Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 21: Một đám súc sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 21: Một đám súc sinh


Nhóm dịch: Ẩn Môn

– Đệch mợ, mi đừng có quá đáng nha.

Sao mình lại khổ thế này, không biết đã đắc tội với ai, con Cự Thú Chiến Tranh này chỉ nhắm mình mình, cũng không thèm nhắm người khác.

Mà thằng Cừu Lệ bị làm sao vậy? Sao lại trở thành Cự Thú Chiến Tranh rồi.

Nghĩ mãi không ra.

Rầm!

Cự Thú Chiến Tranh đạp một chân xuống, mặt đất lập tức rung chuyển, nhấc chân lên để lại một hố đất sâu.

Nếu như dẫm phải người thì chẳng phải là thịt nát xương tan sao.

Lã Khải Minh ngạc nhiên:

– Chuyện gì thế này? Sao Cự Thú Chiến Tranh cứ đuổi theo Lâm sư đệ?

Âm Tiểu Thiên tập hợp lại, nhìn thấy cảnh tượng này cũng nghi hoặc:

– Kì lạ, thật quá kì lạ, Cự Thú Chiến Tranh là hung binh của Nhật Chiếu tông, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề. Vậy mà nó lại giết chết hai kẻ khống chế, nhất định đã thoát khỏi sự kiểm soát.

– Ta lập tức đi cứu Lâm sư đệ. – Lã Khải Minh nói, theo như hắn thấy, Lâm sư đệ sẽ không chống cự được bao lâu nữa, sự hung hãn của Cự Thú Chiến Tranh chỉ có những người từng tiếp xúc rồi mới hiểu thấu được.

Những người cảnh giới chưa đạt tới Địa Cương cảnh mà gặp phải Cự Thú Chiến Tranh chỉ có một con đường chết.

Âm Tiểu Thiên ngăn Lã Khải Minh lại:

– Đừng đi nộp mạng, ngươi đi rồi thì cũng làm được gì? Cũng chỉ là thêm một xác người nữa mà thôi.

– Vậy cũng không thể đứng nhìn Lâm sư đệ gặp nguy hiểm được. – Lã Khải Minh đáp lại.

– ĐM, là mi ép ta đấy.

Lâm Phàm thực sự nổi giận, lương thiện thì bị ức hiếp, nhất định là do mình quá hiền lành mới khiến tên khốn này tưởng là dễ bắt nặt.

Rút thưởng, ta muốn rút thưởng.

Hắn không chịu nổi nữa, muốn giết chết con Cự Thú Chiến Tranh này đành phải dựa vào rút thưởng rồi.

May là bản thân cũng tích được kha khá điểm tích lũy, đủ liều một phen.

“Tiêu hao 300 điểm tích lũy.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

– Cái đù má.

Sao bảo hôm nay gặp may mắn mà tay lại thối như thế này.

Không được, phải tiếp tục rút.

Ông phải rút liên tục mười lần, rút được lựu đạn mới hài lòng.

“Tiêu hao 1000 điểm tích lũy.”

“Rút thưởng Thanh Đồng được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

Lâm Phàm đần cả mặt, rút một loạt liên tục như này sao chỉ toàn “Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau”, chẳng lẽ không còn gì khác sao?

Đột nhiên.

“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng rút được sổ hướng dẫn chế tạo lựu đạn loại 82-2.”

– Mình đâu có cần thứ này. – Lâm Phàm bụm mặt, đây là muốn mạng người luôn chứ còn gì nữa.

“Rút thưởng Thanh Đồng được: Chúc mừng rút được một quả trứng gà thối bị ruồi bâu.”

Lâm Phàm:

-???

Toàn là những cái khỉ gì vậy, điểm tích lũy giờ chỉ còn 1200.

Hắn bắt đầu trở nên tuyệt vọng, không cần quay lại cũng cảm nhận được cự thú vẫn đang đuổi theo sau, rõ ràng là không giết được hắn thì sẽ không dừng lại.

– Chết tiệt, đành phải liều thôi, rút Bạch Ngân liên tục bốn lượt, ông mày không tin không rút được đồ hữu ích.

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được nhẫn trữ vật cỡ nhỏ.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Cảm ơn đã tham gia, chúc bạn may mắn lần sau.”

“Rút thưởng Bạch Ngân được: Chúc mừng rút được đan dược tu luyện hạ phẩm Trung Huyền giai, một viên Long Hổ đại bổ hoàn.”

– 2400 điểm tích lũy cứ như thế là đi tong? – Lâm Phàm ngầm rủa, cái trò rút thưởng quần què gì thế này, có thể cho chút đồ hữu dụng được không.

Điểm tích lũy, mình cần điểm tích lũy, không có điểm tích lũy thì chết chắc.

Lúc này, Lâm Phàm hướng ánh nhìn về phía mấy tên đệ tử của Nhật Chiếu tông, không cần biết trời cao đất dày cứ thế vung Cửu Hoàn Đại Đao lên xông tới chém.

– Không ổn, tên đó đang chạy tới hướng chúng ta.

– Cẩn thận, Cự Thú Chiến Tranh ở phía sau hắn.

