Vô Địch Thật Tịch Mịch
Chương 73: Thật sự quá nhiệt tình
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn:
– ————————————
Lĩnh ngộ một chút thôi mà cần tới năm mươi nghìn điểm tích lũy, hắn thấy đây đúng là một con số trên trời.
Xem ra phải hy sinh cái mạng nhỏ này một chút, chăm chỉ kiếm điểm tích lũy rồi.
Lần này ra ngoài, tuy rằng ban đầu có chút muốn câm nín, nhưng về sau cũng không tồi.
Không hiểu bằng cách nào mà tự dưng hoàn thành được nhiệm vụ, hơn nữa còn thu về được một công pháp trâu bò vcđ. Tuy muốn lĩnh ngộ cần đến hơi nhiều điểm tích lũy, nhưng chỉ cần mình cố gắng chăm chỉ một chút, thì vẫn chắc ăn.
Đi trên đường.
– Bác gái ơi, đây là đâu thế? – Lâm Phàm đứng ở ven đường, cất giọng hỏi một bà bác đang làm nông trong ruộng.
Bác gái nhìn Lâm Phàm, hơi sửng sốt:
– Ngươi từ núi xuống hả?
– Vâng – Lâm Phàm gật đầu – Có vấn đề gì ạ? Ta tới từ một nơi rất xa, chính là trên núi xuống đó.
Đối với vẻ mặt của bà bác này, trong lòng hắn cũng hiểu được, có lẽ làm cho người ta sợ hãi chính là tà tu trên núi kia.
Chỉ có điều đáng tiếc là, tên tà tu kia đã bị mình vô ý đụng chết rồi.
– Ngươi không gặp được ai hả? – Bác gái nghi hoặc hỏi.
Lâm Phàm lắc đầu:
– Không ạ, có một mình ta thôi. Bác gái à, bác còn chưa nói ta biết đây là đâu đó.
Bà bác ấy bán tín bán nghi, sau đó mới nói:
– Nơi này là Thôn Cổ Hà…
Lâm Phàm vẫy tay, rồi đi về phía trước. Thì ra nơi này là thôn Cổ Hà, ban đầu hoàn thành xong nhiệm vụ hắn định chuẩn bị trở về, nhưng hiện tại e rằng trở về hơi khó rồi.
Đạt được một công pháp, nếu không gom đủ điểm tích lũy để lĩnh ngộ thứ này, e rằng lấn cấn trong lòng hắn không thể thông suốt nổi.
Ban đầu ánh mắt bác gái kia còn hơi kinh hoàng và nghi hoặc, nhìn bóng dáng đã dần đi xa kia cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nhưng trong mắt lại lóe ra vẻ suy xét.
Không lâu sau.
Lâm Phàm thấy được một loạt những ngôi nhà nhỏ nối tiếp nhau, nơi này hiển nhiên là thôn Cổ Hà. Chỗ này không lớn, nhiều nhất cũng chỉ đến một trăm hộ, hơn nữa ở đây không có mấy người trẻ, chủ yếu đều là người có tuổi.
Lâm Phàm nhìn trái nhìn phải, ngược với dự đoán, cũng không có cảm giác nơi này có gì không đúng lắm.
– Đại nhân tới từ Viêm Hoa tông? – Lúc Lâm Phàm đang nhìn quanh quất, một ông lão xuất hiện trước mặt Lâm Phàm.
Ông lão tay chống gậy, sắc mặt hiền lành, cho người ta một cảm giác an tâm.
– Dạ, ông là ai? – Lâm Phàm nghi hoặc hỏi.
– Ông già này là trưởng thôn thôn Cổ Hà, Bạch Thạch. Đại nhân ngàn dặm xa xôi tới đây, hạ cố đến Thôn Cổ Hà này, mời vào nhà ngồi một chút. – Trưởng thôn thong thả nói, thần sắc lộ ra hoàn toàn là sự tôn kính, vừa nhìn đã thấy rõ hết.
Trong phòng.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
– Trong thôn sao không có bóng dáng một người trẻ tuổi nào thế?
Bạch Thạch trả lời:
– Đại nhân, người trẻ tuổi trong thôn đều đi ra ngoài hết cả, chỉ còn lại một vài người già và trẻ chúng tôi ở đây thôi, bình thường có rất ít người qua đây. Ngược lại là trong khoảng thời gian này đại nhân là người đầu tiên ghé qua thôn Cổ Hà.
– Đúng rồi, ông có biết trên Phong Sơn trại có ai ở đó không? – Lâm Phàm hỏi.
Bạch Thạch cười lắc đầu:
– Đại nhân, trên phong sơn trại đã sớm không còn ai. Trước kia đó là một cái hang ổ thổ phỉ, sau này Viêm Hoa tông phái đệ tử đến tiêu diệt thổ phỉ, cũng là đã cứu thôn Cổ Hà chúng tôi.
Sau đó, trưởng thôn không nói gì nữa, đứng dậy:
– Xin đại nhân chờ một chút, ta đi dặn dò người làm chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho ngài.
– Không cần phiền vậy đâu. – Lâm Phàm trực tiếp xua tay, thân là đệ tử Viêm Hoa tông, sao có thể ăn không uống không của người khác được.
– Có phiền hà gì đâu, xin đợi nhân cứ chờ một lát. – Trưởng thôn đứng ở cửa mỉm cười nhìn Lâm Phàm, sau đó xem xét cửa phòng, rồi rời đi.
…
Cách thôn Cổ Hà không xa có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi này, khi nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức rời đi.
Bên ngoài trại Phong Sơn.
– Viên sư huynh, thằng nhóc kia đã đến thôn Cổ Hà rồi, hình như là từ trên Phong Sơn trại xuống. Có lẽ hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
Viên Thiên Quân sửng sốt, có chút khó tin:
– Sao có thể, tốc độ đi của chúng ta đâu có chậm, hắn sao có thể tới trước chúng ta được. Nhưng mà chuyện này không quan trọng, ngươi nói, hắn đã đi vào thôn Cổ Hà rồi sao?
– Đúng vậy, đã đến Cổ Hà thôn rồi. Hắn đã được trưởng thôn tiếp đãi, được dẫn vào phòng.
– Theo như điều tra của ta thì thôn này rất kì lạ, so với điều tra của tông môn thì vẫn có điểm khác biệt. Trong thôn không có một người trẻ tuổi nào, toàn bộ đều là người già yếu và trẻ em, nhưng kỳ lạ nhất phải kể đến trưởng thôn Bạch Thạch kia.
Viên Thiên Quân gật gật đầu, sư đệ phân tích rất có lý:
– Được rồi, tiếp tục theo dõi, xem thử thằng nhóc kia cuối cùng sẽ thế nào.
“Vâng.”
…
Thôn Cổ Hà.
– Tên đệ tử Viêm Hoa tông này, xử lý thế nào?”
– Giết không?
– Ta thấy không cần, nhìn người này có hơi ngốc, hẳn chỉ đến trại Phong Sơn để hoàn thành nhiệm vụ tông môn mà thôi. Khương Cổ ngu xuẩn kia cũng ngu thật, thế mà lại bị giết.
– Chuẩn bị đại một ít đồ ăn, ăn xong ta sẽ tiễn hắn rời thôn, không cần đánh rắn động cỏ.
…
Lâm Phàm ngồi đợi trong phòng, chung quy hắn vẫn cảm giác cái thôn này chả có chút sức sống nào, khiến người ta có cảm giác không nói nên lời.
Chính lúc hắn đang suy nghĩ, thì Bạch Thạch trưởng thôn bưng khay từ ngoài vào.
Khi nhìn thấy món ngon mỹ vị, trái trym nhỏ bé của Lâm Phàm nhảy bùm bùm hết cả lên. Từ khi ra ngoài, cũng đã lâu rồi hắn chưa ăn một bữa ngon lành.
Người thôn Cổ Hà này thật không tồi, độ hảo cảm tăng vèo vèo.
– Ôi trời, thật khách khí quá. – Trong lòng Lâm Phàm nở hoa, động tác tay cũng không ngừng, cầm lấy đũa hì hục ăn.
Trưởng thôn Bạch Thạch vẫn ngồi đó, mỗi khi Lâm Phàm cúi đầu hắn sẽ lộ ra một nụ cười rất là dọa người, mà khi Lâm Phàm ngẩng đầu thì nụ cười kia rất nhanh thay đổi trở nên vô cùng bình thản.
Sau khi ăn no nê.
Lâm Phầm lấy từ trong nhẫn kết giới ra một ít tiền, xem như là tiền trả bữa ăn này.
– Đa tạ đã tiếp đãi, ta không thể ở lại lâu. – Hiện tại trong lòng Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhanh chóng đi tìm yêu thú.
Phải mau mau đi kiếm điểm tích lũy.
Trưởng thôn Bạch Thạch đứng dậy:
– Đại nhân không ở lại đây thêm một thời gian sao?
Lâm Phàm xua tay:
– Không, ta có chút việc, gấp rút lên đường hoài mệt lắm.
Cửa thôn không có một bóng người.
Bạch Thạch vẫn đi sau Lâm Phàm.
– Trưởng thôn, không cần tiễn nữa đâu, ông cứ về đi. – Lâm Phàm vẫy tay
– Nên tiễn, vẫn nên tiễn chứ, mời đại nhân. – Trưởng thôn Bạch Thạch vẫn cứ uyển chuyển cười đi phía sau Lâm Phàm, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu Lâm Phàm, phảng phất như đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Phàm hơi lạnh gáy, hắn cảm giác được ánh mắt người này đang nhìn hắn từ phía sau khiến hắn không thoải mái..
– Đại nhân, già lão tiễn đến nơi này thôi. – Được một lúc, Bạch Thạch lên tiếng.
Lâm Phàm nghe vậy, liền nhẹ nhàng thở ra. Thật kinh khủng quá, nếu còn tiễn nữa không biết còn muốn nhìn chằm chằm mình bao lâu.
– Được rồi, đa tạ trưởng thôn, cáo từ. – Lâm Phàm nói, sau đó hướng về trước mà đi.
Bạch Thạch nhìn thân ảnh dần đi xa, vặn cổ, âm thanh rắc rắc, lẩm bẩm:
– Chắc là do ta nghĩ nhiều thật.
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!