Vô Địch Dị Giới - Chương 13: Diễn biến của kỳ đại hội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Vô Địch Dị Giới


Chương 13: Diễn biến của kỳ đại hội


Lúc ấy Điền Linh Nhi đã bay đến lôi đài, dừng cách Thân Thiên Đẩu chừng một trượng, vòng tay nói:

-Mong Thân sư huynh chỉ giáo.

Thân Thiên Đẩu thấy Điền Linh Nhi khu dụng pháp bảo ngự đài, lại thấy pháp bảo ấy ráng quang chớp chớp, tiên khí bừng bừng, chắc là Hổ Phách Chu Lăng nổi tiếng của trưởng lão Tô Như bên Đại Trúc Phong, cũng là thứ mà ân sư y đã dặn hễ gặp phải cẩn thận đối phó. Y không dám chậm trễ, liền vòng tay đáp:

-Mong được Điền sư muội thủ hạ lưu tình.

Nói đoạn, y lùi lại một bước, tay phải dẫn kiếm quyết, bật lên một thanh tiên kiếm dài ba thước, toả ánh xám mờ, hoành lên trước thân mình.

Dưới đài Tô Như cau mày, khe khẽ nói với Điền Bất Dịch:

-Thanh kiếm này có thuộc tính giống Hổ Phách Chu Lăng của Linh Nhi, đều thuộc Thổ trong ngũ hành, thế này thì đành phải xem hai đứa chúng nó ai tu luyện cao thâm hơn.

Điền Bất Dịch mỉm cười, nói:

-Trong các pháp bảo thuộc Thổ của Thanh Vân Môn, có thứ nào vượt nổi Hổ Phách Chu Lăng của muội? Theo ta thấy, thanh kiếm kia còn kém Hổ Phách Chu Lăng của muội đến mười vạn tám ngàn dặm.

Tô Như khẽ gắt:

-Chỉ giỏi nói linh tinh.

Lúc này trên đài gióng lên một hồi chuông, trận đấu giữa Điền Linh Nhi và Thân Thiên Đẩu chính thức bắt đầu.

Điền Linh Nhi tỏ rõ tuổi trẻ có sức mạnh, tiếng chuông vừa dứt là tay đã trỏ về phía trước, trong nháy mắt ráng tà nhoang nhoáng, nhanh như chớp động, Hổ Phách Chu Lăng cuộn gió, thổi đến rát cả mặt, xông thẳng vào Thân Thiên Đẩu.

Thân Thiên Đẩu chẳng ngờ Điền Linh Nhi nói đánh là đánh, trông thấy Hổ Phách Chu Lăng chớp mắt đã lao đến nơi, y lùi vội hai bước, song thủ rung lên, tiên kiếm loé sáng nghênh đón.

Ráng đỏ và ánh xám đụng nhau giữa đài, chỉ nghe bình một tiếng, Điền Linh Nhi và Thân Thiên Đẩu cùng lắc lư, nhưng vẫn đứng vững, còn hai món pháp bảo thì gườm nhau giữa không trung.

Dưới đài, Điền Bất Dịch cau mày, Tô Như cũng kinh ngạc:

-Í, Thân Thiên Đẩu tu hành cũng không tệ đâu.

Cùng lúc ấy, bọn đệ tử Triêu Dương Phong đồng thanh hò lên:

-Hay quá!

Tiếng hò của hơn một trăm cái mồm, quả nhiên không phải tầm thường, lập tức át bạt đi tiếng la khen ngợi của mấy người bên Đại Trúc Phong, lão lục Đỗ Tất Thư hừ một tiếng, nói:

-Thế này chả phải là ồn ã quá ư? Có khác gì đấu võ họng không?

Lúc ấy trên lôi đài, hai thứ pháp bảo lại gườm nhau thêm một lúc, không phân cao hạ, đồng thời quay về với chủ nhân, Thân Thiên Đẩu đạp theo thất tinh, mặt mày nghiêm trang, miệng lẩm nhẩm, rồi hét to:

-Nhanh!

