Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 24: Có đại hội biểu dương không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 24: Có đại hội biểu dương không?


Nhóm dịch: Ẩn Môn

– Lâm sư đệ.

– Lâm sư huynh.

Các đệ tử xung quanh chào hỏi vô cùng nhiệt tình, Lâm Phàm rất bình tĩnh gật đầu với từng người.

Đây chính là kết quả của việc được yêu mến. Nhìn đi, nhìn đi! Được người ta yêu mến đến như thế! Nếu để người ta biết một ngày mình sẽ rời họ mà đi, thì họ sẽ bị đả kích đến nhường nào, sợ là đau lòng đến chết luôn.

– Lâm sư đệ. – Lã Khải Minh xuất hiện, Lâm Phàm nhìn ra được tâm tình của Lã sư huynh hôm nay rất tốt.

– Lã sư huynh, hôm nay trông có vẻ tươi thế, có chuyện gì vui vậy? – Lâm Phàm hỏi.

Mới đêm qua tâm trạng Lã sư huynh không phải rất kém hay sao, hôm nay đã vui vậy rồi.

Lã Khải Minh sững người, phản ứng tiếp theo là:

– À, đúng rồi, chắc Lâm sư đệ chưa biết, Lục sư huynh đã không có việc gì. Còn tin quan trọng hơn là chiến tranh đã kết thúc rồi. Tin tức ở tiền tuyến truyền đến nói tông môn đã đàm phán với Nhật Chiếu tông, chúng ta có thể trở về tông môn rồi.

– A ha? – Lâm Phàm trợn tròn mắt, con mẹ nó còn đàm phán nổi? Đánh nhau đến chết cha chết mẹ xong lại đàm phán được, không thể tin nổi.

Cơ mà, từ từ đã, chiến tranh kết thúc, trở về tông môn, vậy cũng tức là ý tưởng lang thang phiêu bạt của hắn đã bị dập tắt.

Nhưng mà, không đúng, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, trở về tông môn e cũng là lúc dễ rời đi nhất.

Lã Khải Minh nhìn thấy Lâm sư đệ ngây đơ cả người, nghĩ rằng Lâm sư đệ biết chiến tranh đã kết thúc mà cảm thấy phấn khởi, tự mình lẩm bẩm:

– Khi ta nghe thấy tin tức này, ta cũng rất là phấn khởi. Nửa năm, đã nửa năm không trở về tông môn rồi, ta còn chẳng biết làm sao mình vẫn còn sống cơ.

Và Lã Khải Minh cầm tay Lâm Phàm:

– Lâm sư đệ, mấy lần chiến đấu đệ đều lập không ít công lớn. Trở về tông môn đệ nhất định trở thành đệ tử ngoại môn nhất phẩm.

Đệ tử ngoại môn của Viêm Hoa tông chia làm ba phẩm, cao nhất là nhất phẩm, thấp nhất là tam phẩm. Lâm Phàm hiện tại là đệ tử tam phẩm, nếu được lên đệ tử nhất phẩm phúc lợi cũng sẽ tăng lên.

Đệ tử ngoại môn nhất phẩm có rất nhiều phúc lợi, có thể nhận không ít đồ đạc.

Huống hồ bây giờ chiến tranh đã kết thúc, muốn đạt được thêm điểm tích lũy nhất định phải kiếm thêm kẻ địch. Có điều ở tông môn cũng có nhiều thứ hay, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Sau một hồi phân tích tỉ mỉ, hắn liền quyết định trước mắt cứ trở về tông môn cái đã.

Về phần nguyên thân của hắn, làm thế nào mà trụ được nửa năm chưa chết, e là cũng nhờ lầy lội cả.

Dùng một câu để hình dung.

Đúng là lầy thật.

Đinh đinh!

Tiếng chuông vang lên.

Lã Khải Minh nghe thấy tiếng chuông, toàn thân phấn khởi:

– Tập hợp rồi, đã đến lúc chúng ta trở về rồi.

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:

– Lã sư huynh bình tĩnh, bình tĩnh.

Lúc này, Trương Long, Âm Tiểu Thiên cũng đi đến, hiểm nhiên là biết tin trở về tông môn.

Tuy rằng không biết tông môn dùng cách gì mà đàm phán được với Nhật Chiếu tông, nhưng ít ra cũng cho thấy là được trở về thật.

– Lâm sư đệ, Lã sư huynh, hai người càng ngày càng thân thiết, không phải là cái đó đó chứ. – Âm Tiểu Thiên cười hỏi.

Lã Khải Minh bởi vì quá phấn khởi mà vẫn nắm lấy tay của Lâm Phàm, Lâm Phàm cảm thấy không đúng lắm lập tức vẩy tay Lã sư huynh ra:

– Mọi người đừng hiểu lầm, ta là nam nhân bình thường.

– Haha, chúng ta đã thấy hết thân thể của Lâm sư đệ, tự nhiên biết đệ là nam nhân bình thường. – Trương Long cười quái dị.

Nghĩ đến chuyện hôm qua, Lâm Phàm liền xấu hổ, khoe thân quá đà bị người ta nhìn đến mất hết cả tong tắng.

Hắn nhanh chóng chuyển đề tài:

– Thôi thôi, chúng ta mau đi tập hợp đi.

Trên quảng trường.

Dưới ánh mắt của mọi người, Lục đại Thăng xuất hiện trên đài cao, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt. Xem ra thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng nhìn bộ dáng hôm nay hẳn là không có vấn đề gì lớn, ít nhất có thể thoải mái cử động.

– Chiến tranh đã kết thúc, tất cả đệ tử đều có thể trở về tông môn.

Lục Đạo Thăng nói xong, các đệ tử trên quảng trường nhốn nháo hết cả lên. Đây chính là lời họ muốn nghe nhất.

Lúc này.

Bàn tay Lục Đạo Thăng vừa nhấc, từng chiếc từng chiếc thuyền thần bay ra từ nhẫn trữ vật trên tay hắn, sau đó càng lúc càng lớn, che kín cả bầu trời, cuối cùng chậm rãi hạ xuống.

Lâm Phàm nhìn đến tròn mắt, mấy món này xịn thật.

Những thứ này đều là bảo vật do đại sư luyện khí của tông môn luyện chế ra. Thuyền thần chở người này thuộc Trung cấp Huyền Giai, cần rất nhiều loại vật liệu hiếm, rất phí tiền, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là không có bất kì lực công kích nào.

Các đệ tử hăng hái lên thuyền thần. Rời khỏi nơi này, trở lại tông môn, chính là hi vọng lớn nhất của họ.

Lã Khải Minh nói:

– Sư đệ chúng ta đi thôi.

– Đi thật sao? – Lâm Phàm còn có chút nuối tiếc, đàm phán cái quỷ gì không biết, Nhật Chiếu tông sao tự nhiên lại nhát thế nhỉ.

– Sao thế? – Lã Khải Minh không biết Lâm Phàm nghĩ gì, còn tưởng rằng Lâm sư đệ vẫn còn vui đến chưa tỉnh được.

– Không có gì, đi thôi.

Mười ngày sau.

Lâm Phàm tưởng rằng lên thuyền thần có thể tu luyện để vượt qua thời gian nhàm chán. Nhưng đó chỉ là nghĩ, tưởng tượng mà xem, ở trên thuyền thần người chen nhau chật như nêm.

Thôi chả buồn nói nữa, coi như sai lầm.

Có điều đối với Lâm Phàm mà nói, cũng không phải không có thu hoạch gì

Đứng trên thuyền thần, nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy được nhiều thành trấn nhỏ cùng núi sông.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy cảnh vật này, trong lòng đầy khấp khởi.

– Thật đồ sộ.

Đã đến Viêm Hoa Tông. Nhìn về phía xa kia, liền thấy một pho tượng sừng sững nằm ngay giữa Viêm Hoa tông, đó chính là người sáng lập – Viêm Hoa đại đế.

Nếu dùng lời nói để hình dung thì.

Đó chính là đồ sộ, hùng vĩ, to lớn.

Khi thuyền thần hạ xuống, phía dưới đã có không ít đệ tử tụm năm tụm ba một chỗ trò chuyện với nhau.

Mỗi người đều mang vẻ tươi cười đầy xán lạn.

Đương nhiên cũng có người thần sắc không vui, hiển nhiên là có bằng hữu chết ở chiến trường.

Lâm Phàm không hiểu sao lại có chút căng thẳng. Đến nơi nhiều người như vậy, có thể phát sinh xung đột gì hay không, thần thái xuất chúng của mình liệu có làm người khác khó chịu với mình hay không?

Sau đó hắn tự đánh mình một cái.

Ý nghĩ này đều bị Lâm Phàm gạt bỏ khỏi đầu.

Lã Khải Minh nói:

– Lâm sư đệ, chúng ta trở về đi.

Lâm Phàm ngạc nhiên:

– Lã sư huynh, cứ thế là về thôi? Không có đại hội biểu dương gì đó, ví dụ như là ban thưởng ít đồ sao?

Lã Khải Minh cười nói:

– Không có, tất cả công lao đều được các sư huynh nhớ rõ, các trưởng lão ở tông môn sẽ căn cứ ghi chép mà sai người đưa đồ đạc đến. Chúng ta chỉ cần chờ là được.

– Vậy à.

Lâm Phàm có chút thất vọng, cảm giác quy chế này cũng không tốt lắm.

Không có cách nào để điều khiển cảm xúc của các đệ tử khác.

Nếu như để cho mình nắm quyền, nhất định phải tổ chức một đại hội biểu dương thật lớn, khiến cho các đệ tử náo động.

Đương nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi.

Lấy thân phận và thực lực hiện tại của bản thân, nếu làm càn chỉ có xác định là chết thôi.

Chẳng nhẽ mình là người muốn chết thế sao?

Đương nhiên không phải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN