ thì chính là kẻ địch của lão tử!” 

Tên mập cảm thấy bản thân có thể sẽ phải chết rất nhanh, đây căn bản chính là tiết tấu tự tìm đường chết mà!

Sở Vũ tên khốn nhà ngươi, mày làm bản thân sạch sẽ, tạo thân phận giả Tống Hồng, có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Mẹ kiếp thế lão tử thì làm sao đây? Làm sao đây? 

Làm thế nào đây?

Tất cả tội lỗi đều là lão tử gánh rồi!

A a a a a a! 

Nhìn đám người đó với vẻ mặt đờ ra, tên mập nói thâm độc: “Các người còn không mau cút đi, ở lại đây làm gì? Chờ gia đây xử các ngươi à?”

Đang lúc nói, khí thế toàn thân của tên mập bỗng nhiên bùng phát ra!

Thông mạch cảnh thất đoạn! 

Tất cả mọi người không ai không run sợ thất sắc.

Người trung niên không nói thêm lời nào, cong lưng cõng Lưu Húc lên, quay người bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN