Vô Địch Dị Giới - Chương 31: Sự trở về hạnh phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vô Địch Dị Giới


Chương 31: Sự trở về hạnh phúc


“Lép bép…”

Ngọn lửa bốc lên từ đống củi khô, đang phát ra tiếng kêu lép bép, khói bay mù mịt, Bích Dao ngồi cạnh đống củi chất cao, nhìn Trương Tiểu Phàm dùng rễ cây cột chặt con thỏ rừng vừa mới bắt vào một cành cây to, đoạn vùi vào đống lửa đang cháy. Từ từ quay trên lửa nóng, thịt thỏ chuyển sang màu vàng, mỡ chảy ra ngoài đọng lại thành từng giọt, rơi xuống như nước. Thịt thỏ quay mùi thơm nức mũi, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Lúc còn trong sơn động đã đói ngấu đói nghiến, Bích Dao ngồi yên không hé môi, cố ngăn không cho nước bọt chảy ra, nuốt vào ừng ực, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm động tác chả lấy gì làm vội vàng, đang tính toán thời gian và độ chín của thịt, cánh tay như thói quen đặt ở ngang hông, đột nhiên sắc mặt trở nên hoan hỉ…

Bích Dao liền hỏi: “Thế nào rồi?”

Trương Tiểu Phàm hài lòng, lấy ra một túi nhỏ đeo ở lưng, vừa cười vừa nói:

-Không thể tin được cái đói khát đã biến đi rồi, thứ này bên ta đã lâu, nhưng chẳng thèm chú ý, nay lại đem ra dùng

Bích Dao chồm tới nhìn cái túi nhỏ đó, chỉ thấy Trương Tiểu Phàm mở túi ra, để lộ bên trong một cái bình nhỏ xíu, trong lòng vô cùng tò mò, nhổm dậy để nhìn cho rõ, Trương Tiểu Phàm nói không ra hơi:

-Cái này, cái này chính là gia vị…

Trương Tiểu Phàm mãn nguyện cười nói:

-Ta xuống núi vốn mang theo thứ này bên mình, nhỡ như có lúc phải qua đêm ngoài trời, thì cũng có đồ ăn ngon mà thưởng thức, không ngờ ngày hôm nay lại dùng đến

Bích Dao nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, chỉ im lặng nhìn hắn cẩn thận rắc đều lên thịt thỏ thứ bột không biết là ngũ vị hương hay muối, đoạn từ từ quay con thỏ trên đống lửa, mùi hương mỗi lúc một nhiều thêm. Cô chưa từng thấy qua chánh đạo nhân sĩ ra ngoài mà mang theo gia vị nấu ăn, nhìn bộ dạng hắn, chắc chắn trong danh môn chánh phái là đệ tử khá giỏi việc bếp núc.

Một lát sau, Trương Tiểu Phàm cúi đầu ngửi ngửi, vui mừng nói:

-Được rồi, có thể ăn được rồi

Bích Dao ngồi bên cạnh chờ mãi không được cảm thấy buồn bực, mùi thơm như tô như vẽ xộc vào mũi, bất giác nổi cả da gà khắp người, ngửi thấy mùi thơm ấy, cả người bủn rủn, như nhẹ đi mất mấy phần, Bích Dao ngồi im không nói, nếu không cẩn thận che giấu chỉ sợ Trương Tiểu Phàm nghe thấy bụng nàng đang sôi lên ùng ục.

Đúng lúc đó thì nghe Trương Tiểu Phàm bảo rằng đã ăn được rồi, trước mắt Bích Dao là một con thỏ quay vàng rực, mùi thơm không ngừng bốc lên, tí nữa là nước bọt trào hết ra ngoài, chịu không nổi thò tay chụp lấy, tức thì rụt tay lại kêu lên một tiếng “Á…” rất to, do quá nóng vội mà bị bỏng.

Trương Tiểu Phàm thấy thế phì cười: “Đừng vội vàng chứ…”, đoạn lấy thịt thỏ ra khỏi đống lửa, lắc qua lắc lại cho mỡ chảy ra hết, thịt cũng từ từ nguội lại, rồi cẩn thận xé một cái đùi thỏ đưa cho Bích Dao: “Cô ăn đi”. Bích Dao lập tức xòe bàn tay ra, đón lấy miếng thịt bỏ ngay vào miệng, bất chợt nhìn thấy Trương Tiểu Phàm nở một nụ cười thầm, ánh sáng xuyên qua những kẽ lá trên cao, nhảy múa trên gương mặt Tiểu Phàm, trông xinh xắn vô ngần.

Không hiểu vì sao, mặt Bích Dao trở nên đỏ lựng, nàng xoay người ra phía sau, không nhìn Trương Tiểu Phàm nữa. Tiểu Phàm bụng đói cồn cào, chẳng thèm để ý làm gì, liền xé một cái chân thỏ ăn ngấu nghiến. Mới ăn được phân nửa, hắn đã thấy Bích Dao xoay người lại nhìn hắn, ngạc nhiên nói:

-Nhà ngươi làm sao, làm sao mà thịt này lại ngon vậy?

Trên gương mặt Bích Dao ánh lên một màu hồng hồng, ánh sang phát ra từ đống củi khô đang cháy lép bép, nhẹ nhàng lướt trên mái tóc dài mềm mại của cô, Bích Dao hạ giọng:

-Nó ngon lắm…

“Sao thế?” Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Ta, ta đã ăn xong rồi…” gương mặt Bích Dao trở nên ôn nhu, vừa pha chút ngại ngùng e thẹn, Trương Tiểu Phàm miệng há hốc, nhất thời im lặng không biết nói gì. Bích Dao cuối đầu, cũng im lặng mất một lúc lâu, giây lát sau, Trương Tiểu Phàm như choàng tỉnh, á lên một tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, gượng gạo lắp bắp, nói không thành câu:

-Ta, ta không nhìn cô, cô, cô nhìn ta… cái này cho cô nè

Đêm về khuya tĩnh lặng, không gian cô quạnh chỉ mình ta

Sau những ngày trút mưa tầm tã, bầu trời hôm nay cũng khác lạ

Mang một nỗi buồn nặng trĩu, mang sự cô đơn trở về

Hòa vào tiếng lòng của những thuơng đau dày xéo bên bao bộn bề

Có một người vẫn hoài đợi, một người vẫn đi mãi không về

Một người ôm tất cả nhớ nhung mà chẳng bao giờ có thể kể

Nhưng cũng chỉ là vô vọng, một giấc mơ quá xa vời

Trang nhật ký khép lại muộn màng cho một quá khứ không chung

Rồi thì đau, nhưng ai là người nhìn thấy

Ừ thì quên, nhưng hình ảnh mãi ở đây

Tháng năm dài gom góp những gì còn sót lại

Vết thương mà ta, cố mang một thời gian dài

Thói quen phải bỏ, không còn được nhớ

Dẫu biết không còn niềm tin nhưng cũng chỉ là cái cớ

Chạm mặt nhau vội vã, vì đã chẳng còn là gì

Thời gian luôn khiến cho những nhớ thương trở thành vô vị

Tận sâu thẳm ở trong lòng, muốn một lần hét thật to

Để cho yêu thương tôi đừng gìn giữ rồi cũng dần tan vào chiều gió

Để việc ai đó ngoảnh mặt, không còn là nỗi ám ảnh trong tâm hồn

Tự vượt qua những sóng gió để phần nào đó mà trưởng thành hơn

Cũng chỉ biết im lặng, dù đã cố gắng nhiều lần để đổi thay

Chẳng thể níu giữ ai lại khi giờ hạnh phúc đã vượt khỏi tay

Ngoảnh mặt đi em, mạnh mẽ nhìn nhau mà trả lời

vẫn còn yêu anh phải không, hay cũng đã quên hết cả rồi

Anh chẳng đủ mạnh mẽ, kỷ niệm xưa cũ chẳng đành quên

Nếu anh biết đoạn đường phía trước chỉ mình anh đi sẽ chẳng đến

Bao lâu cho một cuộc hẹn, đến tận bây giờ chẳng

hồi âm

Bến tàu xưa vẫn anh ngồi lại để chờ để mong trong âm thầm

Người em từng xem là tất cả, giờ vội ngoảnh mặt mà đi

Anh đã say trong bao nhiêu ngày, để rót nỗi buồn lại tràn ly

Nơi nào bình yên nhất, nơi nào sẽ vẫn được bên em

Nơi nào đó khi chợt tỉnh giấc anh biết chuyện cũ phải nên quên

Anh biết mình chưa đủ bình yên để giữ em lại, thì hãy cứ xem như con gió lướt ngang qua đời em

Chẳng thay đổi gì, nhưng cũng chỉ là thoáng qua

Vội vã đến rồi cũng vội vã đi

Những gì còn sót lại, ta hãy giữ cho nhau như một kỷ vật đẹp nhất

Cất sâu trong lòng từ mai về sau

Vừa nói tay vừa chìa cái đùi thỏ ra, hai mắt vẫn nhắm chặt. Giây lát sau, Bích Dao dường như không động đậy gì, Trương Tiểu Phàm thu hết can đảm, mở mắt ra, chỉ thấy Bích Dao đang nhìn hắn, vẻ mặt hình như đang cười, hai mắt dịu dàng, bất giác hắn cảm thấy có gì đó thật nhẹ nhàng thoáng qua trong tim, cúi đầu thấp giọng, vừa nói vừa nở một nụ cười:

-Cô ăn giúp ta hết phần này đi nhé…

Trương Tiểu Phàm không biết phải giải thích sao, chỉ biết chìa miếng đùi thỏ ra, mặt đỏ lên như trái gấc, cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật ra cánh tay mà hắn chìa ra cho Bích Dao là tay phải, vốn đang cầm miếng đã ăn một nửa, phần thịt còn lại thì cầm phía tay trái. Trương Tiểu Phàm lí nhí:

“Không phải…” rồi bẽn lẽn đổi tay, đưa phần thịt mới cho Bích Dao, miệng lắp bắp: “Ta, ta nghĩ là, rằng…”

“Ta biết…” Bích Dao nói rồi nhận lấy miếng thịt quay, xé ra bỏ vào miệng nhai ngon lành:

-Nó ngon quá, trong đời ta món ăn ngon nhất mà ta đã từng ăn chính là miếng thịt thỏ mà ngươi làm cho ta hôm nay

Trương Tiểu Phàm, ngước nhìn Bích Dao gương mặt thanh tú mĩ lệ, nửa vì nụ cười của nàng, nửa vì lời khen chân thành mà trái tim đột nhiên xao động, chẳng dám nhìn nàng lâu, há miệng ngoạm cái đùi thỏ nhai ngấu nghiến.

Con thỏ xấu số, gặp hai kẻ đói ăn lâu ngày, chẳng cần nói nhiều trong phút chốt đã bíên mất sạch sẽ không còn dấu tích. Được ăn no thỏa thích sau mấy ngày đói lả, thật là niềm hạnh phúc lớn lao. Bích Dao tìm thấy giữa lưng chừng núi một cái khe nước nhỏ, cà hai người bên cái khe đó tắm rửa sạch sẽ, giây lát sau buồn ngủ không chịu nổi. Căn nguyên vì mấy ngày qua trong sơn động thần kinh căng thẳng quá độ, luôn nghĩ rằng bản thân đang vật lộn giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, đến khi thoát ra rồi, cả cơ thể và tinh thần đều thư giãn, cơn buồn ngủ mạnh mẽ ập đến không một lời báo trước.

Bích Dao nằm trên bãi cỏ xanh xanh bên khe nước, ngủ trước tiên, Trương Tiểu Phàm cũng thấy buồn ngủ dữ dội, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Bích Dao, ánh mặt trời chói loáng, nhảy múa lấp lánh trên thân thể hai người. Tiểu Phàm bất chợt quay sang nhìn mái tóc và gương mặt nàng sau khi tắm gội sạch sẽ, tóc nàng xổ tung ra, lòa xòa phủ lên gương mặt dần dần sáng lên như ngọc, nước da nàng trắng hơn cả tuyết, nguyệt thẹn hoa nhường. Nàng nhắm nghiền đôi mắt, bình yên nằm trên thảm cỏ xanh vời vợi, gió nhè nhẹ lay, mái tóc cũng vì thế mà xao động, dưới ánh mặt trời lấp lánh, trông lại càng rực rỡ diễm lệ hơn bội phần.

Bất thần trong giấc ngủ của mình, Bích Dao hình như mơ thấy điều gì, chân mày nhíu lại, tay phải như quán tính duỗi thẳng ra, nắm lấy bờ vai Trương Tiểu Phàm, bấu víu vào người hắn, giây lát sau, đôi môi nàng nở một nụ cười mãn nguyện, như thể đã tìm thấy cho bản thân nàng sự bình yên tĩnh tại vậy.

Trương Tiểu Phàm cả người ngây dại, nhìn sang gương mặt Bích Dao tuy tiều tụy vì mấy ngày gian khổ nhưng vẫn ngời ngời vẻ mỹ lệ vô ngần, biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra nhưng hắn chưa lần nào đủ dũng khí cầm lấy bàn tay nàng, giờ chỉ biết nằm yên nơi đó, bất động, cơn buồn ngủ phút chốc ập tới, mắt hắn díp lại, tựa hồ như quên hết những gì xảy ra chung quang, trong phút chốc chẳng còn phiền não gì nữa.