Thanh tiên kiếm ánh xám của y từ giữa không trung vọt lên trời, rồi nhanh như chớp, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Điền Linh Nhi, kiếm chưa chạm đất, chỉ thấy vạt áo Điền Linh Nhi phơ phất bay, bốn bề nổi gió lớn.

Điền Linh Nhi không hề bối rối, cũng không mảy may muốn thoái lui, tay trái đón Hổ Phách Chu Lăng đang bay trở lại, rồi phất lên đỉnh đầu, lập tức ráng tà dàn như sa mỏng, Hổ Phách Chu Lăng thoắt trải rộng ra nhiều lần, dệt thành một tấm bình phong trên đỉnh đầu. Nói thì chậm chứ diễn biến lại quá nhanh, Thân Thiên Đẩu mặt mày nghiêm trọng, thanh tiên kiếm bổ xuống một lần nữa, va phải ráng tà, keng, màn đỏ lay động, nhưng vẫn vô sự bình an.

Tô Như lúc này mới thở phào, khe khẽ nói với Điền Bất Dịch:

-Con bé Linh Nhi này, vẫn còn huênh hoang quá.

Điền Bất Dịch hừ một tiếng, lắc đầu.

Tiên kiếm ánh xám của Thân Thiên Đẩu sau đòn tấn công vô hiệu, lại bật lên. Không chậm trễ, Hổ Phách Chu Lăng cũng chớp động, rồi trương dài ra gấp mười lần. Điền Linh Nhi khẽ hô, dải lụa đỏ từ hình dáng mềm mại, chợt biến thành một cây gậy lớn rất dài, phóng thẳng ra, một đầu nắm trong tay Điền Linh Nhi.

Người xem dưới đài xôn xao, thốt lên ngạc nhiên không ngớt.

Điền Linh Nhi nhanh nhẹn vung tay phải, cây gậy lớn vạch vút một đường trong khoảng không, giáng thẳng xuống đầu Thân Thiên Đẩu.

Thân Thiên Đẩu cau mày, sắc mặt nghiêm trọng, lúc này tiên kiếm lại bay trở về tay, y nghiến chặt răng, tay phải nắm chắc tiên kiếm, tay trái co duỗi, mắt nhìn cây gậy to sắp giáng xuống đầu. Người dưới đài đều nín thở. Thốt nhiên một tiếng vang lớn, sàn đấu phía trước vốn lát gỗ phẳng bỗng vỡ nát, chỉ thấy năm, sáu tảng nham thạch đột nhiên phá đài bay ra, chắn trước mặt y.

Phía dưới, Điền Bất Dịch và Tô Như đều biến sắc, trong khi đó, thủ toạ Thương Chính Lương của Triêu Dương Phong thì gật gật đầu.

Chỉ nghe vang lên rầm rầm, cây gậy nhoang nhoáng ráng tà và nham thạch va mạnh vào nhau, tức khắc bụi đất bay tung, mịt mù khắp lôi đài. Điền Linh Nhi thấy người chấn động, không thể phá nổi Ngự Nham Thuật vững vàng của đối phương, Hổ Phách Chu Lăng dội ngược trở lại.

Bụi đất còn chưa lắng xuống, Thân Thiên Đẩu mặt đã hơi tái đi, nhưng không ngừng nghỉ, y rống to, thân hình phiêu phất bay lên trên đống nham thạch, hai tay cùng nắm lấy chuôi kiếm, ánh xám loé rực, rồi đâm phập vào lòng nham thạch cứng rắn, thế như chẻ tre.

“Rắc rắc rắc!”

Mấy tiếng rạn vỡ, đùng đục mà khàn đặc vang lên. Điền Linh Nhi biến sắc mặt, chỉ thấy đất dưới chân rung chuyển không ngừng, đột nhiên lại mấy tiếng động lớn, ván gỗ nơi cô đang đứng gãy vụn, giữa những tiếng rầm rầm, vô số đá to và sắc cạnh vụt ra. Chỗ đứng ấy chỉ còn là một đám tơi bời tan nát.

