Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 100: Lâm Phàm ta rất giữ chữ tín


Nhóm: Ẩn Môn

Biên: H

– ————-

Đám đệ tử vây xem đều sợ ngây người, bọn họ không ngờ Lâm sư huynh chẳng nói lời nào đã ra tay luôn, hơn nữa Diệp Trần Phong còn xếp thứ tám mươi trong Địa Bảng của Nội môn, tu vi của hắn tuy chỉ là Địa Cương cảnh tầng ba nhưng mức độ lĩnh ngộ công pháp cực cao.

Tuy nhiên hôm nay lại bị Lâm sư huynh chà đạp giống như rác rưởi, tiện tay ném ra xa, cảnh tượng này quả thực làm người khác kinh sợ.

Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu rọi xuống một bóng người cao ba mét, tản ra ánh sáng màu đen khác lạ, như một đả kích rất lớn với mọi người.

Nguyên Minh Không khẽ nhếch miệng, sắc mặt dữ tợn:

– Sao ngươi dám ra tay với Diệp sư đệ, sao ngươi dám!

Rít gào, gầm thét, hắn không dám tin.

Lâm Phàm giơ tay ngoáy lỗ tai, lấy ra chút ráy tai, dùng ngón út bắn dáy tai vào mặt Nguyên Minh Không:

– Liễu sư tỷ à, ngươi còn định bình tĩnh tới lúc nào? Chẳng lẽ ngươi không chịu giải thích xem vì sao lại đụng đến tiểu đệ của ta ư?

– Láo xược! – Nhất thời, Nguyên Minh Không cảm thấy vô cùng nhục nhã, muốn xông lên liều mạng với Lâm Phàm.

Lâm Phàm nhướn mày, tùy ý đặt Lang Nha Bổng xuống đất, chỉ một động tác nhỏ như vậy lại khiến Nguyên Minh Không đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Sự khác biệt về ngoại hình là đả kích rất lớn đối với Nguyên Minh Không. Đặc biệt là thủ đoạn mà Lâm Phàm vừa ra tay để trấn áp Diệp Trần Phong càng khiến hắn cảnh giác.

– Liễu sư tỷ, ngươi không định nói gì ư? – Lâm Phàm nhìn chằm chằm nữ thần khiến vô số đệ tử nội môn say mê này, có điều ngó qua ngó lại thì thấy cũng chỉ đến thế, loại này phịch thì được chứ yêu thì không hứng thú lắm.

Về phần tên Nguyên Minh Không, hắn trực tiếp bỏ qua, tên này tạm thời còn chưa đủ để lọt vào mắt hắn.

Đối với Nguyên Minh Không mà nói, đây là một loại nhục nhã, hắn liếc mắt với hai sư đệ, chuẩn bị ra tay giáo huấn Lâm Phàm.

Liễu Nhược Trần lãnh ngạo đứng một chỗ, trong ánh mắt lộ ra một tia thương hại cùng đáng tiếc.

Vốn cho rằng người trước mắt này chỉ cần bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ sẽ biết nắm bắt cơ hội, cố gắng tu luyện, tương lai có thể sẽ có một vị trí nhất định trong tông môn, nhưng hôm nay thì mới biết cũng chỉ là một tên mãng phu mà thôi.

Tiểu nhân đắc chí, kiêu ngạo vô cùng.

Diệp Trần Phong dù xếp thứ tám mươi trong Địa bảng của Nội môn, nhưng cũng thuộc Thập Phong, là môn nhân của Trung Thiên Phong Vạn Trung Thiên sư huynh, nay đánh Diệp Trần Phong chính là tát vào mặt Vạn Trung Thiên.

Vẻn vẹn trong một thời gian ngắn đã liên tục đắc tội hai vị sư huynh, chỉ sợ sau này cũng chẳng còn con đường nào rộng mở với hắn nữa rồi.

Thiên Tu trưởng lão tuy là trưởng lão đứng đầu nội môn, nhưng cũng không thể bảo vệ hắn cả đời.

Chung quy cũng sẽ có một ngày Thiên Tu trưởng lão ra đi, thậm chí hiện nay Viêm Hoa tông cũng không an bình, bên ngoài có các tông môn như hổ rình mồi, có lẽ một ngày nào đó, Thiên Tu trưởng lão cũng chẳng còn ngồi ở vị trí cao quý kia nữa.

Đến lúc đó, núi dựa sập rồi, hai bàn tay trắng, hơn nữa còn phải đối mặt với những đối thủ lớn mạnh chỉ vì cái tội giờ đây tự cao tự đại, gây thù chuốc oán mà nên.

Nàng lắc đầu, thở dài.

– Các người lui ra đi. – Liễu Nhược Trần mở miệng, thanh âm băng lãnh, từ từ đi tới -Lâm sư đệ, hắn làm muội muội ta bị thương, ta nghĩ hắn phải cho ta một lời giải thích.

– Giải thích? Không có chuyện đó đâu. – Lâm Phàm nở nụ cười sau đó nhìn về phía Tần Sơn đang mờ mịt – Đệ đệ ngu xuẩn của ta, nói to cho ta biết, có phải em làm bị thương muội muội của Liễu sư tỷ không?

Tinh thần Tần Sơn vốn đã hỗn loạn, sự việc mới làm một giây trước một giây sau đã quên, càng không cần phải nói đến việc hôm qua.

Nghe câu hỏi của ca ca, Tần Sơn lắc đầu như trống bỏi:

– Không, em không có làm ai bị thương hết.

Đám đệ tử đang đứng xem cảm thấy thật câm nín, câu này hỏi với không hỏi có gì khác nhau, nếu Tần Sơn biết mình đang làm gì, vậy thì không phải là tinh thần hỗn loạn nữa rồi.

Lâm Phàm nhìn về phía Liễu Nhược Trần:

– Nghe thấy chưa, đệ đệ của ta không có làm ai bị thương hết. Tuy rằng ngươi là sư tỷ, nhưng ngươi cũng không thể đổ tội cho người khác, nhất là đệ đệ ta.

Lửa giận trong lòng Liễu Nhược Trần dần bốc lên, vô sỉ, bỉ ổi! Nhưng đối với tên đệ tử không biết sâu cạn này, nàng cảm thấy không đáng để tức giận như vậy, không tiếp tục truy hỏi nữa mà chuyển chủ đề, dùng ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Lâm Phàm:

– Có phải ngươi cho rằng đã bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ là có thể vô pháp vô thiên? – Liễu Nhược Trần lạnh lùng nói -Nếu quả là như vậy, thì ngươi khiến ta thật thất vọng, sau này cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Lâm Phàm lắc lắc đầu, phát ra âm thanh rắc rắc, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười:

– Liễu sư tỷ lạnh lùng nhưng rất thông minh, thế mà đã nhìn ra được rồi.

– Không sai, điều này thì ta thừa nhận, sau khi bái Thiên Tu trưởng lão làm sư phụ, ta thật sự có thể vô pháp vô thiên, nhưng các ngươi thì không thể.

– Còn ếch ngồi đáy giếng thì không có chuyện đó đâu, sư tỷ ghen tị thôi ấy mà. Nhãn giới của ta rất cao, tiếp xúc với những thứ mà sư tỷ ngươi còn chưa biết đến sự tồn tại của nó.

– Công pháp, đan dược, đều là những thứ mà hiện nay sư tỷ không thể tiếp xúc, cho dù sư tỷ bán rẻ tiếng cười cũng không thể đạt được, nhưng đối với ta mà nói, chỉ vì ta có một sư phụ tốt, những thứ đó với ta đều chỉ là chạm tay là có.

– Đã thế ta còn có quyền lựa chọn lựa thứ tốt hơn nữa. Vì thế nên sư tỷ à, lời này của ngươi hoàn toàn sai rồi.

– Nhưng mà sư tỷ cứ yên tâm đi, ta sẽ không cười nhạo ngươi, vì địa vị khác nhau, mức độ tiếp xúc cũng khác nhau, ngươi không hiểu hoàn cảnh vị trí của ta là thế nào, mà sư tỷ cũng chỉ có thể dựa vào suy đoán để ảo tưởng ra những mà ta có.

Đám đệ tử vây xem đột nhiên thấy nghẹt thở, trong ngực như có một ngụm máu tươi đang sôi trào, đây không phải là kích động, càng không phải hưng phấn, mà là tức giận.

Thằng này diễn trò tởm quá thể.

Bọn họ chưa từng gặp người nào có thể nói chuyện này có lý như thế, lại còn khiến người khác không thể phản bác.

Liễu Nhược Trần tỏa hơi lạnh toàn thân, đã bắt đầu tức giận rồi, nàng không ngờ tên này lại mặt dày tới cỡ vậy.

Mà những lời tiếp theo của Lâm Phàm càng khiến nàng không thể chịu đựng.

– Sư tỷ, ngươi nhớ kỹ, ta có thể được Thiên Tu trưởng lão thu làm ái đồ, không chỉ do vận khí, mà còn là vì bản thân ta có thực lực. Còn việc sư tỷ được hoan nghênh trong nội môn như vậy, theo ta thấy cũng chỉ là làm trò con bò mà thôi, không lên sân khấu nổi đâu. Trưởng lão không thu nhận ngươi làm đệ tử chân truyền, cũng vì ngươi quá tầm thường chẳng có gì đặc biệt, không lọt nổi vào mắt bậc cường giả.

– Đối với cường giả chân chính, thì diện mạo chỉ là mây khói, thực lực mới là quan trọng nhất. Hi vọng sư tỷ đừng có tự cho mình là ngon nữa.

Lời này không tìm ra một lỗi sai nào, ngay cả chính hắn cũng thấy tài ăn nói của mình tăng lên không ít, vậy mà có thể nói ra được đạo lí lớn như vậy.

Liễu Nhược Trần lạnh lùng nói:

– Miệng lưỡi sắc bén, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng việc hắn đả thương muội muội ta, như vậy là có thể bỏ qua ư?

Lâm Phàm khinh thường cười:

– Bỏ qua cũng được, không bỏ qua cũng chẳng sao, việc này không quan trọng, cho dù tiểu đệ của ta làm muội muội ngươi bị thương thì thế nào, người được Lâm Phàm ta che chở, ngươi còn có thể đụng đến hắn ư?

– Nhớ kỹ, ngươi dám động đến một sợi lông của Tần Sơn, ta sẽ diệt muội muội ngươi, đụng đến một cái đầu ngón tay của hắn, ta diệt toàn dòng họ Liễu gia ngươi.

– Đừng khiêu chiến với lời nói của ta, Lâm Phàm ta là người giữ chữ tín, nói giết cả nhà ngươi là sẽ giết cả nhà ngươi, không tin thì ngươi có thể thử một lần.

– Tần Sơn lại đây, để Liễu sư tỷ động vào ngươi một chút.

Lúc này, Lâm Phàm khí phách bá đạo, vẫy tay về phía Tần Sơn đang ngồi.

Tần Sơn mặt không sợ hãi đi tới, tinh thần hỗn loạn là rất điên cuồng, cho dù đối mặt với Liễu Nhược Trần cũng không sợ hãi chút nào, còn chỉ vào đối phương:

– Dám động vào ta, ca ca ta sẽ diệt cả nhà ngươi, ta không sợ.

Lâm Phàm khiêng Lang Nha Bổng, nghiêng đầu nghiền ngẫm nhìn Liễu Nhược Trần:

– Liễu sư tỉ, ngươi có dám động không?

Có tiền sợ có quyền, có quyền sợ bọn liều mạng, mà bọn liều mạng thì sợ bệnh tâm thần.

Giờ bên mình có cả hai loại người, mình thì liều mạng, Tần Sơn thì bệnh tâm thần.

Thế mà còn không chỉnh được các ngươi thì nhân sinh quá là vô vị rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN