Vô Hạn Giả Thiết
Chương 24: Ngoại truyện 1: Hội trưởng hội Dạ Quỷ
“Lộp cộp, lộp cộp,…”
Trong một hành lang tối tăm, cả tường, nền và trần của hành lang này đều được lát bằng gạch đỏ khiến nó lúc này càng có vẻ cổ kính đáng sợ. Một tiếng giày đều đều chạm vào mặt đất, kèm theo những tiếng thở dốc kịch liệt.
Ánh sáng heo hắt từ những chiếc đèn dây tóc cách nhau đến 5 6 mét, chập chờn theo từng đợt. Trong bóng tối hắt lên một bóng người con gái cao gầy, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, ngũ quan của cô ta tinh mỉ đến mức như được điêu khắc ra vậy, nhưng lúc này đã trở nên trắng bệt. Cô ta mặc một chiếc áo thun hai dây, kèm với quần Jean. Nếu đánh giá thì cô gái này chí ít cũng được 8 điểm. Tuy nhiên, lúc này cô gái dường như đang chạy trốn một thứ gì đó. Khuôn mặt cô tràn đầy hoảng sợ, cố hết sức chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại xem phía sau.
Bỗng nhiên, cô gái dừng lại đột ngột. Lúc này, quán tính khiến cô lảo đảo, suýt ngã. Tuy nhiên, dường như có một sức mạnh nào đó giữ lại thăng bằng làm cô có thể trụ lại được.
Trước mặt cô, trong bóng tối, hai thân hình cao lớn đang đứng trong bóng tối dựa lưng vào vách tường. Dường như họ đã đứng chờ cô ở đây một khoảng thời gian rồi.
Tĩnh lặng khoảng vài giây, cô gái đứng căng mắt nhìn vào hai bóng người, ngoái đầu nhìn phía sau một cái rồi gào lên: “Tại sao? Tại sao chúng tôi đã nói đầu hàng rồi các người vẫn không buông tha? Tôi xin các người. Tha cho tôi đi.” Cô gái quỳ rạp xuống đất gào to.
Trong bóng tối, hai thân hình xuất hiện. Một người đàn ông cực kỳ tráng kiện với khuôn mặt đậm chất Á Châu, bên vai phải xăm lấy một hình rồng quấn quanh đến tận mu bàn tay. Người còn lại là một thanh niên điển trai người da trắng. Thân hình anh ta thon dài, cực kỳ cân đối, trên thân mặc một chiếc áo da ba lỗ mỏng và quần da màu đen.
Lúc này tên to con nói với người thanh niên: “Này tân binh, đứa cuối cùng giao cho chú mày đấy”. Nói rồi liếc mắt người phụ nữ xinh đẹp đang ôm mặt quỳ khóc một cái, rồi quay mặt bỏ đi.
Tên thanh niên có chút chần chờ, bước đến. Trong tay hắn bỗng xuất hiện một thanh kiếm bản rộng, rất dài. Ánh mắt có chút thương xót nhìn vào người phụ nữ trước mắt. Hắn không hề muốn giết cô ta.
Khi cảm thấy thanh kiếm đang giơ lên phía đỉnh đầu mình, người phụ nữ bỗng ngước mặt lên nhìn tên thanh niên, rồi chợt bò đến ôm lấy chân hắn khóc lóc. “Xin cậu, xin cậu tha cho tôi. Tôi không muốn chết. Tôi muốn trở về nhà. Tôi muốn gặp lại người thân lần nữa. Xin cậu.”
Giống như bị kích trúng chốt mở. Tên thanh niên bỗng dừng lại. Ánh mắt nhìn lên trần nhà giống như đang nhớ đến chuyện gì đó. Không được! Hắn không thể ra tay được.
Lúc này trong lòng bàn tay của người phụ nữ, một luồng sáng màu xanh dương hội tụ. Ánh mắt cô ta dần trở nên sắc bén.
Chợt. Một cảm giác cực độ nguy hiểm ập đến. Người phụ nữ bỗng quay phắt người lại. Các giác nhẹ bỗng, cô ta cảm giác mình như đánh bay lên trời. Lúc này cô chợt nhận ra bản thân mình chỉ còn lại … đầu.
Một ánh mắt lạnh như băng xẹt qua người thanh niên. Lúc hắn thôi sững sờ thì đã nhìn thấy trước mắt mình là một đống nhầy nhụa máu thịt. Một sinh vật cao chừng một mét tám đang đứng trước mặt hắn. Làn da nó màu đen xám, trên đầu có một đôi sừng dài, nhọn hoắc. Trên thân nó khoác một chiếc áo choàng da màu đen. Đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo nhìn chằm chằm người thanh niên vài giây, rồi quay người bỏ đi.
Tên thanh niên khuôn mặt trắng bệt, mồ hôi đổ ướt lưng áo, cả cơ thể hắn cứng đờ. Vừa rồi hắn có cảm giác như bị dao kề sát cuống họng vậy. Lúc này, vai trái hắn bị vỗ mạnh một cái, một giọng nói vang lên. “Chú mày coi như xong rồi. Hội trưởng không có ấn tượng tốt với mày đâu. Liệu mà lo việc bản thân đi. Có chút việc cỏn con đấy mà cũng không làm xong. Không biết mày sống đến bây giờ như thế nào nữa.” Người đàn ông to con lúc nãy đã quay lại. Trên mặt hắn tràn đầy thất vọng, cỗ vai tên thanh niên.
“Lúc nãy … thứ đó là?” Tên thanh niên lắp bắp hỏi.
Người đàn ông to con quay người phất tay ra hiệu hắn đi theo, vừa nói: “Là hội trưởng của chúng ta. Người sáng lập Dạ Quỷ. Mọi người gọi ngày ấy là Demon.”
Tên thanh niên lúc này chạy theo, hỏi: “Ngài ấy không phải người sao?”
Tên to con một mặt trầm tư, vẫn tiếp tục bước đi, nói: “Không ai biết cả. Ngay cả những nguyên lão của hội cũng không biết rõ. Có nhiều lời đồn xoay quanh Ngài lắm. Có người bảo rằng, Ngài đến từ cao đẳng không gian, chủng tộc ác quỷ cấp cao, không gian cấp S – Địa ngục. Cũng có người nói Ngài chạy thoát từ thí nghiệm sinh hóa của hội Rich. Buồn cười hơn là có kẻ đồn rằng ngài là giống loài hạ đẳng bị đột biến trở thành như thế này”.
Tên thanh niên phì cười, hắn cũng không thể nào tưởng tượng được sinh vật hùng mạnh như vậy lại đến từ giống loài hạ đẳng. Nhưng hắn lại càng lo hơn cho tương lai của mình. Hội trưởng không thích hắn. Hắn có thể cảm nhận được điều đó trong mắt ngài.
– ——
Lúc này, cách đó không xa, bên trong một giáo đường đổ nát, một sinh vật hình người, trên đầu có hai sừng dài rất rõ ràng làm tiêu chí, đang quỳ trên một ghế cầu nguyện còn nguyên vẹn ở đây. Đôi tay hắn đang nắm chặt một chiếc mặt dây chuyền đeo ở ngực. Khuôn mặt nó cứng đờ, hoàn toàn không có cảm xúc, cúi gầm xuống.
Lúc này, bộ đàm bên hông nó vang lên một giọng nữ mừng rỡ. “Hội trưởng, tất cả đều bị xử lý xong. Chúng ta đã làm được rồi.”
“Lisa. Ta đã nói rồi. Cuộc chiến này không phải của chính nghĩa. Chỉ đơn giản là đường đi bất đồng thôi. Đừng tỏ ra như vậy. Chúng ta với họ không có thù gì cả” Giọng nói ồm ồm như nhai kim loại phát ra từ miệng sinh vật này. Giọng nói của hắn khiến người nghe sởn tóc gáy. Lúc này, hắn tắt bộ đàm đi, cúi đầu hôn nhẹ vào mặt dây chuyền. Sau đó, đứng dậy, bước chậm ra khỏi cửa giáo đường. Sau lưng hắn, không gian dường như vặn vẹo. Một luồng khói màu đen từ phía sau nhập vào cơ thể hắn. Hắn thì thầm: “Gần rồi”
– –
Những chương ngoại truyện này sẽ có ảnh hưởng đến cốt truyện chứ không phải riêng lẻ nha mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!