Vô Danh Giới
Chương 18: Đột phá Luyện Khí cảnh
Bảy rưỡi sáng là lúc mà tiết học bắt đầu. Có một vị lão sư trẻ tuổi cầm một quyền sách dày cộm đi vào lớp Sơ ma pháp mà Thiên Vũ đang ngồi. Lúc này trong lớp đã có thêm sáu thành viên nữa, kể cả Thiên Vũ là bảy học sinh nội môn lớp sơ.
Thiên Vũ ngạc nhiên, “Sao lớp Sơ Nội môn lại ít như vậy”, hỏi ra mới biết Học Sinh nội môn có thể đi học hay không tùy thích, chỉ cần có thể vượt qua bài kiểm tra là có thể lên lớp, không hề thúc ép học sinh.
Nói vậy không có nghĩa là chương trình đào tạo của học viện có vấn đề, mà là những học sinh có thể vào được nội môn đều là những nhân tài kiệt suất của các đại gia tộc hay đệ tử của các tông môn lớn ra ngoài lịch duyệt.
Bọn họ đều đã được các bậc tiền bối định hình cách tu luyện riêng biệt và trau dồi thông tin tu luyện từ nhỏ, nên những thứ trên lớp dạy dường như đã không còn quá quan trọng. Mà quy định cũng không nói bắt buộc phải lên lớp, vậy nên chỉ có vài người thế lực đơn độc như Thiên Vũ và bảy người kia mới lên lớp nghe giảng.
Lão sư trẻ tuổi kia vào lớp, như đã rất quen thuộc với khung cảnh này. Hắn còn chả thèm điểm danh, bắt đầu ngay vào bài học.
Bài học hôm nay là học về nguyên tố hỏa. Vị lão sư trẻ tuổi vung vẩy chiếc đũa phép trong không trung, lập tức có hình vẽ ngọn lửa đang bập bùng cháy ngay tại nơi hắn vung đũa. Lửa của thế giới này có rất nhiều loại, Thiên hỏa, Địa hỏa, Linh hỏa, và lửa bình thường. Mỗi lại hỏa lại có một đặc điểm riêng biệt.
Ví dụ như Thiên hỏa thì thiên về sự bùng nổ, thiêu đốt, bào mòn, khó dập tắt, còn Địa hỏa thì lại thiên về nhiệt độ trong ngọn lửa, còn Linh hỏa thì lại là thiêu đốt về mặt thần thức, linh hồn…
Lửa mà Thiên Vũ tạo ra trong cuộc đấu với Dương Thái kia cũng chỉ là loại lửa bình thường nhất, uy lực kém cỏi nhất, cũng dễ dàng tạo ra nhất.
Hắn cực kì chăm chú nghe giảng, đôi khi còn trao đổi hỏi đáp với giáo viên, cực kì ra dáng một học sinh gương mẫu.
Còn những người xung quanh thì nhìn hắn bằng con mắt đáng thương. “Tên dở người này là ai?”. Đối với bọn họ, thì ưu tiên hàng đầu là tu vi mạnh, học bí kĩ mạnh, rồi luyện tập thực chiến. Chứ rất it người coi “Tri thức là sức mạnh” như Thiên Vũ.
Buổi học kết thúc lúc mười một giờ trưa. Thiên Vũ liền trở về nhà, chuẩn bị đi gặp Tử Mạnh lão sư, nhờ hắn kiểm gia giúp cơ thể xem có gì thay đổi sau lần luyện công trong hồ nước hay không. Hồ nước này có liên quan trực tiếp với Tử Mạnh lão sư là điều không thể nghi ngờ, không đi hỏi hắn thì đi hỏi ai!
***
Trên núi, tại vách đá, Tử Mạnh và Thiên Vũ đang đứng đối diện nhau, lần này thì Thiên Vũ không dám đứng gần mép đá như lần trước, thái độ vô cùng cảnh giác.
– Lão sư, nhìn sắc mặt ngài có vẻ không tốt, người bị bệnh sao?
Tử Mạnh mỉm cười gật đầu nhìn tên đồ đệ láu cá này, cơ thể vượt qua luyện cốt cảnh thì đã không bao giờ bị bệnh tật vặt vãnh nữa rồi.
– Ngươi muốn hỏi gì?