Giữa khu rừng, những cơn gió vẫn không ngừng chơi đùa, thổi rì rào qua những tán cây, qua đầu ngọn cỏ xanh rì, lướt trên mặt nước trong vắt đang lững lờ trôi, phát ra những tiếng rít nhè nhẹ, giây lát sau, chính ngọn gió ấy đến phảng phất đùa chơi trên thân mình của hai người trẻ tuổi đang chìm đắm trong ngủ bình yên nhất thế gian. Khi Trương Tiểu Phàm tỉnh lại, trời đã tối, chỉ sợ hắn đã ngủ ít nhất năm sáu canh giờ. Bích Dao vẫn chưa dậy, hai tay đang nắm chặt cứng áo của hắn, trông giống như là một đứa trẻ bẽn lẽn nhút nhát, lúc này không ai có thể nghĩ nàng lại là một nhân vật quan trọng của ma giáo.

Trương Tiểu Phàm gối đầu lên tay, lắng nghe tiếng “xào xạc” vang lên trong rừng mỗi khi gió núi thổi qua, đột nhiên, tự hỏi không phải rừng trúc bạt ngàn trên Đại Trúc Phong cũng phát ra thứ âm thanh này sao?

Mấy ngày nay, ta mất tích bên dưới Vạn Bức Cổ Quật, tin tức sợ rằng đã truyền về Đại Trúc Phong rồi, không hiểu Linh Nhi sư tỷ biết được, nàng có chút thương tâm nào không nhỉ? Thế nhưng, nếu ta đột ngột xuất hiện trước mặt, nàng nhất định sẽ vui vẻ vô cùng, nhất định sẽ nắm chặt lấy tay ta, cao hứng mãi không thôi, cười mà mắng ta rằng: Tiểu tử thối, ta biết ngươi không dễ dàng chết như vậy đâu!

Trên mặt hắn, trong bóng đêm dần dần trở nên đen kịt, hiện lên một nụ cười, thế rồi đôi mắt hắn, trong đêm tối ấy, cũng sáng bừng lên. Nhưng hắn không nhìn thấy, bên cạnh hắn, có một đôi mắt long lanh khác chẳng biết từ bao giờ đang mơ màng nhìn hắn.

Trời đã sáng, khắp trên núi vang lên tiếng chim hót ríu rít, trong trẻo vui tai.

Trương Tiểu Phàm đi đến bên khe nước nhỏ, hai tay chụm lại, vục nước lên rửa mặt, cảm giác mát lạnh, ngấm thẳng đến tâm can. Hắn xem xét cánh tay bên trái, tháo băng tay ra, đoạn xương gẫy ấy không ngờ cũng đã lành lại rất nhiều, trong lòng cao hứng, cầm lấy thanh Thiêu Hoả Côn buộc ở trên tay giắt vào bên hông, dùng sức cử động tay trái một chút, quả nhiên không có gì quá đáng ngại.

“Tay khỏi rồi à?’ Bích Dao từ phía sau bước đến, nhìn hắn một cái, sau đó cúi xuống dùng nước trong khe rửa mặt.

“Khỏi rồi.” Trương Tiểu Phàm cao hứng nói, “Không còn trở ngại gì, không đau đớn nữa rồi.”

Bích Dao dùng ống tay áo khe khẽ lau những giọt nước bám trên mặt, căn dặn: “Ngươi cũng không được loạn động, ảnh hưởng đến gân cốt, nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ khoẻ hẳn.”

“Biết rồi” Trương Tiểu Phàm thuận miệng đáp lời, ngay sau đó nhìn Bích Dao, do dự một lúc, rồi nói:

-Bích Dao tiểu thư, lúc này chúng ta may mắn giữ được tính mệnh, thoát được khỏi lòng núi, cô và ta cũng tính, tính giao kết bằng hữu, nhưng dù sao đi nữa con đường không giống nhau không thể đi chung, chúng ta hôm nay chia tay nhau ở đây thôi.

Bích Dao ngồi bên cạnh khe nước, vẫn chưa đứng dậy, nhưng thân hình dường như rung lên, Trương Tiểu Phàm không nhìn thấy sắc mặt của nàng, một lúc sau, mới nghe thấy nàng trầm tư nói: “Ồ, con đường không giống nhau ư?”

Trương Tiểu Phàm gật đầu đáp:

-Đúng, ta là chính đạo, cô thuộc ma giáo, Lúc bên trong lòng núi cô đã chiếu cố ta, cứu ta, ta trong lòng vô cùng cảm kích, phần ân tình này, ngày sau có duyên, ta tự nhiên có thể… báo đáp cho cô.

Bích Dao run run nhìn bóng dáng lờ mờ của mình đang phản chiếu dưới làn nước trong vắt, khe khẽ lẩm bẩm:”Báo đáp ta ư?”

Trương Tiểu Phàm đáp:

-Đúng, chúng ta ân oán phân minh, nếu không phải cô cứu ta, ta nhất định không thể còn sống, mai này nếu có chỗ nào ta làm được, ta tự khắc hết sức báo đền.” nói đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy bất an, vội vàng nói thêm một câu: ‘Tuy nhiên cô không được yêu cầu ta làm những việc trái với sư môn đạo nghĩa.

Bích Dao đột ngột đứng phắt dậy, quay đầu lại, nói:

-Ta xem người cũng là một nhân tài, tốt hơn là gia nhập thánh giáo chúng ta, ta sẽ tiến cử ngươi cho phụ thân đại nhân, lão nhân gia rất trọng người tài, chắc chắn sẽ trọng dụng ngươi.

Bích Dao lặng đi một lát, nhất thời chẳng nói được câu nào, Trương Tiểu Phàm nhìn hai mắt nàng, nhớ lại mấy ngày trước cùng nàng sống chết, trong lòng dịu lại, hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói:

-Bích Dao tiểu thư, không cần biết tiền nhân như thế nào, chúng ta không đề cập tới họ thì hơn, chỉ là Thanh Vân Môn môn qui khắt khe, nghiêm cấm đệ tử qua lại với người trong ma giáo, ta ở Thanh Vân đã lâu, không dám làm trái, hôm nay chúng ta từ biệt, sau này có duyên sẽ gặp lại, nếu cô có thể hối ngộ, bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, ta Trương Tiểu Phàm nhất định lấy tính mạng nhà mình ra bảo đảm cho cô, để cô có thể nhập chính đạo …” hắn nói một thôi một hồi, nhưng cứ nói cứ nói đến khi dừng lại, chỉ thấy Bích Dao mặt đầy chế nhạo, cười khẩy mãi không thôi:”Chính đạo thối tha của các người, có cầu xin ta cũng không vào, nói gì là bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, thôi, ta chỉ cho ngươi một con đường sáng mà ngươi không đi, hãy làm nhân sĩ chính đạo của ngươi đi nhé. Ngày khác gặp lại, ta trước hết sẽ lấy đầu của ngươi đó!”

Trương Tiểu Phàm ngạc nhiên, cảm thấy rằng nữ nhân này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, nhưng chung quy chẳng có lòng dạ nào mà tranh luận, hơn nữa đối với Bích Dao, hắn thuỷ chung cảm thấy có chỗ mang ơn nàng, tức thì chắp tay nói: “Bảo trọng” nói xong quay mình đi thẳng, đầu không hề ngoảnh lại.

Bích Dao nhìn hắn đi xa, chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần, sau khi bóng dáng hắn biến mất trong rừng cây, đột nhiên, trong lòng trống trải vô cùng, giống như đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, toàn thân chẳng có một chút ít tinh thần, uể oải ngồi xuống. Ánh mắt lơ đãng nhìn trời nhìn đất, tình cờ nhìn thấy đống tro tàn tối qua Trương Tiểu Phàm đốt lên để nướng con thỏ, vẫn còn nguyên đó, bất giác nước mắt tuôn trào.

Nàng nhìn đống tro than ấy, ngồi lặng đi, cũng chẳng biết bao lâu đã trôi qua, đến khi nàng chợt phát hiện, tiếng chim hót ngân nga trong khu rừng phía sau mình đột nhiên đã hoàn toàn câm bặt, dường như cảm thấy một mùi vị đại hung nào đó, nên không dám cất tiếng.

Sau đó nàng cảm thấy một bóng đen, di chuyển chầm chập từ phía sau lưng nàng, bao phủ lấy nàng

Mặc dù đang giữa ban ngày, nhưng không hiểu tại sao, trời cũng dương như trở nên u ám.

Bích Dao vội vã quay đầu lại, run run nhìn người phía sau lưng mình, một lúc lâu sau, đột nhiên tức tưởi kêu lên:”Cha!……” rồi lao vào trong lòng người đó. Âm ảnh đó hình như cũng ngạc nhiên, như thể là vốn không nghĩ rằng Bích Dao có thể có hành động như vậy, chỉ là ông ta nhìn thấy con gái thoát khỏi đại nạn, nỗi vui sướng ấy quả thật cũng không giấu được nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN