Vô Địch Thiên Hạ
Chương 159: Đi qua thành nam nhai
Thái giám kia bị vả bay, sợ tới mặt như tro tàn, liên tục dập đầu hô: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Không lâu sau, tin quốc vương Lục Triết hạ lệnh phong Hoàng Bằng làm đại công tước lan truyền ra ngoài, khiến toàn bộ vương thành Lạc Thông đều sôi trào.
“Hoàng Bằng? Phụ thân của Hoàng Tiểu Long? Cho dù Hoàng Tiểu Long đại diện cho Lạc Thông vương quốc tới Đoạn Nhận đế quốc tham gia Hoàng Thành chi chiến, mà dù có đạt được hạng nhất thì quốc vương Lục Triết cũng không thể tuỳ tiện phong Hoàng Bằng làm đại công tước chứ?!”
“Không sai, hơn nữa Hoàng Tiểu Long này còn chưa đạt được hạng nhất đâu! Hoàng Tiểu Long còn chưa đột phá Tiên thiên nữa, có khi việc lọt vào mười vị trí đứng đầu sợ là còn khó!”
“Quốc vương Lục Triết bị lừa đá vào đầu nên ngu đi rồi à?”
Các thế lực khắp nơi đều bàn tán.
Ngay cả đám tiểu dân phố phường trong vương thành cũng bàn tán xôn xao, cảm thấy quốc vương Lục Triết bị điên rồi.
Đại điện hoàng cung, văn thần và võ thần đứng khắp điện.
Nguyên soái Hạo Thiên đứng ở trước đám võ tướng, mà người sóng vai với nguyên soái Hạo Thiên là một lão giả đầu bạc, thân mình cao lớn, tuổi chừng bát tuần. Lão ta chính là người đứng đầu văn thần, tể tướng Ngũ Phong.
“Vương thượng, việc phong Hoàng Bằng đại công tước là rất không ổn.” Lúc này Ngũ Phong bước lên, nói.
Rất không ổn!
Chỉ sợ trong đám văn võ đại thần ở đây, chỉ có nguyên soái Hạo Thiên và Ngũ Phong là dám nói với Lục Triết như vậy.
“Không sai! Vương thượng, từ khi Lạc Thông vương quốc ta dựng nước tới nay, số đại công tước thụ phong chỉ có ba người, đều là những người đã lập được công lao hiển hách với Lạc Thông vương quốc thuở mới dựng nước!” Một vị văn thần khác bước lên, nói.
Vì vậy đám văn thần đều mở miệng phản đối.
Lục Triết không nói gì, sắc mặt ngày càng âm trầm.
“Đủ rồi!” Ngay khi một vị văn thần vừa nói xong, Lục Triết vốn không nói gì bỗng đứng phắt dậy, giơ tay chỉ vào đám người Ngũ Phong, gầm lên: “Toàn bộ đều là rắm chó! Ta là quốc vương của Lạc Thông, ta nói phong ai làm đại công tước thì kẻ đó sẽ làm đại công tước!”
Mọi người khiếp sợ.
Toàn bộ đại điện im lặng, không chút tiếng động.
Rắm chó?!
Một vị quốc vương Lục Triết luôn uy nghiêm và hoà nhã trước mặt chúng thần, nay lại mắng mỏ hệt như đám tiểu dân phố phường?
Mà trong lúc văn võ bá quan Lạc Thông vương quốc tranh luận việc Hoàng Bằng thụ phong đại công tước, bốn người Hoàng Tiểu Long đã đi qua quận Đại Triều, đến biên cảnh Lạc Thông vương quốc.
Trên đường đi, Hoàng Tiểu Long có nghe nói Lục Triết muốn phong phụ thân mình làm đại công tước, mà hắn không để ý cho hắn. Phụ thân có thụ phong hay không đều không quan trọng với Hoàng Tiểu Long. Đến lúc hắn định cư ở Đoạn Nhận đế quốc, phụ thân và gia đình cũng sẽ dời tới Đoạn Nhận đế quốc mà thôi.
Nửa tháng sau, Hoàng Tiểu Long đi tới cực nam của Lạc Thông vương quốc, thành Nam Nhai.
Đi vào thành Nam Nhai, Hoàng Tiểu Long vẫn nhớ cái cảnh tượng giết thành chủ Vi Dương và tiểu thiếp của hắn. Vi Dương chết rồi, vị thành chủ Nam Nhai mới tên là Vi Thanh.
Lúc trước Vi Thanh là thuộc hạ của thuộc hạ của thuộc hạ của nguyên soái Hạo Thiên, là tướng thủ thành ở biên cảnh.
Khi bốn người Hoàng Tiểu Long tới thành Nam Nhai, trời đã tối. Hoàng Tiểu Long dự định nghỉ ngơi ở đây một đêm, hôm sau tiếp tục lên đường.
Đi vào thành Nam Nhai này, Hoàng Tiểu Long không thông báo Vi Thanh, bốn người thuê bốn gian phòng ở một tửu lầu lớn tên là Văn Hương ở gần phủ thành chủ.
Đêm dần đen.
Đêm xuống, người đều đang say ngủ.
Ánh trăng trắng như nước.
Hoàng Tiểu Long ngồi yên điều tức trong phòng. Đúng lúc này, tiếng bước chân rất nhỏ vang lên trên nóc nhà.
Hoàng Tiểu Long ngẫm nghĩ rồi ra khỏi phòng. Hắn dõi mắt về phương xa, thấy hai hắc y nhân che mặt đang không ngừng lướt đi trên các nóc nhà, rồi lắc mình vượt qua tường viện, đi vào phủ thành chủ.
Lúc Hoàng Tiểu Long đi ra, ba người Triệu Thư, Vu Minh và Phí Hầu cũng ra theo.
“Môn chủ, có cần?” Triệu Thư bước tới, hỏi.
Hoàng Tiểu Long trầm ngâm, lẻ nói: “Đi xem có chuyện gì xảy ra.”
Lúc này hai hắc y nhân n vào phủ thành chủ đang dừng lại trên một mái nhà, nằm úp xuống không biết móc gì từ trong ngực ra. Sau đó dùng ống thổi vào căn phòng bên dưới. Không lâu sau, một người nhảy xuống, rồi lát sau khiêng một bao tải ra.
Hai người nhìn xung quanh, sau đó khiêng bao tải, tránh được hộ vệ của phủ thành chủ leo tường bỏ chạy.
Bốn người Hoàng Tiểu Long nhìn rất rõ hành động của hai người kia, xem ra hai vị hắc y nhân này làm người trong phòng hôn mê, rồi nhét vào trong bao tải, cướp đi.
“Triệu Thư, Vu Minh, các ngươi ở đây, ta và Phí Hầu đi xem thế nào.” Hoàng Tiểu Long nói.
“Điều này…” Triệu Thư và Vu Minh đều chần chờ.
“Yên tâm, vài tên tặc nhỏ, không có việc gì.” Hoàng Tiểu Long nói.
“Vâng, Môn chủ!” Hai người cung kính xác nhận.
Thế là Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu phi thân theo đuôi hai hắc y nhân kia.
Ban đầu Hoàng Tiểu Long không hứng thú quan tâm việc này, nhưng nếu đối phương dám to gan lén vào phủ thành chủ cướp người, Hoàng Tiểu Long lại muốn xem đối phương là ai.
Hoàng Tiểu Long mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Hoàng Tiểu Long và Phí Hầu bám theo hai hắc y nhân một đoạn. Một giờ sau, hai hắc y nhân khiêng bao tải tới một sân nhỏ đổ nát, bị bỏ hoang đã lâu ở phía bắc thành Nam Nhai.
Có sáu người đứng trong sân này, Hoàng Tiểu Long nhìn thì thấy sáu người kia đều mặc phục sức của đệ tử Đại Kiếm tông.
Đại Kiếm tông!
“Vi sư huynh!” Lúc này hai hắc y nhân khiêng bao tải tới trước mặt một người trông khá trẻ tuổi, đặt xuống.
Người trẻ tuổi kia hỏi: “Mang người đến rồi à?” Nói tới đây, hắn nhìn bao tải.
“Vi sư huynh hãy yên tâm, nữ tử của Vi Thanh đang ở trong này.” Một hắc y nhân cười nói: “Có lẽ phải một giờ nữa mới tỉnh được.”
Người trẻ tuổi kia cười nói: “Làm không tệ!” Rồi đi tới, mở bao tải ra, để lộ khuôn mặt của một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi, rất xinh đẹp.
“Phụ thân ta bị người giết, không ngờ rằng để lão già Vi Thanh kia làm thành chủ mà lại không biết điều, không chịu hợp tác với Đại Kiếm tông ta. Vi Thanh, nữ tử út ngươi trông không tệ, đêm nay ta sẽ hưởng thụ mùi vị của nữ tử của ngươi.” Người trẻ tuổi kia cười khà khà: “Lần sau mà không đám ứng thì sẽ tới đứa nữ tử lớn của ngươi!”
Mấy tên đệ tử Đại Kiếm tông khác đều tỏ ra hâm mộ mà nhìn người trẻ tuổi này.
Ở đằng xa, Hoàng Tiểu Long khá bất ngờ, người trẻ tuổi kia là nhi tử của thành chủ Vi Dương của thành Nam Nhai đã bị hắn giết lúc trước, tên Vi Tiểu Đông đã bái nhập Đại Kiếm tông?
Lúc này Vi Tiểu Đông quay đầu lại, nói với các tên đệ tử Đại Kiếm tông khác: “Các ngươi ra ngoài canh gác bốn phía cho ta.” Hiển nhiên hắn định “giải quyết” nữ tử út xinh xắn này của Vi Thanh ở ngay trong cái sân cũ nát này.
“Vâng, Vi sư huynh!” Mấy tên đệ tử Đại Kiếm tông kia cung kính nghe lời.
Nhưng ngay khi bọn họ vừa nói xong, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, rất là đột ngột. Đám người Vi Tiểu Đông giật thót, nhìn qua thì thấy một người trẻ tuổi chừng mười bảy, mười tám và một người đàn ông trung niên đi tới.
Vi Tiểu Đông đứng bật dậy, sau đó trừng hai tên hắc y nhân kia một cái: “Lũ ăn hại, chả được việc gì, chỉ giỏi làm hỏng!” Đối phương chắc chắn đi theo hai tên này rồi.
Hai gã hắc y nhân kia cúi đầu, không dám nói gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!