– Lão sư, con đúng là có chuyện nghi vấn muốn hỏi ngài. Khi con ở dưới hồ kia, con cảm giác tốc độ tu luyện của mình tăng gấp nhiều lần so với trước. Nhưng sau khi ra khỏi hồ, tra xét toàn bộ cơ thể thì vẫn không thấy có gì thay đổi so với trước kia. Chả nhẽ cảm giác lúc đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tử Mạnh thấy hắn hỏi như vậy, cũng không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
– Thiên Vũ, ngươi đã cảm ngộ được những gì trong khi tu luyện với tốc độ nhanh như vậy.
Thiên Vũ trầm ngâm một lúc rồi trả lời:
– Khi ở trong hồ, con cảm thấy mình hấp thu thiên địa linh khí dễ dàng hơn rất nhiều, cách thức hấp thu cũng phát triển. Ngày trước thì chỉ là từ miệng, mũi, lòng bàn tay. Nhưng từ khi vào trong hồ nước thì con có thể dần dần dùng toàn bộ tứ chi thể để hấp thu, rồi tới khi con có thể hấp thu linh khí từ toàn bộ các lỗ chân lông trong cơ thể thì con tỉnh giấc, cảm giác như nếu hấp thu thêm thì sẽ bạo thể mà chết.
Tử Mạnh cười mỉm gật đầu, trong khi nội tâm thì cực kì chấn động. Muốn khai mở toàn bộ các lỗ chân lông để hấp thu linh khí, phải đạt cảnh giới thấp nhất là Đấu Thần, Thần biến hoặc Hiền giả thì mới có thể làm được.
– Tốt lắm, cảm nhận được như vậy mà ngươi còn nói là mình không thấy có gì thay đổi trong cơ thể sao?
– Đệ tử ngu dốt, mong lão sư nói rõ.
– Hiện tại ngươi chưa thấy có gì thay đổi trong cơ thể, vì đó chỉ là ảo ảnh cảm ngộ nhờ Ngũ sắc cửu liên tạo ra mà thôi. Nhưng nó cũng không hoàn toàn là ảo ảnh, nó đã trực tiếp giúp ngươi tránh phải đường vòng trong tu luyện, ngươi cảm ngộ đó chính là cách tu luyện tương lai mà ngươi cần đạt tới.
– Thiên vũ nghe vậy liền tỉnh ngộ, ngay lúc đó ngồi xuống tĩnh tọa nhập thần…
Cách thức tu luyện thì vô cùng vô tận, nhưng mỗi người lại hợp với một cách tu luyện khác nhau. Việc này thì phải dựa vào bản năng cơ thể của từng người mà điều chỉnh.
Ngũ sắc cửu liên vốn là một đóa hoa cực độc, người có tu vi kém, chỉ cần ngửi mùi là có thể gây trầm luân vào ảo giác vô tận. Phát hiện ra điều này nên Tử Mạnh lão sư mới trồng nó dưới hồ để hạn chế dược tính của nó, đồng thời vận công trung hòa dược tính. Khiến cho Thiên Vũ có thể kích phát bản năng tu luyện hai ngày qua mà không hề bị trầm luân vào dụ hoặc. Linh hồn, thần thức của ai càng cường đại thì sức đề kháng với dụ hoặc cũng càng lớn, thu được càng nhiều lợi ích khi tu luyện trong hồ.
Nói thì dễ nhưng việc làm này này của Tử Mạnh lại vô cùng khó khăn và hao tổn sức lực, không cẩn thận có thể bị phản phệ bất cứ lúc nào. Ngoài ra, ai có thể vượt qua dụ hoặc của Ngũ sắc cửu liên thì sau này sẽ không còn bị mê hoặc bởi đóa hoa tuyệt đẹp này nữa. Đây cũng là một hồi chuẩn bị cho sự lịch duyệt sau này Tử Mạnh chuẩn bị cho đám học sinh của mình.
***
Thiên Vũ từ từ mở mắt, hắn đã cảm ngộ tại vách núi ba ngày ba đêm rồi. Mở mắt ra vẫn thấy thân ảnh cao gầy kia đứng tại vách núi làm hắn cảm thấy ấm áp và tin tưởng tới lạ thường.
– Cảm tạ lão sư chiều cố.
Tử mạnh quay người lại, hỏi một câu không đầu không đuôi:
– Tới đâu rồi?
– Đã hình thành con đường tu luyện, hiện tại tâm cảnh của con đã tới ma đạo sĩ hậu kì, nhưng cảnh giới hiện tại thì vẫn ở Ma Đạo Sĩ sơ kì như trước. Luyện cốt cảnh, Luyện Khí cảnh hiện tại đều có thể tùy ý đột phá. Thiên Vũ từ tốn đáp.
Tử Mạnh lại trầm ngâm, hiện tại hắn đang không biết phải nói sao với vị học trò này. Tu luyện quá nhanh chóng cũng không phải là điều tốt, căn cơ bất ổn, không phát huy được toàn bộ thực lực cũng không hiểu rõ toàn bộ cảnh giới và cơ thể của mình, sau này tất có hậu hoạn.
Dường như phát hiện ra điều mà Tử Mạnh đang nghĩ. Thiên vũ liền giải thích:
– Thư lão sư, thực ra thì, ta đã tu luyện từ năm ba tuổi. Năm đó ta giúp đỡ một lão khất cái, để trả ơn lão ta liền dạy ta ba môn công pháp tu luyện. Lúc đó ta còn quá bé nên không biết gì, hiếu kì liền làm theo, dạy xong hắn liền biến mất. Cho tới cách đây bốn tháng về trước ta mới được luyện tập một vài bí kĩ ma pháp chính khống do đại ca Dương Dung dạy…
Thiên vũ kể lại câu truyện nửa thật nửa giả, cũng kể ra lai lịch và công dụng của ba bộ công pháp kia. Ba bộ công pháp này theo hắn cũng không phải là quá quý giá gì, đạo lý mang ngọc có tội hắn cũng cực kì lưu tâm. Tất nhiên hắn không nói ra mình đã sống tới hai kiếm người và được bà lão đó truyền pháp lực và củng cố căn cơ cho.
Tử Mạnh nghe thấy vậy lông mày liền dãn ra, hắn nhìn ra Thiên Vũ không hề nói dối. Nên nội tâm kiêng kị về học trò thần bí mà này của hắn cũng giảm đi rõ rệt. Rất nhiều nghi vấn trong đầu cũng tự động có đáp án… Suy nghĩ trong chốc lát, Tử Mạnh liền lên tiếng:
– Dục tốc thì bất đạt, ngươi không cần tu luyện Thần Thức nữa, sức mạnh Thần thức quá mạnh đối với cơ thể nhỏ yếu của ngươi không hề tốt. Từ giờ mục tiêu của ngươi là tu luyện đột phá Luyện Khí cảnh và luyện cốt cảnh.
Công pháp tu luyện của ngươi tuy là bản thiếu sót nhưng công hiệu rất đặc thù. Nếu sau này có cơ duyên tìm được chính bản thì là duyên số của ngươi.
– Cảm tạ lão sư chỉ điểm.
– Tốt rồi, trở về luyện tập đi. Đột phá Luyện Khí cảnh ta sẽ giúp ngươi luyện chế pháp bảo bản mệnh.
Tử Mạnh vừa dứt lời thì người Thiên vũ bỗng xuất hiện một vòng xoáy, tham lam hấp thu thiên địa linh khí xung quanh. Đến khi vòng xoáy dừng lại thì xung quanh hắn tỏa ra một màu xanh nhè nhẹ rồi dần dần tiêu tan trong không khí.
– Lão sư, người xem, ta đã đột phá từ Luyện khí cảnh lên Trúc cơ.
Thiên Vũ sau khi đột phá cười hì hì đáp trả.
Tử Mạnh vuốt mặt lắc đầu cười khổ. Thật không biết nói sao với tên đệ tử thích trang bức, ra vẻ làm màu này. Hắn đứng hộ pháp cho Thiên Vũ ba ngày trời, giờ còn bắt hắn luyện chế pháp bảo ngay lập tức. Nội tâm Tử Mạnh đang nghi ngờ không biết rằng mình có phải đang bị tên đệ tử này lợi dụng hay không nữa.
– Xuống núi rồi nói tiếp. Ngươi cùng Trần Khải một canh giờ sau trở lại đình viện gặp ta!
Tử mạnh trực tiếp đạp thẳng Thiên Vũ đang đứng cười hì hì kia xuống vách núi, rồi quay người ven theo con đường nhỏ chầm chậm xuống núi. Hành động vô cùng dứt khoát không hề có một sự nương tay nào.
***
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!