Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 35: Đào sâu ba thước, sống phải thấy người, chết phải thấy xác
“Ồ, không chết sao?”
Triệu Văn thấy rõ chiến kỹ cấp trung đầy mạnh mẽ kia, tuy nhát đao vừa rồi đã được khống chế sức lực nhưng chỉ cần năm phần công kích cũng đủ đánh bại một người Võ đạo thất trọng thiên hay bất kì võ sư nào.
Bên trong công pháp chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng, còn có huyền công mạnh hơn, chiến kỹ là một phần trong đó, mỗi khi thi triển, sức mạnh luôn vượt quá mức bình thường.
Chiến kỹ được chia thành: sơ cấp, trung cấp, cao cấp. Thiên Địa Huyền Hoàng phía trên cũng được phân chia như vậy.
Nói về đại lục Huyền Thiên, Huyền công nhiều đếm không xuể nhưng mà chiến kỹ lại rất ít, còn rất khó hiểu, đòi hỏi sự hiểu biết nhất định, thông thường, hiểu rõ chiến kỹ đồng nghĩa với việc nắm trong tay con át chủ bài cao siêu, nếu đấu bằng cấp thì sẽ dễ dàng chiến thắng.
Nhìn thấy Triệu Vân không thành công, mọi người đều lo sợ, rất lâu sau cũng không nói lên một lời. Thực lực tiểu tặc rõ ràng không mạnh, vậy mà hắn có thể tránh khỏi các kĩ năng tấn công, nếu bọn hắn phải đối mặt với những chiêu thức đó, chắc chắn rằng sẽ phải chết, sự thật rành rành trước mắt.
“Văn thúc? Còn tiểu tặc đó?”
Trình Thiệu Văn vẫn không thể nào tin nổi, Văn thúc ở Võ đạo bát trọng thiên mà không thể ngăn cản tiểu tặc, trơ mắt nhìn hắn chạy trốn? Tựa như chuyện nãy giờ chỉ là vui đùa cùng tên tiểu tặc vậy.
“Công tử, xin hãy bình tĩnh, chớ vội!”
Thân dưới Triệu Văn khẽ động, chạy thẳng tám mươi trượngtrên mặt đất, rừng cây vốn dày đặc bỗng chỉ còn một khoảng vắng vẻ, dưới nhát đao lúc trước, nơi này được dọn thành một mảnh đất trống, những cây đại thụ ngổn ngang lộn xộn đều bị chiến kỹ phá hủy.
Trên những cái cây hỗn độn có vết máu loang lỗ, nhỏ lên trên lá rụng, trên cỏ, kéo một đường dài trên mặt đất rồi biến mất.
“Công tử cứ yên tâm, tiểu tặc kia dù có lớn miệng thế nào nhìn như rất tài giỏi nhưng cùng lắm chỉ biết dựa vào năng lực khinh công, tui vi cao lắm cũng chỉ ở Võ đạo lục trọng thiên. Vừa rồi hắn trúng chiến kỹ một đao vạn dặm của lão già này, nhất định đang bị thương rất nặng, phải mất đi bảy tám phần công lực chiến đấu, không trốn xa được đâu, cùng lắm chỉ trong phạm vi mấy trăm dặm đổ lại, công tử nhanh chóng phong tỏa khu vực này, đào sâu ba thước nhất định sẽ tìm được tiểu tặc kia!”
Trình Thiệu Văn lại tức giận, nói thẳng là muốn tìm người trước, mặc kệ yêu thú thượng cổ huyết mạch gì đấy, quả Xích Dương đó không thể bỏ qua, hắn giận tái mặt, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Theo lời của ngươi, lập tức đi triệu tập người! Bổn công tử đây muốn sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Tìm hiểu rõ đối phương là ai, xem ai lớn gan dám tranh giành với bổn công tử.”
…
Đúng như Triệu Văn suy đoán, Lâm Phi bị thương nặng!
Khụ! Khụ! Khụ!
Trong rừng rậm có một bóng người màu đen, đi đứng không vững, vết máu loang lỗ toàn thân, trên ngực có vết thương lớn, chịu đựng sự đau đớn mãnh liệt nhưng hắn không dám thả chậm tốc độ, thỉnh thoảng lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão già kia rốt cuộc vừa rồi tấn công kiểu gì, uy lực đáng sợ như thế, khiến cho người ta kinh hãi, nếu không vì…”
Lâm Phi nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm ban nãy, quả thật rất đáng sợ.
Sắc vàng của cây đao như rọc trời chém tới, sát ý nhắm thẳng vào Lâm Phi, cho dù thân pháp đã trở nên lợi hại nhưng vẫn không kéo dài khoảng cách được, lúc này nguy hiểm càng đến gần.
Mắt thấy bản thân đứng giữa ranh giới sống chết, Lâm Phi tỉnh táo, lúc này hắn vô tình nhớ lại thanh đao màu đen bên trong hang ổ yêu thú cấp tám.
May mắn hắn nhanh trí, lời dụng điểm chế tác đặc biệt của thanh đao đen đó, lại không thể tin nổi là cây đao này có thể chặn đường tấn công khủng bố kia. Thân thể của hắn vẫn còn đang bị thương nặng, nếu không phải nhờ có “Kim Cương Bất Toại Thân”, đổi thành một người khác chắc chỉ biết đứng im chịu đòn của Cương khí, chết tại chỗ là điều không thể nghi ngờ.
Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, trong long Lâm Phi vẫn còn sợ hãi, may mắn có thanh đao đen, nếu không thì bản thân coi như xong đời.
Một nén hương sau.
Lâm Phi hét lên một tiếng, ngã sấp xuống bụi cây, tinh thần cực kỳ mệt mỏi lan ra toàn thân, khiến cho người ta cảm thấy không muốn nhúc nhích.
“Không được ngủ! Nhất định không được ngủ!”
Mệt mỏi lan tràn toàn thân nhưng Lâm Phi bất chấp tất cả, gắng gượng tỉnh táo, mở túi Bách Bảo lấy ra đan dược trị thương, dùng chút ý thức còn lại nuốt viên đan dược, kiểm soát vết thương rồi tính tiếp.
Nhát đao đó tấn công từ xa, miệng vết thương phía trước ngực là do cương khí xé rách, nhìn như mạng nhện, sởn hết cả gai ốc. May mắn là công lực “Kim Cương Bất Toại Thân” mạnh, nếu không thì thân thể hắn đã bị cương khí đâm nát.
Sau khi ăn đan dược, dù máu tươi có chảy ròng ròng thì Lâm Phi cũng không lo lắng sẽ bị mất máu quá nhiều, tinh thần tốt lên nhưng thần sắc vẫn vô cùng kém, đáng ra mà nói, đan dược này trị thương không tệ nhưng vết thương lại rất nặng, nên trong vòng nửa khắc sẽ không thể hồi phục lại.
“Khốn kiếp! Lão già kia! Ngươi đả thương ông đây thì thế nào? Ông đây đã đoạt được quỷ khỉ Xích Dương, tăng thần lực của quả Xích Dương. Đao Thần tông nói nhất định sẽ không tha cho ta nhưng may mắn là ta mang áo đen che kín mặt, các người cũng sẽ nhìn không ra nhưng mà, lão già kia có thể nhìn thấy ta bị thương, nhất định sẽ đào ba thước đất tìm ta cho bằng được!”
Cho dù bị thương không nhẹ, Lâm Phi vẫn rất phẩn khởi, mọi điều tốt đẹp đều thuộc về bản thân, nghĩ đến công tử áo tím vô tích sự kia đều tức đến phun máu, tâm tình hắn nhanh chóng tốt lên.
May mắn lần này trốn đi dựa vào huân chương Sơ nhập Giang hồ, nếu gặp phải khu vực yêu thú hỗn loạn hay gặp yêu thú cấp bốn, cấp năm, hắn không dám nghĩ đến kết quả…
“Phải nhanh chân tìm chỗ khôi phục vết thương, nhát đao của lão già kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại!”
Lâm Phi nắm chặt nắm đấm.
Sau khi khôi phục lại chút thể lực, Lâm Phi bắt đầu xử lý từng chi tiết nhỏ, nhìn thấy vết máu tươi kéo dài trên đường đi.
Trong thời gian học đại học, Lâm Phi là con người cẩn thận, hắn nhanh chóng nhận ra máu tươi sẽ đem lại phiền phức.
Nhịn đau đi vào trong rừng, đến hồ nước trong rửa đi vệt máu loang lỗ, loại trừ xong những phiền toái này, hắn lê toàn thân mệt mỏi, đuổi một con yêu thú cấp hai, chọn gốc cây già khô cũ kĩ làm thành nơi dưỡng thương tạm thời.
“Nơi đây cách nơi chiến đấu ít nhất vài trăm dặm, chỉ cần khôi phục được sức lực, ta sẽ có thể tự bảo vệ bản thân, chắc rằng bọn hắn sẽ không tìm đến nơi này nhanh như vậy.”
Lâm Phi điều chỉnh lại tâm trạng, bắt đầu vận chuyển Huyền khí cấp chín, lặng lẽ chữa trị vết thương.
Nơi đây lưu truyền một câu, huyền khí đạt cấp chín là mức độ tinh khiết nhất, đồng thời có tác dụng chữa mọi vết thương, tuy nhiên tốc độ lại rất chậm, cần nhiều thời gian.
Trong khi Lâm Phi mải miết khôi phục vết thương, thì thế giới bên ngoài đang náo loạn.
Đao Thần tông, một trong Tam đại môn phái.
Trình Thiệu Văn phát ra tiếng hiệu lệnh, ngay lập tức khu vực của quỷ khỉ Xích Dương cấp bảy bị phong ấn, nơi đó xuất hiện cái khung sắt tạo thành khu vực cấm.
Đối với sự bá đạo của Đao Thần tông, mọi người ai cũng thấy rõ nhưng lại không dám nói gì, ngoan ngoãn lảng đi đường khác.
Trước đó khu vực của yêu thú cấp tám xảy ra biến cố đã khiến không ít người ngoài chú ý, ai cũng tò mò không biết Đao Thần tông đang muốn làm gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!