Vô Địch Dị Giới
Chương 4: Thất mạch hội võ
Tề Hạo và Kính Vũ Thi lễ với Điền Bất Dịch Rồi nói:
– Tọa Hạ đệ tử Thương Tùng chân nhân núi long thủ phong Tề Hạo cùng Lâm Kính Vũ bái kiến Điền Sư bá.
Ông ngước nhìn hai người trẻ tuổi này riêng Tề Hạo thân đã là Ngọc Thanh 7 tầng còn KÍnh Vũ cũng đã là 6 tầng. Ông nghĩ chắc chắn lão Thương Tùng muốn ra oai nên mới phái hai gã đệ tử đắt ý của mình đến đây liền nỡ nụ cười lạnh nói:
– Thương Tùng Lão huynh phái hai người các ngươi sang đây có việc gì mau nói.
– Sư phụ thương Tùng nhận sự ủy thác của Chưởng Môn đến thông báo cho Đại Trúc Phong mọi người chút thay đổi trong kỳ này.
Tô Như mới hỏi:
-Là thay đổi như thế nào mau nói.
-Bẩm sư nương các lần đại hội trước mỗi chi phái cử 4 người chi chính thêm 4 người nữa là đủ 32 người chia cặp rồi rút thăm cặp đấu, người thắng vào vòng trong, cứ thế qua năm vòng, người chiến thắng cuối cùng chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Thanh Vân Môn, sẽ được các vị sư trưởng quan tâm bồi dưỡng.
Tô Như chúm chím cười, phong tư đoan trang, nói:
-Nhắc đến kỳ đại thí lần trước, con là nhân vật rất nổi, ta còn nhớ đến phút cuối con giành bảng nhãn! Nếu không phải vì bên chi phái chính đưa gã Tiêu Dật Tài đó ra, chưa chừng chính con đã đoạt được giải võ trạng nguyên của Thanh Vân Môn rồi!
Tề Hạo sắc mặt không thay đổi, cười đáp: -Tô sư thúc quá khen, trong kỳ đại thí lần trước Tiêu Dật Tài Tiêu sư huynh bên chi phái chính là kỳ tài trời phú, tu đạo tinh thâm, con đây kém xa, tâm phục khẩu phục nhận thua, chẳng có gì để nói nữa cả. Có điều kỳ Thất Mạch Hội Võ hai năm tới đây, gia sư và chưởng môn chân nhân sau khi bàn bạc, đã sửa đổi chút ít quy tắc, đặc mệnh con đến thông báo với hai vị sư thúc.
Điền Bất Dịch và Tô Như gương mặt nghiêm túc hỏi:
-Là sửa đổi như thế nào.
Tề Hạo đáp:
-Gia sư Thương Tùng Chân Nhân cho rằng, đại thí Thất Mạch Hội Võ vốn là để phát hiện ra nhân tài trong số đệ tử của các chi phái, sau đó bồi dưỡng thêm. Đến nay, Thanh Vân Môn đệ tử đông tới gần một nghìn người, trong đó lớp đệ tử trẻ mới vào đặc biệt nhiều, không thiếu gì những nhân vật thiên tài xuất chúng. Với suy nghĩ như thế, xét thấy cơ hội sáu mươi năm mới có một lần, mà chỉ cho mỗi chi phái đưa ra vỏn vẹn có bốn người, thật là ít quá. Vì vậy gia sư mới đề cử, bảy chi phái đều đưa ra chín đệ tử, trong đó chi phái chính nhân số đông nhất, thì đưa thêm một người nữa, là thành sáu mươi tư người, trên cơ sở ấy lại bắt thăm cặp đấu như trước kia, trải qua sáu vòng, chọn ra người chiến thắng. Như thế khỏi phải nuối tiếc là để sót ngọc quý giữa lòng biển khơi.
Điền Bất Dịch và Tô Như đưa mắt nhìn nhau, gương mặt trông rất khó coi. Đại Trúc Phong bọn họ nhân số ít, thoạt nhìn thì tưởng rằng là có ưu thế, nhưng thực tế thì những chi phái đông đúc nhiều người như Thông Thiên Phong chi phái chính và Long Thủ Phong của Thương Tùng đạo nhân lại có rất nhiều thuận lợi.Tô Như thấy thần sắc của trượng phu rất khó coi, khe khẽ lắc đầu, đưa mắt ra hiệu. Điền Bất Dịch trong lòng làm gì mà không rõ ý tứ của bà, chuyện này đã do chưởng môn sư huynh và Thương Tùng thương nghị rồi, thì coi như đã được quyết định, có tranh biện cũng vô ích, bèn lạnh lùng bảo:
Như vậy càng tốt, ta chẳng có ý kiến gì cả.
Tề Hạo mỉm cườiđáp:
-Thế thì hay quá. Trước lúc lên đường, gia sư có dặn con một chuyện, Lâm sư đệ và Trương sư đệ là toạ hạ đệ tử của Điền sư thúc vốn là bạn cũ biết nhau từ trước, hi vọng Điền sư thúc để bọn họ hàn huyên lại chuyện xưa.
Điền Bất Dịch trong lòng tuy giận dữ nhưng nghe đến Tiểu Phàm ông lại thả lõng gương mặt rồi cười xua tay nói:
-Được rồi, được rồi.
Đúng lúc này Tiểu Phàm và Linh Nhi dắt tay nhau trở về. Tiểu Phàm cúi người hành lễ:
-Đệ tử bái kiến sư phụ sư nương.
Sau đó cậu quay lại thầm đánh giá hai nam tử đang đứng giữa chính điện. Tề Hạo 1 Thân trường bào màu xanh ẩn hiện nét tiêu sái, còn người huynh đệ kính vũ nay cũng đã lớn ngọc Thanh cảnh cũng đã sáu tầng. Lúc này Kính vũ cũng quay lại bắt gặp Tiểu Phàm đang nhìn mình bèn nỡ cười nói:
– Ta với ngươi kiếm chỗ nào đó nói chuyện lúc chứ.
– Được.
Cậu bèn ngước nhìn sư phụ, Điền Bất Dịch thấy vậy bèn phất tay ý bảo đi đi. Hai người vội vả rời đi, đến sau núi cậu nói:
-Kính Vũ ngươi nay lớn quá rồi.
-Tiểu Phàm ngươi cũng vậy, à thảm án năm đó ở thôn ngươi có manh mối gì chưa.
Tiểu Phàm giật mình nhớ lại, Cậu biết hung thủ là ai nhưng cậu lại không thể nói. Bèn nói rằng:
– Ta đã cố nhưng còn chua tìm ra, thế còn mi thì sao.
– Ta cũng vậy.
Hai người trầm lặng nhìn nhau một lúc.
Lúc này trên đại điện Tề hạo nhìn khắp đệ tử Đại Trúc Phong, cuối cùng dừng ánh mắt tại người của Tống Đại nhân cười nói:
– Vị này là Tống sư huynh đúng không! kỳ đại hội trước có gặp mặt qua.
Tống Đại nhân bèn đáp lễ:
-Tề huynh trí nhớ thật tốt, vẫn còn nhớ tới tay bại tướng này.
Lời này vừa rơi xuống, chúng đệ tử nhăn mặt lại. Điền Linh Nhi mới hỏi mẹ:
-Mẹ ơi! đại sư huynh bại dưới tay y ư?
Tô như gật đầu, khe khẽ đáp:
-Phải. Năm đó đại sư huynh con năm đó khó khăn cực kì mới thắng được hai trận làm cha con rất vui, ai ngờ đến trận thứ ba lại gặp phải y, cỉ vài lần va chạm đã thua.
Linh Nhi lè lưỡi nói:
-Thế chẳng phải là y rất lợi hại sao.
Tô như không trả lời ngay, mà nhìn Bất Dịch vẫn đang không có biểu hiện gì mới khẽ đáp:
-Tư chất của Tề Hạo thực sự vượt xa sư huynh con, hôm đó tỷ thí chẳng sử dụng đến bao nhiêu chiêu cộng với thanh kiếm hàn băng của y là dùng băng tinh vạn năm trên bắc cực mà luyện thành uy lực rất lớn, đại sư huynh của con không thể bằng.
Linh Nhi khe khẽ nhìn ngắm người sư huỳnh Tề Hạo này, đúng lúc cậu ta cùng nhìn cô thế là cô đỏ mặt cúi gằm đầu xuống.
Truyện thế nào ạ. Mọi người ủng hộ nhé. Bần đạo sẽ cố ra sớm nhất các tập tiếp theo cho mọi người cùng đọc nhé
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!