Vô Địch Kiếm Vực - Chương 23: Tiểu Tử Thần Bí
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Vô Địch Kiếm Vực


Chương 23: Tiểu Tử Thần Bí


Nhìn nữ tử dáng người gợi cảm bốc lửa trước mắt, Dương Diệp nhẹ giọng nói: “Thanh Hồng tỷ, từ tối hôm qua đến giờ, dường như tỷ vẫn luôn có ý giữ khoảng cách với ta?”

Bắt đầu từ đêm hôm qua, thái độ của nữ tử trước mắt đối với hắn đã thay đổi, trở nên tận lực giữ khoảng cách với hắn. Hắn biết, điều này có lẽ là vì thực lực của hắn, nhưng cho dù như thế nào, hắn vẫn coi nữ tử trước mắt này là bằng hữu, hắn không hi vọng tình hữu nghị này cứ như vậy mà tiêu tan.

Nghe thấy câu hỏi của Dương Diệp, Thanh Hồng mở miệng muốn phủ nhận, thế nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, nàng cuối cùng vẫn là không mượn cớ gì khác nữa, chỉ khe khẽ thở dài. 

Không thể phủ nhận, nàng có hảo cảm với Dương Diệp, cũng mong trở thành bằng hữu với Dương Diệp, thế nhưng Dương Diệp là đệ tử tông môn, một đệ tử tông môn vô cùng có tiền đồ. Giữa đệ tử tông môn và dong binh rất khó có tình bạn gì, không vì gì khác, đơn giản là hai người thuộc về hai tầng lớp khác nhau.

Nếu như là dong binh khác, có thể trở thành bằng hữu với đệ tử tông môn chắc hẳn là một chuyện khiến người ta vô cùng hưng phấn. Thế nhưng nàng không muốn, bởi vì tình bạn này hơn một nửa là từ bố thí.

Nhìn thấy Thanh Hồng im lặng, Dương Diệp tiếp tục nói: “Thanh Hồng tỷ, ta cũng không biết vì sao tỷ lại tận lực giữ khoảng cách với ta như vậy, thế nhưng ta muốn nói là, ta thật sự coi tỷ là bằng hữu!” 

“Vì sao chứ?” Thanh Hồng hỏi, “Ba người bọn ta chỉ là dong binh phổ thông mà thôi.”

Dương Diệp cười nói: “Người khác đối với ta thế nào, ta sẽ đối với người như thế đó. Bắt đầu lúc vào Vạn Xà lâm, khi đó ta còn ẩn giấu thực lực, tỷ cũng không khinh thường, xa lánh ta giống như những người khác, ngược lại là luôn luôn bảo vệ ta, chiếu cố ta. Từ lúc đó trở đi, ta đã coi tỷ là bằng hữu.”

“Sớm biết ngươi mạnh như vậy, ta cũng sẽ không xen vào chuyện của người khác làm gì.” Thanh Hồng lườm Dương Diệp một cái, gương mặt lộ vẻ tươi cười. Nàng có thể cảm giác được Dương Diệp là nói thật lòng. 

Dương Diệp cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: “Thanh Hồng tỷ, ta cảm thấy bằng hữu thì không cần thực lực, tiền tài hoặc là thứ gì khác mới có thể trở thành bằng hữu được, mấy ý nghĩ đó của tỷ thật không chấp nhận được.”

Thanh Hồng muốn phản bác nhưng gương mặt lại đỏ lên, bởi vì nghe đến câu “ý nghĩ đó của tỷ” kia của Dương Diệp, nàng lại nghĩ đến một việc. Nàng cố gắng tránh xa Dương Diệp cũng không vì có thể trở thành bằng hữu của hắn hay không, mà là… Nghĩ đến điều gì đó, gương mặt Thanh Hồng lại càng đỏ ửng.

Nhìn thấy Thanh Hồng đột nhiên đỏ mặt, Dương Diệp cảm thấy thật không hiểu nổi, mình còn có  nói cái gì quá giới hạn đâu! Sao nữ tử tính cách hào sảnh này cứ đỏ mặt chứ? 

Nhìn thấy Dương Diệp nhìn mình chằm chằm, Thanh Hồng ngăn chặn vài ý nghĩ đáng xấu hổ trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Diệp: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Được rồi, Dương Diệp hoàn toàn hết biết nói gì rồi. Hắn rất muốn nói một câu thật không hiểu gì hết nhưng mà vẫn nhịn lại được. Hiện tại dường như Thanh Hồng đã không còn cố ý tránh xa hắn như trước nữa, nếu hắn nói ra, không chừng lại phải bị mắng một trận.

Cổ tay chợt động, một tấm Cường Lực phù xuất hiện trong tay, đưa Cường Lực phù cho Thanh Hồng, Dương Diệp nói: “Thanh Hồng tỷ, thứ này tặng cho tỷ, sau này gặp lại.” 

Nói xong, hắn cũng không dừng lại mà đã nhanh chóng vút về phía xa.

Nhìn bóng lưng Dương Diệp biến mất, Thanh Hồng thầm nghĩ quá mất mặt. Hắn mới mười sáu mười bảy tuổi, sao mình lại có loại ý nghĩ này được chứ? Lắc đầu đuổi đi những ý nghĩ không hiểu nổi này, Thanh Hồng cúi đầu nhìn thứ mà Dương Diệp tùy tiện nhét vào tay nàng. Khi nhìn thấy tấm phù lục có khắc một ngọn lửa kim sắc, Thanh Hồng chợt cả người cứng ngắc, bàn tay cũng không kiềm được mà run rẩy.

Mãi một hồi lâu, Thanh Hồng mới vội vã cất tấm phù lục kia vào trong  ngực của mình. Sau đó ngẩng đầu nhìn về nơi Dương Diệp biến mất ở xa xa kia, nàng lẩm bẩm nói, như thể thất hồn lạc phách: “Thượng phẩm Cường Lực phù… Làm, làm sao có thể…” 

Điên cuồng chạy một mạch, Dương Diệp giống như một con khỉ nhanh nhẹn không ngừng chớp nhoáng trong khu rừng rậm rạp, trong lúc di chuyển hắn cũng đụng phải một vài con huyền thú không biết tên, nhưng hắn cũng không xuất thủ, bởi vì những con huyền thú có phẩm cấp quá thấp. Hắn phải đến U Minh cốc, tìm kiếm những con U Minh lang cường đại kia.

Chạy hết tốc lực chừng vài giờ Dương Diệp mới ngừng lại. Hắn nhảy lên một cây đại thụ, chăm chú nhìn về phía xa, chỉ thấy ở nơi phương xa núi cao vút tầng mây, liên miên bất tận, nhìn chẳng thấy điểm cuối. 

Nhìn dãy núi bất tận kia, Dương Diệp lộ vẻ ngưng trọng, hắn trầm giọng nói: “Nghe rằng vùng trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn có một đế quốc huyền thú khổng lồ, cũng không biết là thật hay là giả. Nếu như sau này có cơ hội, nhất định phải xem thử.”

Nói đến đây, hắn lắc đầu tự giễu: “Nếu hơn hai mươi ngày sau còn không thể trở thành đệ tử ngoại môn, còn có nếu ba tháng sau chẳng thể chiến thắng Liễu Thanh Vũ, ngay cả cái mạng cũng mất, còn đi xem đế quốc huyền thú cái gì.”

Kết thúc suy tư, Dương Diệp lấy ra từ trong ngực một tấm địa đồ cũ nát. Đây là thứ ba người Man Tử cho hắn vào tối hôm qua, là một tấm địa đồ một số khu vực vùng ngoài rìa của Thập Vạn Đại Sơn, bên trên còn có một vài khu vực nguy hiểm được mấy người Man Tử đánh dấu. 

Nhìn lướt qua địa đồ, ánh mắt Dương Diệp rốt cuộc dừng lại ở chỗ U Lang cốc.

Sau khi ghi nhớ tuyến đường đi đến U Lang cốc, Dương Diệp cất địa đồ vào, chuẩn bị leo xuống khỏi cái cây. Đúng lúc này, cơ thể vốn đã nghiêng về trước của Dương Diệp bỗng chốc cứng đờ lại, hai mắt nhìn chằm chằm về phía xa.

Chỉ thấy ngoài trăm trượng, trong rừng rậm xa xa kia bỗng nhiên lóe lên một cái bóng tím. Nó có tốc độ cực nhanh, không, phải nói là bất thường, bởi vì bóng tím mỗi lần lóe lên là cách đến mười mấy trượng. Nhìn thấy cảnh tượng kì dị này, da đầu Dương Diệp tê rần, hắn vội vàng nín thở tập trung tinh thần, không dám nhúc nhích. 

Cự ly cách trăm trượng chỉ cần hai hô hấp là cái bóng tím nọ đã đi đến vị trí của Dương Diệp, cũng may là nó cũng không dừng lại mà bay lướt qua hắn. Ngay lúc Dương Diệp thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên, cái bóng tím cách hắn mười mấy trượng thì chợt dừng lại, sau đó lại lóe lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt Dương Diệp.

Dương Diệp cứng đờ cả người, nhìn vật nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt này, hắn không dám có hành động gì, rất sợ chọc phải nó sau đó thì nó nháy mắt giết chết hắn.

Thứ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn chỉ là một con chồn, dáng vẻ thật đáng yêu, toàn thân màu tía, thân thể thuôn dài, tứ chi hơi ngắn, tai dài đầu tròn, cái đuôi nhỏ vung vung vẫy vẫy, nơi giữ trán còn có một ấn ký hình huyết liên. 

Con chồn tía đứng trên hư không, đôi mắt linh động nhìn Dương Diệp thỉnh thoảng lại chớp chớp, vô cùng khả ái. Mà dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt linh động khả ái này, Dương Diệp lại là thở mạnh cũng không dám. Tốc độ của con chồn tía này, cho dù là cường giả Vương Giả cảnh cũng không đạt đến nổi!

Một lát sau, chân mày chồn tía như có tính người mà cau lại, nó bước đến gần Dương Diệp hai bước, cái mũi nhỏ ngửi ngửi thân thể Dương Diệp, làm như phát hiện thứ hay ho gì đó, hai mắt nó sáng rỡ. Dù Dương Diệp không hiểu thú ngữ thế nhưng hắn cũng có thể cảm nhận nhóc con trước mắt này đang cao hứng. Bởi vì biểu cảm lúc này của nó thật là giống hệt nét mặt hắn khi phát hiện mình có thể trở thành huyền giả vậy.

Chồn tía dường như phát hiện ra thứ gì đó trên người Dương Diệp, mũi ngửi ngửi liên tục, gương mặt múp míp lộ vẻ say mê. Ngay lúc Dương Diệp chuẩn bị chạy trốn, con chồn tía trước mặt lại đột nhiên hóa thành một vệt sáng màu tím rồi đi vào trong lồng ngực hắn. Hành động bất thình lình này của chồn tía khiến cho Dương Diệp bỗng chốc đầu óc trống rỗng. 

Một lát sau, Dương Diệp vội vàng kiểm tra trong cơ thể, khi thấy tình hình bên trong, Dương Diệp lẩm bẩm như mất hồn: “Làm, làm sao có thể, làm sao có thể…”

Đúng vậy, nhóc con thoạt nhìn vô cùng khả ái kia đã tiến vào trong cơ thể hắn, chuẩn xác mà nói là tiến vào trong đan điền có vòng xoáy nhỏ của hắn. Vừa rồi khi tinh thần của hắn chìm vào trong cơ thể, hắn phát hiện con chồn tía kia đang đánh giá chung quanh đan điền của hắn, gương mặt nhỏ nhắn đầu tiên là hưng phấn, sau đó hoang mang, một lát sau lại trở thành hưng phấn.

Chồn tía dường như cực kì vui mừng, liên tục chớp hiện bên trong đan điền, như là dong binh phát hiện động kho báu vậy. 

Đúng lúc này, Dương Diệp chợt mở mắt ra, lần nữa nhìn về phía xa. Chỉ thấy xa xa trong rừng rậm chớp lóe lên một cái bóng đen, Dương Diệp nuốt khan, đầu óc lại trống rỗng. Bởi vì cái bóng đen này đang ngự không phi hành nhưng lại không phải là mượn ngoại vật mà phi hành.

Có thể phi hành mà không mượn ngoại vật, Dương Diệp không biết cần phải có thực lực gì mới có thể làm được, dù sao ngay cả Vương Giả cảnh và phía trên Vương Giả cảnh là Linh Giả cảnh đều không thể làm được, mà cường giả trên Linh Giả cảnh lại là Tôn Giả cảnh!

Tốc độ của bóng đen cực nhanh, nháy mắt đã đi đến bên cạnh Dương Diệp. Bóng đen cả người đen kịt, toàn thân là hắc khí, xung quanh thân thể lại càng có vô số hắc khí quẩn quanh. Thứ hắc khí này như là những con rắn độc, sẵn sàng cắn người bất cứ lúc nào. 

Bóng đen liên tục không ngừng nghỉ mà chớp hiện đi về phía xa. Mà lúc này Dương Diệp cũng sắc mặt trắng bệch, bởi vì bóng đen kia liếc mắt nhìn hắn. Cái nhìn này làm cho hắn như rơi xuống địa ngục, cảm giác sợ hãi lan tràn toàn thân, làm cho hắn không sinh ra nổi ý chí phản kháng nào.

“Không…”

Bị đối phương liếc nhìn mà đã không chịu nổi như vậy, Dương diệp cảm thấy thật nhục nhã. Hắn gầm lên một tiếng, ép mình ngẩng đầu, nhìn về chỗ bóng đen biến mất, thần sắc kiên định mà nói: “Thà rằng chết chứ không thể sợ, kiếm của đệ tử Kiếm tông thà gãy chứ không cong, đệ tử Kiếm tông thà rằng chết chứ không chịu nhục!” Những lời này là câu nói mà tổ sư gia Kiếm tông từng nói, Dương Diệp khắc ghi! 

Dứt lời, cảm giác sợ hãi kia trong lòng Dương Diệp tức khắc biến mất. Mà cùng khi ấy, trường kiếm trong tay hắn cũng run lên dữ dội, phát ra một tiếng kiếm minh lanh lảnh, sau đó “keng” một tiếng, trường kiếm hóa thành vô số mảnh vỡ.

Mà khi ấy Dương Diệp đã khẽ khép hai mắt lại, sau khi nói xong câu nói đó, hắn đã tiến nhập vào trong một trạng thái kì dị, một trạng thái kì dị mà lại huyền diệu.

Dương Diệp không biết sau khi khi hắn nhập định, không chỉ trường kiếm của hắn vỡ vụn, mà ngay cả lá cây xung quanh hắn cũng xào xạc kêu vang, như thể đang bị một thứ vô hình thúc đẩy. 

Nếu như các phong chủ của bảy ngọn núi của hoặc là tông chủ Kiếm tông ở nơi này thì sẽ biết trạng thái của Dương Diệp là gì, đây là trạng thái mà vô số người trong Kiếm tông mơ ước, bởi vì đây chính là đang lĩnh ngộ kiếm ý mà mấy trăm năm nay chưa ai ở Kiếm tông lĩnh ngộ được.

Vụt!

Ngay lúc Dương Diệp nhập định, một tiếng xe gió vang lên, người áo đen vốn đã biến mất ở phía xa lại bỗng nhiên quay trở lại. Cảm nhận được khí tức kinh khủng kia, Dương Diệp lập tức buông bỏ trạng thái này mà thanh tỉnh lại. Ngay khi hắn vừa tỉnh lại, người áo đen lúc trước đã như ma quỷ mà xuất hiện trước mặt hắn. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN