Vô Địch Thật Tịch Mịch - Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Vô Địch Thật Tịch Mịch


Chương 33: Trên đời này thật lắm người tốt


Nhóm dịch: Ẩn Môn

Tất cả đã xong, hiện trường ngoài thi thể ra thì chỉ còn những cái hố sâu hoắm.

Lục xoát thi thể!

Lâm Phàm sờ tới sờ lui trên người Lý Hùng Hạc, sờ soạng một lúc lâu, mới lấy ra được một ít đồ.

– Mẹ nóa, có mỗi cái quần què này?

Sờ soạng lâu như vậy cũng chỉ lấy ra được một quyển công pháp, hơn nữa nhìn cái tên công pháp quê mùa hết chỗ nói.

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ”

– Thôi vậy, có còn hơn không, giờ Lang Nha Bổng này chính là vũ khí thuộc về mình, đợi sau này gặp được cái xịn hơn sẽ đổi lại sau. – Lâm Phàm nhìn cây Lang Nha Bổng trong tay mình, gật gật đầu hài lòng.

Thoạt nhìn, nó thập phần khí thế, không hề tầm thường, lấy ra uýnh nhau với người ta hẳn là rất có khí khái.

Nhưng công pháp này mình phải tự mình tu luyện, thật là mua dây buộc bụng.

Đột nhiên!

Một tình huống khác lạ xảy ra.

“Bạn có muốn sử dụng 10 điểm tích lũy để kích hoạt “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” không?”

Lâm Phàm ngây người, hắn cảm thấy thật con mẹ nó méo tin được, cái này sao có thể dùng điểm tích lũy tu luyện được? Vậy sao cái “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” lại không thể?

Chỉ là, hắn không nghĩ nhiều nữa, đương nhiên phải sử dụng chứ. Vấn đề có thể dùng điểm tích lũy để giải quyết thì không gọi là vấn đề.

“Tiêu hao 10 điểm tích lũy.”

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 1).”

“Để gia tăng sức mạnh, cần 100 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 2.”

Lâm Phàm suy nghĩ cẩn thận một chút, rồi như ngộ ra vấn đề, “Ngạo Cốt Luyện Thể Quyết” được coi là công pháp thăng cấp tu vi, chắc chắn là không thể dùng điểm tích lũy để thăng cấp được.

Nhưng cái “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” này lại là công pháp tấn công, dù nâng cấp bằng cách nào tu vi của bản thân cũng sẽ không tăng cao, nhưng thực lực sẽ mạnh hơn.

Nắm được bản chất rồi, hắn không do dự nữa, tiếp tục nâng cấp “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

“Tiêu hao 100 điểm tích lũy.”

“Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 2).”

“Để gia tăng sức mạnh, cần 200 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 3.”

Hắn cảm thấy hai cánh tay mình thay đổi rõ ràng, sức lực càng thêm khỏe, đồng thời vừa nắm lấy Lang Nha Bổng liền có cảm giác quen thuộc như đã tu luyện từ rất lâu.

Cùng lúc đó khí huyết trong cơ thể hắn sôi trào, cứ như đã được mài giũa rất lâu, tràn trề sức mạnh.

Thật vi diệu!

Xoẹt xoẹt!

Tiếng gió vang lên.

Lâm Phàm múa Lang Nha Bổng trong tay hệt như đã dày công tôi luyện bao nhiêu năm rồi ấy.

– Ha ha, moẹ, cứ tưởng rằng bàn tay vàng của mình chỉ có mỗi tác dụng rút thưởng chứ, hoá ra còn có công dụng khác. Xem ra mình vẫn còn phải khám phá nó nhiều hơn mới được.

Rất nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của hắn, e rằng còn có nhiều công dụng mà hắn không biết đang chờ đợi hắn ở phía sau.

Để nâng cấp cái này tuy không tốn điểm tích lũy lắm, nhưng kỳ thực cũng đã tiêu hao không ít. Giết được tên Tôi Thể tầng chín hắn mới kiếm được có 90 điểm tích lũy, vậy mà bây giờ đã mất 200 điểm tích lũy để nâng cấp, cái này cũng thật là đắt quá đi.

Nhưng so với rút thưởng thì còn hợp tình hợp lý chán.

Ngay sau đó hắn tiếp tục nâng cấp.

Tầng 3.

Tầng 4.

Lúc này, Lâm Phàm phát hiện “Lang Nha Bổng mạnh mẽ” xảy ra biến hoá.

Lang Nha Bổng mạnh mẽ (Tầng 4).

“Để gia tăng sức mạnh, có thể nổ trong không khí, cần 800 điểm tích lũy tiến giai đến tầng 5.”

Mới tăng tới tầng 4 đã tiêu hao 710 điểm tích lũy.

Tuy có thể xem là không nhiều nhưng Lâm Phàm thấy e là càng về sau sẽ phải dùng càng nhiều điểm tích lũy, kinh khủng phết chứ méo đùa đâu.

Nhưng cho dù như vậy, hắn cảm thấy sức mạnh của mình so với trước kia dũng mãnh hơn rất nhiều.

Nổ trong không khí?

Đây là cái trò gì vậy?

Hắn không hề do dự, ngay lập tức thi triển hết chín chiêu của “Lang Nha Bổng mạnh mẽ”.

Lâm Phàm cảm thấy khí huyết toàn thân sôi lên sùng sục.

Hự!

Một kích nổ ra, hắn nhìn thấy rõ xung quanh thân Lang Nha Bổng có một loại sức mạnh bạo phát ra, tiếng nổ vang lên, bùn đất dưới chân bay tứ tung.

– Đuỵt, mạnh gớm.

Lâm Phàm hai mắt sáng quắc, có cảm giác hưng phấn không nói nên lời.

Về tông môn, nhất định phải về tông môn một chuyến.

Trở nên dũng mãnh thế này mà không về thể hiện một phen thì thật có lỗi với bản thân.

Còn ý tưởng ngao du thiên hạ, tạm thời để sau tính, chúng ta cũng chưa vội lắm..

Lâm Phàm nguẩy đít bỏ đi, để lại sau lưng những cái hố sâu thê thảm, nhìn mà sợ.

Tông môn!

Vừa về đến tông môn thì chạm mặt hai vị sư huynh.

– Âm sư huynh, Cao sư huynh hai người đi đâu vậy? – Lâm Phàm vác Lang Nha Bổng trên vai, hớn hở tiến lên chào hỏi.

Âm Tiểu Thiên đang trò chuyện gì đó với Cao Đại Tráng, nhìn thấy Lâm Phàm vô cùng sửng sốt:

– Lâm sư đệ, Lang Nha Bổng ở đâu ra vậy?

Lâm Phàm cười hề hề:

– Còn ở đâu ra nữa, thành quả tu luyện của sư đệ đó. Đệ mới ra ngoài làm xong nhiệm vụ, gặp được cái thằng Nhị đương gia gì đó của bọn đạo tặc dùng cây vũ khí này, thấy thích quá bèn thẳng tay cướp về luôn.

Hai người lộ ra vẻ mặt thán phục:

– Sư đệ siêu thật.

Lâm Phàm đắc ý cười:

– Sư huynh, các huynh đang làm gì đấy?

– Cái tên Trương Long kia mời bọn ta cùng làm một nhiệm vụ. Ta và Đại Tráng đang suy xét có nên tham gia hay không. – Âm Tiểu Thiên cứ nhắc tới Trương Long kia là không vừa lòng lắm, nhưng cũng không phải kiểu ghét bỏ.

Hơn nữa lần này tổ đội hành sự, hắn có chút xao động. Ít nhất tên Trương Long kia có thể coi là một người đáng tin cậy, cũng có thể bảo đảm an toàn.

Nếu là người xa lạ bọn họ sẽ cần suy nghĩ, không thể để trong lúc hành động bị bán đứng.

Chuyện đó rất thường xảy ra, gặp được bảo vật, tình huống đồng môn hạ độc thủ thường xuyên phát sinh.

Lâm Phàm vừa nghe liền lập tức vui vẻ:

– Sư huynh, hai người nhất định phải tham gia, đệ còn tham gia mà hai huynh không tham gia sao?

Cao Đại Tráng đứng bên cạnh vò đầu:

– Bọn ta cũng vì nghe nói Lâm sư đệ và Lã sư huynh đều tham gia rồi nên mới muốn tham gia. Âm sư huynh của đệ cũng đã đồng ý rồi, chỉ có hơi hục hặc tí thôi.

Âm Tiểu Thiên liếc xéo Cao Đại Tráng:

– Đại Tráng, hơi bị nhiều chuyện rồi đấy. Từ sau có mặt ta thì đừng có mở mồm nữa, ngươi chỉ cần tập trung đánh nhau là được.

– Được. – Cao Đại Tráng cười.

Lâm Phàm nhìn hai người cứ cảm giác gei gei thế íu nào, nên cũng không nán lại nữa:

– Hai vị sư huynh, đệ phải đi bàn giao nhiệm vụ rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Cáo biệt hai vị sư huynh xong, hắn đến thẳng nơi bàn giao để trả nhiệm vụ.

Tiền thưởng cũng không nhiều lắm, chỉ có một nghìn mà thôi, ngoài ra còn có một viên đan dược dạng tu luyện cấp trung phẩm Nhân Giai.

Có mỗi từng đó đối với Lâm Phàm thật chẳng bõ bèn gì, còn chẳng nhiều bằng kiếm chác từ đống thi thể. Được cái lần này thu hoạch cũng kha khá, chủ yếu là Lang Nha Bổng nhìn thích mắt đáo để.

Còn có một môn công pháp cũng không tồi, tạm thời có thể bổ sung khuyết điểm của bản thân về sự thiếu hụt thủ pháp công kích.

Đúng lúc Lâm Phàm chuẩn bị rời khỏi nơi bàn giao nhiệm vụ thì một nam tử bỗng xuất hiện ngay trước mặt:

– Xin chào huynh đệ, tại hạ là Liễu Phong.

Lâm Phàm quan sát người trước mắt, thoáng có chút nghi hoặc:

– Liễu sư huynh, huynh có chuyện gì sao?

Sư huynh kia thoạt nhìn sáng sủa gọn gàng, tuy mắt hơi nhỏ nhưng ánh mắt láo liên.

Lâm Phàm cảm thấy, những kẻ giống vậy đều rất âm hiểm.

Liễu Phong cười nói:

– Vị sư đệ này, ta thấy Lang Nha Bổng này của đệ uy vũ bất phàm liền yêu thích hết sức, không biết là lấy được từ đâu.

Lâm Phàm nhất thời nở nụ cười:

– Liễu sư huynh, huynh thật có mắt nhìn. Lang Nha Bổng này thật ra không phải của đệ, có người tặng cho đệ thôi.

– Tặng ư? – Liễu Phong sửng sốt, có chút không dám tin, quan sát cẩn thận thì thấy đúng là Lang Nha Bổng mà hắn biết.

Lâm Phàm thấy đối phương không tin, quen mồm chém gió luôn:

– Có người tặng đệ thật mà. Người đó cũng kì quái, gặp được đệ bèn giống như là nhìn thấy gì gì đó, cứ quấn lấy đệ, đòi tặng vũ khí của mình cho đệ bằng được. Huynh nói xem, đệ dễ mềm lòng, chịu không nổi người khác nhõng nhẽo nài nỉ, cuối cùng đành phải đồng ý nhận lễ vật của hắn. Ầy, sư huynh à, không nói thì thôi, chứ trên đời này lắm người tốt thật đấy.

– Sư huynh, thôi không nói nữa, đệ phải về rồi, gặp lại sau.

Liễu Phong đứng ở đó, nhìn bóng Lâm Phàm xa dần, chau mày, cảm thấy phẫn nộ khó có thể nói nên lời. Hắn cảm giác mình như bị coi thành con khỉ mà đùa giỡn.

Đồng thời trong lòng hắn chùng xuống, đành nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN