Vợ, Em Đừng Trốn Tôi!!!
Chương 68: Ngoại Truyện (3)
Tư Lam mỗi tối sau khi làm việc ở công ty về cô lại ra ngoài, Thái Trạch Dương cũng bận bịu nên không mấy để ý tới có khi về tận khuya.
Vợ chồng chỉ gặp nhau ở công ty, và ở nhà vào buổi sáng khi cùng đi làm thôi còn tối về cô đã ngủ rồi, Tư Lam thường hay bị hỏi về vấn đề sinh con.
Nhưng cô chỉ ậm ừ rằng mình chưa muốn có con, thật ra cô ao ước có một đứa con hơn ai khác, hôm nay Thái Trạch Dương về sớm không thấy Tư Lam ở nhà gọi điện cũng không bắt máy anh vô cùng lo lắng.
“Tư Lam em đến đây không nói với chồng em coi chừng anh ta ghen đấy” Lục Cầm bế chú cún trên tay đi ra, Tư Lam kể từ khi về nước là cô quay trở về đây để làm việc vì cô rất thích chị chủ và những thú cưng ở đây.
“Anh ấy dạo này bận lắm, giờ này chưa về đâu” Tư Lam vuốt ve con mèo buồn bã nói.
“Làm vợ của giám đốc còn đến đây làm nữa”
“Tại em nhớ chị với mấy bé ở đây mà” Tư Lam khẽ cười.
Sau khi hết giờ làm việc Tư Lam bắt xe về nhà, về đến nơi cô vừa mở đèn lên đã nhìn thấy Thái Trạch Dương ngồi trên ghế sofa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
“Anh làm em giật cả mình, anh về sớm vậy sao?” Tư Lam cởi áo khoác ra treo lên móc, đột nhiên bị Thái Trạch Dương bế lên đặt xuống ghế sofa.
“Em đi đâu đến giờ này mới về? Gọi cũng không bắt máy” Lửa giận trong người Thái Trạch Dương lên đến đỉnh, anh rất lo lắng cho cô sợ cô ra ngoài gặp nguy hiểm hoặc ra ngoài tìm đàn ông khác rồi.
“Em đến chỗ cửa hàng thú cưng tại ở nhà chán quá, với lại nhớ mấy bé cún ở đó quá nên em….” Tư Lam đưa tay vỗ nhẹ lên vai của anh nhẹ nói.
“Mỗi ngày anh không về nhà em đều ở đó sao?”
“Đúng vậy”
“Sau này có làm gì cũng phải nói với anh, anh lo lắm em biết không, anh sợ mất em một lần nữa” Thái Trạch Dương ôm lấy cô giọng nghẹn ở cổ nói.
“Em biết rồi chồng yêu” Tư Lam nhẹ hôn lên môi anh dịu dàng nói.
“Vợ, sau này anh sẽ dành thời gian nhiều hơn cho em, anh sẽ không để em buồn chán nữa”
“Trạch Dương… em muốn có con, có phải chúng ta không thể không anh? Đã lâu như vậy rồi” Tư Lam ôm lấy cổ anh trầm tư nói.
“Em thật sự muốn sinh sao? Anh sợ em phải cực khổ” Thái Trạch Dương vui mừng nhìn cô.
“Không sao, Trạch Dương anh cũng không còn trẻ nữa em thật sự muốn sinh cho anh một đứa”
“Được vậy hôm nay anh sẽ giúp em!!!” Thái Trạch Dương bế cô đi vào phòng ngủ, đêm đó Tư Lam cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời, cùng anh hoà vào nhau trong màn đêm, chỉ mong lần này thực sự sẽ được.
……
Không lâu sau Tư Lam cảm thấy mình khó chịu trong người liên tục nôn mửa, Thái Trạch Dương thấy cô bị như vậy nên vô cùng lo lắng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
“Chúc mừng hai người, cô ấy đã có thai rồi” vị bác sĩ nhìn anh nói.
“Thật sao??” Tư Lam nằm trên giường nghe được liền vui mừng thốt lên, Thái Trạch Dương thấy cô nôn anh cũng nghi là cô đã mang thai rồi.
“Vợ, chúng ta có con rồi” Thái Trạch Dương bế cô lên vui mừng nói, ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của hai người, Thái Trạch Dương đưa cô về nhà mẹ để thông báo tin vui này.
Bà vừa nghe được liền vui vẻ mắt sáng cả lên, liền lập tức cho người chuẩn bị mọi thứ chăm sóc cho Tư Lam, rồi còn chuẩn bị mọi thứ cho đứa bé trong bụng.
Cuối cùng ước mơ của bà cũng thành sự thật rồi, bà vui vẻ nắm tay Tư Lam đặt vào tay của Thái Trạch Dương ánh mắt hiền dịu khẽ nói.
“Trạch Dương nhớ chăm sóc vợ con kĩ nhé, Tư Lam con phải gáng ăn nhiều vào nghỉ ngơi nhiều để tốt cho cháu nội của mẹ nhé, trông cậy vào hai đứa đấy” Bà khẽ mỉm cười hạnh phúc nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!