“Á!” Trương Tiểu Phàm ở dưới la lên thất thanh, rồi tức khắc ngậm chặt miệng, thấy phu phụ Điền Bất Dịch cũng trở nên nghiêm trọng, Tô Như còn thêm vẻ căng thẳng. Ngược lại, đệ tử Triêu Dương Phong thì khen ngợi ầm ỹ, vỗ tay rào rào.

-Thân sư huynh, giỏi quá!

-Thật lợi hại!

-Chắc thắng rồi!…

-Hay lắm, thân sư huynh

Tiếng hò la dập dồn, lôi đài vẫn cứ mịt mù bụi đất, rất khó nhìn rõ. Thân Thiên Đẩu đứng sừng sững trên đống nham thạch cao cao không có vẻ ung dung một chút nào, hai mắt y trợn tròn, kỹ càng ngó tìm bốn phía. Quả nhiên, chỉ giây lát sau, trong đám bụi đất mờ mịt trên đống đá ở đằng trước, ráng tà nháng lên, nháy mắt ánh sáng bừng rộ, chỉ thấy Điền Linh Nhi như phượng hoàng lửa bay vút ra, Hổ Phách Chu Lăng di chuyển rõ nhanh, lượn vòng vòng bên mình cô ta.

Điền Linh Nhi vẻ mặt nghiêm trang, cặp mắt hạnh chiếu ra những tia lạnh băng, song thủ cùng nắm pháp quyết, gạt xuống, chỉ thấy Hổ Phách Chu Lăng thoắt dừng, rồi như một con rắn độc xuyên thẳng vào lòng đất, hùng hục rúc vào đám nham thạch cứng chắc kia.

Thân Thiên Đẩu tái mét mặt, không kịp nghĩ ngợi gì, vội bay vụt về sau. Quả nhiên ngay nơi y vừa rời khỏi, Hổ Phách Chu Lăng vốn trông như con rắn độc, liền chui vọt lên như con rồng đỏ khổng lồ, chỗ Thân Thiên Đẩu vừa đứng giờ toàn cát bay đá chạy, phá thành một cái lỗ lớn, thanh thế hung mãnh, làm người ta rùng mình.

Điền Linh Nhi đang lơ lửng trên không, hai tay bắt thành hình hoa lan, giao chéo trước ngực, miệng hô: “Trói!”

Hổ Phách Chu Lăng khẽ ngừng, rồi một tiếng lanh lảnh vang dội, ráng tà đại thịnh, gặp gió trải mãi ra, trong chớp mắt không biết là dài thêm bao nhiêu lần, phủ kín trời, lao đi cực nhanh, lúc cuộn tròn lên, lúc luồn xuống dưới, lại phá đất chui ra, muôn vạn dải nhỏ lao đến Thân Thiên Đẩu, vây y vào giữa.

Mấy người trong Đại Trúc Phong bất giác đưa mắt nhìn nhau, hai năm trước khi đấu với Lâm Kinh Vũ, Điền Linh Nhi đã dùng đến phép Trói này, hôm nay xem ra, uy thế của nó lớn thêm rất nhiều, ngập ăm ắp cả trên trời dưới đất, chỉ không biết Thân Thiên Đẩu so với Lâm Kinh Vũ năm đó thì thế nào?

Điền Linh Nhi niệm chú, Hổ Phách Chu Lăng liền biến thành một quả cầu đỏ cực lớn, bóp dần vào, loáng thoáng qua khe hở, lẫn trong ráng tà, lờ mờ còn trông thấy ánh xám, xem ra Thân Thiên Đẩu vẫn kiên cường chống đỡ, khiến hàng lụa đỏ giảm đôi chút tốc độ, nhưng rồi nó vẫn cứ bóp vào với một sức mạnh không thể kháng cự.

Dưới đài một bầu tịch mịch, đệ tử Triêu Dương Phong nín khe, căng thẳng ngó lên quả cầu lớn màu đỏ trên đài, ai cũng biết, nếu không chặn được áp lực của thứ tiên gia pháp bảo này thì hậu quả sẽ ra sao.

Lụa đỏ giờ đã thu vào chỉ còn độ sáu thước, ráng tà rực rỡ, đè bẹp hoàn toàn ánh xám, thi thoảng vẳng ra tiếng bóp răng rắc. Lúc này không ai còn nhìn thấy bóng Thân Thiên Đẩu đâu nữa, Điền Linh Nhi thì vẫn lơ lửng trong không trung, khuôn mặt hồng hồng, hai tay trái phải đang nắm pháp quyết hoa lan rung khe khẽ.

Lát sau, Hổ Phách Chu Lăng lại từ từ ép vào thêm một thước, mọi người căng thẳng đến mức nghẹt thở, chính lúc ấy, chợt nghe một tiếng hét “Á”, rồi Thân Thiên Đẩu thế như mãnh hổ, tay cầm kiếm phá cầu lụa xông ra, có điều sắc mặt đã tái mét.

Đệ tử Triêu Dương Phong hoan hô như sấm động, nhưng thủ toạ Thương Chính Lương thì nhắm mắt thở dài, còn phu phụ Điền Bất Dịch ngồi bên kia thì mỉm cười nhìn nhau.

Quả nhiên, đó chỉ là cú giãy giụa cuối cùng của Thân Thiên Đẩu, Điền Linh Nhi vọt lên trên không, tay phải khẽ trỏ, Hổ Phách Chu Lăng lao đi như mũi tên, đánh tới sau lưng Thân Thiên Đẩu. Thân Thiên Đẩu lúc này đến xoay mình cũng hết sức khó khăn, chỉ hơi động đậy, không tránh được, bị Hổ Phách Chu Lăng thúc nhẹ một cái, cả người bay vù về phía trước, bình một tiếng, ngã xuống dưới đài.

Bọn đệ tử Triêu Dương Phong quá nửa đều xô lại, rồi đột nhiên như á khẩu, lặng ngắt cả. Thương Chính Lương đứng lên, lắc lắc đầu, nói với gã đệ tử đứng bên cạnh:

-Các ngươi còn không mau đi đỡ Thân sư huynh dậy?

Bọn đệ tử Triêu Dương Phong lúc này mới sực tỉnh, nhao nhao chạy đến dìu Thân Thiên Đẩu. Điền Linh Nhi thu pháp bảo lại, đi xuống dưới đài, tươi tắn nói với y:

-Đa tạ Thân sư huynh đã thủ hạ lưu tình.

Thân Thiên Đẩu liếc nhìn cô ta, cười khổ:

-Điền sư muội là một kỳ tài trời sinh,ta bội phục, bội phục.

Nói rồi để người bên cạnh dìu đi.

Thương Chính Lương lại gần, ngắm nghía Điền Linh Nhi, rồi bảo phu phụ Điền Bất Dịch cũng vừa đi tới:

-Điền sư huynh, điệt nữ tuổi còn nhỏ, nhưng tu chân lại có tư chất thiên phú thế này, quả thực làm người ta phải ngưỡng mộ, và ao ước không thôi

Điền Bất Dịch có vẻ đắc ý, nhưng miệng chỉ cười bảo:

-Đã Quá khen, quá khen rồi.

Thương Chính Lương cười trừ, Điền Bất Dịch chẳng nói năng thêm nữa, quay mình trở về. Lúc ấy Điền Linh Nhi đã chạy đến với mấy đệ tử Đại Trúc Phong, lập tức bị mọi người vây chật lấy. Ai cũng rạng rỡ hân hoan, chỉ tiếc là không thể nói hết được những lời khen ngợi. Điền Linh Nhi vui mừng hớn hở, Trương Tiểu Phàm cũng cười chúc mừng cô rồi lẳng lặng đi ra chỗ khác. Thấy phu phụ Điền Bất Dịch lại gần, Điền Linh Nhi ùa tới bên mẹ, kéo tay bà cười:

-Sao mẹ, thấy con lợi hại không?

Tô Như lườm một cái, cuối cùng vẫn phải bật cười:

-Lợi hại, lợi hại!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN