Vô Địch Thiên Hạ
Chương 249: Quỷ ảnh môn
Vì có Đỗ Tân và Đặng Quang đi theo nên dọc đường đi không ai trêu chọc Hoàng Tiểu Long, bằng không đã sớm có kẻ tiến lên “không có ý tốt” gì với Hoàng Tiểu Long rồi.
Dọc đường đi, Hoàng Tiểu Long quan sát thấy tuyệt đại đa số cư dân thành Hắc Ma này đều mang theo sát khí và mùi máu tươi, hơn nữa có được tu vi Đấu khí không hề kém. Ngay cả mấy đứa trẻ đi đường chưa vững cũng lộ ra khí tức khá hung hăng.
Kẻ có thể sống sót trong Hỗn Loạn chi địa này đều là những kẻ hung ác.
Ở Hỗn Loạn chi địa này, không ác không được!
“Xin ngươi đừng giết ta, đừng giết ta mà!” Ngay khi Hoàng Tiểu Long đang đi, phía trước bỗng xôn xao. Hoàng Tiểu Long nhìn thì thấy một tráng hán đang quỳ mọp dưới đất cầu xin một cô gái tha cho mình.
Cô gái này đưa lưng về phía Hoàng Tiểu Long, cho nên Hoàng Tiểu Long không thấy rõ diện mạo của cô ta, nhưng bóng lưng này khá đẹp, dáng người cao gầy, đường cong đầy đủ.
Tráng hán quỳ dưới đất cầu xin, cô ta lại chậm rãi rút trường kiếm bên hông ra. Thân kiếm màu xanh lam, loé lên thứ ánh sáng kỳ quái dưới ánh mặt trời.
Thấy thế, tráng hán kia càng hoảng sợ, dập đầu liên tục mà cầu xin tha thứ: “Đừng giết ta, ta biết sai rồi, sau này ta không dám nữa mà.”
Hắn vừa nói xong, cô gái kia vung trường kiếm lên, rồi quét một vệt sáng đẹp đẽ trong không trung.
Tiếng cầu xin của tráng hán tức thì im bặt, hắn chỉ vào cô gái rồi ngã rầm xuống đất. Ngã xuống rồi máu mới chảy ra từ cổ, nhuộm đỏ đường phố xung quanh.
Người đi đường đứng khắp bốn phía, từ xa mà nhìn, vừa cười vừa nói, dường như đã quá quen với chuyện này rồi, kiểu như thành thói quen rồi.
Cô gái giết tráng hán xong, cũng không thèm nhìn thi thể đối phương mà quay người rời đi. Khi quay người lại, Hoàng Tiểu Long thấy rõ dung mạo cô ta. Cô ta rất đẹp, nhưng lại rất lạnh lùng.
Khi đi cô ta có liếc Hoàng Tiểu Long một cái, thấy Đỗ Tân và Đặng Quang sau lưng Hoàng Tiểu Long thì ngẩn ra, rồi đi sát qua vai Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long rùng mình, cô gái này không hề đơn giản, thực lực không hề thua kém mình, chí ít cũng Tiên Thiên cấp bảy.
“Cô gái này hẳn là người của Quỷ Ảnh môn.” Chờ khi cô ta đi rồi, Đỗ Tân bước tới nói với Hoàng Tiểu Long.
“Quỷ Ảnh môn?” Hoàng Tiểu Long hỏi.
“Vâng, thiếu chủ, ở Hỗn Loạn chi địa, Quỷ Ảnh môn có thế lực không thua kém Thiên Vu môn chúng ta, thậm chí còn mạnh hơn Thiên Vu môn chúng ta đôi chút.” Đặng Quang nói: “Môn chủ Quỷ Ảnh môn là cường giả Tiên Thiên cấp tám, cô gái này hẳn là đệ tử của môn chủ Quỷ Ảnh môn. Quỷ Ảnh môn nằm ở thành Huyết Hà, cách thành Hắc Ma chúng ta không xa.”
Hoàng Tiểu Long gật đầu.
Thành Huyết Hà à? Ừm, sau này hắn thống trị thành Hắc Ma, đó chính là thành trì bốn phía thành Hắc Ma.
Sau đó Đỗ Tân và Đặng Quang dẫn Hoàng Tiểu Long tới phủ đệ của hai người.
Ở một chủ thành như thành Hắc Ma, có phủ đệ chính là tượng trưng cho thực lực và địa vị. Bình thường chỉ cường giả Tiên Thiên trung cấp như Đỗ Tân và Đặng Quang mới có được phủ đệ ở thành Hắc Ma. Còn mấy cường giả Tiên Thiên yếu hơn thì chỉ có được đình viện không lớn, không được gọi là phủ đệ.
Vào phủ đệ rồi, dọc đường đi, đám tôi tớ và hộ vệ đều hành lễ với Đỗ Tân và Đặng Quang.
Đến đại sảnh, Hoàng Tiểu Long ngồi ở chủ toạ, bảo Đỗ Tân, Đặng Quang gọi đám tôi tớ và hộ vệ đến. Hai người hiểu ý Hoàng Tiểu Long, lập tức triệu tập toàn bộ tôi tớ và hộ vệ trong phủ đệ lại đây.
Khi toàn bộ tôi tớ, hộ vệ được gọi tới, thấy Hoàng Tiểu Long ngồi trên chủ toạ, mà Đỗ Tân, Đặng Quang chỉ đứng một bên, ai nấy đều giật mình.
Thấy đám nô bộc, hộ vệ đã đến hết, Đỗ Tân nói qua về thân phận của Hoàng Tiểu Long, đương nhiên cũng không thật sự nói ra thân phận thật của Hoàng Tiểu Long, chỉ làm cho mọi người sau này gọi Hoàng Tiểu Long là Hoàng công tử, gặp Hoàng Tiểu Long thì phải cung kính như gặp mình.
Mọi người tuy nghi ngờ không biết Hoàng Tiểu Long là ai, nhưng không dám hỏi nhiều, đều cung kính vâng dạ.
Lúc này Hoàng Tiểu Long nhìn lướt qua đám tôi tớ, hộ vệ, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì biết bọn họ đang nghi ngờ thân phận mình, nên chậm rãi nói: “Ta biết các ngươi tò mò về thân phận của ta, nhưng ta mong các ngươi hiểu rằng cái gì nên nói, cái gì không! Sau này ai dám tiết lộ ra ngoài, bàn luận thân phận của ta mà để ta biết, sẽ xử tử tại chỗ! Biết chưa?” Nói tới đây, hắn phóng sát ý lạnh lẽo ra bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Tất cả đám tôi tớ, hộ vệ trong đại sảnh bị sát ý này bao phủ, lập tức như rơi vào hầm băng ngàn năm, mắt đầy hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, liên tục nói không dám. Lúc này mọi người mới biết thực lực của vị Hoàng công tử trước mặt này còn mạnh hơn cả phủ chủ.
Nhìn đám người đang quỳ, Hoàng Tiểu Long gật đầu rồi cho bọn họ đứng dậy: “Giờ các ngươi lui ra đi, nên làm gì thì hãy làm nấy đi.”
Mọi người cung kính vâng dạ rồi mới rời khỏi đại sảnh.
Hoàng Tiểu Long nhìn đám người rời khỏi đại sanh, thu hồi tầm mắt. Lúc này hắn còn chưa nắm Thiên Vu môn trong tay, nên chưa muốn bị lộ thân phận, tránh việc bị Trần Tiếu Thiên và Cảnh Khẳng hoài nghi, không thì sẽ rất phiền toái.
Tin rằng với lời cảnh cáo vừa rồi, đám tôi tớ, hộ vệ sẽ không nói lung tung với người ngoài, trừ phi có kẻ nghiêm hình bức cung bọn họ.
Đương nhiên Hoàng Tiểu Long có thể thi triển Tinh Thần Lạc Ấn để khống chế đám tôi tớ, hộ vệ này. Nhưng mỗi lần thi triển Tinh Thần Lạc Ấn sẽ tiêu hao linh lực tinh thần rất lớn. Nếu thường xuyên thi triển thì còn làm tổn hại tới linh hồn và tinh thần, bất lợi cho việc tu luyện sau này. Cho nên nếu không cần thiết, Hoàng Tiểu Long sẽ không thi triển Tinh Thần Lạc Ấn mà tiêu hao linh lực tinh thần của mình.
“Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Chờ khi mọi người rời đi, Đặng Quang cẩn thận hỏi Hoàng Tiểu Long.
Hoàng Tiểu Long liếc hai người một cái, nói: “Không vội, đến lúc đó ta sẽ bảo các ngươi làm như nào.”Hai người cung kính xác nhận.
Hoàng Tiểu Long lại lấy hai viên đan dược ra từ trong Tu La giới, nói: “Đây là hai viên linh đan lục phẩm.” Nói xong hắn bắn chúng ra, mỗi viên rơi vào tay một người.
Mùi đan dược mê người tràn ra.
“Linh đan lục phẩm!” Hai người nhìn linh đan trong tay, lắp bắp kinh hãi.
Mặc dù ở Hỗn Loạn chi địa, linh đan lục phẩm vẫn là đan dược hiếm có.
“Thiếu chủ, đây là… Thưởng cho bọn ta?” Đỗ Tân không dám xác định, bèn hỏi.
Hoàng Tiểu Long gật đầu: “Không sai, sau này các ngươi làm tốt thì còn rất nhiều linh đan lục phẩm nữa.” Mặc dù hắn đã gieo Tinh Thần Lạc Ấn vào linh hồn chi hải của hai người, khiến bọn họ chỉ có thể cống hiến vì mình, nhưng Hoàng Tiểu Long là người thưởng phạt rõ ràng, nên thưởng thì sẽ không kẹt sỉ.
Hơn nữa với kẻ khác, linh đan lục phẩm là thứ khó mà luyện chế, còn với Hoàng Tiểu Long, kẻ có được Vạn Thú đỉnh trong Linh Lung Bảo Tháp, đó lại là điều quá dễ dàng.
“Tạ ơn thiếu chủ! Bọn ta chắc chắn sẽ cúi đầu cống hiến vì thiếu chủ, đến chết mới thôi!” Đỗ Tân và Đặng Quang quỳ xuống, dập dầu nói. Đây là những lời thật lòng của hai người bọn họ.
Hoàng Tiểu Long hài lòng gật đầu, rồi cho hai người lui xuống, chờ mệnh lệnh của mình. Hiện giờ nên làm thế nào để khống chế Thiên Vu môn, Hoàng Tiểu Long đã có kế sách.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!