Uy thế của Cự Thú Chiến Tranh khiến nhiều kẻ Nhật Chiếu tông phải khiếp đảm, Lâm Phàm nhận cơ hội này liền vung đao chém mãnh liệt.

“Điểm tích lũy +40

Điểm tích lũy +30

…”

Mục tiêu duy nhất của Cự Thú Chiến Tranh là Lâm Phàm, hoàn toàn không để tâm tới những tên đệ tử Nhật Chiếu tông, mỗi bước chân đạp xuống đều dẫm chết sạch một đám.

Những tiếng la hét nối liền không dứt, vô cùng thê thảm.

Lâm Phàm nhìn cảnh tượng này ruột gan vỡ vụn, đồ súc sinh, đó đều là điểm tích lũy của ta, ngươi dẫm vậy phí phạm bao nhiêu điểm?

Nhật Chiếu tông hoàn toàn hoảng loạn:

– Xin cứu mạng, ta không muốn chết.

Bọn chúng tình nguyện về chiến đấu với Viêm Hoa tông, còn hơn là bị Cự Thú Chiến Tranh dẫm chết.

Các đệ tử Viêm Hoa tông thấy cảnh tượng này, nước mắt tuôn trào.

– Mọi người xem, Lâm sư huynh bị Cự Thú Chiến Tranh đuổi cũng không quên giết địch. Chúng ta không thể để Lâm sư huynh một mình chống chọi, tất cả hãy cùng xông lên, liều mạng với lũ Nhật Chiếu tông.

– Lâm sư huynh quả nhiên là thần tượng trong lòng ta.

Đệ tử Viêm Hoa tông cũng chẳng mù, họ đều đã nhìn thấu toàn bộ cảnh tượng trước mắt.

Bị Cự Thú Chiến Tranh vô cùng hung tàn đuổi theo, Lâm sư huynh chẳng những không hề sợ hãi, còn không quên chém giết quân Nhật Chiếu tông, tinh thần thép và lòng quyết tâm này hoàn toàn khiến bọn họ cảm động.

– Xông lên, đừng tới gần Cự Thú, chỉ cần giết đệ tử Nhật Chiếu tông.

– Đã rõ.

Bọn họ đã hoàn toàn bị Lâm Phàm ảnh hưởng, nhưng họ không ngu, nếu tới gần Lâm sư huynh sẽ chỉ có một con đường chết.

Người của Nhật Chiếu tông hoàn toàn hoảng loạn, tình hình này không giống như suy tính của chúng, trận hình đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Tên đệ tử Viêm Hoa tông khốn kiếp lại đi nhử mồi Cự Thú Chiến Tranh rồi xông tới chỗ bọn chúng, không biết bao nhiêu đệ tử đã chết dưới chân của Cự Thú Chiến Tranh.

Lâm Phàm thấy người của Viêm Hoa tông lao vào quân Nhật Chiếu, trong lòng liền gào thét.

Súc sinh, một đám súc sinh, các người muốn làm trò gì.

Điểm tích lũy của ông đều bị các người lấy cả rồi.

Hắn đã suy tính kĩ, nếu hôm nay không chạy được thì ít nhất cũng phải kiếm chác thêm chút điểm tích lũy chứ.

Bây giờ một đám người các ngươi xông lên thì mình còn kiếm được cái mẹ gì.

Thôi mặc kệ ít nhiều, cứ chém giết đã.

“Điểm tích lũy +50

Điểm tích lũy +60”

Một tên đệ tử Tôi Thể tầng 7 của Nhật Chiếu tông thấy Lâm Phàm đang xông tới, tay nắm chặt vũ khí muốn giết chết hắn, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Cự Thú Chiến Tranh ở phía sau, lập tức run rẩy hai chân.

Cự Thú Chiến Tranh vô cùng hung ác, gào thét dữ tợn, mỗi bước giậm chân, mỗi quyền oanh kích đều gây ra chấn động, không gì có thể kháng cự.

Lâm Phàm hô to:

– Huynh đệ phía trước chạy mau lên, ta không giết ngươi, con Cự Thú này thực quá nguy hiểm.

Tên đệ tử Nhật Chiếu tông nghe lời Lâm Phàm lập tức xoay người bỏ chạy, nhận thấy Cự Thú Chiến tranh vẫn đang đuổi phía sau liền gào lên:

– Ngươi đừng chạy theo ta, Cự Thú chỉ đuổi ngươi thôi.

Lâm Phàm hét:

– Chạy mau, đừng quay đầu lại.

– Chết tiệt. – Tên đệ tử kia vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng chỉ có thể cắm đầu mà chạy.

Phụt!

– Ngươi… chẳng phải nói là không động thủ sao? – Tên đệ tử Nhật Chiếu tông trợn tròn mắt, cảm thấy mình bị lừa gạt.

Lâm Phàm rút đao, quay đầu hô:

– Ta quên mất…

“Điểm tích lũy +70.”

Tuyệt!

Có điều là Cự thú Chiến Tranh vẫn đang đuổi theo sau, không biết phải xử lí thế nào.

Hắn không sợ bị Cự Thú Chiến Tranh dẫm chết mà sợ bị nuốt chửng, nếu vậy thì thật kinh khủng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN