Vô Cương
Chương 61: Môn đồ thánh nhân
Sở Vũ trước khi nhìn thấy đoạn tin nhắn này của tên mập thì đã chú ý đến những tin tức đó trên mạng. Những tin đó ùn ùn xuất hiện, muốn không biết cũng khó.
Cổ giáo Vũ Lạc và phái Cầu Chân sắp xây dựng học viện huyền ảo trong thế tục, việc này đối với truyền thừa cổ xưa mà nói là một sáng kiến chưa từng có trong lịch sử, sự khởi xướng khai sáng lịch sử.
Hiện giờ có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng sâu xa của nó.
Đối với Sở Vũ mà nói, đây dĩ nhiên không phải một tin tốt, dù đã phủi tội cho tên mập rồi, nhưng người được lợi suy cho cùng là hắn.
Bất luận là cổ giáo Vũ Lạc hay là phái Cầu Chân, một khi thật sự bước vào thế tục thì tương lai không lâu nữa chắc chắn sẽ xuất hiện lượng lớn xung đột và mâu thuẫn với đám người họ.
Tên mập nói không sai, quả thực nên nhanh chóng đột phá rồi.
Ít nhất cũng phải đột phá đến thông mạch cảnh trong thời gian ngắn!
Đến lúc đó, với lực chiến của hắn thì những người cảnh giới dưới Tiên Thiên có lẽ đều có thể chiến!
Sau đó Sở Vũ gọi một cuộc điện thoại cho Sở Thiên Hùng, nói với ông ấy bản thân hắn cần bế quan một thời gian. Bao lâu thì chưa nói được nhưng trong thời gian bế quan sẽ đoạn tuyệt với tất cả tin tức bên ngoài.
Sở Thiên Hùng dĩ nhiên cũng đã sớm xem được các loại tin tức lan truyền trên mạng nên đối với quyết định này của Sở Vũ ông ấy bày tỏ sự tán thành.
“Yên tâm, Long Thành bên này mọi thứ đã có ta. Dù những thế lực lớn đó đều nhập thế hết thì cũng không sao cả, họ cũng cần thời gian đi sắp đặt và làm quen. Trong thời gian ngắn chắc sẽ không bành trướng hành động.”
Tính cách của Sở Thiên Hùng điềm tĩnh, phát triển có lẽ không đủ nhưng thủ thành thì có thừa.
Có ông ấy ở Long Thành, Sở Vũ vẫn rất yên tâm.
Sau đó Sở Vũ lại gọi điện thoại cho Lâm Thi Mộng, điện thoại vẫn tắt máy.
Nghĩ ngợi một chút, Sở Vũ gửi tin nhắn cho cô ấy, nói với cô ấy tin tức bản thân hắn đã hồi phục. Đồng thời nói với cô ấy rằng hắn đã nhận được truyền thừa rất lợi hại.
Cuối cùng, Sở Vũ đã viết một câu mà chỉ có Lâm Thi Mộng mới có thể xem hiểu được: Tống sư huynh nói, trong mọi ngóc ngách đang giấu bảo bối!
Lâm Thi Mộng sau này xuất quan chắc chắn sẽ nhìn thấy các loại tin tức trên mạng, cũng nhất định sẽ nghe nói đến chuyện Tống Hồng là đại sư huynh của Sở Vũ.
Vì vậy, Sở Vũ dùng giọng điệu của Tống Hồng nói một câu bí mật chỉ có giữa hắn và Lâm Thi Mộng.
Tin rằng khi Lâm Thi Mộng nhìn thấy câu này thì sẽ hiểu, Tống Hồng chính là Sở Vũ, Sở Vũ chính là Tống Hồng!
Với trí tuệ của Lâm Thi Mộng nhất định cũng sẽ hiểu nên làm thế nào.
Chỉ là không biết đến lúc đó cô ấy có tức đến nghiến răng không?
Sở Vũ không nhịn được cười vang.
Cuối cùng, Sở Vũ gọi điện thoại cho Tiểu Nguyệt.
“Đến chỗ tôi một chuyến.”
Hơn một tiếng sau, Tiểu Nguyệt đến chỗ Sở Vũ.
Tiểu Nguyệt với thân hình cao gầy, mặc một bộ đồ văn phòng cao cấp, đầu tóc búi lên trông có vẻ vẫn cao quý như vậy, chỉ là trên người bớt đi mấy phần lạnh lùng cao ngạo, thêm mấy phần khí tức thế tục nhưng vẫn rất xinh đẹp.
“Anh trở về rồi à.” Tiểu Nguyệt nhìn thấy Sở Vũ thì mỉm cười.
Sở Vũ thấy vậy ngẩn ngơ: “Nụ cười rất chuyên nghiệp.”
Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái, nhìn Sở Vũ nói: “Thấy các tin tức trên mạng rồi phải không?”
Sở Vũ gật gật đầu: “Lần này gọi cô qua đây cũng là muốn hỏi thử, việc này đối với cô có ảnh hưởng gì không?”
“Đối với tôi?” Tiểu Nguyệt nghĩ ngợi: “Sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, bên phía Thanh Khâu chắc cũng sẽ nhanh chóng nhập thế. Tôi đã nói với họ rồi, cứ phát triển ở trung nguyên đi, đừng đến phía bắc nữa.”
“Họ đồng ý rồi ư?” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt một cái: “Tài nguyên phía bắc phong phú, Thanh Khâu không đến cũng sẽ có người khác.”
Tiểu Nguyệt nói với vẻ mặt không quan trọng: “Chỉ cần Thanh Khâu không đến thì không có việc gì đâu, những người khác… không liên quan đến tôi, đụng đến chúng tôi thì đánh thôi!”
Bá đạo vậy ư?
Sở Vũ cong khóe miệng.
Sau đó nhìn Tiểu Nguyệt: “Nào, ta sẽ giúp cô tăng cấp đến xung huyệt cảnh thập đoạn trước.”
“Hả?” Trên gương mặt vẫn luôn yên lặng đó của Tiểu Nguyệt cuối cùng không nhịn nỗi lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhìn Sở Vũ: “Anh… anh đã?”
Sở Vũ gật gật đầu: “Tôi đã tiến vào xung huyệt cảnh thập đoạn rồi, sự thật là tôi có thể giúp cô tăng cấp đến cao hơn, nhưng phàm việc gì quá cũng không tốt. Vẫn cần phải chú ý xây dựng tốt căn cơ.”
Trong mắt Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng, nhìn Sở Vũ với vẻ có hơi khó tin, nói: “Thật không ngờ anh lại tăng cấp nhanh như vậy.”
Sở Vũ than thở một tiếng: “Nhanh ư? Lần này ở Hồ Tiên Động đã gặp rất nhiều cao thủ trẻ tuổi thông mạch cảnh…”
“Vẫn không phải đều là bại tướng dưới tay anh ư?” Tiểu Nguyệt nói nhạt: “Những võ giả thông mạch trẻ tuổi đó thiên phú tất nhiên đều không tệ, nhưng đa số đều là dùng tài nguyên của sư môn bọn họ mà đập ra một cách miễn cưỡng.”
“Bất kể nói thế nào thì chúng ta cũng nên cố gắng.” Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt một cái: “Đả thông ba trăm sáu mươi lăm chính huyệt, mười hai chính kinh chỉ có thể xem là trúc cơ tiểu viên mãn, điều này cô hiểu không?”
“Hớ?” Trong mắt Tiểu Nguyệt lóe qua một vẻ nghi hoặc, nhìn Sở Vũ: “Là ý gì?”
Quả nhiên!
Dù là người đến từ Thanh Khâu thì đối với việc này cũng không rõ lắm.
Sáu ngàn vạn năm, thật sự là quá lâu rồi. Nền văn minh cũng xuất hiện mấy lần đoạn tầng. Những người siêu năng năm xưa rời khỏi địa cầu đó cũng mang theo quá nhiều truyền thừa.
Còn người ở lại chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn thoi thóp, có quá nhiều kiến thức chôn vùi trong năm tháng dài đằng đẳng.
Sở Vũ than nhẹ một tiếng: “Thân thể người có hơn một ngàn huyệt đạo, kinh mạch cũng không chỉ có mười hai dòng. Đơn thuần đả thông ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo và mười hai chính kinh dĩ nhiên có thể bước vào Tiên Thiên, trở thành tu sĩ thật sự. Nhưng bởi vì căn cơ có hạn nên không thể đi xa hơn.”
Lông mày xinh đẹp của Tiểu Nguyệt hơi chau lại, ngồi ở đó trầm tư một lúc rồi nói khẽ: “Cũng giống như nền móng quá nông thì không xây được lầu quá cao?”
Bên dưới tập đoàn Sở Thị của Long Thành có một công ty xây dựng rất lớn, Tiểu Nguyệt gần đây đang học các kiến thức liên quan, vì vậy lúc nói chuyện cũng không kìm lòng nổi mà lấy cái đó làm ví dụ.
“Không sai, chính là đạo lý này.” Sở Vũ nói.
“Vậy, tôi muốn làm cho căn cơ của bản thân càng viên mãn hơn!” Tiểu Nguyệt không hề giấu giếm suy nghĩ của mình, mắt cô chớp chớp rồi nhìn Sở Vũ: “Công tử nếu đã biết việc này, ắt hẳn nhất định…”
Sở Vũ gật gật đầu: “Chỉ là tôi không rõ lắm công pháp này đối với Hồ Tộc có tác dụng không…”
Tiểu Nguyệt biết Sở Vũ đang lo lắng điều gì, trước đây cô chính là vì tu luyện công pháp Nhân Tộc mới dẫn đến thân thể có vấn đề, suýt chút nữa đã hương tàn ngọc nát.
“Tôi có thể xem thử trước không?” Trong mắt của Tiểu Nguyệt lấp lánh sự khao khát.
Sở Vũ không do dự, trực tiếp lấy tổng cương ra đưa cho Tiểu Nguyệt.
Nhiều ngày như vậy, Sở Vũ sớm đã đọc thuộc lòng tổng cương rồi. Bản lĩnh nhìn qua thì sẽ không quên này đối với bất kỳ một thiên tài tu luyện nào mà nói đều là yêu cầu cơ bản nhất.
Nếu không, dựa vào cái gì mà nói bản thân là thiên tài?
Vẻ mặt Tiểu Nguyệt nhận lấy tổng cương hiện lên vẻ thành kính, hai mắt hơi khép giống như đang cầu khấn gì đó, sau đó mới từ từ mở ra.
Cách tu hành của con người trong thiên hạ, phương pháp nhiều vô số. Nhưng cơ thể con người mênh mông tựa như vũ trụ, tu luyện chính mình thì đó là tu hành…
Dòng chữ này đập vào mắt Tiểu Nguyệt trước tiên.
“A! Đây là…!” Tiểu Nguyệt nói rồi vội vàng im miệng, nhìn xung quanh với vẻ dè dặt.
Sau đó bộp một cái gấp tổng cương lại, hít sâu một hơi.
Rồi mới nhìn Sở Vũ với vẻ mặt chấn động, nói có hơi không thể tưởng tượng được: “Đây… đây là truyền thừa thánh nhân?”
“Sao cô lại biết?” Sở Vũ có chút kỳ lạ, bởi vì trên tổng cương không hề có để lại chữ của Phu Tử.
Tiểu Nguyệt nói lẩm nhẩm: “Cách tu hành của con người trong thiên hạ, phương pháp nhiều vô số… loại ngữ khí này nếu không phải một thánh nhân thì đó mới gọi là chuyện lạ.”
Sở Vũ vẻ mặt không nói nên lời: “Cô chỉ dựa vào cái này mà phán đoán?”
“Nhưng tôi nói đúng rồi, không phải ư?” Trên gương mặt lạnh lùng cao ngạo của Tiểu Nguyệt lại lộ ra một vẻ tinh nghịch.
Sở Vũ liếc mắt, bị nha đầu này gạt rồi, nhưng phán đoán của cô ấy đích thực là chính xác.
Con người trong thiên hạ…
Thực ra chỉ mấy chữ này thì đã đủ rồi.
Nếu là người tầm thường thì đâu dám tùy tiện sử dụng mấy chữ này? Không có địa vị tương ứng mà dám tùy tiện dùng giọng điệu này nói chuyện, đó là muốn bị trời phạt.
Đức không xứng với địa vị thì sẽ gặp phải việc không may!
Đây không phải là nói xằng nói bậy, có quá nhiều ví dụ có thể chứng minh.
“Công tử thật sự muốn truyền cho tôi phương pháp của thánh nhân?” Sắc mặt Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ một cách cổ quái.
“Sao thế? Cô không muốn ư?” Sở Vũ hỏi.
“Công tử có biết rằng có thể nhận được truyền thừa của thánh nhân chắc chắn là được thánh nhân cho phép! Nếu không thì ngay cả đất truyền thừa của thánh nhân anh cũng không thể vào!”
Vẫn là có chút hiểu biết…
Sở Vũ nghĩ thầm, lúc đó khi nhận được tổng cương thì quả thực là trải qua một số việc, giống như những gì cô ấy nói.
Là thánh nhân chọn đồ đệ!
Việc này hoàn toàn không giống với việc hắn nhận được Tiên Hạc Lô và Tiên Hạc Đan Kinh.
Tổng cương là Phu Tử đặc biệt để riêng ở đó, chờ hậu nhân đến kế thừa. Tiên Hạc Lô và Tiên Hạc Đan Kinh lại là thứ là Hạc Thánh tiền bối để sót lại trong động phủ…
Tiểu Nguyệt tha thiết nhìn Sở Vũ một cái: “Nói cách khác, công tử hiện giờ đã coi như là môn đồ của thánh nhân, là đệ tử của thánh nhân!”
“Cái này chắc là vậy.” Sở Vũ nghĩ ngợi rồi nói.
“Truyền thừa thánh nhân, bất luận người hay yêu đều có thể tu luyện, chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ bất trắc nào.”
Sở Vũ gật gật đầu, bất kỳ ai cũng có thể nhận được sự giáo dục, quả thực là như vậy.
Trên mặt của Tiểu Nguyệt lộ ra vẻ vui mừng: “Vì vậy, công tử nếu quả thật chịu truyền cho tôi truyền thừa này thì công tử cũng chính là thầy của tôi. Còn tôi… cũng xem như là đồ tử đồ tôn của thánh nhân rồi!”
Sở Vũ nhìn Tiểu Nguyệt đang có vẻ mặt thích thú: “Vậy cô phải cố gắng, nếu không có một ngày có thể được gặp thánh nhân, cô mà quá yếu thì người ta chắc chắn sẽ ghét bỏ cô, cảm thấy mất mặt.”
Tiểu Nguyệt bĩu môi: “Công tử vẫn nên tự mình cố gắng trước đi, anh mới là môn đồ thánh nhân thật sự!”
Sở Vũ cười lắc lắc đầu.
Sau đó, Tiểu Nguyệt tìm ra giấy bút, ngồi ở đó bắt đầu sao chép lại tổng cương.
Sở Vũ thấy phiền phức, nói: “Cô dùng điện thoại chụp lại không phải được rồi sao?”
Tiểu Nguyệt nhìn Sở Vũ với vẻ mặt cổ quái, dừng bút rồi dùng tay đỡ trán, nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Thật sự không biết thánh nhân sao lại nhìn trúng công tử nữa, khoan chưa nói thứ này sau khi chụp lại lỡ như truyền ra ngoài thì làm sao? Loại công pháp cấp độ này thì trong lòng cần phải có sự tôn kính! Dùng bút sao chép lại… cũng là một loại tôn trọng cơ bản nhất mà!”
“Tiểu nha đầu cô đó, cô tiếp nhận truyền thừa này thì coi như là học trò của tôi rồi. Có ai nói chuyện như vậy với thầy giáo không?”
Sở Vũ trợn cô ấy một cái, gõ lên cái trán sáng bóng của Tiểu Nguyệt.
“Anh…” Tiểu Nguyệt tức giận không thèm để ý Sở Vũ, chuyên tâm sao chép.
Chữ của cô ấy viết khá đẹp, chép cũng đặc biệt nghiêm túc, vẻ mặt thành kính. Nhìn kỹ thì thậm chí có thể thấy một sự chân thành khiến người khác cảm động ở trong mắt cô ấy.
Nha đầu này cũng không tồi!
Sở Vũ nói thầm
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!